Edit Xuyen Nhanh Boss Cap Va Mat Ho Chuyen Nghiep
Edit: Kaikute Yeah!Beta: Kaikute được nghỉ thêm 1 tuần nữa nhưng bị lùi thời gian bế giảng và có lẽ sẽ phải cắp sách đi học lúc trời nóng chang chang :(Bạch Du đã sớm hoài nghi Từ Tử Phàm, chỉ là gặp nhiều sự việc quá nên có hơi rối, bây giờ mới nghĩ ra, ai ngờ đối thoại đêm qua bị ghi âm! Kiều Tử Hân nghe được ghi âm đó sao có thể sẽ giúp cô ta? Bọn họ căn bản là tới chê cười cô ta!Kiều Tử Hân nhìn chằm chằm cô ta, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Bạch Du? Rốt cuộc là vì cái gì?"Bạch Du nắm chặt nắm tay rồi tựa lưng vào ghế ngồi, thở sâu rồi mới đối mắt với Kiều Tử Hân, "Được, cô muốn biết, tôi liền nói rõ ràng với cô.""Kiều Tử Hân, từ nhỏ cô đã không bằng tôi, tôi mặc quần áo mới, cô chỉ có thể mặc quần áo cũ của người thân; tôi kết bạn với mọi người, cô chỉ có thể ngồi xổm trước cửa chơi một mình; tôi tham gia biểu diễn cho trường học, cô chỉ có thể ngồi dưới mà hâm mộ ghen ghét; tôi thi vào lớp chọn, cô chỉ có thể đội sổ. Ngoại trừ gương mặt đẹp của cô, cô có điểm nào so được với tôi? Hả? Ấy thế mà, cô tốt nghiệp cao trung liền đi đóng phim, 18 tuổi được phong ảnh hậu, tùy tiện chụp một cái quảng cáo cũng được trả 10 vạn, tôi thì sao? Tôi cực cực khổ khổ học xong đại học, thế mà chỉ có thể tìm được công việc lương 1 tháng 1 vạn! Dựa vào cái gì?!" Gương mặt Bạch Du vặn vẹo, oán hận trừng mắt nhìn Kiều Tử Hân.Bàn tay của Kiều Tử Hân đặt trên mặt bàn hơi nắm lại , trên mặt lại không chút biểu tình, "Bởi vì tôi sống tốt hơn cô, nên trong lòng cô cảm thấy không công bằng? Bạch Du, cô đừng quên, thời điểm cô ngại làm việc vất vả, là tôi để cô làm trợ lý cho tôi, một tháng tiền lương 5 vạn, còn có quần áo, trang sức, túi da các loại phúc lợi. Cô muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, lấy không tiền lương không làm việc, tôi có nói cái gì không? Tôi không hề làm gì có lỗi với cô.""Ha." Bạch Du cười lạnh một tiếng, "Trong lòng cô hẳn rất đắc ý nhỉ? Nơi nơi đạp lên đầu hàng xóm của cô, còn tiếp thu sự bố thí của cô, khẳng định mỗi lần cô cho tôi đồ đều cười trộm nhỉ? Cười tôi học đại học tốt như vậy mà vẫn phải chân chó với một người tốt nghiệp cao trung, cười tôi không cần tôn nghiêm, nỗ lực cố gắng còn không bằng số lẻ của cô! Nếu thật sự muốn giúp tôi tại sao không mang tôi theo để đóng phim? Một bộ phim cô kiếm được bao nhiêu tiền? Dùng năm vạn khối để xua đuổi tôi? Cô căn bản là không muốn tôi ra mắt! Cô đối xử với tôi như vậy, dựa vào cái gì muốn tôi đối xử tốt với cô?"Kiều Tử Hân hoảng hốt, nữ nhân giương nanh múa vuốt trước mặt cô này thật xa lạ, phảng phất kí ức mấy năm nay ở chung đều là giả, cô chưa từng hiểu biết cô ta. Bất quá cẩn thận nghĩ lại, cũng không phải không thể lý giải. Bạch Du cao ngạo, ở thị trấn nhỏ xác thật so người khác ưu việt hơn, tới thành phố lớn mới phát hiện bản thân chẳng là cái gì cả, còn bị hàng xóm vốn không để vào mắt nghiền áp, cô ta biến thành người như hôm nay, xét ra cũng chính là ghen ghét mà thành!Kiều Tử Hân bỗng nhiên cảm thấy vô vị, cũng minh bạch người vốn không thích cô mà khi gặp lại ở Yến Kinh lại nhiệt tình như vậy, cô vốn tưởng rằng là xa quê nhớ người cũ, nguyên lai là Bạch Du cố ý tiếp cận, muốn hưởng lợi từ cô. Cô nhàn nhạt nói: "Mặc kệ cô tin hay không, tôi đã đề cử cô với đạo diễn, là đạo diễn không muốn dùng cô. Chúng ta nhận thức mười mấy năm, cô nói cho tôi, là ai kêu cô tính kế tôi."Bạch Du liếc cô một cái, ánh mắt tràn ngập vui sướng khi người gặp họa, "Là Liễu Khiết, cô đường đường chính chính hẹn hò với bạn trai, bị nữ nhân này mắng thành tiểu tam, những người bôi đen cô đều là cô ả làm đó, chưa từng nghĩ tới phải không? Một tiểu hoa mới lên đem cô làm thành như vậy, cô đoán có bao nhiêu người ở sau lưng bỏ đá xuống giếng? Chậc chậc chậc, cô nói xem nhân phẩm của cô tại sao lại tệ như vậy? Giống như khi còn nhỏ, một người bạn thật tâm cũng không có, nếu không phải nhờ gương mặt này, mấy năm nay cô còn có thể được như vậy? Nhìn xem, vừa có khó khăn liền bị đánh đến trở về nguyên hình đi? Cô cái gì cũng không có, so với tôi còn không bằng!"Kiều Tử Hân đã có được đáp án mình muốn, không bao giờ muốn nhìn thấy gương mặt đáng ghét này. Cô đeo kính râm lên, giống như vẽ ra một giới hạn, một khoảng cách án toàn, đứng dậy nói với Từ Tử Phàm: "Chúng ta đi thôi."Từ Tử Phàm đứng lên, mở cửa ra cùng cô đi ra ngoài, từ đầu tới cuối một câu cũng không nói, chỉ đứng sau Kiều Tử Hân làm chỗ dựa kiên cường cho cô.Bạch Du sắc mặt trở nên rất khó coi, đứng lên hô: "Đứng lại! Các người còn chưa nói rõ ràng, tối hôm qua rốt cuộc sao lại như vậy? Là các người tố cáo tôi đúng hay không? Kiều Tử Hân cô tìm được tên dã nam nhân này lúc nào? Nói mình vô tội như vậy còn không phải là cô tính kế tôi? Cô còn có mặt mũi mà chất vấn tôi?"Từ Tử Phàm không để ý tới cô ta, trực tiếp kéo Kiều Tử Hân đi. Bạch Du muốn đuổi theo, bị cảnh sát ngăn lại, chỉ có thể hướng về bóng dáng của hai người họ mà la to, nhưng hai người không hề đáp lại, coi cô ta thành một vai hề nhảy nhót!Khuất nhục lớn nhất không gì hơn là bị làm lơ, cứ như cô ta cùng Kiều Tử Hân không cùng cấp bậc, cho nên ngay cả phản bội, Kiều Tử Hân cũng có thể nhẹ nhàng rời đi, coi như không quan biết cô ta.Giờ khắc này, sự không cam lòng của Bạch Du đạt tới đỉnh điểm, cô ta phẫn nộ đẩy cảnh sát ra, muốn đuổi theo nhìn mặt Kiều Tử Hân, cô ta không tin Kiều Tử Hân thờ ơ như vậy. Rõ ràng bị mọi người phản bội, rõ ràng đã hai bàn tay trắng, sao có thể bình tĩnh như vậy?Cảnh sát áp chế cô ta trên mặt đất, đột nhiên tinh thần cô ta tan rã, cả người run rẩy. Nghiện ma túy phát tác!Kiều Tử Hân nghe thấy thanh âm phía sau thì dừng bước chân, Từ Tử Phàm cúi đầu nhìn cô, "Đi thôi, là cô ta tự làm tự chịu."Kiều Tử Hân gật gật đầu, lại đi tìm cảnh sát. Hiện tại rất nhiều báo chí đưa tin bịa đặt về cô, nói cô cùng Bạch Du cùng nhau hút chích, loại sự tình này sẽ khiến cho công chúng phản cảm, cô đang bị toàn mạng chửi, không có chứng cứ có lẽ cũng bị định tội, cho nên cô chủ động xin tiếp thu kiểm nghiệm, kết quả đương nhiên là hết thảy bình thường, không có dấu hiệu hút chích.Kiều Tử Hân thỉnh cầu cảnh sát lúc công bố tội danh của Bạch Du có thể nhân tiện vì cô mà làm sáng tỏ, chuyện này đối với cô mà nói rất quan trọng. Cô cũng ở trong gian ghế lô kia, chỉ là đi trước, làm sáng tỏ một câu cũng coi như phù hợp quy định, cảnh sát không nói hai lời liền đồng ý.Hai người rời khỏi cục cảnh sát, Kiều Tử Hân ngồi ở ghế phụ nhắm hai mắt lại, cảm thụ tốc độ xe chạy, đột nhiên có cảm giác vứt bóng dáng của bằng hữu kia ra khỏi đầu, không hề vì nó mà thống khổ, không hề truy cứu vì sao, bởi vì có những người không cần lí do mà vẫn hại người khác, còn cảm thấy bản thân có đạo lý, không cần thiết phải hỏi rõ ràng làm gì.Cô nhìn về phía Từ Tử Phàm đang nghiêm túc lái xe, cảm thấy an tâm, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh, nếu như không có anh, có khả năng hôm nay tôi sẽ hỏng mất. Tôi coi cô ta là bạn tốt nhất, Liễu Khiết mà cô ta nhắc tới chính là bạn gái cũ của Lâm Viêm, cũng là tuesday phá hư quan hệ của chúng tôi. Tôi vẫn luôn muốn hỏi rõ ràng vì sao Lâm Viêm lại đối xử với tôi như vậy, Liễu Khiết có thâm cừu đại hận nào với tôi mà lại làm như thế, công ty thì trở mặt không quen biết, bố mẹ tôi thì hoài nghi những tin tức đó là thật, giống như bị chúng bạn xa lánh, loại cảm giác này thật sự rất thống khổ."Kiều Tử Hân tự giễu cười, hít sâu một hơi, "May mắn có anh nguyện ý tin tôi, giúp tôi đối mặt với những việc này, giúp tôi biết rằng không chỉ có một mình tôi. Nói cách khác, tôi cảm thấy tôi sẽ đi tìm Lâm Viêm cùng Liễu Khiết để chất vấn , nhưng không có chứng cứ, nói không chừng tôi không những chẳng được gì còn khiến người khác chê cười.""Cô đương nhiên không chỉ có một mình, còn có rất nhiều fan giống tôi ủng hộ cô. Cô muốn vực lên tinh thần vượt qua của ải khó khăn này, kỳ thật không cần nói chuyện với họ, ngẫm lại cũng không có gì ghê gớm đúng không?" Từ Tử Phàm nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, thấy sắc mặt của cô còn tốt, không có khuynh hướng tức giận, trong lòng thả lỏng chút, "Nói thật, cô cứ ở tạm chỗ tôi đi, tôi giúp cô phòng paparazzi, cô mấy ngày nay cứ yên lặng một chút, đừng xúc động, suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.""Ừ, cảm ơn anh." Kiều Tử Hân theo bản năng gật đầu, ngay sau đó có chút kinh ngạc vì bản thân đáp ứng quá dễ dàng, giống như nhớ ăn không nhớ đánh, tùy tiện lại tin một người lạ vừa mới nhận thức. Nhưng cô quá mệt mỏi, mấy ngày nay sự việc không tốt cứ đè nặng lên vai cô, cô có chút không chịu nổi, nếu bên cạnh Từ Tử Phàm có thể cảm thấy an tâm, vậy cô không cần rối rắm quá nhiều. Ở chung với hàng xóm nhiều năm như vậy còn không thấy được gương mặt thật của cô ta, lần này cứ tin tưởng trực giác của bản thân đi.Kiều Tử Hân phát ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nói muốn đi đâu, Từ Tử Phàm dứt khoát mang cô đi gặp người đại diện bất động sản, lại mở tài khoản mua cổ phiếu, đương nhiên Kiều Tử Hân là không lộ diện, cô vẫn luôn ngồi ở trong xe, như là đi phượt giải sầu. Từ Tử Phàm lấy 230 vạn mua cổ phiếu, dư lại năm vạn để dùng, hắn đối với lựa chọn của bản thân rất có tin tưởng, đem tiền quăng hết vào thị trường chứng khoán.Chạy quanh một vòng, đã hết một ngày, mỗi khi cảm xúc của Kiều Tử Hân trầm xuống , Từ Tử Phàm luôn có biện pháp tìm đề tài dời sự chú ý của cô đi, sau vài lần, cô để những nỗi phiền lòng sang một bên, ngược lại tò mò Từ Tử Phàm đang làm gì mà vội vàng như vậy.Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Từ Tử Phàm nhìn đồng hồ hỏi: "Cô muốn ăn cái gì? Ăn bên ngoài có lẽ không được tiện cho lắm, chúng ta về đặt cơm hộp đi, nếu không nấu ít đồ đơn giản, tôi sẽ xào trứng gà, rồi nấu súp hải sản."Kiều Tử Hân kinh ngạc nói: "Xào trứng gà cùng nấu súp hải sản đâu có cùng cấp bậc? Đều là anh làm? Tôi cũng biết làm súp hải sản, anh có thể làm ngon không? Tôi có thể giúp mà."Từ Tử Phàm nhìn biểu tình của cô mà cười ra tiếng, nhướng mày nói: "Rất đơn giản, chờ lát nữa cô thấy rồi sẽ biết."Từ Tử Phàm lái xe đến siêu thị mua đồ, đều là túi nilon màu đen, Kiều Tử Hân cũng không biết là cái gì. Về nhà, Từ Tử Phàm để Kiều Tử Hân ở phòng khách xem TV, bản thân thì tiến phòng bếp đóng cửa lại bắt đầu nấu súp hải sản. Kiều Tử Hân mắt nhìn TV, tai lại nghe tiếng động trong phòng bếp, nghĩ không ra bên trong đang làm cái gì, cô cảm thấy làm cua, làm mực gì đó hẳn là có tiếng dao chặt chứ, sao lại yên tĩnh như vậy?Cô hoàn toàn bị món súp hải sản làm cho hiếu kì, không hề nghĩ đến những việc phiền lòng kia, kết quả cô mới đợi được một lúc, Từ Tử Phàm đã bê chén ra rồi. Kiều Tử Hân kinh ngạc mà đi qua, "Nhanh như vậy? Anh cho cái gì vào trong......"Cô nhìn vào chén "Súp hải sản", nói được một nửa liền nghẹn họng, "Đây là súp hải sản?""Đúng vậy, cua bổng, tôm hoàn, cá đậu hủ, rong biển ti, còn có tôm hùm bài*, đều có mùi vị của hải sản, đây không phải canh hải sản thì là gì?" Từ Tử Phàm cười cầm chén đứa tới trước mặt cô, làm động tác mời chào, "Mời Kiều Tử Hân tiểu thư xinh đẹp mỹ lệ nếm thử chén súp hải sản này xem hương vị như thế nào, nói trước là tay nghề đầu bếp của tôi cũng không quá tệ."(*Chỗ này mình không rõ lắm)Kiều Tử Hân bị bộ dáng khoa trương của hắn làm cho bật cười, tiếp nhận chiếc đũa đoan đoan chính chính ngồi xuống, gắp mấy miếng cho vào trong miệng. Hương vị rất ngon, nêm nếm vừa phải, tuy rằng cùng súp hải sản chính thống thì không có cùng mùi vị, nhưng đúng là rất đặc biệt, ăn rất ngon.Kiều Tử Hân cười đến mi mắt cong cong, trong mắt phủ kín một tầng hơi nước, "Ăn ngon, đây là món súp ngon nhất mà tôi từng ăn.""Ăn ngon là tốt, ăn nhiều một chút."Từ Tử Phàm đi phòng bếp múc canh cho bản thân, Kiều Tử Hân ngẩng đầu nhìn hắn bóng dáng, khóe môi không tự giác mà cong lên. Lúc cô nghèo túng nhất, có người vì cô mà làm một chén súp hải sản nóng hổi, thật sự là món súp ngon nhất từ trước đến giờ, sưởi ấm lòng cô.Cô nghĩ rằng, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên hương vị ấm áp này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me