Edit Xuyen Sach Nu Phu Mu Loa Treu Gheo Nhan Vat Phan Dien Yen Do Nam
Khi tỉnh dậy, vẫn còn đang ở trên thuyền, mặt biển gió êm sóng lặng.Ân Tố Nguyệt bật dậy từ trên chiếc giường êm ái và thấy rõ sự xa hoa và sang trọng trong khoang thuyền này, từng loại đồ dùng tinh xảo được bày ra, con tàu này không phải con thuyền lúc trước, con thuyền kia đã bị thiêu rụi trước khi họ nhảy xuống biển.Nhưng thay vào đó, nàng bị loá mắt bởi một bất ngờ lớn hơn, mắt của nàng vẫn có thể nhìn thấy!Khi đó nhảy xuống biển theo Ngôn Vực, nàng tính ra sau khi tỉnh lại một trăm phần trăm sẽ bị mù. Nàng có chút không dám tin, vừa định nâng tay lên vỗ đầu một cái thì bỗng nhiên có một vầng sáng chợt lóe lên, nàng nhanh chóng buông tay xuống.Cuối cùng nàng cũng biết tại sao mình không cần làm nhiệm vụ mà cũng có thể nhìn thấy, bởi vì hệ thống ngớ ngẩn trong đầu nàng kia đã ngủ say rồi!Khi đang ở trong sơn động, hệ thống ngốc nghếch kia vẫn luôn kêu la buồn ngủ, không ngừng lôi kéo rồi lôi kéo. Bây giờ chắc chắn nó đã ngủ đông, đã như vậy thì ngàn vạn lần không thể đánh thức nó, tốt nhất là ngủ luôn đi. Giọng nói chị đại ngắt kết nối! Quả thật là bất ngờ trời giáng có đúng không.Ân Tố Nguyệt rón rén bước xuống giường, từ khi tỉnh lại đến bây giờ một người nàng cũng chưa nhìn thấy, thậm chí còn không nghe thấy một tiếng động nào. Nàng có hơi tò mò bèn nhìn ra ngoài khoang thuyền, ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt biển, sóng nước lóng lánh, nàng đi về phía trước dọc theo cột trụ hàng lang, mới phát hiện con thuyền lớn này cao khoảng chừng ba tầng.Tuy nói con thuyền như vậy không có gì hiếm lạ ở thời hiện đại, nhưng ở đây người sở hữu con thuyền lớn như này chắc hẳn là một quý tộc ở đâu đó.Nàng đang định đi tới mũi tàu đón gió biển, rốt cuộc nhìn thấy phía trước có hai người đang đứng, người đàn ông mặc trang phục đen ánh kim là Ngôn Vực, hình như hắn mới tắm xong, mái tóc dài xõa tung ở sau lưng, còn có một ít hơi ướt.Người kia là một mỹ nhân mặc trang phục màu đỏ rực như lửa đốt, ngũ quan nàng ấy tinh xảo tuyệt mỹ, khi nhìn người khác đuôi mắt nàng ấy nhướng lên, trong mắt cười như không cười.Lúc này nghe được giọng nói lạnh nhạt của Ngôn Vực: "Cô đến muộn một canh giờ so với dự kiến.”Mỹ nhân áo đỏ kia thản nhiên cười khẽ: "Trong thư huynh không nhắc tới trừ huynh ra vẫn còn có người khác.”Hai người phía trước vẫn còn tiếp tục, trong lòng Ân Tố Nguyệt nổi lên một trận sóng to gió lớn.Khi vẫn còn trên đảo Đông Lĩnh, nàng đã dự cảm Ngôn Vực nhất định sẽ có kỳ ngộ, chỉ là không biết sẽ ở đâu.Nếu như bây giờ đôi mắt này không nhìn thấy, nghe thấy mấy câu kia thì nàng chắc chắn không biết người nọ là ai. Nhưng bây giờ trang phục màu đỏ rực lửa bắt mắt đó, trong sách này không ai khác ngoài nữ hai Ý Triều Phượng.Đột nhiên Ân Tố Nguyệt cảm thấy có hơi quái lạ, sờ sờ chiếc váy trên người mình sau đó nhìn một chút về thiếu nữ có dáng người yểu điệu ở trước mặt, một thân váy đỏ khẽ phất lên, bĩu môi.Đụng hàng không đáng sợ, ai xấu mặt thì xấu hổ.Nói nàng thích áo đỏ, rõ ràng có hơi ích kỷ về phương diện này. Trong sách vì để thể hiện nữ hai không giống người thường, nên thường miêu tả nàng ấy thích mặc trang phục màu đỏ, có khí chất bốc lửa để phân biệt với tính cách lãnh đạm không màng danh lợi của nữ chính.Trước đây nàng muốn mặc áo đỏ là vì đã nhiều lần muốn giống với dáng người hoàn mỹ của nữ hai, nàng không nhịn được muốn mình mặc váy đỏ biết đâu sẽ có phong thái như vậy.Ôi không! Hiện giờ người thật chân chính ở đây, nàng được xem là gì? Có phải đang bắt chước không? Không chỉ mua trên Taobao có chín đô la, còn kèm theo miễn phí giao hàng.Ân Tố Nguyệt quả thật không nói nên lời, hận không thể nhanh chóng cởi chiếc váy đỏ ở trên người mình, nhưng nàng cũng nhanh bỏ qua vấn đề nhỏ nhặt trong việc ăn mặc này.Hiện giờ nhìn thấy vậy mà là nữ hai nữa à.Nữ hai Ý Triều Phượng quả thật là trở ngại lớn nhất cản trở nam nữ chính ở bên nhau!Mà thân phận của nàng ấy cũng vô cùng tôn quý, nàng ấy không giống những người con gái khuê các bình thường không ra khỏi cửa, suốt ngày thêu hoa đánh đàn ở trong nhà.Nàng ấy là các chủ của tổ chức Phong Vũ Các thần bí lớn nhất Vĩnh Xương quốc, phóng ngựa giang hồ, ân oán phân minh. Đây chỉ là thân phận bên ngoài, thân phận ẩn khác của nàng ta là con gái út của quận chúa Vĩnh Xương quốc thương yêu nhất —— Quận chúa Thanh Dương.Người “Quận chúa” này cũng không phải danh hiệu cho thân phận là một người con gái, mà là đất phong của nàng ấy —— quận Thanh Dương.Nàng ấy giống như những hoàng tử thân vương kia, tất nhiên có đất phong cho mình!Nhân vật sáng lóa lợi hại như thế, đã được đặc biệt tạo ra khi viết《 Phượng Tê Ngô 》. Phải biết rằng, một quyển tiểu thuyết ngôn tình Mary Sue sao có thể không có một nhân vật nữ phụ số hai ác độc và tâm cơ được chứ. Sự tồn tại của nữ phụ số hai là để đối nghịch với nữ chính ở khắp mọi nơi, sau đó sẽ si mê nam chính, âm mưu cướp đi tất cả của nữ chính.Ý Triều Phượng chính là một nữ hai như thế.Nhưng hiện giờ... Ân Tố Nguyệt nheo mắt nhìn chằm chằm vào mỹ nhân mặc váy đỏ nọ.Đừng bao giờ để nàng ấy yêu nam chính, nhất định phải tìm cách mai mối cho nàng ta trước khi quan hệ vừa chớm nở!Chỉ là phối với ai cho tốt đây? Lẽ ra nữ hai này phối với nam hai là không thể tốt hơn, nam hai Cố Hoài Nam tính tình lãng đạm, thích đi du ngoạn giang hồ, hoàn toàn có đề tài chung với nàng ấy, hơn nữa thân phận cũng tương đương, quả thật hoàn mỹ!Nhưng giờ dỡ khóc dỡ cười là nam hai Cố Hoài Nam vốn không có ở đây.Ân Tố Nguyệt nhìn chằm chằm Ngôn vực mặc một bộ áo đen phía trước, hai người đứng chung một chỗ như thế này, áo đỏ linh động, áo đen trầm ổn, trái lại vô cùng xứng đôi, hơn nữa biển trời quyện vào nhau, từng đàn cát âu chao liệng, hai người ở trên thuyền giống như một đôi đẹp như bức tranh được vẽ một cách tỉ mỉ tinh xảo.Không không không, Ân Tố Nguyệt lập tức vứt đi ý nghĩ này trong đầu, hai người thế này tuyệt đối không thể ghép đôi!Tâm tư bất chính của nữ hai và nhân vật phản diện hại nước hại dân, hoàn toàn là cá mè một lứa có phải không! Hiện giờ bọn họ đã lén liên lạc riêng với nhau, lại rất xứng đôi, đây không phải cấu kết với nhau làm chuyện xấu sao? Càng đáng sợ hơn là sự liên minh bền chặt của những kẻ xấu, làm sao nhân vật chính có thể thành công được? Không không không, đây hoàn toàn là vác đá nện vào chân mình, phương pháp này không thể thực hiện được! Trước mắt vẫn còn như thế, có thể thấy, chỉ còn lại nam ba là Thẩm Nguyên Tịch, tuy rằng thân phận của Thẩm Nguyên Tịch có hơi chênh lệch, nhưng hắn ta rất có trách nhiệm nha, với lại sau này hắn ta còn sẽ trưởng thành.Ân Tố Nguyệt cảm thấy có thể thử xem. Chướng ngại vật của nữ hai này thực sự quá lớn, nhất định phải nghĩ hết mọi cách để dời đi!“Tiểu cô nương này đứng ở đây lâu như vậy, sao lại không đến đây?” Ân Tố Nguyệt cúi đầu cân nhắc nhiều lần việc ghép đôi cho Ý Triều Phượng, Ý Triều Phượng ở bên kia đã sớm phát hiện ra nàng.“Cô ấy không nhìn được”. Ngôn Vực bỗng lên tiếng giải thích.“Ồ? Hóa ra là bị mù sao?” Giọng điệu Ý Triều Phượng thay đổi.Ngay khi Ân Tố Nguyệt nghe được câu này, nàng lập tức thu lại suy nghĩ, hai mắt trống rỗng, lóng ngóng mò mẫn đi qua như thể lúc trước đã bị mù vậy.“Nếu bị mù, cô ấy còn tác dụng nào khác không?" Ý Triều Phượng đánh giá Ân Tố Nguyệt, ánh mắt kia dường như đang đong đếm một món hàng.“Cô ấy cũng có công dụng riêng.” Giọng Ngôn Vực lạnh nhạt.“Như thế rất tốt, vậy ta yên tâm rồi”. Ý Triều Phượng nói xong, lảo đảo một bước xoay người đi về phía khoang thuyền.Ân Tố Nguyệt bỗng có hơi lo lắng, vừa rồi trong lúc hai người nói chuyện với nhau, có vẻ như nàng ấy định làm gì đó với nàng. Đây là một cuộc sống dưới tay nhân vật phản diện tâm tư thâm trầm và nữ hai đầy âm mưu.Sao lại có cảm giác cuộc sống ngày càng khó khăn thế nào ấy!“Ngôn Vực, huynh muốn bán ta sao?” Ân Tố Nguyệt lo lắng không thôi, vội hỏi rõ.Ngôn Vực liếc nàng một cái, có hơi không nói nên lời, "Cô có thể đáng bao nhiêu tiền chứ.”Ta đây cũng đáng giá đó, huynh đừng xem thường ta! Nội tâm Ân Tố Nguyệt không ngừng phàn nàn, trong miệng lại vô cùng ân cần: "Đúng vậy đúng vậy, huynh coi này, ta bị mù, lớn lên cũng khó coi, vốn không bán được bao nhiêu tiền.”Bỗng nhiên Ngôn Vực gõ đầu nàng một cái: "Nếu cô nói thế, một ngày nào đó ta thử một chút xem, nói không chừng có thể bán được ít tiền.”Ai ngờ Ân Tố Nguyệt che đầu nhảy ra xa mấy bước: "Huynh huynh huynh sau này không được gõ đầu ta!”Thật là, nhỡ như gõ tỉnh hệ thống, ta đây thật vất vả mới khôi phục lại ánh sáng chẳng phải sẽ bị mù nữa sao!Ngôn Vực có vẻ hơi sững sờ, không hiểu sao nàng lại phản ứng dữ dội như vậy.Ân Tố Nguyệt đề phòng sau này hắn lại gõ lên đầu mình, làm như có thật giải thích: "Ngôn Vực, lúc trước khi vẫn còn ở tướng phủ, huynh cho ta uống một chén canh, sau đó đầu ta vẫn luôn đau, đợi đến khi ta tỉnh dậy, đôi mắt đã bị mù, bây giờ đầu vẫn thấy đau, huynh mà gõ nữa, nếu như ta biến thành kẻ ngốc thì chẳng phải cả đời đều không thấy được mẹ mình à.”Ân Tố Nguyệt há miệng đi tới, vừa giả vờ ngoan ngoãn vừa giả bộ đáng thương, để lương tâm Ngôn Vực phát hiện. Thật ra đôi mắt của nàng bị mù hoàn toàn không có liên quan đến Ngôn Vực, nhưng rất trùng hợp là sau khi uống chén canh kia xong thì nàng bị mù, hiện giờ nàng lén đổi khái niệm để dựa dẫm việc này lên người Ngôn Vực, hi vọng hắn có thể dựa trên việc họ đã sống chung một năm ở đảo Đông Lĩnh mà buông tha cho mình.Quả nhiên, chuyện giả bộ đáng thương này có hiệu quả! Chỉ là dường như giả bộ hơi quá mức!Nếu Ân Tố Nguyệt không nhìn thấy, tất nhiên cho rằng Ngôn Vực trầm mặt không nói hoặc đang suy nghĩ. Nhưng bây giờ nàng lặng lẽ đánh giá Ngôn Vực, lại phát hiện sắc mặt hắn khó coi đến cực điểm, cảm xúc trong mắt phức tạp không rõ. Thì ra hắn thực sự sẽ áy náy à.Ân Tố Nguyệt đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, rồi nhỏ tiếng hỏi: "Huynh sẽ không bán ta đi, đúng không?”Ngôn Vực không nói chuyện, vẫn luôn đứng ở đó.Không phải, sự im lặng này có ý nghĩa gì, chẳng lẽ đúng thật là hắn có ý định bán ta đi thật sao? Không thể nào, nhân vật phản diện ngươi đúng thật là điên rồ! Ngay cả một cô bé mỏng manh yếu đuối như ta cũng không buông tha!Trong lòng Ân Tố Nguyệt đang chửi bới Ngôn Vực, kết quả lại nghe hắn nói: "Cô muốn về nhà sao?”Về nhà? Ân Tố Nguyệt nhất thời không kịp phản ứng, trái lại nghĩ đến nàng tới đây không phải là vì hoàn thành nhiệm vụ xuyên sách, ngắm nhìn mỹ nam, sau đó sẽ về nhà sao.Nghĩ như thế, Ân Tố Nguyệt vội vàng nói: "Dĩ nhiên muốn, ta nằm mơ cũng muốn về nhà”.“Một ngày nào đó có thể trở về nhà, mẹ cô nhất định sẽ đợi cô ở quận Bình Lương.” Giọng của Ngôn Vực lạnh nhạt mà kiên định.Không phải, nhân vật phản diện có phải huynh bị nhầm rồi không! Quận Bình Lương? Không phải mà... Này, ta cũng không phải muốn đi quận Bình Lương mà...! Chỗ đó không có nam chính, cũng không có nữ chính, ta đi làm gì.Hai người đứng ở đầu thuyền một lát, không ai nói lời nào, Ân Tố Nguyệt lại nghĩ tới chuyện gì đó, từ từ đi qua một chút, nhỏ giọng nói: "Ngôn Vực, ở đây có chỗ nào khác có thể tắm rửa thay quần áo không?Hỏi câu này là vì Ân Tố Nguyệt thấy Ngôn Vực đã thay một bộ quần áo mới, lúc trước ở trên đảo Đông Lĩnh hắn cũng chỉ mặt quần áo cũ nhưng trên người hắn hiện giờ là một bộ quần áo mới, vừa nhìn cũng thấy rất sang trọng, và được chế tác tỉ mỉ khéo léo, cũng không biết từ đâu ra.Ngôn Vực dường như cũng hơi sững sờ, trái lại nói: "Ta đi hỏi một chút.”Ân Tố Nguyệt thấy Ngôn Vực muốn rời đi, bèn vội vàng kéo hắn lại: “Ta muốn mặc bộ đồ màu đen.”Ngôn Vực khó hiểu, “Vì sao, không phải cô thích mặc áo đỏ sao?”Ân Tố Nguyệt nghĩ dù sao cũng không cần phải giấu giếm, lát nữa Ngôn Vực còn phải đi tìm quần áo giúp nàng, vừa định nói thẳng Ý Triều Phượng mặc áo đỏ, nàng thật sự xấu hổ khi tiếp tục dùng quần áo giá chỉ 9.9 tệ mà còn free ship nữa.Nhưng hiện giờ Ngôn Vực không biết nàng có thể nhìn thấy, vì vậy cô rẽ sang ý khác: “Ta cảm thấy những người thích mặc áo đỏ lớn lên đều rất xinh đẹp. Ta lớn lên khó coi, vẫn không mặc thì hơn, lỡ như gặp được ai cũng mặc áo đỏ, chẳng phải ta sẽ vô cùng xấu hổ sao? Mặc áo đen vẫn tốt hơn, ít thấy hơn.”“Cô rất tự giác.” Ngôn Vực đồng ý. Không phải chứ... Tuy ta có tự giác nhưng huynh cũng không cần chặt chém như vậy chứ. Ân Tố Nguyệt thấy Ngôn Vực từ khoang thuyền lên tầng hai, đoán là đi hỏi chuyện quần áo.Đợi đến khi Ngôn Vực trở lại, Ân Tố Nguyệt cực kỳ ngạc nhiên, bởi vì trong tay Ngôn Vực vẫn cầm một bộ váy đỏ, không biết tìm ở đâu, chắc là phù hợp với dáng người nhỏ bé của nàng.Nhưng bây giờ nàng vẫn đang giả bộ bị mù, cũng chỉ có thể làm như không thấy.Ai ngờ Ngôn Vực để bộ váy đỏ lên tay nàng, rồi nói: “Vừa tìm thấy bộ đồ đen này, cô cầm đi thay đi.”Ân Tố Nguyệt: "..." Cứ vậy mà đổi trắng thay đen ư?Trời ạ! Quả nhiên ta vẫn nên làm người mù tốt hơn. Tiếp tục đụng hàng, tiếp tục dùng đồ giá 9.9 tệ free ship!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me