TruyenFull.Me

Edit Xem Phim Xem Anh The Nha An Cua Van Hao Mac Anh

[Thư viện đặt tên *nhà hàng này là "*Nhà ăn", thường mở cửa 24/24.
 
*Nhà hàng - 餐厅, nhà ăn (hay căn tin) - 食堂
 
Hai giờ sáng cũng không phải chưa từng nghe thấy tiếng chuông cửa, nhưng thường là người đi đường đang khủng hoảng vì bị dọa đến đường cùng bởi các cuộc sống mái với nhau trên phố và đám thế lực hắc ám tính ăn quỵt đang trên đường đuổi đánh người, cơ bản đều bị nhóm nhân sĩ cú đêm thâm niên âm thầm xử lý.
 
Một ly rượu trộn thuốc đánh gục người khác, sau đó đem ném ra đường ở địa bàn tương ứng, gọi điện cho người trong danh bạ của hắn đến đón, hắn ta cũng sẽ chỉ nghĩ bản thân uống say quá nên mất trí nhớ, ngay cả tên nhà hàng là gì cũng không nhớ.
 
Nhưng trong kỳ nghỉ năm mới tương đối yên bình, một thanh niên nước ngoài gầy yếu, trông tuổi không lớn lắm chậm rãi xếp hàng vào nhà hàng, thì có chút… mùi vị của truyện ma đêm khuya.
 
Điểm mấu chốt của truyện ma nằm ở quốc tịch không rõ ràng của gã, nhưng thực sự có khả năng.
 
Fitzgerald đang thất thần gẩy con xúc xắc chần chừ ngồi dậy, ở trước mắt Hemingway đang nghiên cứu sổ tay câu cá vươn tay búng tay một cái. Người sau phát ra một tiếng nghi hoặc bằng giọng mũi, vừa hỏi "Có chuyện gì" vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với thanh niên đang đi tới trước mặt họ.
 
Trầm mặc một lát, ông nói: "Xin lỗi, tiên sinh, buổi tối chúng tôi không phục vụ đồ ăn."
 
Fitzgerald thì lặng lẽ, lặng lẽ lui về sau bếp.
 
Thanh niên cả người đều giấu trong áo khoác và mũ lông xù, chút sợi tóc lộ ra giống như đá núi lởm chởm trên cánh đồng tuyết trắng, tràn đầy sự tương phản mạnh mẽ, giọng nói lại khàn khàn, như tiếng vọng hỗn độn từ phương xa truyền đến: "Tôi không đói, có rượu không."
 
Rượu có thì có, vấn đề là nên bán cho cậu loại nào.
 
Hemingway lại lần nữa đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, ông từng nhập ngũ, cũng từng làm gián điệp, rất rõ dáng vẻ của phần tử nguy hiểm sẽ như thế nào — chính là như đối phương vậy. Bạn có thể nhận một gã đàn ông vạm vỡ dắt chó săn đến xin tá túc trong đêm bão tuyết, nhưng tuyệt đối không thể để một kẻ tay không tấc sắt, dường như ngay cả dao cũng không biết dùng giống như này vào nhà.
 
Nhưng cậu ta đã vào rồi, dù sao họ cũng mở nhà hàng. Nếu cho cậu ta loại rượu có vấn đề, nói không chừng không có vấn đề cũng sẽ trở thành có vấn đề.
 
Tiếp đãi khách thật khiến người ta đau đầu.
 
"Bán, đương nhiên bán."
 
Chàng thanh niên tóc tro được khẩn cấp gọi đến một tay đè lại vai Hemingway, nụ cười trên mặt gã thay vì nói là hiếu khách, chi bằng nói hiểm ác thì đúng hơn.
 
"Giao cho tôi đi." Giọng gã trầm tĩnh, nhưng lại như dung nham chậm rãi sôi sục.]
 
"Là đồng vị thể của Hội trưởng!" Louisa ôm chặt tập tài liệu, nhìn không chớp mắt đồng vị thể của Hội trưởng The Guild vừa mới xuất hiện trên màn hình.
 
Tuy rằng diện mạo không giống nhau, nhưng khí chất lại trông rất giống Hội trưởng!
 
"Hừ~" Fitzgerald nghiêng người gõ gõ miệng ly rượu vang đỏ, sắc mặt kiêu ngạo nói: "Không biết vị này có gu thế nào, có thể trùng tên với Fitzgerald ta, ít nhất cũng phải là người có thiên tư trác tuyệt!"
 
Chẳng qua, đối tượng chính của buổi chiếu phim lần này hiển nhiên không phải là hắn và đồng vị thể của hắn.
 
Nhìn người Nga tốt bụng kia bước vào nhà hàng, vẻ mặt Dazai Osamu trở nên lạnh lẽo, hắn nghiêng đầu dùng khóe mắt liếc nhìn đám người nước ngoài mới xuất hiện cuối cùng trong phòng chiếu phim.
 
Ác quỷ...
 
Fitzgerald nắm chặt tay, đối với vị này hắn quả thực quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, dù sao tình báo về "Sách" cũng là từ tay vị này mà ra.
 
Hắn cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Fyodor ở cùng một bên, tất cả những gì hắn đã làm hắn chưa từng không hối hận, chỉ là không có nghĩa là hắn sẽ không muốn trả thù sự lợi dụng này.
 
"Chắc hẳn Fitzgerald-san cũng hiểu rõ ai là bạn ai là thù rồi nhỉ~" Dazai Osamu cười híp mắt nói: "Ác quỷ, thành viên của tổ chức khủng bố quốc tế Thiên Nhân Ngũ Suy, thủ lĩnh của tổ chức tình báo Lũ chuột trong Căn nhà Chết... và, bàn tay đứng sau gây ra sự kiện Moby Dick!"
 
Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người tại đây đều tập trung vào gã thanh niên người Nga trùm trong chiếc áo khoác lông xù ở hàng ghế sau của phòng chiếu phim.
 
"Bàn tay đứng sau gây ra sự kiện Moby Dick? Nghĩa là sao vậy ạ! Dazai-san!" Nakajima Atsushi không nhịn được kinh ngạc lớn tiếng, Kunikida Doppo cũng dừng tay đang tốc kí.
 
Fitzgerald đỡ trán nhíu mày nói: "Tuy không muốn thừa nhận, nhưng quả thực đã bị lợi dụng rồi..."
 
"Ế! Vậy nên lúc đó điều khiển từ xa mới không có tác dụng sao?" Nakajima Atsushi cẩn thận nhớ lại một hồi, nhớ ra chi tiết này.
 
"Phần tử khủng bố?" Gojo Satoru khoanh tay, dù bịt mắt che khuất hơn nửa khuôn mặt, vẫn có thể hình dung ra vẻ mặt ngông nghênh của anh: "Trông yếu đuối thế kia, một quyền là có thể đánh chết rồi!"
 
Là trung tâm của cuộc bàn tán, Fyodor vẫn bất động, ngay cả khi nghe thấy ai đó phát ngôn rằng có thể đánh chết gã bằng một quyền thì nụ cười cũng không hề thay đổi, gã đang vô cùng kiên nhẫn giải thích thông tin về phòng chiếu phim cho đồng bọn.
 
"Wow! Fedya! Là đồng vị thể của cậu kìa!" Đột nhiên, gã hề tóc trắng mắt vàng vỗ mạnh vào lưng Fyodor, kêu lên đầy kinh ngạc và mừng rỡ.
 
Fyodor bị vỗ suýt chút ngừng thở: "...Tôi thấy rồi, Gogol." Gã nhích người về phía bên kia của Gogol, lại nhìn về phía đồng vị thể của mình thoạt nhìn có thể đánh chết một con gấu chỉ với một cú đấm trên màn hình, không khỏi cắn cắn móng tay.
 
Không biết vị Dostoevsky này có tán thành lý tưởng của tôi không...
 
[Tolstoy vẫn luôn chú ý lắng nghe động tĩnh ở ngoài sảnh, nhưng y không nghe được gì cả. Không có tiếng vang lạnh lẽo của những lời lẽ hiểm ác rơi xuống đất, không có âm thanh vỡ vụn của đồ vật làm nhạc đệm cho sự yên tĩnh, đương nhiên cũng không có tiếng cười nói vui vẻ, không có tiếng thở dài khe khẽ, thậm chí ngay cả tiếng va chạm của bộ đồ ăn cũng không có nốt.
 
Cho đến khi y đi đến rất gần, mới có thể nghe thấy tiếng xèo xèo của thuốc lá sợi đang cháy bị dí xuống gạt tàn thạch anh, cùng tiếng thì thầm liên miên nhẹ nhàng như tơ lụa.
 
"Chơi bài không?"
 
"Không."
 
Tolstoy: "...”
 
Y bất đắc dĩ ló đầu ra: "Fedya?"
 
Hai thanh niên đồng thời ngẩng đầu lên. Vị bên trái mặc một chiếc áo khoác màu nâu, nhưng xắn tay áo lên, sơ mi bên trong càng không kiêng nể gì mà cởi hai ba cúc, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy xuống dòng sông đã đóng băng bơi vài vòng; vị bên phải thì mặc một chiếc áo khoác đen dày cộm, *mũ Cossack dày hơn nữa được gỡ xuống đặt sang một bên, khiến gã bất giác rụt sâu hơn vào lớp cổ áo lông dày màu trắng muốt, lưng còng eo khom gần như gập thành một miếng cơm nắm.
 
*Mũ Fyodor hay đội ấy
 
Điểm chung duy nhất là cả hai đều đeo găng tay.]
 
"Hahahaha~" Tiếng cười tùy hứng của Dazai Osamu lại vang vọng trong không gian chiếu phim, chỉ là lần này còn có một tiếng cười khác cùng hắn tạo thành một bản song tấu.
 
"Gojo-sensei, như vậy không hay đâu..." Itadori Yuuji do dự lên tiếng.
 
"Chẳng lẽ Yuuji không thấy cái hình dung này rất buồn cười à?" Gojo Satoru thẳng người dậy sau khi cười nghiêng ngả, lại nhìn về phía Fyodor: "Đúng là rất giống cơm nắm mà!"
 
Itadori Yuuji cũng liếc mắt về phía sau phòng chiếu vài lần, gật đầu khẳng định nói: "Gojo-sensei nói đúng, quả thật rất giống!"
 
Fyodor mặt không biểu cảm gỡ mũ xuống sửa một chút rồi đội lại.
 
Goncharov bên cạnh gã trước đó vẫn luôn trừng mắt tức giận nhìn người của Công ty Thám tử Vũ trang đã phá hỏng kế hoạch của Fyodor trong phòng chiếu, bây giờ càng không kìm nén được cơn tức, chỉ là vừa muốn mở miệng đã bị ánh mắt lạnh lùng của Fyodor cảnh cáo.
 
Tolstoy... Fyodor khẽ lặp lại cái tên này nơi cổ họng, gã nhớ được rất nhiều tên, nhưng cái tên này không có trong ấn tượng của hắn.
 
Nhìn qua có vẻ... là bạn của đồng vị thể của mình?
 
Gã phát ra một tiếng cười khẽ kỳ quái, đã là bạn của đồng vị thể, vậy thì đương nhiên cũng là bạn của gã~
 
[Tolstoy nghi hoặc chớp mắt, đi vòng qua kiểm tra xác nhận điều hòa không hỏng, mới tò mò hỏi: "Vị khách này, chẳng lẽ cũng là người Nga sao?"
 
Vừa nãy hai người họ đều nói tiếng Nga, hơn nữa rất lưu loát, dường như ngay cả khẩu âm cũng gần giống nhau.
 
"Ừm, ngài có thể gọi tôi là Fyodor." Hắn ôn hòa — thậm chí có chút yếu ớt nói. Họ chỉ bật vài ngọn đèn nhỏ sáng mờ, màu sắc dịu nhẹ ấy bao phủ lấy mọi người, nhưng lại không mang đến hơi ấm cho duy chỉ gã. Gã lật những lá *bài bridge trong tay, khuôn mặt tái nhợt gần như cùng màu với mặt bài, có cảm giác lạnh lẽo đến mức gần như giống thạch cao.
 
*Bài này chơi khó hiểu lắm, mọi người truy cập vào link dưới đây nếu muốn tìm hiểu nhé: http://www.erct.com/2-ThoVan/DLMo/Bai_Cau_Hop_Dong.htm
 
Tolstoy không cảm thấy có gì đó không đúng: "Đã muộn thế này rồi, xin đừng chỉ uống rượu, ăn chút gì nhé."
 
"Vâng? Có thể chứ?" Fyodor lộ ra nụ cười mang theo một chút kinh ngạc và cảm kích, tùy tiện úp những lá bài xuống bàn, "Dù sao thì các ngài đã không phục vụ đồ ăn nữa mà..."
 
Người máy vô cảm Hemingway đang xào bài và chia bài bỏ bài xuống.
 
"Nếu ngài không ngại, đây là chút đồ ăn riêng tư của chúng tôi," Tolstoy trả lời một cách tự nhiên, nhưng lại không để lại chút sơ hở nào, "Có bánh *empanada, súp rau, một ít đồ nguội và thịt bò nướng."
 
*Bánh empanada rất được ưa chuộng và phổ biến ở khu vực Châu Mỹ, gồm 2 loại nhân là ngọt (bơ, trứng, socola,...) và mặn (thịt heo, bò, gà,...)

 
"Vậy thì làm phiền ngài rồi. Đúng rồi, vẫn chưa biết vị tiên sinh đáng mến này xưng hô thế nào?"
 
Dostoevsky đau đầu ấn nhẹ thái dương. May mắn là Tolstoy từ sau khi mất trí nhớ thì nhớ rất kỹ những lời dặn dò của người khác, ví dụ như không được tùy tiện tiết lộ tên đầy đủ trước mặt người lạ, để tránh đối phương nhận ra đồng vị thế của mình ở thế giới khác…
 
"Lev."
 
Hai mỹ nhân đều trông có vẻ tiều tụy gầy yếu nhìn nhau cười, trong đó một người hỏi: "Hồng trà?", người kia đáp: "Cảm ơn", sau đó là: "Đêm đã khuya rồi, nên chỉ thêm một ít brandy thôi nhé, Fyodor-san phải giữ gìn sức khỏe…" và "Hồng trà rất ngon, không pha vodka thì thật đáng tiếc " vân vân những lời mà người Anh nghe xong sẽ bật dậy từ trong quan tài.
 
May mắn thay hai người Anh duy nhất của Thư viện đều không có mặt, còn người Mỹ thì đã chuồn sang nơi không lạnh lẽo như bên này để tìm kiếm viện binh.]
 
"Cảm giác bị đồng vị thể của mình đối đãi như kẻ trộm thế nào?" Dazai Osamu nghiêng đầu về phía sau làm một động tác khiêu khích.
 
Fyodor không để ý đến hắn, hai tay đan nhau đặt lên đầu gối, nhìn vào hình ảnh trong màn hình với ánh mắt tập trung khác thường.
 
Xem đến cuối, gã còn lộ ra sắc mặt tiếc nuối khá tán đồng.
 
"Tôi có chút thích vị tiên sinh này rồi nha~ Fedya~" Gogol cũng hưng phấn hát *aria: "Hỏi nè~ hồng trà pha vodka có vị gì?"
 
*Aria là thuật ngữ chỉ một bài ca hoặc độc lập (như “Ah Perfido” của Beethoven và một số aria hòa nhạc của Mozart) hoặc là một phần của một tác phẩm lớn (opera, cantata, oratorio). Aria được thể hiện bằng một giọng solo có hoặc không có phần nhạc đệm và thường thể hiện cảm xúc mãnh liệt.
 
Hồng trà pha vodka! Fitzgerald không khỏi rùng mình một trận, rượu trong ly trên tay cũng bất cẩn đổ ra một ít.
 
Đáng sợ quá... Đây chính là nước Nga trong truyền thuyết mà mạch máu toàn là vodka sao? Nakajima Atsushi vẻ mặt như học được kiến thức mới.
 
Vẻ mặt ngu xuẩn, Akutagawa Ryuunosuke khó chịu chậc một tiếng.
 
Nhớ lại việc vị Dostoevsky này trước đó đã cho mình của thế giới song song uống rượu mạnh, Yosano Akiko âm trầm khẽ mài dao phay, bất kể là đồng vị thể nào, tốt nhất đừng rơi vào tay cô, cái loại không quý trọng cơ thể tùy tiện uống rượu như vậy, quả nhiên nên nếm thử mùi lên bàn mổ!
 
[Cùng với hồng trà pha rượu được bưng lên là bữa ăn Nga kinh điển, ngay cả đĩa cũng mang hoa văn khiến người ta cảm thấy vô cùng thân thiết. Nước súp nấu từ củ dền trong veo như đá quý vỡ vụn, lớp *kem chua trắng tinh chồng ở giữa, giống như một đám mây hoặc sợi bông, nhẹ nhàng mà nặng trĩu nở rộ trên cánh đồng và bầu trời đỏ như máu. Fyodor cầm thìa lên, mặt súp gợn sóng đôi mắt chăm chú của gã, trong một khoảng khắc chúng đều đỏ tươi như nhau.
 
*Kem chua là kem (cream) được lên men, hay được dùng cho món mặn.
 
"Có thể nói là hoàn hảo." Gã chỉ nếm một muỗng liền khen ngợi, dường như xúc động, "Tôi đã rời quê hương nhiều năm, đã lâu rồi không được nếm hương vị này."
 
Dostoevsky lạnh lùng liếc nhìn gã một cái, nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản Tolstoy vui vẻ đề xuất: "Ngài cũng nên nếm thử mấy quả dưa chuột muối này đi, chúng vừa mới được ngâm muối xong, tốn của tôi và Fedya mấy ngày trời..."
 
"Đó là vinh hạnh của tôi." Fyodor nở một nụ cười nhạt, thuận theo lời đề xuất của y mà lần lượt nhấm nháp, dù là món salad gà xé sợi sau khi hun khói, hay món bánh empanada ngọt ngào ngon miệng, đều nhận được gã không tiếc lời khen ngợi, nhưng hoàn hảo nhất vẫn là món thịt bò nướng kia — để đẩy nhanh tốc độ ra lò, nó được cắt thành những miếng dài, chỉ cần cắt một đường ở giữa là có thể cho vào miệng.
 
Uống thêm một tách trà nóng, ngay cả cánh đồng tuyết trắng chói mắt cũng sẽ bị sự nhiệt liệt cảm nhiễm, nhuộm lên ánh chiều tà đỏ tươi.
 
Gã thậm chí bắt đầu nảy sinh một chút tình cảm yếu ớt, chỉ muốn cuộn tròn trong chiếc ghế mềm mại thoải mái này, vừa dùng bữa, vừa trò chuyện và đánh bài với họ.
 
Cái tâm tình tinh tế uyển chuyển này ước chừng chỉ kéo dài ba giây, nhưng vẫn khiến gã cảm thấy vui vẻ.
 
"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, ở Yokohama, tôi có thể được đối đãi như vậy." Có lẽ là đồ ăn đã cho Fyodor thêm nhiều hơi ấm, ngay cả đôi môi tái nhợt tím tái như thiếu máu của gã cũng trở nên sức sống hơn, đôi mắt vốn sáng đến mức quá đáng kia, cũng lộ ra một sự rực rỡ dịu dàng và thân thiện, "Tôi thậm chí còn cảm thấy tiếc nuối…"
 
Tolstoy đang dùng dao nĩa cắt bánh empanada, dòng siro sáng bóng trào ra từ lớp vỏ bánh giòn tan, dính lên mũi dao, y vui vẻ liếm những giọt siro ấy, lộ ra nụ cười ngọt ngào vô tư hơn cả siro: "Sao cơ?"
 
"Không có gì."
 
Gã nâng tách hồng trà lên, khẽ nhấp một ngụm, để lại một ánh nước lung linh.
 
"Đó là vinh hạnh của tôi."
 
Gã lại nói một lần nữa.]
 
Cho dù cách một màn hình, Nakajima Atsushi trong khoảnh khắc ấy cũng cảm nhận được thông tin nguy hiểm phát ra từ Fyodor trong màn hình, chẳng lẽ, gã muốn làm hại vị Tolstoy-san kia sao? Rõ ràng hai người đang trò chuyện khá vui vẻ mà...
 
Nhưng nhìn đến cuối, Nakajima Atsushi lại hoang mang, đó thực sự không giống cảm giác của một người nổi sát ý.
 
Cậu không nhịn được thoáng nhìn về phía sau, chỉ thấy Fyodor ở phía sau phòng chiếu biểu cảm vô tội.
 
Yếu đuối, vô tôi, bị kẻ địch bao vây, cơm nắm Siberia đáng thương.
 
Hừ! Dazai Osamu cười lạnh một tiếng, cứ giả vờ tiếp đi, sớm muộn gì thông qua phòng chiếu phim này cũng lột được lớp da chuột của ngươi ra!
 
Nghĩ đến đây, hắn càng ngày càng mong chờ diễn biến phía sau, nếu Ác quỷ ở thế giới kia đối đầu với Thư viện thì còn gì bằng~
 
Đương nhiên, dù không được, cho hắn xem thêm bộ dạng ngu ngốc của Chuuya cũng không tệ~
 
---
 
Ernest Hemingway:

 
F. Scott Fitzgerald (Francis Scott Key Fitzgerald):

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me