[EDIT]【Xem phim/ Xem ảnh thể】Nhà ăn của văn hào - Mặc Anh
Chap 14
[Rimbaud vẫn nhìn chăm chú vào cậu như cũ. Đôi mắt màu lam đá quý không còn sắc lạnh như mảnh băng, ngược lại giống như viên ngọc đã qua mài giũa, mềm mại tròn trịa, lấp lánh rực rỡ như những chấm nhỏ trên dải ngân hà.Rõ ràng là một đứa trẻ không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại như người cha già từ ái."Thật ra, thơ của tôi cũng không phải là hoàn toàn không ai đoái hoài," cậu ta đột nhiên nói sang một chủ đề chẳng liên quan, "Có người tìm đến tôi muốn tái bản, nhưng bị tôi từ chối."Tôi thề sẽ không bao giờ viết, không bao giờ chạm vào thứ giả dối và nực cười đó nữa."Hắn nói tôi sẽ nổi tiếng từ khi còn trẻ, danh tiếng lưu truyền muôn đời, trở thành thi nhân được vô số người nhớ đến..."Vị tổng biên tập tạp chí đã gửi thư cho cậu khi cậu hơn ba mươi tuổi kia, đã thân mật gọi cậu là "thi nhân thân mến", mô tả cho cậu nghe người dân Paris kính yêu cậu đến nhường nào, cũng nóng lòng muốn được đọc thêm nhiều tác phẩm của cậu."Nhưng tôi không cần."Rimbaud bỏ tất cả đồ ăn kèm và gia vị xuống, đậy nắp nồi lên, quay người nhìn về phía Chuuya."Không cần định nghĩa hay thậm chí là lòng thương hại của người khác. Tôi muốn viết thì viết, không muốn viết thì vứt, tôi muốn đến Paris thì đến Paris, muốn rời khỏi đó thì rời khỏi đó. Có lẽ Thượng Đế đã ban cho tôi thiên phú trở thành nhà thơ, nhưng tôi có quyền tự do lựa chọn có trở thành nhà thơ hay không." "Không ai có thể thống trị linh hồn tôi."Là người cũng được, không phải người cũng được, nhân sinh chẳng qua chỉ là một chén rượu, một bát canh mà thôi.]"Một nhà thơ có linh hồn tự do sao?" Ozaki Kouyou cảm khái, thật là một người Pháp lãng mạn mà~Đối với câu trả lời của Rimbaud, rất nhiều người có mặt đều không nghĩ tới.Người này đi từ Pháp xa xôi vạn dặm đến Nhật Bản, thu thập nhiều tình báo như vậy, nhưng sau khi biết được chân tướng mình muốn lại phản ứng như vậy ư?Cậu ấy thật sự không hỏi mình điều gì nữa sao? Chẳng phải vì điều này mà đến đây sao? Nakahara Chuuya nghe những lời Rimbaud nói trên màn hình, quá dịu dàng rồi đi!Không phải cái loại cảm giác muốn phê phán, mà là cảm giác xúc động từ tận đáy lòng, thậm chí tim còn đập mạnh. Anh vốn nghĩ rằng, sẽ giống như Rimbaud-san kia...Mori Ogai nheo mắt: Vẫn có hơi xử trí theo cảm tính nhỉ~Còn Dazai Osamu thì có vẻ vừa hài lòng vừa không hài lòng với kết quả này, một mặt không nhịn được tiếp tục nói móc Chuuya và thậm chí cả Rimbaud trên màn hình, mặt khác sắc mặt lại hoàn toàn thả lỏng.Edogawa Ranpo: Tên tsundere chết tiệt này!Nakajima Atsushi: "Cảm giác Rimbaud-san muốn làm cái gì liền làm cái đó thật sự rất lợi hại!"Izumi Kyoka thì có chút khát khao: "Em cũng muốn làm những chuyện mình muốn...""Kyoka-chan chỉ cần muốn làm thì nhất định có thể làm được."[Họ lặng lẽ chờ nồi canh cá sôi. Chuuya một lúc dồn trọng tâm vào chân trái, một lúc lại dồn vào chân phải, giống như bị *ADHD, nhích tới nhích lui một cách vô nghĩa.*Rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD) là một chẩn đoán dành cho người gặp khó khăn ở các vấn đề sau: giảm chú ý - thấy khó khăn để tập trung, hiếu động quá mức - cảm thấy bồn chồn và khó ngồi yên, bốc đồng - nói hoặc làm những điều mà không nghĩ trước đến hậu quả."...Cậu không còn gì khác muốn nói sao?"Rimbaud nhấc nắp nồi lên lén nhìn qua, nước canh bên trong đã chuyển thành màu nâu tím đầy điềm gở.Cậu ta ném hết tất cả chỗ gia vị còn lại vào, hy vọng có thể dùng hương vị phức tạp che đậy phần nào, bình tĩnh nói: "Mặt khác... à, Chuuya, cần phải đủ mạnh thì mới có thể luôn có quyền tự do lựa chọn, bằng không sẽ phải về nhà cắt lúa làm thuê....... Tóm lại là phải có tiền, có năng lực đi du lịch mà không sợ bị cướp.""Với tư cách là anh trai của cậu, tôi sẽ luôn ủng hộ cậu, thư viện cũng sẽ giúp cậu, không để cậu bị bọn biến thái nhòm ngó."Từ khi "sinh ra" tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên Chuuya nghe thấy, có người sẽ vô điều kiện ủng hộ cậu.Nhưng, khoan đã."Cậu bao nhiêu tuổi vậy?" Vừa nói đã muốn làm anh trai tôi rồi?Rimbaud: "Mười lăm tuổi."Tóm lại là lớn hơn cậu, chắc chắn lớn hơn cậu....Thật sự lớn hơn cậu.Chuuya không phục lắm: "Cậu có dị năng không?"Không có, nhưng điều đó quan trọng sao, không quan trọng.]"Những người này... sao từng người một đều muốn làm anh trai tôi vậy hả!" Nakahara Chuuya cảm thấy sự cảm động vừa rồi của mình tan vỡ trong nháy mắt, vốn tưởng là kiểu như Rimbaud kia, kết quả lại là Rimbaud + Verlaine sao?"Há há há!" Dazai Osamu lại chộp được một điểm để chế nhạo: "Bởi vì chú lùn mãi mãi là dáng vẻ trẻ vị thành niên cần người ta chăm sóc mà~"Đáng chết! Chuuya nghiến chặt nắm đấm tự nhủ, không được tức giận không được tức giận, cứ ghi nhớ trước đã, đợi ra ngoài rồi tính sổ một thể![Rimbaud chuyển chủ đề: "Tôi sẽ nhờ người quen che giấu tin tức của cậu. Tôi từng thấy ảnh của Verlaine, ngoại hình của ông ta và cậu rất giống nhau, nếu bị người đồng thời biết được thông tin của cả hai, nhất định sẽ nghĩ hai người có liên hệ, rồi từ đó kéo ông ta tìm đến đây.""Hắn muốn đến thì cứ đến," Chuuya cười lạnh, "Tôi còn sợ hắn không thành công.""Sự dũng cảm đáng ngưỡng mộ," Rimbaud nhịn không được liếc nhìn cái nồi đậy kín mít, hy vọng Chuuya có đủ can đảm để ăn thứ này, "Nhưng đừng để cảm xúc nắm quyền, trọng lực không phải là sức mạnh đơn giản như vậy đâu, ông ta sinh ra trước cậu (chiều cao hơn cậu), việc sử dụng dị năng chắc chắn cũng thành thục hơn cậu."Thấy Nakahara Chuuya cũng không phục lắm, cậu ta lại bổ sung: "Ông ta còn có thể đã từng đi học. Cậu biết định luật thứ hai của Newton là gì không?"Chuuya, người thậm chí còn chưa học mẫu giáo: "...""Tóm lại, trước khi có phương pháp khắc chế tuyệt đối dị năng của hai người, chúng ta cứ án binh bất động cái đã. Nếu không hai người mà đánh nhau, nói không chừng Yokohama ngày mai, toàn bộ sẽ biến thành thành phố Suribach luôn đấy."Dị năng thao túng trọng lực à, nếu không dùng đến phần sức mạnh kia của Xâm Thực Giả, quả thật khiến người ta đau đầu.Nếu "Rimbaud" của thế giới này còn sống thì tốt rồi. Baudelaire-san nói, của hắn là hệ không gian cực kỳ hiếm thấy, đặc biệt khắc chế trọng lực, tuy rằng cái tên "Illuminations" nghe thật xui xẻo...Thôi vậy, Illuminations thì Illuminations, ít nhất thời điểm phát động không cần phải đọc thơ thật.Trong nồi phát ra tiếng nghèn nghẹt kỳ lạ và quái dị.Rimbaud lén nhìn Nakahara Chuuya đang dùng điện thoại ghi chú định sau này đi tra "Định luật thứ hai của Newton" là gì.Nếu đã tiến vào trạng thái học tập rồi, vậy thì cứ rải kín bánh mì lát lên trên canh cá đưa cho cậu, chắc cậu cũng sẽ không phát hiện ra.Mà nói bánh mì này hẳn chưa hết hạn đâu ha? Bánh mì baguette đặc sản ở chỗ họ ăn không hết có thể để được siêu lâu, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.*Bánh mì baguette để tủ lạnh thì bảo quản được 2 tháng, để bình thường (bọc vải/ giấy) thì lâu nhất được 2 ngàyKhông lâu sau.Một tiếng thét chói tai cắt ngang màn đêm hỗn loạn của Yokohama, hoàn toàn không gây chú ý. "Rimbaud cậu đã làm gì Chuuya vậy hả!"Rimbaud bình tĩnh: "...Cùng Chuuya thử nghiệm một chút nhược điểm của cơ thể dị năng nhân tạo, quả nhiên không kháng được độc, cần phải chú ý hơn, ừm.""Ừm cái đầu cậu! Không có cậu Chuuya căn bản sẽ không bị ngộ độc thực phẩm đúng không!""Ngoài ý muốn...""Cậu ra ngoài cửa đứng tự kiểm điểm cho tôi!"Rimbaud hơi phồng má bước đi. Chẳng bao lâu sau, Chuuya, người đang ở tận phía bên kia *Đảo Nam, nhận được điện thoại từ vị thi sĩ mà anh ngưỡng mộ và sùng bái.*Đảo Nam là đảo lớn nhất của New Zealand."Rim Rim Rimbaud-sensei? Thầy tìm tôi ạ?"Trái tim Chuuya, dokidoki."Ừ, Chuuya..." Rimbaud hỏi, "Cậu thích ăn gì?"Chuuya hít một hơi thật sâu: "Tôi ăn gì cũng được! Hoàn toàn không kén chọn! Nếu là do thầy tự tay làm, cho dù là thuốc độc —""Tôi quả thật đã tự tay nấu một bát canh," Rimbaud kẹp ống nghe điện thoại, chậm rì rì chọc vào hoa văn trên giấy dán tường, "Một cậu khác sau khi ăn cũng thật sự bị ngộ độc thực phẩm rồi. Như vậy không được, tôi còn định nuôi cậu ấy như em trai nữa mà."Nakahara Chuuya, nụ cười cứng đờ trên mặt.]"Ê ê! Chuuya-san sẽ không bị sao đúng không!" Tachihara Michizou lại dùng cái giọng quá lớn của mình hét lên.Sau đó bị Higuchi Ichiyou ngồi bên cạnh vỗ một phát vào đầu: Anh cứ hét lớn như vậy làm gì? Lỡ dọa đến Akutagawa-senpai nhà tôi thì sao hả!"Món canh cá kia uy lực lớn vậy sao?""Làm tôi nhớ đến món canh gà của ai đó..."Nakahara Chuuya che mặt cạn lời, rốt cuộc, những dự cảm chẳng lành trước đó đều ứng nghiệm, anh quyết định đem hết cảm động dành cho Rimbaud lúc nãy cho con cá chết kia ăn, vậy mà còn muốn nuôi tôi ở thế giới song song kia làm em trai? Là định nuôi đến chết luôn hả?Anh ôm hoài nghi về việc bản thân ở thế giới kia có thể bình an lớn lên hay không.Còn cái tên đồng vị thể kia cũng phải cứng rắn lên chút đi chứ! Đến mức vì thần tượng mà ăn cả thuốc độc sao? Tên Dazai đáng chết!Sau đó dòng suy nghĩ chuyển hướng sang Dazai Osamu đương nhiên bởi vì hắn lại bắt đầu dùng Lôi Kéo Thù Hận Đại Pháp, tiện thể chế nhạo luôn đồng vị thể của Nakahara Chuuya."Nói ra thì nãy giờ chưa có chú ý! Chuuya ở Thư viện vậy mà còn lùn hơn cả chú lùn! Đây là lời nguyền của giá treo mũ sao há há há!"Nakahara Chuuya đã hơi hơi miễn nhiễm với sự chế nhạo của Dazai rồi, thật ra bây giờ anh đang mong cái màn hình kia công bằng một chút chiếu thêm nhiều lịch sử đen của Dazai Osamu, để anh có thể hòa một ván.Mori Ogai nhìn thông tin trên màn hình, xoa xoa lông mày đang nhăn lại: Lần này nhược điểm của Chuuya-kun lộ hết rồi! Tiếp theo phải làm sao đây?Không hiểu sao cảm giác từ khi đến không gian này, ông dường như thường xuyên phiền não, tóc chắc cũng rụng nhiều thêm mấy sợi. Chẳng lẽ bị không gian chiếu phim nhắm vào rồi à?[Đợi thủ thư cứu người trở về, Rimbaud đã sáng tỏ cuộc gọi bị ngắt kết nối một cách khó hiểu, chạy đi nghiên cứu tập thơ của cậu, Verlaine và Chuuya.Tuy rằng không muốn xem lắm, nhưng vì Chuuya, cứ nhẫn nại vậy. Năng lực của Chuuya không ổn định, biết đâu trong những tập thơ này có chỗ nào có thể tham khảo được...Thủ thư vốn còn đang tức giận chống nạnh nhìn Rimbaud đọc sách chăm chú một lúc, quay đầu liền nhắn tin trong nhóm: "Aiya, Rimbaud-sensei cũng chiều tiểu Chuuya quá đi mất, tuy rằng Chuuya xứng đáng, dù sao người vừa ngoan, tính tình lại tốt, còn lễ phép nữa......"Những người khác trong nhóm: "...""Thủ thư," Oda Sakunosuke gửi một emoji chibi "Dazai khóc lóc", "Vừa nãy Chuuya nổi điên rồi, tôi không muốn rửa bát ở khách sạn đâu..."Thủ thư ở cách xa mấy hòn đảo hóng drama không sợ to chuyện: "Nổi điên, rồi sao nữa? Các cậu định rửa mấy tháng?"Sau đó bị Dan kéo xuống biển cho tỉnh táo. Dù sao cũng không chết đuối được, thì cứ dìm chết thôi.Dan, dây an toàn, khóa an toàn mà Vô Lại phái an tâm và tin tưởng.Oda Sakunosuke gõ chữ rồi lại xóa, cuối cùng bất lực nhắn: "Tuy rằng bây giờ cậu ấy đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, nhưng Thủ thư cô cũng đừng đùa độc ác như vậy."Chuuya sẽ khóc lóc say xỉn rồi phát điên lên đấy, ngày tận thế như vậy mọi người đều không muốn thấy.Tôi? Đùa độc ác? Đây có là gì chứ.Thủ thư ngẩng đầu, tiện tay túm lấy một người qua đường vô tội đáng thương: "Ishikawa-sensei, chẳng bao lâu nữa là đến Tết rồi, quà tặng ngày lễ của Thư viện chúng ta, giao cho thầy mang đến tận tay các vị ở Cơ quan Thám tử Vũ trang nhé."Biết đâu sẽ nhận được một ánh nhìn chăm chú đầy lịch sự từ Akiko-san đó.Ishikawa Takuboku: "..."Thủ thư, cô đúng là một con quỷ tồi.]"Vị Thủ thư-san kia chắc chắn là đang muốn lôi kéo thù hận đi!" Nakajima Atsushi đồng cảm nhìn màn hình, cảm thấy đồng vị thể của Chuuya-san thật đáng thương."Ew! Cái tên đồng vị thể của tôi vậy mà lại có quan hệ không tồi với chú lùn á? Thật quá bất hạnh!" Dazai Osamu nhìn Oda Sakunosuke trên màn hình, miệng thì chế nhạo khác hẳn vẻ mặt: "Chỉ nghĩ đến cảnh con sên nhớp nháp khóc lóc say xỉn rồi phát điên lên là tôi muốn nôn rồi!" Chuuya vốn định mượn emoji "Dazai khóc khóc" để nhân cơ hội chế nhạo ngược lại:Đáng ghét! Hoàn toàn không chế nhạo lại được!Yosano Akiko: Cái vị Ishikawa Takuboku này, là bạn bè của đồng vị thể của tôi sao? Không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì...Sakaguchi Ango khẳng định bản thân chưa từng nghe qua cái tên "Dan" này, xem ra sau khi ra ngoài phải tra cứu nghiêm túc rồi.
--- Ishikawa Takuboku:
--- Ishikawa Takuboku:
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me