TruyenFull.Me

Edit Vao Dong

Mùa đông đã qua nhưng ngoài cửa vẫn còn một số cỏ dại khô, chứng tỏ trong năm năm qua, không chỉ cô không về mà ngay cả bố mẹ cô cũng chưa từng ghé thăm.

Trần Điền Điền nhìn cánh cửa trước mặt, không biết nên bước đi thế nào, đành kéo vali bước về phía trước. Ống quần của cô ướt đẫm tuyết, giày thì đầy vết bẩn. Khi cô bước vào sân, đế giày đã ướt như thể bị ngâm trong nước.

Cô đặt va li xuống rồi nhìn quanh ngôi nhà hoang vắng tiêu điều, mỗi góc đều có mạng nhện. Cô nhìn quanh, tìm thấy một cái xẻng để nhổ cỏ dại ở cửa, bắt đầu dọn dẹp tiện thể làm nóng người.

Vừa cầm cái xẻng nặng nề bước ra thì thấy một người đàn ông đang bước về phía cô với đôi chân dài. Anh đã thay một chiếc áo gió mỏng đơn giản, ngẩng khuôn mặt quá mức nổi bật của mình lên, hai tay đút trong túi quần, trông rất kiêu ngạo.

"Đưa cho tôi đi." Tề Ngang cầm lấy chiếc xẻng từ tay cô, liếc nhìn cô rồi thản nhiên nói thêm: "Bố tôi kêu tôi đến đây giúp."

Trần Điền Điền đứng yên tại chỗ, có chút lúng túng không biết nên làm gì. Cô nhìn anh, thấy anh mang đôi bốt cao bằng da màu xám đậm, ăn mặc cực kỳ đơn giản, ngoài chiếc áo khoác gió, bên trong chỉ là một chiếc áo len mỏng màu đen, cả người toát lên vẻ gọn gàng, dứt khoát.

Anh không thấy lạnh sao?

Trần Điền Điền liếc nhìn anh một cái, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, tìm kiếm thứ gì đó gần đó để tập trung ánh mắt.

Cô hắng giọng rồi hỏi: "Chú đã tỉnh chưa?"

Lục Minh xuống xe vẫn còn ngái ngủ, phải nhờ Tề Ngang đỡ mới lên được lầu. Có lẽ họ về đây thường xuyên, trong nhà còn có cô giúp việc đến dọn dẹp định kỳ nên mọi thứ sạch sẽ tinh tươm, không dính chút bụi bặm nào, hoàn toàn đối lập với vẻ cũ kỹ, tàn tạ ở đây.

Sau khi hỏi xong, người trước mặt vẫn im lặng. Trần Điền Điền phải ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu quay lại nhìn anh.

"Không hỏi à?" Đại thiếu gia nhướng mày, liếc cô một cái từ khóe mắt.

Một câu nói nghe có vẻ quá đỗi thân thuộc, như thể anh vẫn xem cô là người bạn thuở nhỏ, có thể đùa giỡn bằng bất kỳ giọng điệu nào.

Không khí bỗng chốc đông đặc lại, trong khoảnh khắc cả hai đều im lặng, chẳng ai lên tiếng.

Có lẽ nhận ra giọng điệu của mình, hoặc có lẽ thấy vẻ mặt ngơ ngác của Trần Điền Điền, anh quay đi và chậm rãi nói: "Tôi nhìn ra được."

Trần Điện Điện cúi đầu không nói một lời, quay người đi tìm một cái xẻng khác.

Nhìn ra từ đâu chứ?

Trên mí mắt à?

Cậu giỏi thật đấy :)))

Một cô gái như Trần Điền Điền yếu ớt tay trói gà không chặt, căn bản chẳng làm được gì, chỉ cầm chổi nhỏ quét gom lại một chút, phần việc nặng đều là do Tề Ngang làm cả.

Cô gọi hai ly trà đào ô long mới chợt sực nhớ ra.

Phải rồi.

Tại sao cô không thuê dịch vụ dọn dẹp chuyên nghiệp nhỉ? Tiện thể có thể làm sạch cả căn nhà.

Không biết anh thích uống gì, Trần Điền Điền chỉ đành dựa vào ký ức gọi hai ly trà trái cây mà hồi cấp hai anh từng rất thích, rồi mua thêm một chai nước khoáng để anh tự chọn.

Khi đưa nước cho anh rõ ràng là mắt anh dường như dừng lại một lúc.

Sau đó anh chụm năm ngón tay lại, từ từ cầm lấy chiếc cốc từ trên xuống, cầm trên tay, cúi mắt nhìn cô.

Trần Điền Điền cảm thấy không thoải mái khi bị đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm. Giây tiếp theo, giọng nói rung động bên tai cô có chút khàn khàn khiến cô càng cảm thấy khó thở hơn.

"Cảm ơn." Anh nói.

Trần Điền Điền muốn mời anh đi ăn nhưng anh từ chối.

Sau khi anh rời đi, Trần Điền Điền một mình ra ngoài, đến quán bún gạo mà hồi nhỏ cô thích nhất để ăn.

May mắn quán vẫn còn mở.

Khi cả người thư thái ngồi gần cửa, ăn từng miếng lớn mì gạo cay nồng, Trần Điền Điền đột nhiên nhận ra có lẽ anh đã nhìn thấy vẻ căng thẳng của cô nên đã từ chối lời mời để cô tận hưởng không gian riêng tư.

Cơm chưa ăn xong, Trần Điền Điền ngồi yên tại chỗ nghịch điện thoại một lúc. Ngẩng đầu lên, cô thấy trường cấp hai gần đó vừa tan học, tiếng nói cười ríu rít cùng với tiếng bánh xe đạp lăn lộc cộc vang lên, tràn ngập bầu không khí đặc trưng của tuổi thanh xuân mười tám.

Mấy năm nay không có gì thay đổi lớn, cả nam và nữ đều mặc đồng phục học sinh rộng rãi màu xanh và trắng, mặc áo khoác cotton dày bên trong.

Trần Điền Điền vẫn nhớ hồi cấp hai, đồng phục là màu đen trắng, nội quy trường quy định phải mặc đồng phục ra ngoài áo khoác. Chỉ có một mình Tề Ngang là khác người, cứ thích mặc chiếc áo bông đen của mình ra ngoài, anh nghĩ như vậy mới đẹp, đúng là kiêu ngạo hết chỗ nói.

Cô lại cúi đầu xuống, trên màn hình điện thoại hiện lên một cái tên quen thuộc đã được lưu trong danh bạ. Trong khoảnh khắc mơ hồ, Trần Điền Điền cứ tưởng mình nhìn nhầm.

Sau khi bắt máy, cô không khỏi báo bình an: "Mẹ, con đã về nhà."

Ngược lại với lời nói nhẹ nhàng ở đây, phía bên kia lại đi thẳng vào vấn đề: "Con về quê ư?"

Giọng điệu luôn lạnh lùng và xa cách.

Cảm xúc đang dâng trào đột nhiên lắng xuống, Trần Điền Điền nhìn đôi đũa màu xanh trắng bị đốt ngón tay kẹp chặt, nói: "Dạ, con muốn trở về sống thêm một thời gian."

Bên kia hít một hơi thật sâu như thể rất không hài lòng với sự sắp xếp của cô, vừa như thể lịch trình quan trọng của mình đã bị phá vỡ.

"Sao con không nói sớm với mẹ một tiếng hả? Vậy giờ con sống ở đâu?"

Trần Điền Điền không ngờ Chung Chi lại phản ứng dữ dội như vậy. Cô nói trong trạng thái choáng váng, "Con ở nhà, quét dọn một hồi ——"

"Nhà ở đâu ra? Căn nhà đó mẹ đã bán từ lâu rồi, nhà ở đâu ra hả?"

Giọng điệu của Chung Chi không giấu được sự tức giận: "Con vẫn chưa về nhà đúng không? Đi thuê nhà gần đây xem trong khu này có căn hộ một phòng ngủ nào không, tìm một căn hộ an toàn đi."

"Thành phố Bình Nghi không tốt ư? Sao một hai cứ phải ở chỗ đó vậy hả?"

"Trần Điền Điền mày lớn như vậy rồi cũng không làm cho người khác bớt lo? Trước khi về sao không hỏi mẹ một tiếng?"

Đối mặt với tiếng nói dồn dập trong micro, Trần Điền Điền cúi đầu ngồi im trên ghế. Đột nhiên cô cảm thấy tô bún cay trước mặt còn chưa ăn hết, đang định thưởng thức từ từ đã mất hết hương vị.

Nhưng đây chẳng phải là nhà cũ sao?

Khi Chung Chi ly hôn với Trần Trấn, Trần Trấn đã đưa cho bà tài sản duy nhất của mình là căn nhà cũ này để bồi thường ly hôn. Căn nhà ban đầu không được đứng tên của Trần Trấn nên ngân hàng không bán đấu giá.

Trần Điền Điền vẫn nhớ rất rõ, Chung Chi thật sự không muốn, bà khinh thường tất cả những gì thuộc về Trần Trấn, và cũng chẳng muốn dính dáng đến ông ấy chút nào. Bà dứt khoát đến mức lạnh lùng, chỉ mong có thể cắt đứt hoàn toàn với người đàn ông thật thà nhưng sa cơ ấy.

Trần Trấn không cam lòng, nói rằng nếu bà không nhận nhà thì ông sẽ không ký vào đơn ly hôn.

Cuối cùng, Chung Chi buộc phải đứng tên quyền sở hữu nhà nhưng Trần Điền Điền không hề hay biết, bà quay lưng lại liền bán ngôi nhà đó đi.

Trần Trấn liệu có biết bà đã tàn nhẫn đến mức nào không? Có biết bà đã bán đi ngôi nhà mà tổ tiên bao đời nhà họ Trần gìn giữ không?

Liệu ông có biết bà đã vứt bỏ ông như vứt một đôi giày rách không?

"Con biết rồi." Trần Điền Điền bình tĩnh nói từng chữ một, "Con không đụng vào bất cứ thứ gì của người khác, bây giờ con sẽ dọn đi ngay."

Đây là lần đầu tiên Trần Điền Điền không đợi Chung Chi nói hết câu đã chủ động cúp máy, và đúng như dự đoán, Chung Chi cũng sẽ không gọi lại.

Cô chưa ăn xong mà cứ ngồi nguyên tại chỗ, không biết đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy gió lạnh từ cánh cửa mở thổi vào làm mắt cay xè. Ngón tay lạnh buốt áp lên mí mắt rất lâu mới dịu lại, nuốt ngược dòng nước mắt đang trực trào ra.

Cô cố gắng trấn tĩnh lại, thanh toán rồi rời khỏi quán, quay lại căn nhà cũ. Nhìn khoảng sân nhỏ vừa được Tề Ngang vất vả dọn dẹp xong khi nãy, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác bất lực.

May mà vali vẫn chưa mở, giờ chỉ cần kéo đi là được.

Cô lên mạng tìm thông tin thuê nhà ở mấy khu gần đó, nhờ vào việc có kinh nghiệm thuê nhà nên hỏi han được hai ba chỗ, cuối cùng chọn một căn ở khu Tân Giang cách đây khá xa, một phòng ngủ, ở tầng ba, môi trường gần giống với căn cô từng thuê ở trung tâm thành phố Bình Nghi, diện tích lớn hơn chút, tiền thuê mỗi tháng chỉ có 1.500 tệ.

Đặt đồ đạc vào phòng khách, nhìn lướt qua một lượt, tìm một miếng giẻ gần đó rồi lau quầy bar và tủ quần áo, sau đó lau sàn nhà. Cô đã mua một chiếc ghế gấp, một chiếc bàn mới và giá treo quần áo, dọn dẹp mấy thứ linh tinh xong xuôi thì trời cũng tối rồi.

Tin nhắn trong nhóm WeChat vẫn hiện lên không ngừng. Sẵn dịp xuân về, Lý Kha, tay chơi xã giao từ thuở nhỏ bắt đầu đứng ra tổ chức buổi họp mặt dịp Tết, hỏi mọi người muốn tụ tập ở Tây Thành hay Bình Nghi.

Không ngờ, phần lớn đều nói năm nay sẽ về quê ăn Tết. Có lẽ vì một năm qua xảy ra quá nhiều chuyện khiến ai cũng bắt đầu thấy nhớ quê, nhớ cái cảm giác sum vầy đã lâu chưa có lại.

Mùa đông năm nay không khác mấy so với những năm trước về thời tiết nhưng chẳng hiểu sao vẫn thấy có gì đó đặc biệt hơn thường lệ.

Cuối cùng, cả nhóm chốt địa điểm là một quán lẩu lâu đời ở Tây Thành, bao nguyên một phòng lớn. Cậu ấm Lý Kha đứng ra mời, còn không quên tag thẳng tên Trần Điền Điền vào.

Lý Kha: @ Trần Điền Điền, không phải thật sự bắt cậu mời đâu, đừng có không đến nha.
Cả Anh Ngang cũng sẽ tới đó.

Trần Điền Điền có chút hối hận vì hồi cấp hai lại quen biết Lý Kha, cái con chim sơn ca lắm chuyện, nói nhiều đến mức không chịu nổi.

Cô trả lời tin nhắn sau tận mười phút, chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Biết rồi."

Nghĩ đi nghĩ lại, lại sợ người ta tưởng mình không muốn đi bèn nhắn thêm: "Chẳng lẽ lại quỵt được hả?"

Lý Kha liền gửi tin nhắn riêng, chỉ vắn tắt giờ giấc và địa điểm.

Sau đó khung chat hiện dòng "Đối phương đang nhập tin nhắn..." suốt hơn sáu mươi giây, mà bên kia lại không gửi thêm dòng nào.

Cuối cùng, Trần Điền Điền chỉ biết trơ mắt nhìn cậu ta gửi đến một câu trả lời mơ hồ đến mức đủ khiến người ta tức nghẹn.

Lý Kha: Lúc đó rồi nói sau nhé.

Trần Điền Điền: "......"

Ngoài vị thiếu gia thần kinh có chút bất ổn kia ra còn có một người bạn cấp ba không mấy thân thiết đã gửi lời mời kết bạn WeChat cho cô.

Trần Điền Điền cố gắng nhớ lại thật lâu mới lờ mờ nhận ra đó là Khâu Lê, từng học cùng cấp ba ở Thất Trung. Tuy chỉ là bạn lớp bên, mối quan hệ giữa họ cũng khá bình thường. Do nhà ở gần nhau, Khâu Lê lại thân thiết như hình với bóng với bạn cùng bàn cấp hai của cô, Hoàng Chu Chu.

Trong ký ức lờ mờ còn sót lại, Khâu Lê là một cô gái lạc quan cởi mở, chăm chỉ học hành, rất nỗ lực. Có lẽ vì chưa tìm được đúng hướng nên kỳ thi đại học cũng không mỉm cười với cô ấy, giống như Trần Điền Điền, cuối cùng cũng chỉ đậu vào một trường đại học dân lập không mấy tiếng tăm ở Bình Nghi.

Sau khi tốt nghiệp thì bặt vô âm tín, vốn dĩ hai người cũng không thân thiết gì nên Trần Điền Điền thật sự không ngờ cô ấy lại chủ động tìm đến mình.

Trần Điền Điền mãi đến sau khi tắm xong mới đồng ý lời mời kết bạn của cô ấy, cũng không phải cố tình chần chừ gì, chỉ là lúc đó muốn nhanh chóng về nhà tắm nước nóng rồi leo lên giường nghỉ ngơi nên tạm thời giả vờ như chưa thấy tin nhắn.

Cô lau khô tóc thì điện thoại "đinh" một tiếng.

【 Điền Điền, cậu với Tề Ngang còn liên lạc không? 】

Trần Điền Điền ngẩn người một lúc, đặt đũa xuống, chậm rãi trả lời:

【 Không, từ lớp mười là không còn liên lạc nữa rồi. 】

Nếu tính cả quãng thời gian dây dưa mơ hồ sau đó, thì chính xác là sau kỳ nghỉ hè năm nhất đại học, hai người mới thực sự cắt đứt hoàn toàn liên hệ.

Khâu Lê: 【 Hả? Mấy hôm trước tớ còn thấy cậu ấy nhắn cậu trong nhóm, cứ tưởng hai người vẫn còn liên lạc chứ. Cậu biết giờ cậu ấy đang làm gì không? 】

Trần Điền Điền cảm thấy việc tiết lộ đời sống hiện tại của người khác là chuyện rất thiếu chừng mực, nên chỉ dựa theo mấy lời tán gẫu trong nhóm mà đáp lại: 【 Chắc vẫn chưa tốt nghiệp đâu. 】

Khâu Lê: 【 Cậu ấy từ cấp hai, cấp ba đã luôn là người giỏi nhất trong đám bọn mình, giờ cũng không khác. Tớ nghe nói sau khi mẹ cậu ấy mất, cậu ấy vẫn luôn sống với chú, chắc tốt nghiệp xong là tiếp quản công ty của chú luôn. 】

Dù rất nhiều người đều biết chú của Tề Ngang – Lục Minh, là doanh nhân nổi tiếng đến từ Hồng Kông nhưng chưa từng có ai ghen tị với vận may của anh.

Bởi vì dù mẹ anh không tái hôn với chú Lục, dù anh là đứa trẻ đến từ một gia đình bình thường thì người xuất sắc và thông minh ấy vẫn là Tề Ngang, anh có năng lực để tiếp quản mọi thứ.

Trần Điền Điền nhìn đoạn tin nhắn kia, lặng người vài giây rồi vội gõ chữ hỏi lại: 【 Mẹ cậu ấy mất rồi à? Khi nào vậy? 】

【 Kỳ nghỉ đông năm nhất đó, cậu không biết sao? Hình như không tổ chức tang lễ, nghe nói là dì Cận lúc còn sống đã dặn là không thích rình rang mấy chuyện đó. 】

Trong khoảnh khắc ấy, vô số ký ức cuộn trào ùa về, bóng dáng cao gầy mang theo vẻ buông thả, lạnh lẽo và ướt át như lưỡi dao băng đâm thẳng vào trí nhớ cô một cách bất ngờ và sắc bén.

Nghỉ đông năm nhất, cô vẫn còn nhớ rất rõ.

Thì ra hôm đó là ngày dì ấy mất.

Lúc đó, Tề Ngang khom lưng, cả người trông tàn tạ đứng giữa màn tuyết u ám, không che ô, chiếc sơ mi trắng ướt đẫm, cứ thế đứng trước cửa nhà.

Mà lúc ấy, Chung Chi đang làm thủ tục ly hôn với Trần Trấn, gọi cô đang làm thêm ở tỉnh ngoài quay về một chuyến.

Cô ngồi trong taxi chạy ngang qua anh, ngón tay khẽ móc vào công tắc cửa kính, lặng lẽ né tránh ánh mắt u tối trống rỗng mà anh bất ngờ ngẩng đầu nhìn sang rồi dứt khoát kéo kính xe lên.

Lúc đó, giữa cô và Tề Ngang đã hoàn toàn chấm dứt, vì không học chung trường đại học, hai người sớm đã trở thành người dưng.

Khi ấy, Trần Điền Điền đã nghĩ gì?

Cô nghĩ...

Cậu đã sống tốt như thế, thành tích xuất sắc, gia thế hiển hách, cả đời thuận buồm xuôi gió.

Vậy mà cậu còn ghen tỵ điều gì chứ, Tề Ngang?

Người nên cảm thấy cuộc đời chìm trong tăm tối chẳng phải là tôi sao? Một đứa trượt khỏi Nhất Trung, lại còn lớn lên trong một gia đình tan vỡ.

3006 words

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me