TruyenFull.Me

Editing Dm Top 1 Co Chap Voi Toi Tu Tuong Thanh Hoan

Lâm Tịch vẫn không quên mục đích của mình, nũng nịu hỏi: "Vậy thầy Chu ơi, tôi có thể ngồi cạnh thầy được không? Tôi có vài vấn đề muốn xin thầy chỉ giáo."

Mặc dù ánh mắt sắc lạnh như dao từ phía Tống Cạnh Khanh đang phóng tới không ngừng khiến Lâm Tịch có phần e sợ, nhưng cô cũng đâu phải kiểu người dễ dàng chùn bước, nếu không đã chẳng thể leo lên được vị trí như ngày hôm nay.

Chu Phó Niên tỏ vẻ áy náy nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định: "Chúng ta cứ theo sự sắp xếp của đoàn phim đi vậy. Tôi và cậu Tống có khá nhiều cảnh đối diễn, ngồi cùng nhau sẽ tiện hơn."

Lý do từ chối không bắt bẻ được chỗ nào. Lâm Tịch cũng không tiện tỏ thái độ, đành gật nhẹ đầu bày ra vẻ mặt vô cùng tiếc nuối, không nói gì thêm.

Còn ai kia lại đang thầm tính toán khả năng để gia đình mình mua lại tập đoàn Lâm thị, bóng tối trong lòng chỉ thiếu chút nữa là nuốt chửng lấy y hoàn toàn. Đúng lúc đó, một quyển kịch bản được đẩy tới trước mặt Tống Cạnh Khanh.

"Cậu dùng quyển này đi."

Tống Cạnh Khanh sực tỉnh, sững sờ cúi xuống nhìn tập kịch bản đang mở ra trước mắt. Những dòng thoại của Giang Ngâm đã được đánh dấu bằng bút nhớ màu vàng, bên cạnh chi chít ghi chú về các điểm cần lưu ý khi diễn bằng bút mực xanh.

Chu Phó Niên nhẹ nhàng lấy đi quyển kịch bản khác dưới tay đối phương. "Đưa quyển của cậu cho tôi."

Kịch bản của "Thứ Quang" không quá dài, nhưng đất diễn lẫn lời thoại của nhân vật Giang Ngâm lại chiếm nhiều nhất. Chỉ riêng việc nghiền ngẫm cho thông suốt mạch truyện thôi đã tốn không ít thời gian, huống hồ còn phải ghi chú tỉ mỉ. Kiểu nét chữ xanh nhạt mạnh mẽ, ngay ngắn lại phóng khoáng như rồng bay phượng múa này, Tống Cạnh Khanh không thể quen thuộc hơn được nữa, bởi chính y cũng chẳng nhớ nổi bản thân đã lén lút tập viết theo biết bao nhiêu lần.

Hốc mắt chàng trai trẻ có chút cay. Hiếm khi y quay mặt đi trước Chu Phó Niên, khẽ thốt lên hai chữ chan chứa nỗi quyến luyến vô bờ: "Tiền bối..."

Chu Phó Niên không để ý thái độ này của đối phương, tay lật sơ qua tập kịch bản của cậu ta. Thực ra tự Tống Cạnh Khanh cũng có ghi chú nhưng không nhiều, chỉ viết vài dòng ở những phân cảnh quan trọng, chỉ vậy đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Chu Phó Niên rồi. Hơn nữa, chúng đều rất trúng trọng điểm. Chu Phó Niên khẽ gật gù khẳng định.

Mọi người đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu Cao Nghĩa và biên kịch Hồ Mặc.

"Chào mọi người." Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Người còn chưa thấy đâu mà tiếng đã đi trước, là giọng phụ nữ trung niên rất sảng khoái. Cô và Cao Nghĩa nối gót nhau bước vào từ ngoài cửa.

Hồ Mặc cũng được xem là một trong những biên kịch vàng hàng đầu của thể loại trinh thám hình sự. Nghe đồn cô từng học chuyên sâu về ngành trinh sát hay gì đó tương tự nhưng chẳng biết thực hư thế nào. Năm nay cô hơn bốn mươi tuổi, thân hình hơi đậm người, đeo một cặp kính gọng đen tròn, vẻ ngoài khiến người ta nhìn thoáng qua là liên tưởng đến giáo viên chủ nhiệm thời trung học. Nhưng thực tế, con người cô lại rất phóng khoáng, tính tình hào sảng không câu nệ tiểu tiết.

Hồ Mặc dựa theo sơ đồ quan hệ nhân vật tóm tắt lại một lượt toàn bộ cốt truyện, sau đó chọn ra vài nút thắt quan trọng để phân tích logic bên trong. Tiếp đến, cô bắt đầu phân tích đặc điểm tính cách cùng những yếu tố then chốt trong việc xây dựng hình tượng cho các vai chính theo thứ tự chỗ ngồi. Đến phần của Lâm Tịch, cô nói khá lâu. Diệp Tỉnh và Ô Tam Kim đều là diễn viên chuyên nghiệp nên Hồ Mặc không cần nói quá nhiều, chỉ đơn giản nhắc qua vài điểm.

"Tiếp theo là... Tống Cạnh Khanh." Hồ Mặc nhìn theo thứ tự xuống dưới. Khi ánh mắt dừng lại ở Tống Cạnh Khanh, vẻ mặt cô rõ ràng trở nên ngưng trọng. Nữ biên kịch có vẻ phiền muộn gõ tay liên tục lên mặt bàn, cuối cùng cầm kịch bản đi tới bên cạnh Tống Cạnh Khanh, cúi người giảng giải cho y dựa vào tập kịch bản.

Người vốn luôn giữ khoảng cách ít nhất là 1 mét với người khác nay lại không hề tỏ ra kháng cự. Y chuyên tâm dõi theo ngón tay đang di chuyển trên kịch bản, lắng nghe cả những lời thoại, tình tiết được chỉ đến lẫn những lời dặn dò của nữ biên kịch.

Thấy y tập trung, sắc mặt nghiêm nghị của Hồ Mặc giãn ra đôi chút, giọng cũng chậm lại không ít, đến cuối cùng còn hỏi: "Còn chỗ nào không hiểu không?"

"Có một chỗ," Tống Cạnh Khanh lên tiếng. Vừa nói được vài chữ, không hiểu sao y lại ngừng lại, khẽ hạ tông giọng vốn có phần hơi ngạo mạn của mình xuống một chút rồi tiếp tục. "Tôi thấy Giang Ngâm không hề thay đổi. Trước giờ cậu ta vẫn luôn như vậy, cho nên cũng không cần phải diễn ra sự chuyển biến nào cả."

Y nói như vậy là bởi vì ban nãy Hồ Mặc có nói rằng nhân vật Giang Ngâm ban đầu là kiểu người tự buông thả bản thân. Cậu ta không có ai hay điều gì để bận tâm, cũng chẳng biết mình sống vì lẽ gì. Nhưng về sau, tâm lý của Giang Ngâm dần có chuyển biến tích cực. Trong quá trình tiếp xúc với Bạch Lộ Sinh, cậu ta đã nhìn thấy mặt tươi sáng của cuộc sống và bắt đầu yêu đời hơn.

Là một trong những nhân vật chính, sự thay đổi của Giang Ngâm có ảnh hưởng vô cùng lớn đến định hướng giá trị và ý nghĩa của cả bộ phim. Hồ Mặc có chút kinh ngạc, hỏi lại: "Sao cậu lại nghĩ thế?"

Tống Cạnh Khanh nhìn những dòng chữ màu xanh trên kịch bản, đáp: "Từ đầu đến cuối Giang Ngâm không hề thay đổi. Chẳng qua là vì Bạch Lộ Sinh thích cậu ta trong dáng vẻ như vậy nên mới cố tỏ ra tốt đẹp cho anh ta thấy mà thôi."

Chu Phó Niên tỏ vẻ đăm chiêu, lật giở mấy trang sau của kịch bản. Còn Hồ Mặc thì kịch liệt phản đối. Với cô, Giang Ngâm tuyệt đối không phải như vậy, đồng thời đây cũng không phải ý định ban đầu khi cô sáng tạo ra nhân vật này.

"Sự chuyển biến trong quan điểm của Giang Ngâm rất tinh tế, cậu không thể áp đặt suy nghĩ của bản thân lên nhân vật được." Hồ Mặc nói. "Mặc dù điều cậu nói cũng không hẳn sai, Giang Ngâm đúng là vì Bạch Lộ Sinh nên mới thực sự mở mắt quan sát thế giới này, nhưng những gì cậu ta thấy được đều là những điều tốt đẹp."

Càng nói, Hồ Mặc càng cảm thấy chỗ này chỉ có thể tự cảm nhận chứ khó mà diễn tả thành lời, cuối cùng đành thở dài một hơi: "Có thời gian thì hãy đọc kịch bản nhiều hơn, cố gắng cảm nhận kỹ suy nghĩ của nhân vật."

Tống Cạnh Khanh không tranh cãi, chỉ thờ ơ "Vâng" một tiếng.

Về phần Chu Phó Niên, Hồ Mặc lại chẳng nói một lời nào. Cô rất yên tâm với vị ảnh đế này, đồng thời không muốn lời nói của mình hạn chế anh, biết đâu đối phương sẽ mang lại bất ngờ cho cô  cũng nên.

Sau khi buổi đọc kịch bản kết thúc, dù mọi người đã ra ngoài hết, người đàn ông vẫn ngồi yên tại chỗ chưa đứng dậy. Dĩ nhiên, Tống Cạnh Khanh cũng ở lại cùng anh.

Phòng họp vừa vắng người, ai kia lập tức kéo tay Chu Phó Niên khiến những lời anh định nói bỗng nghẹn lại nơi cổ họng. Bàn tay bị đối phương nắm lấy nóng rực như lửa đốt.

"Tống Cạnh Khanh?"

"Tiền bối, tiền bối..." Người nọ thì thầm, áp mặt vào bàn tay người đàn ông như đang thành kính cầu nguyện.

Y sắp không nhịn nổi nữa rồi. Có trời mới biết vừa rồi y đã làm thế nào để có thể suy nghĩ và đối thoại một cách bình thường. Nếu không phải vì giữ danh tiếng cho Chu Phó Niên, y đã lao đến ôm chặt lấy anh ngay khoảnh khắc nhận được tập kịch bản chi chít ghi chú kia, thậm chí còn muốn ôm đến mức như khảm đối phương vào trong cơ thể mình.

Chu Phó Niên của y sao lại có thể tốt đến thế? Rõ ràng đã biết tình cảm y dành cho anh mà vẫn chẳng hề né tránh... Giống hệt năm xưa, anh cũng chưa bao giờ ghét bỏ một kẻ ngốc nghếch, bẩn thỉu như y.

Chu Phó Niên nhìn cái đầu đen nhánh đang dán chặt lên tay đến nỗi sắp vùi hẳn vào đầu gối mình đến nơi kia, mặt bất giác đỏ bừng. Anh dùng bàn tay còn lại khẽ lay y một cái: "Tống Cạnh Khanh, sao thế?"

"Một chút nữa thôi ạ," y cầu khẩn, "Chỉ một xíu nữa thôi."

Chu Phó Niên cảm nhận được chất lỏng ấm nóng trượt xuống mu bàn tay đang chạm vào nhau, men theo kẽ tay chảy vào lòng bàn tay nhồn nhột. Anh thoáng sững người, sau đó thả lỏng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tống Cạnh Khanh.

Cái "một xíu" mà ai kia nói thực chất kéo dài rất lâu, ít nhất cũng phải 10 phút. May mà buổi sáng chưa có lịch quay, cũng không có ai đến tìm hai người họ. Chu Phó Niên không hỏi nhiều, Tống Cạnh Khanh cũng chẳng nói gì. Nhưng cậu nhóc với đôi mắt đỏ hoe trông lại thuận mắt hơn nhiều so với dáng vẻ ương ngạnh, bất cần thường ngày. Thậm chí, Chu Phó Niên còn cảm thấy đây mới chính là bộ mặt thật của đối phương.

Đương nhiên, người đàn ông sẽ không nói những lời này với Tống Cạnh Khanh. Thực tế, anh ở lại là vì có một vấn đề khác muốn hỏi y.

"Ban nãy, tại sao cậu lại cho rằng Giang Ngâm chưa bao giờ thay đổi?" 

"Thứ có thể ở cùng rác rưởi thì đương nhiên cũng là loại hôi thối."-- Đây là lời thoại của Giang Ngâm vào lần xuất hiện đầu tiên, đồng thời cũng là lúc đối mặt với những lời nhiếc móc rằng cậu ta không có chí tiến thủ. Đám bạn bên cạnh đều là lưu manh, chính bản thân cậu ta cũng vậy, còn Bạch Lộ Sinh là người sống ở nơi có ánh sáng. Giang Ngâm biết anh ta bằng lòng để mắt đến mình nên mới không muốn khiến đối phương thất vọng. Bạch Lộ Sinh chính là sợi dây trói buộc Giang Ngâm. Nhưng suy nghĩ bên trong cậu ta chẳng hề thay đổi. Chẳng qua, người này chỉ chọn vầng trăng thay vì đống rác rưởi mà thôi.

Chu Phó Niên lật kịch bản. Nếu phỏng theo cách nói của Tống Cạnh Khanh, vậy thì việc Giang Ngâm trở về nguyên dạng, thậm chí thờ ơ ngay cả khi nhìn thấy hung thủ mỗi lúc không có Bạch Lộ Sinh ở bên cũng có thể lý giải được. Còn chi tiết cuối cùng Giang Ngâm cũng chấp nhận hy sinh thân mình có lẽ cũng không phải vì chính nghĩa, mà là chỉ hy vọng Bạch Lộ Sinh có thể sống sót.

Thực lòng mà nói, nếu phân tích cốt truyện từ góc độ của Tống Cạnh Khanh, mọi hành vi của Giang Ngâm sẽ có logic hơn, ngay cả khi Hồ Mặc mới là mẹ đẻ của nhân vật này.

Nhưng Chu Phó Niên không hề nói cho Tống Cạnh Khanh biết suy nghĩ của mình.

"Cậu sẽ diễn tốt vai này thôi." Người đàn ông nói, sau đó nghĩ đến những bộ phim Tống Cạnh Khanh từng đóng trước đây. "Cậu từng học qua lớp diễn xuất nào chưa?"

Quả nhiên là câu trả lời phủ định. Chu Phó Niên đột nhiên hơi tò mò: "Tại sao cậu lại muốn làm diễn viên?"

Mặc dù anh không hiểu rõ về nhà họ Tống, nhưng qua lời bàn tán của người khác cũng biết bất kể Tống Cạnh Khanh làm gì đều có gia đình chống lưng, lại xuất thân từ chương trình tuyển chọn tài năng chứ không phải qua trường lớp chuyên nghiệp, vậy tại sao lại bước chân vào ngành diễn xuất cơ chứ? Chu Phó Niên không ý thức được mình chưa bao giờ có ý muốn tìm hiểu lý do vào nghề của người khác, Tống Cạnh Khanh là người đầu tiên.

Người nọ chăm chú nhìn thẳng vào anh, ánh mắt tựa như đang đuổi theo ánh sáng: "Bởi vì anh ở đây."

Chu Phó Niên sững người, cơn nóng vừa dịu đi lại mơ hồ trỗi dậy. Mặt anh hơi đỏ lên, im lặng một lúc rồi trịnh trọng nói: "Bất kể lý do gì, một khi cậu đã chọn ngành này thì phải kính nghiệp, cho dù có yêu thích hay không."

Anh dừng lại một chút, chỉ sợ nếu cứ thuyết giáo mãi thì đến cả Tống Cạnh Khanh cũng sẽ mất kiên nhẫn. Nhưng khi ngước mắt lên, người đàn ông lại phát hiện đối phương đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt.

Người đàn ông cảm thấy phần da thịt dính nước mắt ban nãy lại bắt đầu ngứa ngáy. Anh hắng giọng, nói tiếp: "Vì chưa từng học qua lớp diễn xuất nào, cho nên lúc cậu diễn tập dù nắm bắt đúng cảm xúc cũng thiếu kỹ năng tương ứng để thể hiện ra ngoài. Bởi vậy nên khó tránh khỏi có lúc trông hơi hời hợt, vẫn nên dành thời gian đăng ký học một khóa thì hơn."

Tống Cạnh Khanh đúng là gặp may. Vai diễn lần này thực sự quá hợp với y.

"Em hiểu rồi ạ." Tống Cạnh Khanh đáp. "Em còn muốn đóng thật nhiều, thật nhiều phim cùng tiền bối."

Y biết mình phải tiếp tục tiến về phía trước, không ngừng bước tiếp mới có đủ tư cách đứng cạnh Chu Phó Niên. Đây là mục tiêu sống của Tống Cạnh Khanh, giống như Bạch Lộ Sinh đối với Giang Ngâm vậy. Nhưng y đã đợi quá lâu rồi, vì thế trước giờ mới luôn dùng những cách thức cực đoan để có thể nhanh chóng đứng ở nơi gần Chu Phó Niên hơn. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me