TruyenFull.Me

Edit Xem Phim Xem Anh The Nha An Cua Van Hao Mac Anh

[Sự xuất hiện của Rimbaud chỉ gây gợn sóng nhỏ trong "Cừu".

Nakahara Chuuya đã nghĩ suốt quãng đường về cách giải thích cho thân phận của cậu ta, kết quả chỉ nghĩ ra được một cái chẳng ra gì—"con tin quan trọng".

Nó vừa phù hợp với khí chất không ăn nhập gì của cậu ta với phố Suribachi, vừa có thể giải thích lý do tại sao nửa tháng sau cậu ta sẽ biến mất.

Nakahara Chuuya rất hài lòng.

Bởi vì là con tin, cho dù cậu vì xử lý công việc mà phải rời đi, người của "Cừu" cũng sẽ giúp cậu trông chừng cái tên nhóc nhìn thì ngoan ngoãn nhưng thực ra không an phận lắm này.

Rimbaud cũng rất hài lòng.

Bởi vì là con tin, lũ trẻ đó ở trước mặt cậu đều không chút kiêng dè, tùy tiện thảo luận những thông tin đối với cậu mà nói vô cùng quý giá, cũng chẳng lo sợ bị cậu nghe thấy. Còn cậu thì biểu hiện ngoan ngoãn như một con rối, nếu không cần thiết thậm chí không bước ra khỏi phòng.

Những người ở đây dường như đều là trẻ con bản địa của Yokohama, vì vậy dù gần hay xa cũng từng chứng kiến vụ nổ tạo ra phố Suribachi kia.

Vụ nổ, lệnh giới nghiêm sau vụ nổ, những kẻ mang huy hiệu khác nhau từng đi ngang qua, vân vân, từng thứ từng thứ, liên quan hoặc không liên quan.

Cậu giống như một thương nhân thu thập thông tin về *hợp đồng tương lại, từng lớp từng lớp một, kiên nhẫn thăm dò, rốt cuộc trước khi Nakahara Chuuya mở miệng đuổi cậu đi, miễn cưỡng khâu lại được một chân tướng sự việc lộn xộn.

*Hợp đồng tương lai (期货) là một thỏa thuận pháp lý để mua hoặc bán một tài sản cụ thể với một mức giá đã định trước vào một thời điểm trong tương lai.

"Arahabaki", kết quả của thí nghiệm quân sự không xác định, chính xác là lý do khiến một "Rimbaud" và "Verlaine" khác vượt ngàn dặm xa xôi đến Viễn Đông.

Sau đó xảy ra sự cố không rõ nguyên nhân, dẫn đến vụ nổ, hình thành nên phố Suribachi.

Còn về nội dung của sự cố này, Rimbaud bỏ phiếu cho khả năng "Verlaine" phản bội.

Rất đơn giản, Verlaine vẫn còn sống, làm Vua ám sát của mình khắp nơi trên thế giới, còn Rimbaud lại từ đây bặt vô âm tín, nếu không phải đã chết, thì là đã phát sinh các loại biến cố nên không thể không mai danh ẩn tích.

Về phần "Arahabaki" đã đi đâu.]

"Không ngờ chỉ dựa vào những lời nói vụn vặt, liền khâu ra được toàn bộ chân tướng sự việc sao? Vị Rimbaud-kun này đúng là ghê gớm thật!" Mori Ogai nhìn toàn bộ quá trình Rimbaud thu thập thông tin, nhịn không được vỗ tay tán thưởng.

Nếu ở trong thế giới của ông, ông e rằng sẽ không nỡ từ bỏ viên kim cương này!

Biết Mori Ogai đang nghĩ gì, Dazai Osamu cười lạnh một tiếng: "Một nhân viên tình báo xuất sắc như vậy xuất hiện ở Yokohama, kẻ nào đó đã làm chuyện trái lương tâm hẳn phải bắt đầu lo lắng hãi hùng rồi nhỉ!"

Sau đó hắn chuyển hướng sang Sakaguchi Ango: "Không biết nhân viên tình báo nào đó dùng dị năng để gian lận thấy thế nào?"

Sakaguchi Ango phớt lờ ý châm chọc trong lời nói của Dazai, đẩy gọng kính nói: "Lần hành động này của vị Rimbaud-san, chỉ sợ đây là lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy thành viên của Thư viện chủ động xuất quân với mục đích rõ ràng đi!"

Đúng thật, mọi người lập tức ý thức được điều này có ý nghĩa gì. Ban đầu Thư viện với bên ngoài phát triển rất tiêu cực, sự tương tác của bọn họ trong thế giới trên màn hình kia bị động nhiều hơn, nhưng lần này Rimbaud xác thật là chủ động ra tay.

Trong lòng mọi người chùng xuống. Quả nhiên, một tổ chức hơn trăm người, dù phần lớn là những kẻ yên ổn thì cũng không thiếu kẻ gây chuyện, mà những hành động như vậy chỉ sợ sẽ càng ngày càng nhiều khi họ dần hòa nhập với thế giới này.

Mặt khác, một số người chưa từng tham gia vào góc tối này của Yokohama lại chú ý đến cụm từ "thí nghiệm quân sự."

Yosano Akiko lập tức nhớ đến kế hoạch Quân đoàn Bất Tử cũng do quân đội khởi xướng, vẻ chán ghét trên gương mặt không khỏi thêm nặng nề.

[Rimbaud chống cằm, như có điều suy tư mà nhìn về phía Nakahara Chuuya đang vội vã bước đến.

"Thủ lĩnh của Mafia Cảng được xác nhận bệnh nghiêm trọng." Cậu mang theo mùi thuốc súng trong gió đêm, mở miệng lại là tin tức còn long trời lở đất hơn cả thuốc súng, báo hiệu một đợt sóng gió mới sắp ập đến Yokohama. Người của "Cừu" lập tức nổ ra một trận thảo luận tranh cãi ầm ĩ, có người nói Mafia Cảng giờ không còn đáng sợ nữa, có người nói nên cẩn trọng một chút tranh thủ tận dụng cơ hội, có người nói đến lúc bọn họ làm "Cừu" rạng danh rồi...

Rimbaud nhìn ra được Nakahara Chuuya không muốn nghe những điều này. Giữa tiếng người ồn ào hỗn loạn, lông mày cậu càng lúc càng nhíu chặt lại, nhưng cơ thể vẫn ngồi yên như cũ, giống một bức tượng thạch cao vừa mới đúc xong.

Ôi trời.

"Chuuya, tôi đói rồi." Cậu ta bỗng nói.

Trước khi những người khác có thể phản bác "Tù binh thì cần gì phải cho ăn", Nakahara Chuuya như được ân xá, một tay túm lấy Rimbaud, như cơn gió lao vào phòng bếp.

Giống như món đồ trang trí - Rimbaud: "..."

Đối phương lại còn cứ lầm bầm: "Cậu không nói tôi cũng không để ý, duy trì dị năng quá tiêu hao thể lực... Cậu định nấu món gì? Cậu biết làm đúng không?"

Thư viện mấy người dám mở nhà hàng, chắc chắn tất cả đều là đầu bếp.

Nakahara Chuuya dùng đôi mắt xanh lam lấp lánh nhìn cậu đầy mong đợi.

Rimbaud: ... Thôi bỏ đi.]

Nakahara Chuuya: Sao đột nhiên lại có dự cảm xấu.

"Người của Thư viện, hẳn đều biết nấu ăn đi ha?" Tuy rằng có dự cảm như vậy, nhưng anh vẫn tự an ủi mình mà nói.

Edogawa Rampo đã dùng ánh mắt đồng cảm nhìn anh.

Nhìn cuộc tranh luận của những thành viên "Cừu" đó, Dazai Osamu lại nhớ đến ký ức khi còn 15 tuổi giao thiệp với những người này, không khỏi cười lạnh ra tiếng:

"Thật đúng là buồn cười, đám người kia cũng chỉ có con sên nhầy nhụa mới có thể chịu đựng được nhỉ! Chú lùn là kẻ cuồng bị ngược à? Vậy mà có thể sống cùng một đám du côn lâu đến vậy, nghĩ thôi đã thấy ghê tởm rồi!"

Nghe hắn nói, Nakahara Chuuya lại nhớ về một số ký ức không tốt, liền mặc kệ mấy dự cảm vừa rồi: "Dazai khốn nạn, đừng có mà đắc ý! Chờ sau khi rời khỏi đây mi chết với ta!"

["Đun một bát canh đi," Rimbaud nhìn những nguyên liệu thừa còn sót lại chút ít trong bếp—"Cừu" thường sẽ không để nguyên liệu nấu ăn qua đêm, rốt cuộc không có tủ lạnh, cũng lo lắng bị người khác trộm đi—thuần thực xắn tay áo lên, kéo chiếc ghế từ góc phòng, đứng lên trên, "Canh cá."

*Bouillabaisse, từng là món ăn của người nghèo. Các ngư dân hái rau dại không tên, ném vào thân cá bị cá lớn cắn nát thành mảnh và những con cá nhỏ như cành liễu mà ngay cả ăn mày cũng không thèm để ý, trực tiếp dùng nước biển nấu, đổ lên trên bánh mì đen cứng như đá, tạo thành bữa ăn thô sơ miễn cưỡng nuốt được.

*Bouillabaisse (马赛鱼汤) là một loại súp cá truyền thống của vùng Provence, Pháp, có nguồn gốc từ thành phố cảng Marseille.

Nhưng trong thời đại mà Rimbaud từng sinh sống kia, món ăn này đã trở thành vũ khí để nhà giàu khoe khoang sự xa xỉ. Họ bỏ vào canh đủ loại sơn hào hải vị, chẳng phân biệt hương vị mà nấu lên, càng hiếm lạ trân quý, khó gặp, càng làm bật sự hào phóng sẵn sàng vung tay chi một đống tiền của họ.

Rimbaud đã từng thấy vài lần, bình thường sẽ quay lưng đi ngay. Sau này đến Thư viện, cũng chỉ ăn qua vài lần phiên bản cải tiến kiểu Nhật, không ngờ sau hai trăm năm, cậu lại phải tự tay làm món này.

Ừm... đầu tiên... lúc trước mẹ đã xử lý thịt cá như thế nào nhỉ...

Cậu ôm suy nghĩ nguy hiểm "Dù sao mình và Chuuya đại khái cũng không phải con người chắc không chết vì uống cái này đâu", một bên băm cá còn sót lại thành miếng nhỏ, một bên nói.

"Chuuya, anh biết Aharabaki ở đâu nhỉ."

Là câu khẳng định.

Những ngón tay đang cầm củi của Nakahara Chuuya siết lại, cứng rắn nghiền cái khúc gỗ đó thành bột.

Cậu đứng im đó, không biết nên đáp qua loa, hay là...

"Nếu không muốn nói thì đừng nói, đừng qua loa với tôi," Rimbaud cầm *bong bóng cá lên, không biết có nên vứt nó đi không, do dự mãi, cuối cùng vẫn đặt xuống, "Tôi chỉ là cảm thấy, không cần phải bỏ lỡ cơ hội trao đổi thông tin quan trọng."

* Bong bóng cá là một nội quan của các loài cá, có hình dạng như một chiếc túi chứa không khí giúp cá có thể điều chỉnh được tỉ trọng và khả năng nổi của mình, điều này khiến cá có thể lơ lửng ở một độ sâu nhất định mà không cần phải bơi.

Cậu ta không quay đầu, tránh cho Nakahara Chuuya giống như động vật nhỏ bị kinh hãi nhảy dựng lên đập thủng trần nhà.

Mặc dù hiện tại cậu dường như rất muốn phá cửa chạy ra.]

"Ê ê ê! Cái đó là *ẩm thực đen phải không!" Người của Mafia Cảng đã bắt đầu đau lòng cho Quản lý nhà mình.

* 黑暗料理 dịch ra là âm thực đen - một từ mới của Trung Quốc dùng để chỉ phong cách ẩm thực xoay quanh các loại thực phẩm hoặc sự kết hợp thực phẩm nghe có vẻ kỳ lạ hoặc thậm chí ghê tởm nhưng thường ngon hơn mong đợi (ví dụ: Kem vani phủ ớt giòn).

Khóe miệng của Nakahara Chuuya giật giật, may mà kẻ xui xẻo là bản thân thế giới song song.

"Quả nhiên, không phải văn hào nào cũng biết nấu ăn..."

"Nhưng mà, sao tên này nhạy cảm với tình báo quá vậy! Là văn hào xuất thân từ điệp viên à?"

Nakajima Atsushi theo sau phàn nàn: "Xuất thân từ điệp viên, sẽ viết ra sách gì chứ?"

Izumi Kyoka vẻ mặt chắc chắn: "Nhất định là tiểu thuyết về gián điệp!"

A... Vậy thật sự sẽ không vì quá phô trương mà bị bắt vì tội gián điệp chứ? Nakajima Atsushi không hiểu sao nghĩ đến một cuốn tiểu thuyết gián điệp mà mình từng thấy khi ở bên ngoài, tác giả do viết quá chân thật mà bị phát hiện là gián điệp, cuối cùng phải ngồi tù.

Dù vậy, trên mặt cậu vẫn tỏ vẻ tán đồng.

Tachihara Michizo thật ra lại rất ngạc nhiên, không ngờ Quản lí Chuuya lại giống mình, đều đã trải qua thí nghiệm trên cơ thể người... Chẳng qua bản thân là tự nguyện, còn Quản lí Chuuya e là...

[Rimbaud nghĩ, cảm thấy lời nói dối thiện ý vẫn hữu dụng hơn—cậu ta đúng là kẻ tồi tệ.

"Tôi đã giấu anh một chuyện, đó là, cha tôi không phải đơn thuần bỏ nhà đi."

"Ông ta đã cùng một người đàn ông bỏ trốn."

Rimbaud thản nhiên nói ra khiến đồng tử của thiếu niên ngây thơ chấn động, một lần nói hãm hại vô số người, thậm chí trong đó bao gồm cả bản thân: "Tôi gần đây cũng chỉ mới sắp xếp được tất cả lại. Ông ta là đặc phái viên của Cục tình báo Pháp, cùng cộng sự của mình lâu ngày sinh tình. Sau khi biết có người nghiên cứu về "Aharabaki" ở vùng Viễn Đông, họ đã lên kế hoạch trốn ra nước ngoài, bỏ vợ bỏ con, nhận đứa trẻ Aharabaki mới sinh này làm con nuôi, kết tinh của tình yêu ngọt ngào, nhưng họ lại cãi nhau vì đứa trẻ sẽ cùng họ với ai, rồi đánh nhau..."

Nakahara Chuuya: "Dừng! Dừng dừng dừng, chờ một chút, làm ơn chờ một chút!!"

Cậu đang nói cái chuyện quỷ quái gì vậy!

"Được rồi, phần nội dung sau bỏ vợ bỏ con hoàn toàn là suy đoán cá nhân của tôi thôi," Rimbaud vừa cắt khoai tây có vẻ đã mọc mầm, vừa chậm rãi bổ sung, trong tiếng thở phào nhẹ nhõm của Nakahara Chuuya tiếp tục nói, "Tóm lại là họ đã đến, sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bọn họ một người tên là Jean Nicolas Arthur Rimbaud, một người tên là Paul Verlaine, người trước đã hoàn toàn mất tích, không rõ sống chết, người sau cũng không trở về nước, hoạt động như sát thủ ở khắp nơi trên thế giới. Rõ ràng là đã có một vụ phản bội. Chú Charles của Cục tình báo sau khi biết chuyện này đã nổi trận lôi đình, thề sẽ bắt ông ta về để xét xử, nhưng tôi lại muốn tìm bọn họ hơn, đích thân hỏi về sự thật của năm đó."

Nakahara Chuuya đã nghe và ngơ ngác.

"Tôi được chú Charles giúp đỡ mới có thể đến Viễn Đông, vì thế tôi còn biết một chuyện, chuyện mà ngay cả các cơ quan tình báo của nhiều quốc gia cũng không hay biết..." Rimbaud nâng con dao bếp, nhìn Nakahara Chuuya nói.

"Dị năng của Verlaine, chính là điều khiển trọng lực."]

"Chuyện quái gì vậy?" Thấy Rimbaud bịa chuyện một cách tự nhiên như không, dường như thế giới quan của Nakahara Chuuya được đổi mới.

Còn vẻ mặt Dazai Osamu thì lại phấn khích: "Đây chính là khả năng bịa chuyện của nhà văn sao? Thật quá thú vị!"

Mori Ougai cũng theo dõi cuộc vui mà không chê chuyện to thêm: "Thực chất nói như vậy so với tình hình thực tế cũng không khác là bao~"

Ngài nghiêm túc à? Thủ lĩnh, chuyện này khác xa tình hình thực tế lắm luôn đấy!

Sakaguchi Ango thật ra lại đánh giá Rimbaud cao thêm một bậc. Đặt chân vào một thế giới xa lạ nhưng thu thập được nhiều tình báo như vậy, không cần bất kỳ cách thức đặc biệt nào như dị năng hỗ trợ, vậy mà lại có thể lấy được những thông tin bí mật cỡ này. Dù chỉ là câu chuyện bịa đặt nhất thời cũng đủ để chứng minh tố chất nhân viên tình báo xuất sắc của cậu ta... Mặc dù đáng lẽ nên là tố chất của văn hào mới đúng.

[Nakahara Chuuya vừa cảm thấy hốt hoảng, vừa cảm thấy hoang đường.

"...Cậu là vì điều tra Arahabak... nên cố ý tiếp cận tôi sao."

Cậu rất để tâm chuyện này.

"Đúng mà cũng không đúng."

Rimbaud nhìn chằm chằm vào đống tỏi, cà chua, hành tây và các loại gia vị không rõ tên bị mình băm vụn, nhìn sang nồi rồi nhìn sang dầu ăn, ánh mắt dường như có vài phần do dự: "Tôi nghe nói phố Suribachi được sinh ra từ một vụ nổ, nên đã nhờ Thủ thư đưa tôi đến đây, nhưng mà tôi cũng không ngờ..."

"...Không ngờ rằng 《 Une Saison en Enfer》của tôi, sẽ bị cậu mượn đi."

Cậu của nơi này, rõ ràng tiếng Pháp nửa hiểu nửa không, vậy mà vẫn mang cuốn sách đó đi, cuốn *brochure dị giáo và báng bổ, được sáng tác trong cơn giận dữ và cô độc kia.

*Brochure (小册子) là một loại ấn phẩm tương đối đơn giản, thường được in hai mặt, thường được gấp thành hai, ba nếp hoặc nhiều hơn. Theo định nghĩa của UNESCO, brochure không ít hơn 5 trang và không quá 48 trang. Brochure đã được sử dụng rộng rãi trong quảng bá thương mại, trở thành một hình thức của các hoạt động tiếp thị, có thể được gọi là tờ rơi quảng cáo.

"Một điều vô cùng kỳ diệu, có thể gọi là định mệnh. Dù tôi đã thờ ơ với nó từ lâu, nhưng vẫn muốn tận mắt nhìn thấy anh, cũng như tặng cuốn sách này cho anh... nếu anh không chê."

Cậu ta đổ dầu vào nồi đang nóng, hơi nhướng chân mày vì giật mình khi bị những giọt dầu văng ra, nhưng rất nhanh đã ổn định, đổ một nắm lớn hỗn hợp gia vị vào nồi.

"...Tập thơ này là của cậu sao?"

Cuối cùng cậu chỉ thốt ra được một câu như vậy.

Thật ra là tôi viết đấy, Rimbaud nghĩ thầm, nhưng nếu nói ra thì có khi phải giải thích thêm về nguồn gốc sáng tác, cậu ta rất không muốn.

Trong tiếng dầu nóng xèo xèo, Nakahara Chuuya cuối cùng cũng phục hồi được một chút tinh thần sau cú sốc quá lớn, nhớ đến cuốn tập thơ bìa lụa cứng in mạ vàng mà cậu trân trọng cất giữ, nhớ lại thông qua vốn hiểu biết tiếng Pháp ít ỏi của cậu, chỉ xem hiểu đôi câu vài lời, rồi cả dòng chữ viết trên mặt bìa: "Từ từ, Jean Nicolas Arthur Rimbaud..."

Đó chẳng phải là tên của tác giả sao?!

"Cuốn sách kia không chỉ là của tôi, mà còn do tôi viết, để tưởng niệm cha." Rimbaud không chớp mắt trút hết đống cá lẫn lộn vào nồi. "Cố tình ký cái tên này, chính là vì hy vọng nếu cha nhìn thấy quyển sách ấy sẽ tìm đến tôi. Đáng tiếc ấn bản đầu tiên chỉ in được 300 cuốn, căn bản bán không được, bản thảo gốc cũng thất lạc sau nhiều lần chuyển tay."

Cái gì, thảm vậy sao? Không đúng, cậu tưởng niệm cha mà lại đi viết cảnh địa ngục á? Rốt cuộc là hy vọng ông ta còn sống, hay đã chết, hay là sống không bằng chết vậy? 

Nakahara Chuuya, người không có thời gian đọc kỹ tập thơ toàn tiếng Pháp đó, chống tay lên trán, cố gắng không để suy nghĩ của mình hoàn toàn bị cuốn theo tên nhóc vốn dĩ chẳng giống trẻ con này: "Cho nên tên cậu là gì?"

"Anh biết đấy, người nước ngoài thường sẽ đặt trùng tên với con cái," Nhưng cậu ta sẽ không làm chuyện lười nhác như vậy, "Jean Nicolas Arthur Rimbaud cũng là tên của tôi. Trước đây mọi người đều gọi tôi là tiểu Arthur , nhưng so với cha, tôi càng có tư cách trở thành đại, đúng không?"

Rimbaud kiểm tra độ chín của cá, rồi dựa theo cảm giác mà bắt đầu đổ nước.

Cảm giác nếu phủ nhận sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp mà không ai muốn nhìn thấy.]

Nakahara Chuuya: "...Đúng."

Nakahara Chuuya hồi phục tinh thần từ những chuyện cẩu huyết vừa rồi, nhìn thấy hình ảnh tiếp theo, không khỏi im lặng.

Anh quả thực cùng Rimbaud... hoặc nói đúng hơn là Randou-san rất có duyên, vị Randou-san kia là cơ duyên cho sự ra đời của anh, còn bản thân ở thế giới song song lại mang đi sách của Rimbaud... Đây là cái nghiệt duyên kỳ quái gì vậy?

Ozaki Koyo thật ra lại cảm thấy khá hứng thú với thơ ca: "Xem ra vị thi nhân này không thích tác phẩm của mình lắm nhỉ! 《Une Saison en Enfer》, nhìn từ trong màn hình thì có lẽ không phải miêu tả cảnh địa ngục đâu nhỉ. Không biết là những câu thơ như thế nào đây?"

Nakahara Chuuya: Thế mà còn không phải miêu tả địa ngục sao?!

Nakajima Atsushi, người cũng vừa hồi phục tinh thần từ những chuyện cẩu huyết, nhìn nồi canh cá trên màn hình, không khỏi nuốt nước miếng: "Mọi người không cảm thấy... cái nồi canh cá kia càng không ổn hơn à?"

Mọi người: ...

[Rimbaud hơi cong khóe môi. Vốn dĩ khí chất u buồn, bi thương do vẻ ngoài quá mức tinh xảo đã thoáng dịu đi, nhưng vẫn còn cách xa vẻ thơ ngây của trẻ con.

"Tôi không muốn ép buộc anh, Chuuya," Rimbaud dùng giọng điệu trưởng thành của một nhà tư bản, chân thành nhưng kiên định, mà lúc Nakahara Chuuya còn nhỏ rất ít khi nghe được, "Bởi vì tôi coi anh là bạn. Nhưng dù sao thì bọn họ cũng  là hai mặt của một đồng xu, không thể tách rời, tôi lo lắng cho tình cảnh của anh, không thể cũng như không muốn giấu giếm anh, bởi vì tất cả chuyện này đều đầy rẫy nguy hiểm..."

Trước sự bộc lộ tình cảm chân thật hiếm thấy của Rimbaud, Nakahara Chuuya suýt nữa nghe được tiếng lương tâm mình chậm rãi rỉ máu.

Trong khoảnh khắc, căn phòng chỉ còn tiếng củi lách tách cháy, cùng tiếng sôi ùng ục yếu ớt của canh cá.

"Thật ra..."

Cậu dường như muốn dời mắt đi, nhưng sự cố chấp ăn sâu vào xương tủy đã khiến cậu dán chặt mắt vào hai mắt Rimbaud, dù phố Suribachi có nổ tung thêm lần nữa cũng không thể khiến cậu rời mắt.

"...Tôi thực sự biết Arahabaki ở đâu."

Rimbaud có chút ngạc nhiên quay người lại.

Thiếu niên cô độc giữa đám trẻ, yên lặng giấu kín thông tin kinh thiên động địa này suốt năm sáu năm, cứ như thế mà tiết lộ bí mật có thể coi là lớn nhất trong cuộc đời phức tạp và thăng trầm của mình.

Có lẽ, cậu chỉ là, quá muốn có một người bạn đồng hành... hoặc một lý do để chia sẻ bí mật này mà không tạo ra quá nhiều gánh nặng.

Dẫu cho cậu rất rõ ràng, một khi bí mật này được nói ra, sẽ chính là vấn đề lớn bằng trời, không thể có ngoại lệ.

"Nó chính là tôi."

Tôi chính là Arahabaki.]

Vẫn nói ra rồi! Mori Ogai thở dài trong lòng. Chuuya-kun của khi đó vẫn còn quá thiếu kiên nhẫn, lại cứ thế mà nói ra tình báo quan trọng nhất sao?

Vậy thì tiếp theo... Rimbaud-kun, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Tại sao phải cố chấp truy tìm Arahabaki? Và sẽ đối đãi với Chuuya-kun như thế nào đây?

Thấy Mori Ogai lộ ra nụ cười của kẻ thích thú xem kịch, Dazai Osamu chán ghét quay đầu đi, lại nhìn về phía Nakahara Chuuya. Tiếp theo sẽ phát sinh tình huống gì, hắn cũng rất tò mò.

Xét cho cùng, Randou-san với đồng vị thể của hắn ngoại trừ cái tên ra thì hẳn là không có liên quan gì mới đúng, chẳng lẽ vị Rimbaud-san này muốn báo thù cho Randou mà mình chưa từng gặp mặt sao? Hay là có mưu đồ gì khác?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me