Editing Dm Top 1 Co Chap Voi Toi Tu Tuong Thanh Hoan
Thấy Tống Cạnh Khanh đứng chắn đằng trước, anh cứ ngỡ y có điều muốn nói, nhưng người kia lại chẳng hé răng nửa lời.Cao Nghĩa vừa bước vào đã thấy một đám người đứng bất động, vị trí của hai diễn viên chính cũng có phần kỳ lạ. Sẵn tâm trạng cáu bẳn vì kẹt xe buổi sáng, ông lập tức cất giọng: " Sao không lo làm việc đi? Đứng ngây ra đấy làm gì thế? "Vẻ mặt sa sầm của Cao Nghĩa trông khá đáng sợ. Ai nấy đều biết ông chỉ là hổ giấy nên đành cười gượng mấy tiếng, sau đó tản ra tiếp tục làm việc.Cao Nghĩa đi tới bên cạnh Chu Phó Niên, đưa mắt ước lượng khoảng cách giữa anh và Tống Cạnh Khanh rồi đăm chiêu xoa cằm: "Sao hôm nay hai cậu lại đến cùng nhau nữa thế?""Nay Trần Dịch nghỉ phép nên tôi đành làm phiền cậu Tống." Chu Phó Niên thản nhiên đáp.Nghe thấy hai chữ "cậu Tống" thốt ra từ miệng anh, ánh mắt Tống Cạnh Khanh thoáng sa sầm.Thấy vậy, ngón tay đang buông thõng của người đàn ông thoáng cong lại rồi bồi thêm một câu: "Bữa sáng cậu Tống làm rất ngon."Nói xong, anh lập tức đảo mắt đi nơi khác như thể sợ phải nhìn thấy phản ứng của Tống Cạnh Khanh. Nhưng nếu không được nước lấn tới thì đã chẳng phải ai kia. Thanh niên vốn đã đứng rất gần, nay lại tiến thêm nửa bước gần như dính sát vào người Chu Phó Niên. Cảnh tượng này khiến mí mắt Cao Nghĩa giật liên hồi, thái dương cũng đau âm ỉ, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.Ai mà ngờ Tống Cạnh Khanh lại như phát rồ, còn cười híp mắt nói với đạo diễn Cao một câu: "Chào buổi sáng, đạo diễn Cao."Có khác gì gặp ma không? Da đầu Cao Nghĩa tê rần, cả người khó chịu vội vàng xua tay lia lịa. Trước khi đi, ông còn hấp tấp ném lại một câu: "Tiểu Chu, tôi qua bên kia xem trước."Chu Phó Niên không những không nhận ra vẻ khó chịu của Cao Nghĩa, ngược lại còn hài lòng cho rằng Tống Cạnh Khanh quả thực đã để lời anh nói vào tai. Nét mặt anh giãn ra không ít, nhưng nụ cười của Tống Cạnh Khanh khi nhìn anh lại càng khiến người khác thêm phần sởn gai ốc.Hai người đến hơi sớm. Mãi đến gần giờ hẹn, mọi người mới lục tục có mặt đông đủ trong phòng họp. Trên chiếc bàn tròn rộng lớn đã đặt sẵn bảng tên, vị trí của mỗi người đều được xếp cố định trước. Tống Cạnh Khanh ngồi bên trái Chu Phó Niên, còn bên phải là chỗ của Ô Tam Kim.Ô Tam Kim là diễn viên thứ ba đến sau hai người họ. Ông cũng chỉ đến một mình, không có quản lý hay ai khác đi cùng. Không một ai dám coi thường vị diễn viên sắp gần sáu mươi tuổi này. Dù ông chỉ có một mình, thân hình gầy trơ xương, mái tóc đã điểm bạc hoa râm, nhưng ánh mắt lại vô cùng tinh anh, vẻ mặt nghiêm nghị. Với bốn mươi năm kinh nghiệm cùng vô số tác phẩm tiêu biểu, nếu nói Ô Tam Kim là diễn viên gạo cội hàng đầu trong giới cũng chẳng ai dám phản bác. Nói về khả năng gánh phim, e rằng ngay cả Chu Phó Niên cũng khó mà sánh bằng ông.Vai diễn Ô Tam Kim đảm nhận lần này là nhân vật phản diện lớn nhất trong "Thứ Quang" – một lão già ăn xin nhặt rác nhưng thực chất lại là đầu sỏ đứng sau thao túng toàn bộ mạng lưới buôn bán ma túy trên cả nước. Đây đã là lần thứ sáu Ô Tam Kim hợp tác cùng Chu Phó Niên. Vừa vào cửa, ông đã kéo anh lại nói chuyện một hồi lâu, chỉ vừa mới tạm ngừng cách đây ít phút.Thấy mọi người vẫn chưa đến đủ, Chu Phó Niên định giới thiệu Tống Cạnh Khanh với Ô Tam Kim. Ai ngờ, ông chỉ liếc cậu nhóc đang ngồi cách đó một ghế rồi hừ lạnh một tiếng: "Tôi biết tên nhóc này rồi Tiểu Chu, cậu không cần giới thiệu đâu. Ngoài chuyện công việc ra, tôi không muốn tiếp xúc nhiều với cậu ta."Đúng là chẳng hề nể mặt chút nào. Nếu đổi lại là những ngôi sao hạng A khác có lẽ đã sớm thẹn quá hóa giận mà đình công bỏ vai rồi. Thế nhưng Tống Cạnh Khanh lại làm như không nghe không thấy, giống như chẳng hiểu tiếng người vậy. Y chỉ gật đầu với Ô Tam Kim một cái xem như đã chào hỏi, rồi lại tiếp tục dán mắt vào Chu Phó Niên.Nếu không nhờ Chu Phó Niên lịch sự làm gương chào hỏi trước, khéo Tống Cạnh Khanh còn chẳng buồn chào hỏi bất kỳ ai, kể cả Ô Tam Kim. Đây không phải lần đầu hai người chạm mặt. Lần gặp gỡ trước đó là tại bữa tiệc của nhà họ Tống. Khi ấy, Tống Cạnh Khanh đã thẳng tay hắt cả ly rượu vào mặt một nữ diễn viên nổi tiếng ngay trước đám đông rồi đập cửa bỏ đi. Ô Tam Kim có ấn tượng xấu về y cũng là điều dễ hiểu. Nhưng Tống Cạnh Khanh lại chẳng hề muốn Chu Phó Niên biết những chuyện này.Ngồi đối diện Tống Cạnh Khanh là nữ diễn viên tên Lâm Tịch. Cô mặc một chiếc váy dài, mái tóc dài uốn sóng buông xõa. Gương mặt được tô son đỏ và trang điểm đậm. Lâm Tịch và Tống Cạnh Khanh ra mắt cùng năm, hiện tại cũng được xem như diễn viên hạng B. Vai diễn lần này là một nữ cảnh sát mạnh mẽ được mệnh danh là "chị Đao". Cô là trợ thủ đắc lực đã yêu thầm Bạch Lộ Sinh nhiều năm. Ngoài đời, Lâm Tịch nổi tiếng trong giới là người hòa đồng có nhân cách vàng, nhưng thực hư thế nào thì chẳng ai rõ.Vai phụ quan trọng cuối cùng là một trợ thủ khác của Bạch Lộ Sinh – một cảnh sát hình sự trẻ tuổi có biệt danh "Hắc Mao". Cách làm việc hơi đoảng nhưng luôn có những ý tưởng mới lạ. Bề ngoài Hắc Mao là cảnh sát, nhưng thực chất lại là con nuôi của Ô Tam Kim, đồng thời cũng là nội gián do ông ta cài vào bên cạnh Bạch Lộ Sinh. Vai diễn này cũng giống như vai Giang Ngâm, đã bị trì hoãn rất lâu mà vẫn chưa tìm được người phù hợp. Cuối cùng, Cao Nghĩa đành miễn cưỡng chọn Diệp Tỉnh, một diễn viên có kỹ năng xem như tạm ổn trong lứa người trẻ.Khác với đám người thành danh sau một đêm như Tống Cạnh Khanh hay Lâm Tịch, Diệp Tỉnh bắt đầu đóng vai quần chúng từ hồi 16 tuổi, cho tới 25 vẫn chỉ là một diễn viên vô danh tiểu tốt chẳng ai biết đến. Đến khi 26 tuổi, hắn mới có cơ hội tham gia một bộ phim tiên hiệp do Chu Phó Niên năm 23 tuổi đóng chính. Dù chỉ đảm nhận vai nam tư, nhưng nhờ thiết lập nhân vật cực kỳ tốt, Diệp Tỉnh đã bất ngờ nổi tiếng chỉ sau một đêm, thu hút hàng triệu người hâm mộ. Chỉ đến lúc đó, mọi người mới bắt đầu chú ý đến sự tồn tại của một diễn viên tên là Diệp Tỉnh.Chỗ ngồi của Diệp Tỉnh được xếp cạnh Lâm Tịch. Hắn là người đến cuối cùng, trên người vẫn còn mặc nguyên bộ đồ cổ trang màu xanh đậm, tóc buộc đuôi ngựa cao. Vẻ ngoài người nọ thuộc kiểu thanh tú, ôn hòa, chính là kiểu nhan sắc trên mức trung bình khá phổ biến trong showbiz.Hắn vội vã chạy tới, vừa bước vào cửa đã cúi đầu chào hỏi mọi người: "Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi. Bộ phim trước của tôi vừa đóng máy sáng nay." Cũng may là đến kịp.Lâm Tịch nở nụ cười ngọt ngào đậm chất xã giao: "Không sao đâu, dù gì cũng chưa bắt đầu mà. Thầy Diệp mau ngồi đi."Không rõ giọng của Lâm Tịch là cố tình hay bẩm sinh, nghe không giống giọng phụ nữ trưởng thành mà lại như giọng trẻ con pha chút nũng nịu, nghe không được dễ chịu cho lắm.Diệp Tỉnh đáp lại cô bằng một nụ cười lịch sự nhưng không ngồi xuống ngay. Thay vào đó, hắn bước đến bên cạnh Ô Tam Kim, bắt tay chào hỏi ông vài câu. Ô Tam Kim không nhiệt tình như với Chu Phó Niên, song cũng không tỏ ra bất mãn như đối với Tống Cạnh Khanh, chỉ khách sáo vài câu theo kiểu xã giao.Bấy giờ, ánh mắt Tống Cạnh Khanh không dừng trên người Chu Phó Niên nữa mà lạnh lùng quan sát từng hành động của Diệp Tỉnh. Người khác có thể không để ý, nhưng Tống Cạnh Khanh đã thấy rất rõ: người đầu tiên hắn nhìn đến sau khi bước vào cửa, đồng thời là người mà ánh mắt hắn dừng lại lâu nhất, không ai khác chính là Chu Phó Niên.Chu Phó Niên vốn quen biết Diệp Tỉnh, thậm chí mối quan hệ giữa đôi bên còn có thể xem như tình thầy trò. Chỉ là ngoài những lần hợp tác ra, hai người rất ít khi tiếp xúc, nhưng Chu Phó Niên rất công nhận vị diễn viên trẻ tuổi kính nghiệp này.Gần đèn thì rạng, người đàn ông hy vọng Diệp Tỉnh có thể kéo Tống Cạnh Khanh lên theo. Thấy người nọ dường như cũng đang chú ý đến Diệp Tỉnh, lòng anh khẽ động, bèn nói với y: "Đây là Diệp Tỉnh, nếu có gì không hiểu về diễn xuất, cậu cũng có thể hỏi anh ấy."Diệp Tỉnh vừa khéo đi đến chỗ Chu Phó Niên, nghe vậy liền cười nói: "Được chứ. Nói về diễn xuất, tôi còn phải gọi Phó Niên bằng nửa chữ thầy đấy chứ." Dứt lời, không biết vô tình hay hữu ý mà hắn đặt tay lên phần lưng ghế Chu Phó Niên đang dựa, chỉ cách một chút nữa là chạm hẳn vào người.Giọng Tống Cạnh Khanh vừa cất lên đã lạnh như băng: "Bỏ tay ra."Trước giờ, Diệp Tỉnh vốn luôn tươi cười với tất cả mọi người, vẻ ngoài lại vô hại không chút công kích nên dễ dàng kéo gần khoảng cách với người khác. Đây là lần đầu tiên hắn phải đối mặt trực diện với sự thù địch rõ ràng đến thế. Nhưng Diệp Tỉnh không tức giận mà cười híp mắt giơ tay lên, sau đó quay sang nói với Tống Cạnh Khanh bằng giọng điệu ôn hòa: "Bỏ ra rồi đây. Có vẻ cậu Tống thân với Phó Niên lắm nhỉ?"Tống Cạnh Khanh không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn người đàn ông.Ai kia cũng chẳng bận tâm, lại quay sang nhìn Chu Phó Niên, nói: "Phó Niên, lâu rồi không gặp. Rốt cuộc mấy năm trước cậu đã đi đâu vậy?"Thái độ của ảnh đế Chu đối với hắn rất hòa nhã: "Trong nhà có chút chuyện riêng. Mấy năm nay tôi thấy anh đóng rất nhiều bộ, ở nhà thỉnh thoảng cũng có xem qua."Diệp Tỉnh ngược lại có chút ngượng ngùng, tự biết trình độ của bản thân quả thực chưa đủ để "múa rìu qua mắt thợ" trước mặt Chu Phó Niên. "Vậy khi nào rảnh, cậu góp ý giúp tôi xem bộ nào diễn tốt hơn được không?"Dĩ nhiên Chu Phó Niên sẽ đồng ý. Diệp Tỉnh tự biết điểm dừng. Trò chuyện xong, hắn cũng không dây dưa thêm, chỉ nói cảm ơn rồi quay về chỗ ngồi. Lâm Tịch thấy đối phương quay lại thì kéo lại huyên thuyên hết chuyện này đến chuyện khác. Ban đầu, Diệp Tỉnh còn khách sáo trả lời. Nhưng càng về sau Lâm Tịch càng nói lan man, hắn dần mất hết hứng thú, chẳng buồn đáp lại nữa.Thấy đối phương không để ý đến mình, Lâm Tịch đảo đôi mắt được trang điểm kỹ lưỡng một vòng rồi chuyển mục tiêu sang Chu Phó Niên. Lâm Tịch cũng là tiểu thư nhà giàu, chỉ là không thể sánh với lý lịch đồ sộ của nhà họ Tống. Nhà họ Lâm tập trung kinh doanh trong lĩnh vực giải trí nên Lâm Tịch cũng có ý định lôi kéo Diệp Tỉnh về công ty nhà mình, còn Chu Phó Niên chắc chắn quen biết không ít nhân tố tiềm năng.Ai kia đang mải nhớ lại thái độ ban nãy của Tống Cạnh Khanh đối với Diệp Tỉnh. Dường như y không có thiện cảm mấy với anh ta. Dù sao bản thân anh cũng từng hiatus 3 năm, showbiz lại là nơi có tốc độ thay đổi cực kỳ nhanh. Có lẽ Diệp Tỉnh sẽ hiểu rõ tình hình hiện tại hơn. Anh đang nghĩ nếu Tống Cạnh Khanh có thể kết giao với Diệp Tỉnh, khéo sẽ chỉ có lợi chứ không có hại."Tiền bối đang nghĩ về Diệp Tỉnh sao?" Tống Cạnh Khanh đột nhiên lên tiếng.Chu Phó Niên không hề giấu giếm suy nghĩ của mình, vừa định giải thích: "Đúng thế..." thì--"Cậu Tống này," Lâm Tịch cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người. Cô nở nụ cười mà bản thân cho là quyến rũ nhất với Tống Cạnh Khanh, đoạn đưa tay vuốt tóc ra vẻ nũng nịu: "Tôi có thể đổi chỗ với cậu được không?"Quả nhiên, Tống Cạnh Khanh đã nhìn sang như mong muốn. Đang định làm bộ làm tịch thêm chút nữa, cô lại bị sắc mặt của đối phương dọa cho giật mình, đơ người tại chỗ."Tôi không muốn đổi." Tống Cạnh Khanh đáp ngắn gọn, sau đó ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua cô nhìn về phía Diệp Tỉnh."Vậy... vậy thôi." Lâm Tịch hít một hơi khí lạnh, lắp bắp đáp.Cô vốn chẳng dám hó hé chuyện đổi chỗ với Ô Tam Kim, ai ngờ Tống Cạnh Khanh cũng chẳng phải dạng dễ chọc. Trong ba người đối diện, người duy nhất dễ nói chuyện e rằng chỉ có Chu Phó Niên mà thôi.Cô ngồi xuống, cố gắng trấn tĩnh lại rồi mới cất tiếng: "Thầy Chu, tôi nhờ xem phim của thầy mà lớn lên đấy ạ, chỉ tiếc là vẫn chưa có cơ hội hợp tác cùng thầy. Khoảng thời gian này, mong thầy chỉ giáo nhiều hơn."Vừa dứt lời, không ít người có mặt tại đó đều bật cười. Nguyên nhân cũng chẳng có gì lạ, bởi vì Lâm Tịch còn lớn hơn Chu Phó Niên gần bảy, tám tuổi. Người đàn ông chỉ hơi nhướn mày, không còn nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu mình gặp phải tình huống như thế này.Anh đứng dậy, khẽ cúi người chào mọi người, chân thành nói: "Cũng mong mọi người chỉ dạy nhiều hơn."Mọi người lặng đi trong giây lát, sau đó tiếng vỗ tay nhiệt liệt như sấm rền vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me