TruyenFull.Me

Editing Dm Top 1 Co Chap Voi Toi Tu Tuong Thanh Hoan

Tuy nhiên, ý định hẹn Tống Cạnh Khanh nói chuyện vào ngày hôm sau của Chu Phó Niên đã không thành hiện thực, bởi vì ngày kế tiếp Tống Cạnh Khanh đã không xuất hiện ở phim trường. Lý do thì chỉ có Cao Nghĩa biết, nhưng ông không nói cho bất kỳ ai, kể cả Chu Phó Niên.

Thế nhưng, người đang xuất hiện trước mắt anh lúc này không phải Tống Cạnh Khanh thì là ai? Chu Phó Niên lặng lẽ nhìn vật thể đáng nghi đang cuộn tròn thành một cục ngay trước cửa nhà mình. Cục đó nằm im không nhúc nhích, đầu vùi vào giữa hai đầu gối để lộ mái tóc không dài không ngắn đang khẽ đung đưa trong gió. Nếu không phải vì chiếc áo khoác vest quen thuộc kia, Chu Phó Niên đã không nhận ra là ai.

Anh cúi người lay nhẹ: "Tống Cạnh Khanh?"

Cái cục đó đứng bật dậy, động tác nhanh như chớp khiến người đàn ông được một phen giật mình.

"Tiền bối, anh về rồi sao? Em nhớ anh quá." Ánh mắt Tống Cạnh Khanh mơ màng, hai má ửng hồng, loạng choạng muốn sà vào lòng Chu Phó Niên.

Chủ nhà né không kịp bị ai kia giang tay ôm chầm lấy. Kế đó, cậu ta còn dụi lấy dụi để vào người anh.

Người đàn ông theo phản xạ quát nhỏ: "Tống Cạnh Khanh!"

Vành tai anh đỏ bừng, thân thể giãy giụa muốn gỡ Tống Cạnh Khanh ra khỏi người. Nhưng vừa đưa tay tới ngang ngực, đối phương đã ngậm lấy, vừa liếm vừa mút mát như một con chó điên.

Đầu óc Chu Phó Niên trống rỗng, phải mất một lúc sau mới đột ngột rút mạnh tay lại, giọng hơi tức giận: "Tống Cạnh Khanh, cậu, làm càn!"

Lần này, Chu Phó Niên đã giận thật. Tống Cạnh Khanh đột ngột dừng động tác như chó điên của mình lại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt giận dữ đen sì của đối phương rồi từ từ buông anh ra. Cậu ta đứng thẳng người, tiếp đó nở một nụ cười lấy lòng.

Chu Phó Niên càng nhìn càng bực thêm. Chả hiểu sao tới lời này thì lại tự dưng hiểu ngang, không biết là say thật hay say giả. 

Anh mở cửa, buông một câu "Vào đi" rồi đi thẳng vào nhà. Tống Cạnh Khanh lẽo đẽo theo anh vào bếp, theo anh xoay người, rửa tay, xoay người, đun nước...

Chu Phó Niên mải làm việc, đầu cũng không ngoảnh lại: "Tống Cạnh Khanh, ra sofa ngồi đi."

Phía sau không có động tĩnh gì. Chu Phó Niên quay lại, vẻ mặt lạnh tanh. Thấy vậy, ai kia lập tức quay người về phòng khách. Đến khi bưng bát canh giải rượu đã nấu xong ra, anh mới phát hiện người kia đã ngủ gật trên sofa, hơi thở đều đều. Anh chỉ bảo y ngồi im, thế mà cũng không biết nằm xuống ngủ.

Chu Phó Niên khẽ thở dài, bất giác bước nhẹ hơn, đặt bát canh giải rượu lên bàn, rồi vặn đèn tối đi một chút.

Gương mặt say ngủ của thanh niên trông đặc biệt hiền lành dưới ánh đèn vàng. Nhưng ngay cả khi đã nhắm mắt, Tống Cạnh Khanh vẫn không giấu được nét bướng bỉnh của mình. Không hiểu sao, Chu Phó Niên lại cảm thấy có chút đau lòng, nhưng lại không biết nó từ đâu mà đến.

"Phải làm sao đây..." Anh thì thầm.

Đột nhiên Tống Cạnh Khanh hơi run lên, cả người từ từ trượt sang một bên. Chu Phó Niên cẩn thận đỡ lấy y, nâng đầu để đối phương nằm thẳng lại trên sofa. Mái tóc trông có vẻ khá mềm mại kia lại cứng như gai nhím một cách bất ngờ.

Thấy áo khoác cộm lên làm khó cử động, Chu Phó Niên bèn nghĩ đến việc cởi ra giúp đối phương. Dù trông người rõ gầy gò, nhưng cánh tay Tống Cạnh Khanh lại rất nặng. Chiếc áo khoác luồn qua eo, tay áo cũng được kéo khỏi cánh tay, tưởng chừng sắp xong thì lại bị chủ nhân giữ chặt lại.

Chu Phó Niên tưởng mình đã đánh thức Tống Cạnh Khanh, nhưng khi ngẩng lên lại thấy đối phương vẫn nhắm chặt mắt, không hề có dấu hiệu tỉnh giấc. Chiếc áo khoác vẫn bị nắm chặt một cách kỳ lạ, Chu Phó Niên đành bỏ cuộc, chuyển sang đắp nó lên người Tống Cạnh Khanh.

Đây vốn dĩ là một hành động hết sức bình thường nếu Chu Phó Niên, trong lúc chuẩn bị đứng dậy lấy thêm một chiếc chăn cho Tống Cạnh Khanh, không vô tình liếc thấy một nửa tấm ảnh lộ ra từ túi trong áo khoác.

Thoạt nhìn, tấm ảnh tông xanh nhạt đang nằm im lìm trên áo tựa như một lời tuyên bố của quá khứ đang âm thầm chờ người vén lên bức màn bí ẩn. Nhìn trộm sự riêng tư của người khác không phải hành động của người quân tử, nhưng Chu Phó Niên ngay lập tức lại nhận ra, người trong ảnh chính là mình.

Bước chân định rời đi của anh dừng lại tại chỗ, lặng lẽ nhìn tấm ảnh đó. Hai ngón tay thon dài kẹp lấy tấm ảnh từ từ rút ra, giống như đang mở một cuộn tranh vẽ dở.

Trên tấm ảnh trước mắt, một người mặc đồ cổ trang là bộ trường bào sa tanh trơn màu xanh nhạt thêu hoa văn sóng nước đang chỉnh lại tay áo. Người nọ hơi nhận ra điều gì đó mà nhìn về phía này. Có lẽ do trời sinh, hoặc nhờ trang điểm mà mày ngài cùng ánh mắt ấy trông dịu dàng vô cùng, nhưng lại ẩn chứa nét quan sát sắc bén của người làm quan.

Đây là Chu Phó Niên, hay nói đúng hơn, là Chu Phó Niên của ba năm trước.

------

Cách xa thị trấn gần 30 km là một thôn nhỏ yên bình hoàn toàn trái ngược với cảnh xe cộ tấp nập của thị trấn. Trời tháng bảy oi ả, từ ven đường đến trong sân nhà đều nở rộ hoa quế.

Nơi đây gọi là thôn Hoa Quế, nhà nhà đều trồng loài hoa này. Thôn từng nổi tiếng với nghề nấu rượu hoa quế nhưng đó đã là chuyện của hơn 10 năm về trước. Bấy giờ, hương rượu đã phai nhạt, nhưng hoa quế thì vẫn nở.

Mấy cậu nhóc mặc quần đùi để mình trần đang trèo cây quế trong sân. Đứa nào đứa nấy nhanh nhẹn như mấy con khỉ nhỏ, loáng một cái đã ở tít trên cây. Chúng làm hoa quế rụng lả tả xuống đất, một làn hương lan tỏa khắp sân, vậy mà vẫn không kinh động đến người trong nhà.

Cái cây này rất to. So với nó, mấy tên nhóc kia chẳng khác nào mấy hòn đá nhỏ xíu. Cách chừng 5 mét ngay phía đối diện có một ô cửa sổ trên tầng hai lắp kính trong suốt, có thể nhìn rõ đồ đạc và vật dụng trong nhà. Lúc này, qua ô cửa sổ, một bóng người nhỏ bé đang ngồi ngay ngắn bên chiếc bàn gỗ, chuyên chú viết gì đó không ngừng nghỉ.

Mấy đứa trẻ kia chỉ trỏ về phía người bên cửa sổ, thì thầm với nhau rồi khúc khích cười. Cuối cùng, dường như đã bàn bạc xong xuôi, đứa trông lớn tuổi nhất bẻ một cành quế, vung vẩy mấy vòng rồi dùng sức ném thẳng về phía cửa sổ. Cành cây bay trúng phóc vào khung cửa sổ tạo thành một tiếng động không hề nhỏ.

Đứa nhỏ trong nhà cuối cùng cũng ngừng bút, nhìn ra phía cửa sổ. Cậu bé ngồi ngay cạnh cửa sổ, tay khẽ đẩy nhẹ, hương hoa theo khe cửa hé mở len lỏi vào phòng.

Cậu bé vội che mũi nhưng đã muộn. Cơn ngứa không sao chịu nổi trào dâng, cuối cùng biến thành những tiếng hắt xì không dứt, vang vọng trong khoảng sân yên tĩnh.

"Ha ha ha ha ha ha ha!" Lũ con trai trên cây cười phá lên, chúng chế nhạo: "Đồ ma ốm! Đồ ma ốm!"

Người trong nhà khó khăn lắm mới dằn được cơn khó chịu xuống, ngước mắt nhìn về phía chúng. Dù cách một khoảng xa đôi mắt trong veo ấy vẫn trong trẻo như băng ngọc, không hề có chút tức giận hay khó xử nào.

"Đồ ma ốm" hỏi: "Các cậu có muốn ăn kẹo không?"

Lũ con trai không cười nổi nữa, đua nhau trừng mắt nhìn cậu nhóc. Tuy bụng bảo dạ thằng này đúng là đồ ngốc, nhưng đồng thời lòng lại dâng lên cảm giác ấm ức khó chịu lạ thường. Bởi vì tuổi còn nhỏ, chúng chưa biết nó gọi là áy náy.

"Tụi này không thèm ăn đồ của đồ ma ốm." Không biết đứa nào làu bàu. "Chả vui gì cả, chúng ta đi thôi."

Dứt lời, đám con trai lại nháo nhào chạy đi mất như bầy khỉ về rừng, chừa lại cây quế vẫn không ngừng rung rinh.

"Tiểu Niên, con luyện chữ thế nào rồi?" Một giọng nữ dịu dàng vang lên cùng tiếng cửa gỗ kẽo kẹt vọng vào.

Cậu bé vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ lúc này mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu giơ cuốn vở luyện chữ lên trước mặt người vừa đến, đáp một cách nghiêm túc: "Mẹ ơi, mẹ xem giúp con."

Mẹ Chu mặc một chiếc váy liền thân hoa nhí bằng cotton, mái tóc được búi gọn tùy ý sau gáy, vài sợi tóc mai lòa xòa bên trán.

Bà ngồi xuống bên cạnh con trai, cười cong mắt nhìn những con chữ trên đó rồi xoa đầu cậu, nhẹ nhàng thủ thỉ: "Tiểu Niên viết đẹp lắm đó."

Gương mặt trắng nõn của bé trai ửng hồng. Thiếu niên mím môi, ngượng ngùng cúi đầu. Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu lại hắt xì một cái nhẹ.

Mẹ Chu vội đứng dậy đóng cửa sổ lại, xót xa nói: "Sao không đóng cửa sổ kỹ vậy con, có phải thấy ngột ngạt không?"

Chu Phó Niên mini nói bằng giọng mũi: "Nóng ạ."

Mẹ Chu nào có tin. Con trai mình từ nhỏ đã thể hàn, mùa hè cũng toàn mặc áo dài tay, hiếm khi thấy nóng. Mắt bà lén đỏ hoe, vội nói: "Mai đi học rồi, để mẹ chuẩn bị đồ cho con."

Chu Phó Niên ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, nhưng không nhận ra sự khác thường của mẹ Chu. Cánh cửa khẽ khép lại, nhưng người phụ nữ không đi ngay mà đứng bên ngoài lau hai giọt nước mắt. Bà biết luôn có mấy đứa trẻ đến đây quậy phá, nhưng thà vậy còn hơn để sân nhà cứ mãi lạnh lẽo, vắng vẻ.

Năm nay Chu Phó Niên 5 tuổi, cuối cùng cũng được đến trường tiểu học trong thị trấn. Cuộc sống bị giam cầm trong nhà từ khi mới sinh ra, cuối cùng cũng bắt đầu có một khúc ngoặt nhỏ.

Giữa một đám trẻ con còn chưa mọc đủ lông đủ cánh, cô giáo vừa liếc mắt đã lập tức nhận ra Chu Phó Niên ngồi thẳng lưng nhất, trông có tinh thần và quần áo sạch sẽ nhất lớp. Chỉ có điều kỳ lạ là, cậu bé này lại luôn đeo khẩu trang.

Cô giáo trẻ rất thích những đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời. Cô đi đến bên cạnh Chu Phó Niên lật xem sách vở của cậu, thấy bìa sách đã được viết tên nắn nót. Nét chữ tuy còn ngây ngô nhưng đã sớm lộ ra vẻ sắc sảo khiến cô càng thêm yêu thích học sinh này.

"Chu Phó Niên," cô đọc tên cậu bé, ân cần hỏi, "Sao con lại đeo khẩu trang thế? Con bị cảm à?"

Cậu bé có chút rụt rè lắc đầu. Còn chưa kịp nói gì, mấy bạn nam ngồi bàn sau đã bật cười khúc khích, tiếng cười to nhỏ vang lên: "Cô ơi, bạn ấy là đồ ma ốm chứ không phải bị cảm đâu, mọi người đều biết cả."

"À..." Cô giáo hơi hé miệng, dường như đã biết đây là ai.

Cô giáo cũng là người thôn Hoa Quế. Ở nơi nhỏ bé này, chẳng có gì là bí mật. Nhắc đến người giàu nhất trong thôn, thì đó từng là bố Chu. Những năm đầu, khi người trong thôn còn mải mê chú tâm vào việc bán rượu hoa quế, ông ấy đã rời nhà đi làm ăn xa, nói là 'xuống biển'* làm ăn. Chỉ 3-4 năm sau, ba Chu đã giàu có hơn tất cả mọi người trong thôn. Khi đó, mẹ Chu vừa mới gả cho ông ấy được hai năm. Họ là cặp đôi ân ái nhất trong thôn, dù cho bố Chu thường phải hai, ba tháng mới về thăm nhà một lần.

(Chú thích: Xuống biển (下海): Tiếng lóng chỉ việc từ bỏ công việc ổn định (như trong cơ quan nhà nước hoặc doanh nghiệp nhà nước) để chuyển sang kinh doanh, khởi nghiệp hoặc làm trong lĩnh vực tư nhân, đặc biệt là trong thời kỳ cải cách mở cửa.)

Sau đó, mẹ Chu mang thai. Vì người lớn tuổi trong nhà lại đều mất sớm cả, bố Chu định bụng kết thúc phi vụ làm ăn cuối này sẽ dứt khoát ở hẳn trong thôn để chăm sóc vợ con, không ra ngoài bôn ba nữa. Tiếc thay số phận vô thường, chuyến đi ấy chỉ đổi về được một tin báo tử cùng giấy gọi đến nhận thi thể.

Người bụng mang dạ chửa đã khóc đến ngất đi mấy lần, đứa bé còn chưa chào đời đã mất đi người bố. Điều may mắn duy nhất là số tiền bố Chu tích cóp được những năm đầu đủ để một mình bà nuôi đứa bé khôn lớn, nhưng như thế thì đã sao?

Vừa chào đời, Chu Phó Niên không chỉ phải chịu số phận mồ côi cha mà còn bị chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh. Toàn thân đứa bé này vừa sinh ra đã tím ngắt vì thiếu oxy. Nếu không phải mẹ Chu vừa khóc vừa ra sức vỗ về, có lẽ anh đã chẳng thể cất tiếng khóc chào đời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me