Edit Xem Phim Xem Anh The Nha An Cua Van Hao Mac Anh
"Đây rốt cuộc là chuyện gì thế?!" Trọng lực sử của Mafia Cảng phẫn nộ gầm lên, muốn phát động dị năng lại không dùng được, vì thế anh liền chuyển mũi nhọn sang phía cựu cộng sự của mình: "Ê! Tên cá thu xanh chết tiệt, có phải trò quỷ của mi không đấy!""Thật quá đáng mà Chuuya~ Sao lại vô duyên vô cớ vu oan cho người ta thế này, rõ ràng tôi cũng đang bị nhốt ở đây, còn không thể cử động được nè~""Có thể vô hiệu hóa dị năng, vừa nhìn liền thấy chắc chắn có liên quan đến mi rồi!""Ôi chao! Con sên nhầy nhụa thực sự đáng ghét quá đi," Dazai Osamu nhìn vào bộ phim trên màn hình, đổi chủ đề: "Nói đi cũng phải nói lại, rõ ràng Chuuya mới là đáng nghi nhất nhỉ. Người xuất hiện đầu tiên trên cái thứ đó chính là cậu đấy~""Gì cơ!" Nakahara Chuuya đột ngột ngẩng đầu, hình ảnh quen thuộc mà xa lạ lọt vào tầm mắt.[Trên bức tường gỗ mục nát đến mức dường như ngay cả sức nặng của một cơn gió cũng không thể chịu đựng được, có một thiếu niên với mái tóc rực rỡ đang ngồi xổm.Từ xa đã có người trông thấy, liền tiến đến định uy hiếp. Nhưng khi đến gần, dường như nhìn thấy thứ gì đó khủng bố, lập tức quay đầu bỏ chạy.Thiếu niên chẳng buồn để tâm, chỉ đổi sang một tư thế nguy hiểm cực độ cho cả cậu và bức tường, tiếp tục nhìn chằm chằm vào phía xa.Trong tầm nhìn của cậu, có một chiếc xe đẩy không lớn cũng không nhỏ. Trên tấm màn bung ra, dòng chữ "*Hỏa Chi Xa" được viết theo nét bút rồng bay phượng múa khó có thể nhận ra, ghế ngồi thì chỉ bày ra có hai cái, xiêu xiêu vẹo vẹo, khiến người ta cảm thấy ông chủ quán này chẳng hề đặt tâm vào việc buôn bán chút nào.*Hỏa Chi Xa - 火之车, dịch ra là cỗ xe lửa.Nhưng mùi hương từ những xiên nướng tỏa ra lại hoàn toàn khơi dậy cơn thèm ăn của người khác, vì thế việc ông chủ có tận tâm hay không, cũng không quan trọng.Ở trước thịt nướng, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.Rất nhanh, lại có một kẻ không kìm được mà lao tới. Vì những xiên thịt gà nướng vẫn còn trên bếp than, gã ta liền dứt khoát chộp lấy chiếc ba lô được đặt bừa bên cạnh rồi bỏ chạy. Chiếc ba lô thoạt nhìn gần như mới tinh, hơn nữa còn làm bằng da thật, nếu mang tới tiệm cầm đồ, hẳn đổi được ít nhất năm ngày tiền cơm, huống chi bên trong có thể còn chứa đồ giá trị.Thiếu niên nhíu mày, chống tay lên mép tường, dáng vẻ muốn đứng dậy. Chủ quán vốn đang khom lưng lấy đồ, sau lưng như mọc thêm mắt, bỗng nhiên đứng thẳng dậy, đồng thời giơ lên một món vũ khí cổ xưa, được khảm bánh răng cùng những viên đá nhiều màu sắc khác lạ, thấy thế nào cũng cực kỳ quái dị."Ta rất ghét những vị khách không biết phép tắc." Ông chủ mỉm cười, bàn tay trái nhanh như chớp bắn ra ba phát súng, tất cả đều trúng ngay mũi giày của tên trộm, dọa gã ngã nhào xuống đất, không dám động đậy thêm."Rất tốt, vị khách này, trả túi lại cho tôi nhé?" Thanh niên tóc trắng, trông không lớn tuổi lắm, cười tủm tỉm, giơ tay phải đang đeo một con rối hình ếch đáng yêu lên: "Nếu không thì Gyawazu cũng sẽ tức giận đấy. Nên biết rằng dạo này tôi rất ít khi ra tay với khách hàng lắm."]Thời kỳ Chuuya còn trong Cừu sao? Nếu vậy, trọng điểm chính là thanh niên chưa từng tồn tại này. Mori Ougai ngẫm nghĩ trong lòng.Ở phía khác, nhìn thấy dáng vẻ ung dung như thường của Ranpo, Fukuzawa Yukichi không khỏi hỏi: "Ranpo, không có vấn đề gì chứ?"Edogawa Ranpo ngừng lại một chút, có vẻ hơi không cam tâm mà nói: "Có thứ gì đó đang gian lận che chắn lại, làm tôi không thể nhìn thấu hoàn toàn, nhưng tạm thời sẽ không có mối đe dọa nào." Không bằng nói không chỉ không có nguy hiểm, mà còn có một loại cảm giác vô cùng thân thuộc khiến anh không kìm được mà thả lỏng."Đây không phải là lỗi của Ranpo, mà là lỗi của kẻ che khuất tầm nhìn!" Sau đó, anh phồng má nói: "Này, mau thả Ranpo-sama ra, còn phải bồi thường thêm cả đồ ngọt nữa!" Theo lý mà nói, kẻ đứng sau màn sắp đặt việc bắt cóc họ không nên phản hồi. Nhưng sau một lúc, trước mặt Edogawa Ranpo lại thực sự xuất hiện cả một đống đồ ngọt, dù vậy, sự ràng buộc vô hình vẫn không được gỡ bỏ. "Hừ! Vì có đồ ngọt, tạm thời tha thứ cho ngươi vậy!" Edogawa Ranpo vừa nói vừa vươn tay lấy một món trong đống đồ ngọt. Thấy vậy, Fukuzawa Yukichi không khỏi nhíu mày: "Ranpo, chuyện này không có gì nguy hiểm chứ?" "Chủ tịch yên tâm, không có vấn đề gì đâu." Edogawa Ranpo đáp. "A! Thám tử của Công ty Thám Tử Vũ Trang đúng là được ưu ái quá nhỉ." Ozaki Kouyou nhìn cảnh tượng bên kia, giọng nói không khỏi pha chút lạnh lẽo, tựa hồ nhận định mọi chuyện đều liên quan đến Công tyy Thám Tử Vũ rang. Mới vừa nãy khi thấy cảnh tượng ấy, cô cũng thử yêu cầu một tách trà, nhưng lại không nhận được phản hồi nào. Hình ảnh trên màn hình tiếp tục thay đổi. Lần này, gần như tất cả mọi người đều đã thích ứng được, đem sự chú ý tập trung vào màn hình, cố gắng tìm kiếm thông tin từ đoạn phim. [Người đàn ông chỉ dám làm mấy chuyện cướp giật, trộm vặt, vừa lảo đảo vừa bò ngược vài bước, sau đó ném chiếc ba lô ra xa rồi bỏ chạy. Thanh niên thở dài, đành phải tự mình bước tới nhặt chiếc ba lô về, đau lòng vỗ nhẹ lên nó, quay đầu nói gì đó với con rối, rồi cẩn thận đặt nó xuống, tiếp tục vừa nướng xiên vừa ngân nga bài hát. Thiếu niên ngồi trên tường do dự một lát, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nhảy xuống, đi về phía thanh niên."Chào mừng, chào mừng, nơi đây là mới... À không, là *quán izakaya tốt nhất ở Yokohama - Hỏa Chi Xa~ Nhưng hiện tại chỉ có gà xiên nướng và cua suối để chọn, tôi không khuyến khích ăn món thứ hai lắm đâu, vì lúc tôi đi bắt chúng, vẫn còn có máu trôi từ thượng nguồn xuống." Phát hiện có khách, thanh niên rất vui vẻ chỉ cho cậu ta chỗ ngồi, đồng thời giơ thứ cầm trên tay lên để chào hàng. "Đừng coi thường gà xiên nướng nhé, không chỉ nướng ở đâu cũng được, mà còn nướng kiểu nào cũng ngon! Nhìn cái đầu này mà xem, chỉ cần rắc chút muối lên rồi nướng lên là sẽ thơm lừng ngay." *Izakaya (居酒屋): Một loại quán bar Nhật Bản bình dân phục vụ đồ uống có cồn và đồ ăn nhẹ. Izakaya là những nơi bình dân để uống rượu sau giờ làm việc.Thiếu niên tóc cam: "..."]Đám người đang xem..."Người này là đồ ngốc bẩm sinh hả?""Kiểu này chắc chắn sẽ không có khách đâu! Mà ai lại mở izakaya ở Suribachi chứ! Sao mà trụ nổi được!""Vậy ra là kiểu khờ tự nhiên à..."["Tôi không đến đây để ăn." Thiếu niên cố giữ khuôn mặt nghiêm nghị, không để ánh mắt mình lạc sang những xiên thịt đang kêu xèo xèo, "Tôi muốn hỏi anh, hôm qua anh có đánh người của 'Cừu' không?""Cừu?" Thanh niên nghi hoặc. "Không có đâu, nếu nhìn thấy cừu, chắc tôi đã đánh ngất nó rồi mang về nhà.""...Không phải cừu đó! Tôi đang nói về nhóm tự vệ của thiếu niên phố Suribachi, trên tay bọn họ đều đeo dải ruy băng màu xanh này!""Ruy băng gì đó thì tôi không chú ý lắm, dù sao hôm qua tôi đã đánh rất nhiều người," Thanh niên thản nhiên nói ra những lời đáng sợ, "Chắc khoảng năm, sáu chục người nhỉ, suốt cả ngày đánh nhau, chả rảnh để mở quán luôn."Thiếu niên tóc cam: "..."Hội nhóm thiếu niên ấy, chắc toàn là trẻ con nhỉ. Chẳng qua trẻ con thì tôi cũng đánh nhiều lắm, không biết có đứa nào là 'Cừu' mà cậu nói không." Thanh niên vẫn mỉm cười, tiện tay đặt một xiên thịt ức gà vào đĩa trước mặt thiếu niên. "Không dạy dỗ thì không được đâu, nhỏ như vậy đã ồn ào bảo tôi giao hết tài sản ra rồi cút đi, sau khi lớn lên chắc sẽ lang thang ăn mày ngoài đường thôi."]"Cừu" sao? Nghe thấy cái tên đã lâu không còn nhắc đến này, tâm tình Nakahara Chuuya có chút phức tạp, quãng thời gian kia đã cách anh rất xa rồi."Cho nên mới nói Chuuya đúng là ngu ngốc, lại để bọn tiểu lưu manh đó khống chế bao nhiêu năm, rõ ràng sở hữu sức mạnh to lớn mà vẫn phải như nô lệ chạy đông chạy tây vì đám vô dụng ấy.""Dazai-" Giọng nói này không cần nghi ngờ, điều này càng khiến Nakahara Chuuya tức giận, tay anh ngứa ngáy nhưng không thể đánh, oán khí trong lòng đối với khán phòng cũng không ngừng tăng lên.[Cậu ta nhìn chằm chằm vào xiên gà thơm lừng trong đĩa: "...""Này? Một xiên bao nhiêu tiền?""Hai đồng... Không phải, hai trăm yên?""Tại sao lại đến phố Suribachi với mức giá như thế này chứ!" Thiếu niên một bên biểu lộ vẻ mặt "Mua đắt như vậy, người này điên rồi", một bên ngoan ngoãn lấy ví ra.]"Đúng vậy! Suribachi căn bản không có tiền! Hơn nữa, tại sao Quản lý Chuuya lại phải trả tiền chứ!" Tiếng hét này lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người trong phòng về phía một người."Ừm..." Tachihara Michizou lúng túng làm động tác kéo khóa miệng.["Tôi bị cảnh sát đuổi tới đây, thấy nơi này phong cảnh đẹp, người qua lại cũng nhiều, nên ở tạm vậy.'" Thanh niên nhận tiền, vô cùng vui vẻ lấy ra một cái bát mới. "Cậu muốn ăn *chazuke không? Là tôi nấu cho mình ăn đấy, không có trong thực đơn đâu. Nguyên liệu là lá củ cải ngâm đường với tảo bẹ, không có thịt."*Chazuke - 茶泡饭:
汚れっちまった悲しみに...Nơi nỗi đau hoen ố ấy
Hôm nay tuyết vẫn lất phất bay
Nơi nỗi đau hoen ố ấy
Hôm nay gió lồng lộng thổi đầyNỗi đau hoen ố của tôi
Tựa như chiếc áo choàng lông cáo
Nỗi đau hoen ố của tôi
Quấn quanh người, lấm chấm tuyết rơiNỗi đau hoen ố của tôi
Không khao khát, không cầu xin chi hết
Nỗi đau hoen ố của tôi
Trong chán ngán, chỉ mơ về cái chếtNơi nỗi đau hoen ố ấy
Xiết bao hổ thẹn, rúm co người
Nơi nỗi đau hoen ố ấy
Không nơi nương náu, ngắm chiều rơi...Dịch: Đen/ Lục MịnhLink: https://www.facebook.com/share/12FueUewehL/Kusano Shinpei:
汚れっちまった悲しみに...Nơi nỗi đau hoen ố ấy
Hôm nay tuyết vẫn lất phất bay
Nơi nỗi đau hoen ố ấy
Hôm nay gió lồng lộng thổi đầyNỗi đau hoen ố của tôi
Tựa như chiếc áo choàng lông cáo
Nỗi đau hoen ố của tôi
Quấn quanh người, lấm chấm tuyết rơiNỗi đau hoen ố của tôi
Không khao khát, không cầu xin chi hết
Nỗi đau hoen ố của tôi
Trong chán ngán, chỉ mơ về cái chếtNơi nỗi đau hoen ố ấy
Xiết bao hổ thẹn, rúm co người
Nơi nỗi đau hoen ố ấy
Không nơi nương náu, ngắm chiều rơi...Dịch: Đen/ Lục MịnhLink: https://www.facebook.com/share/12FueUewehL/Kusano Shinpei:
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me