
Hạ Hồng hỏi: "Anh thật sự là Chu Nhất?"Trần Hựu nói: "Ừ, không phải Chu Nhị Chu Tam, cũng không phải Chu Ngũ Chu Lục."Hạ Hồng hoảng hồn không thể tin rằng người này lại đột nhiên trở nên thông suốt như vậy, giống như đã biến thành người khác."Anh đừng cho rằng lừa gạt anh Cường là có thể tạo ra đột phá gì."Hạ Hồng vừa đi vừa nói: "Tôi nói với anh này, có khi đêm nay người tới phòng kia phải chen đến chật cửa. Chủng loại so với đám chó ngoài đường còn lẳng lơ hơn nhiều, có khi tôi còn phải đứng sau mông bọn họ chứ đừng nói anh."Trần Hựu hỏi: "Khi nào thì đi tập hợp?"Hạ Hồng trừng cậu: "Gấp cái gì!"Chờ sau khi Hạ Hồng tỉ mỉ trang điểm và chọn ra một bộ đồ để mặc vào, thì đã nhanh chóng biến hóa từ MB đầy vẻ thô tục thành một sinh viên thanh thuần, sạch sẽ."Nói cho anh biết, học sinh nhu nhược, đơn thuần, mê mang, sợ hãi, sẽ làm cho người ta muốn | chà | đạp |, | phạm | tội |, | ngược | đãi |."Cậu ta chỉnh sửa lại quần áo, cái cổ tinh tế trắng ngần làm cho người khác rất muốn cắn một cái: "Đến Kim Sắc đa số đều là biến | thái béo ú nhưng lại rất có tiền."Trần Hựu nói: "Xin được học hỏi."Hạ Hồng nhận ra hiện tại có thể câu thông với cậu nên thư thái hơn: "Anh thật sự muốn mặc trang phục nhìn như ăn xin này?"Trần Hựu: "Tôi đẹp ở bên trong.""Đẹp bên trong?" Hạ Hồng cười nhạo: "Những người như chúng ta bên trong đều đã sớm mục nát, hư thối rồi, còn đẹp cái rắm ấy."Trần Hựu liếc nhìn cậu ta một cái.Hạ Hồng không được tự nhiên mà quay đầu: "Đi thôi."Đi vào thang máy, Trần Hựu nhìn số tầng không ngừng tăng lên, ở trong lòng thầm hỏi: "3 con 4, hỏi mày chuyện này."Không phản ứng."444.""Đinh.""Sao không thấy bọn mày đề cập tới cung cấp đạo cụ gì đó? Chẳng hạn như viên cứu chữa hiệu quả nhanh?""Đinh, có." 444: "Cần 100 giá trị thiện niệm."Trần Hựu: ". . . . . ."Cậu cắn răng: "Không có miễn phí à? Gói quà cho người chơi mới đâu rồi?""Đinh, gói quà đã gửi đến ngài, hãy chú ý kiểm tra và nhận."Trần Hựu ngẩng đầu, gần như ngu ngốc mà mơ tưởng chờ gói quà đồ sộ kia, nhưng đến cái rắm cũng không có. Lúc cậu thử sờ túi quần thì đụng đến một vật gì đó, vừa nhìn thấy cái thứ được lấy ra kia thì tay cũng run lên."Kẹo cao su? Quà lớn?""Đinh, Trần tiên sinh, đây không phải kẹo cao su bình thường.""Đây mẹ nó chính là kẹo cao su bình thường!"Trần Hựu đang muốn ném đi thì giọng nói trong đầu chợt vang lên: "Cái này là phúc lợi chỉ cung cấp cho khách hàng mới, không bán, hương vị của nó có tác dụng thần kỳ, ngay cả là mắc bệnh chó dại giai đoạn cuối cũng có thể biến thành một con chó trung thành trong tích tắc.""Không nói sớm, những thứ tốt như vậy nên chủ động lấy ra thêm" Trần Hựu nắm vào trong lòng bàn tay như của quý: "Hạn sử dụng là bao lâu?""Đinh, hai mươi bốn giờ."Đủ rồi, Trần Hựu tràn đầy tin tưởng, mọi chuyện đã sẵn sàng, hiện tại cậu chỉ cần bình tĩnh ứng phó là được.Hạ Hồng nghe thấy tiếng cười khà khà bên tai làm mình nổi da gà: "Anh sao lại cười kinh khủng như vậy?"Trần Hựu nhe răng: "Đang mơ mộng mà."Hạ Hồng: ". . . . . ."Cửa thang máy mở ra, Trần Hựu và Hạ Hồng cùng nhau đi ra ngoài. Cậu liếc nhìn hành lang. Trang trí của tầng đỉnh này thế mà không giống với bốn tầng kia: đèn tường, thảm, tranh chữ. . . . . . gì đó, nếu so ra đúng là một trời một vực.Bên kia đang tụ tập mười mấy người, truyền đến tiếng xì xào bàn tán.Vào đây đều là người mới của Kim Sắc, đều là dạng khẩu phật tâm xà. Trên người đều có mức độ thê thảm khác nhau, thế nhưng ở trong này bí mật gì cũng không đáng giá, không có ai cảm thấy hứng thú với chuyện xưa của người ta.Khách hàng muốn chính là hưởng thụ, ông chủ muốn là thứ có giá trị, cái khác đều nên giấu nhẹm đi.Đêm nay là đêm náo nhiệt nhất cũng khẩn trương nhất của Kim Sắc. Một đêm nồng mùi khói thuốc nhất. Những người đứng đây mỗi người đều chăm chút làm dáng, ngay cả một sợi tóc cũng không bỏ qua, chỉ hận không thể đổi lớp da khác. Nhưng ngay lập tức bộ quần áo 10 đồng tiền chỉ có áo sơ mi chữ T cổ tròn và quần dài của Trần Hựu đã trở thành tiêu điểm.Bị hơn mười ánh mắt không có ý tốt nhìn chằm chằm, nhưng Trần Hựu cũng chả sao cả. Cậu tùy ý nắm cổ áo sơ mi chữ T mà lau mồ hôi.Mọi người: ". . . . . ." Là bọn họ quá lo lắng.Hạ Hồng giật giật khóe miệng.Cánh cửa viền vàng đột nhiên mở ra, một quản đốc mang theo năm người đi ra. Một đám thiếu niên tươi mới | trắng nõn | non nớt, cơ bản tuổi gì cũng có. Đầu của bọn họ đều cúi thấp, mặt xám như tro tàn, có hai người còn khóc .Giống như bên trong không phải là khách đến chơi mà là hoàng đế bệ hạ. Bọn họ không được tuyển tiến hậu cung thì chỉ như gặp thoáng qua vinh hoa phú quý rồi sau đó thấp kém cả đời.Năm người một nhóm, đi vào lại đi ra, rất nhanh đã đến Trần Hựu và Hạ Hồng.Quản đốc liếc nhìn Trần Hựu một cái, lại liếc thêm một cái, xác định mình không hoa mắt: "Cậu ở tầng nào?"Trần Hựu nói: "Tầng ba."Những người khác lộ ra vẻ khinh bỉ, Hạ Hồng thì lặng lẽ tạo khoảng cách với cậu, vẻ mặt tôi không biết anh ta.Quản đốc nhíu mày, tựa như nhìn một thứ rác rưởi: "Vậy cậu tới đây làm gì?"Trần Hựu nói: "Ý của anh Cường."Quản đốc đi đến một bên gọi điện thoại xác nhận, hắn quay trở lại, híp mắt nhìn thanh niên trước mặt. Dáng dấp kém chút nhưng được cái thông minh nhanh nhẹn, miệng lưỡi lưu loát, nỗ lực thì may ra có thể nhảy lên một tầng."Đều đi vào với tôi."Cửa vừa mở ra, mọi thứ ở bên trong sẽ theo tầm mắt của mọi người mà lộ ra.Ngồi ở trên sô pha sẫm màu kia là ba nam nhân có phong cách giống nhau, chân dài đi giày da, mặc tây trang đắt tiền.Người bên trái xinh đẹp như hoa, người ở giữa đầy vẻ tàn ác, người bên phải nhã nhặn nho nhã.Trên người ba người bọn họ có một luồng khí thế cường đại, chính là biến nơi phong nguyệt thành phòng họp đưa sản phẩm ra thị trường của công ty, nghiêm túc lại trầm trọng.Hai mắt của Trần Hựu hơi hơi nhíu lại, ánh mắt dừng ở trên người nam nhân ở giữa, nhưng mãi vẫn không có xuất hiện cái nhiệm vụ nào.Cậu nhíu mày, xem ra không phải hắn.Kết quả này làm cho Trần Hựu rất thất vọng. Cậu ỉu xìu cúi đầu, mẹ nó, bụng lại đói rồi.Quản đốc lên tiếng, mọi người lần lượt tự giới thiệu, ai cũng đều có phần đặc sắc.Lúc đến lượt Hạ Hồng, dư quang của Trần Hựu liếc thấy hắn dùng sức véo đùi, ánh mắt liền ẩm ướt. Khi nói chuyện thì mang theo chút giọng mũi, nhu nhu nhược nhược, muốn khóc nhưng không khóc dễ dàng làm người khác động lòng.Trần Hựu bội phục, tài năng này đừng nói đến học viện điện ảnh, nhất định còn có thể nắm được phần thưởng trong tay.Hạ Hồng nói xong thì đến Trần Hựu ."Tôi là Trần. . . . . . Chu. . . . . . Hương. . . . . . Hương Hương. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ."Lúc mấu chốt, cổ họng của Trần Hựu giống như bị một ngón tay gãi gãi làm ngứa muốn chết. Cậu ôm lấy người mà ho khan, hai mắt đậm nước, thân thể run rẩy giống như một quỷ bệnh.Đầu của quản đốc toát mồ hôi, hắn ta liên tục khom người cúi đầu nhận lỗi, sợ rằng sẽ chọc giận ba ông chủ kia nên vội vàng túm quỷ bệnh ra ngoài.Khi tới cửa, Trần Hựu quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt đó mắt cậu mở to.Trên đỉnh đầu của nam nhân nhã nhặn nho nhã, khí chất ôn nhuận ngồi bên trái thế nhưng đột nhiên xuất hiện một màn hình. Trên đó đang ở dạng truyền nhập dữ liệu mà bắt đầu nhảy ra từng chữ từng chữ.Trần Hựu có một tật xấu, đó là nhìn thấy cái gì đều thích vừa nhìn vừa đọc. Cho nên khi nhìn thấy thông tin trên đỉnh đầu của nam nhân nhảy ra sẽ không chút nghĩ ngợi mà đọc ra: "Tần phong, bốn mươi mốt tuổi, cha mẹ đều đã mất. . . . . ."Xung quanh lặng như tờ.Tần Phong thả chân đang vắt xuống, giày da màu đen cọ xát mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề. Hắn gảy gảy điếu xì gà ở ngón tay, con ngươi đen sau cặp kính nâng lên giống như ánh mắt của chim ưng.Mọi người nín thở chốc lát, kinh hồn táng đảm.Hai nam nhân khác lại có vẻ mặt nghiền ngẫm chờ xem kịch vui.Trần Hựu cắn răng, cậu đột nhiên đẩy quản đốc ra, nhanh chóng lấy ra kẹo cao su, cũng không để ý chưa xé vỏ đã đút vội vào miệng, tiến lên thổi hơi vào mặt người đàn ông kia.