Editing Dm Top 1 Co Chap Voi Toi Tu Tuong Thanh Hoan
Hơi nước trắng xóa lan tỏa khắp phòng tắm không lớn không nhỏ, ngưng tụ thành những giọt nước li ti trên gương.Anh thực sự không muốn dùng chiếc khăn Tống Cạnh Khanh đưa cho lắm. Rốt cuộc tên nhóc kia tìm được đâu ra mấy thứ này cơ chứ. Nhưng homestay chỉ chuẩn bị có một chiếc, chẳng lẽ lại để cậu ta dùng chiếc in hình chân dung của mình...Chu Phó Niên bất đắc dĩ lấy chiếc khăn đó lau khô người rồi mặc quần áo bước ra. Ai ngờ, vừa ra khỏi cửa phòng tắm, một bóng người đã xuất hiện ngay trước mắt.Tống Cạnh Khanh cầm một chiếc khăn khác đứng ngay bên cửa, vừa thấy anh bước ra thì nói những lời đã chuẩn bị sẵn từ trước: "Tiền bối, để em sấy tóc giúp anh nhé."Chu Phó Niên chỉ lau xơ tóc bằng khăn mặt. Những giọt nước chưa khô men theo chiếc cổ trắng ngần thấm vào chiếc áo sơ mi màu đen, trong nháy mắt đã làm ướt lớp vải mỏng ở vai áo.Tuy cả tóc lẫn đồ đều bị ướt rất khó chịu, nhưng sao Chu Phó Niên có thể để Tống Cạnh Khanh giúp mình làm những việc nhỏ nhặt này được. Chưa kể như vậy là quá thân mật, không hợp lễ nghi.Anh né tránh ánh mắt cháy bỏng của đối phương, cúi đầu định lấy chiếc khăn trong tay y. "Không cần đâu, tôi tự làm là được."Kết quả, vừa mở ra lại là một Chu Phó Niên khác... Vào khoảnh khắc đó, anh thật sự rất muốn hỏi Tống Cạnh Khanh rốt cuộc đã tích trữ bao nhiêu cái khăn như thế này. Có điều, sao anh không nghĩ "bộ sưu tập" ấy có lẽ không chỉ chứa mỗi khăn mặt nhỉ?Bị từ chối, ánh mắt Tống Cạnh Khanh tối lại, lặng lẽ nhìn đối phương ngồi xuống cúi đầu lau tóc. Mái tóc còn ẩm dán vào gương mặt đẹp tựa tượng tạc của người đàn ông khiến ai kia không sao rời mắt đi được.Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Chu Phó Niên đợi một lát nhưng không thấy Tống Cạnh Khanh ra mở cửa bèn đặt khăn xuống, mới ngước lên thì vừa hay bắt gặp bóng lưng Tống Cạnh Khanh đang quay đi.Người gõ cửa là một dì lớn tuổi, thấy người mở cửa giống một ngôi sao lớn từng thấy trên TV thì sững lại vài giây rồi mới hỏi: "Hai vị có quần áo cần giặt không? Tôi mang đi giặt rồi mai sẽ trả lại."Chu Phó Niên đang không biết xử lý đống quần áo vừa thay ra thế nào, để Tống Cạnh Khanh đi vào nhìn thấy cũng không tiện, sự xuất hiện của dì đúng là cơn mưa đúng lúc."Xin chờ một lát." Anh đứng dậy, đang định đi lấy đồ dơ thì thấy Tống Cạnh Khanh khẽ khép hờ cửa lại, chỉ để chừa một khe hẹp. Dì dọn phòng bên ngoài cố gắng nhìn qua khe cửa, không hiểu họ đang giở trò gì.Tống Cạnh Khanh im lặng nhìn Chu Phó Niên, giọng điệu hoàn toàn không giống đang thương lượng: "Tiền bối, để em giặt quần áo của anh cho, đừng đưa người khác được không?"Nom ai kia đâu hề giống người biết giặt quần áo. Mà kể cả biết giặt đi nữa, sao Chu Phó Niên có thể đồng ý để Tống Cạnh Khanh làm loại chuyện riêng tư thế này được."Vớ vẩn." Chu Phó Niên bất đắc dĩ liếc y một cái, hoàn toàn xem đây là nói đùa.Anh trực tiếp vòng qua Tống Cạnh Khanh vào phòng tắm lấy giỏ đồ bẩn. Chưa kịp ra khỏi cửa phòng tắm, một cánh tay đã chặn ngang trước ngực anh rồi đột ngột giật mất giỏ đồ.Chu Phó Niên trơ mắt nhìn đống quần áo dù chuẩn bị giặt vẫn được xếp gọn gàng lướt qua trước mặt mình. Người đàn ông không kịp ngăn cản, chỉ đành nhìn Tống Cạnh Khanh ôm chiếc giỏ vào lòng, nói với mình cùng đôi mắt tối sầm lại: "Tiền bối, em sẽ giặt rất sạch."Dì dọn phòng ở bên ngoài gọi với vào: "Rốt cuộc có không ạ? Không có thì tôi đi nhé!"Cơn đau đầu vừa mới thuyên giảm buổi chiều lại lặng lẽ ập đến làm anh hơi bực bội. Rốt cuộc Tống Cạnh Khanh bị cái tật gì vậy, trần đời chưa từng thấy ai giành giặt quần áo cả.Đột nhiên, anh nhận ra nếu muốn đôi bên kéo dài khoảng cách thì tuyệt đối không được dung túng cho cậu ta. Anh nhíu mày, mặt nghiêm lại, hiếm khi tỏ ra cứng rắn: "Tống Cạnh Khanh, bỏ đồ xuống."Thế nhưng, hai mắt Tống Cạnh Khanh đột nhiên đỏ hoe, vừa ngập tràn chiếm hữu vừa có chút tủi thân. Cậu ta nhìn thẳng vào mắt Chu Phó Niên. Thấy sắc mặt anh không hề lay chuyển, sương mù u ám bao phủ lấy toàn thân thanh niên. Tuy đôi mắt vẫn âm u, bàn tay đang ghì chặt chiếc giỏ đã nới lỏng hơn.Chu Phó Niên khẽ thở phào một hơi rất nhẹ. Giây tiếp theo, một vệt đỏ ửng đã xộc thẳng từ cổ lên phủ kín cả mặt và tai."Mau bỏ xuống, như này còn ra thể thống gì nữa."Đúng là ai kia đã đặt giỏ xuống thật. Nhưng Tống Cạnh Khanh lại trực tiếp nhặt chiếc sơ mi đen ở trên cùng lên hít sâu một hơi, nắm chặt trong tay rồi giấu vội ra sau lưng như sợ bị ai cướp mất.Tất tần tật đều diễn ra ngay trước mặt chính chủ.Nếu không phải nhìn thấy bàn tay cứ run run không ngừng, anh còn tưởng chủ nhân của nó có thể làm ra loại hành vi... khó nói thành lời này mà không có chút phản ứng nào cả.Mặt anh đỏ bừng, mấy chục năm sống trên đời chưa từng gặp chuyện nào hoang đường đến thế. Trong lòng như có lửa đốt khiến anh không dám nhìn thẳng vào tay Tống Cạnh Khanh, cũng chẳng dám nhìn mặt y, chỉ đành ấm ức nhìn xuống cổ đối phương.Vừa mới nhìn sang, anh lại thấy yết hầu kia trượt lên xuống hai lần tựa như tiếng nghẹn ngào không lời của một con thú hoang.Giọng nói của Tống Cạnh Khanh truyền vào tai anh, khàn đặc trầm thấp như thể đang cố kìm nén gì đó: "Tiền bối, hay là cho em giặt một chiếc này thôi, được không? Đừng đưa cho người khác."Y thế mà lại nói thật. Chu Phó Niên mím chặt môi, mặt nóng bừng, trong lòng lại như có viên đá lạnh ném vào ly rượu nặng nề chìm dần xuống đáy, hoảng hốt vô cùng.Người đàn ông im lặng rất lâu, thanh âm đột nhiên trở nên hơi lạnh lẽo: "Không phải cậu nói gì cũng nghe theo tôi sao? Đặt... đặt thứ trong tay xuống!""Đừng như vậy, Tống Cạnh Khanh." Anh khẽ nói rồi lách qua người đối phương nhặt giỏ đồ bẩn lên, ra hiệu cho y đặt chiếc sơ mi về chỗ cũ.Thế nhưng Tống Cạnh Khanh lại không hề nhúc nhích mà đứng sững ở đó, mặt đối mặt với Chu Phó Niên khiến người ngoài nhìn vào sẽ tưởng hai bên đang giằng co bất phân thắng bại.Bàn tay để trống của thanh niên siết chặt thành quyền, gân xanh nổi rõ giần giật. Bàn tay đang cầm áo vẫn dịu dàng như thể không nỡ lưu lại dù chỉ một vết hằn nhỏ trên đó.Chu Phó Niên nhìn những khớp xương sắp bị chủ nhân của nó siết đến vỡ vụn. Anh thấy đáy mắt đối phương như được phủ một lớp sương mờ, nhưng khi định nhìn kỹ lại thì chỉ còn ánh mắt mẫu giữa cố chấp và giằng xé.Lòng Chu Phó Niên mềm nhũn. Mặt anh dịu đi, nhẹ nhàng thỏa hiệp: "Tôi tự giặt chứ không nhờ người khác. Đưa đây nào."Dứt lời, cũng không đợi Tống Cạnh Khanh phản ứng, người đàn ông đã tự nhoài người tới tóm lấy tay y, miếng vải đen mềm mại cứ thế rời đi.Tay Tống Cạnh Khanh chậm mất hai giây mới khẽ vồ vào khoảng không, phảng phất như đang níu giữ gì đó. Y rũ mắt nhìn bàn tay trống không của mình, sự âm u cuộn trào nơi đáy mắt.Chu Phó Niên cầm giỏ đồ bẩn ra mở cửa, nhưng bên ngoài chẳng thấy bóng người nào. Đợi chờ hồi lâu, dì dọn phòng đã sớm cạn lời mà bỏ đi trước. Cuối cùng, ngoại trừ áo sơ mi và đồ lót, mấy thứ còn lại vẫn do Tống Cạnh Khanh sau khi tắm xong mang đi giặt.Điều khiến Chu Phó Niên bất ngờ là thời gian đi ngủ của Tống Cạnh Khanh lại gần giống với mình. Anh biết thức khuya là chuyện bình thường với thanh niên bây giờ nên đã định bụng nói trước với Tống Cạnh Khanh đừng vì không muốn làm phiền mình mà phải miễn cưỡng. Nhưng đến giờ đi ngủ, ai kia lại lên giường trước cả anh, thậm chí còn đính kèm câu chúc ngủ ngon.Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Chu Phó Niên ngủ chung phòng với người khác. Người đàn ông vốn tưởng bản thân ít nhiều sẽ có chút không quen, song hương sữa tắm quen thuộc thoang thoảng từ chiếc giường bên cạnh lại dễ chịu đến lạ khiến anh thiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ, anh bắt gặp một bóng hình nhỏ bé có gương mặt mơ hồ như bị một lớp sương mù che phủ, không nhìn rõ được.Người đáng lẽ đang ngủ say ở giường bên cạnh lại khẽ mở mắt ngay khoảnh khắc anh vừa thiếp đi, sau đó lặng lẽ ngắm nhìn Chu Phó Niên trong bóng tối. Ánh mắt y lay động, chứa đựng nỗi quyến luyến khôn nguôi.------Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người đều bị gọi dậy. Quay ngoại cảnh trong rừng thì sợ nhất là gặp phải thời tiết không thuận lợi, trộm vía trời hôm nay rất đẹp. Cao Nghĩa không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này nên tối qua đã đặt sẵn báo thức lúc 6 giờ, vừa dậy đã lập tức chạy ra ngoài xem thời tiết."Tuy núi này không nhiều cây, nhưng sâu bọ, chuột chiếc gì thì tôi không biết đâu nhé. Mọi người cẩn thận một chút, đừng có chạy lung tung." Cao Nghĩa dẫn đầu đoàn, cố ý phóng đại thêm vài phần. Ông ấy cứ thích ra vẻ nghiêm nghị để nói mấy lời tự cho là đáng sợ, trong khi chẳng ai để tâm.Lâm Tịch đi đằng sau Chung An Hộ, khinh khỉnh lẩm bẩm: "Dọa ai vậy trời."Diệp Tỉnh đi cuối đoàn để dìu Ô Tam Kim. Người nọ tuổi đã cao mà vẫn kính nghiệp đến mức chịu tới nơi có hoàn cảnh thế này để quay phim, thực sự rất hiếm thấy.Chu Phó Niên, Tống Cạnh Khanh cùng Trần Dịch, ba người vừa hay kẹt lại ở giữa đoàn. Chu Phó Niên vốn rất thích leo núi. Ngoài chạy bộ mỗi sáng, thật sự có rất ít hoạt động phù hợp với cơ thể anh. Trekking là một trong số ít những môn thể thao mà anh có thể tận hưởng.Chu Phó Niên đội chiếc mũ mà trước khi ra ngoài Tống Cạnh Khanh nhất quyết đòi anh đội cho bằng được, trên mũ còn thêu một chữ "Chu". Người đàn ông vốn định từ chối, nhưng lần này ngay cả Trần Dịch cũng đứng về phía cậu ta. Đôi bên song kiếm hợp bích khuyên anh đội mũ để chắn gió chống nắng các kiểu khiến Chu Phó Niên hoàn toàn không chen được lời nào.Lúc này, Trần Dịch đi sau hai người nửa bước lại nhìn Tống Cạnh Khanh đang kè kè không rời bên cạnh Chu Phó Niên đầy nghi ngờ. Hắn có cảm giác... cậu ta biết rõ bệnh cũ của Chu Phó Niên. Nhưng làm sao có thể?Trên thực tế, trời đang rất nóng, lấy đâu ra gió để phòng cơ chứ. Ánh nắng gay gắt thỉnh thoảng lại di chuyển theo nhịp chân, xuyên qua kẽ lá chiếu thẳng xuống đầu.Chu Phó Niên trời sinh thể hàn nên không sao, nhưng lại thấy trán người bên cạnh đã ướt đẫm mồ hôi. Mấy lọn tóc mái lòa xòa trước trán bị mồ hôi làm ướt, ánh lên vài tia sáng li ti dưới ánh mặt trời nhảy nhót theo từng bước chân, hoạt bát khác hẳn với chủ nhân của chúng.Chu Phó Niên mấp máy môi, lại thấy mấy sợi tóc đó trông thật ngốc nghếch đáng yêu. Anh theo bản năng định đưa tay lấy khăn tay, chợt nhớ nó đã bị Tống Cạnh Khanh lấy đi từ lâu, đến giờ vẫn chưa trả lại.Lúc nào Tống Cạnh Khanh cũng dồn hết tâm trí vào người bên cạnh, đương nhiên đã nhận ra động tác này ngay lập tức: "Sao vậy tiền bối?""Chiếc khăn tay mấy hôm trước--""Để em giữ nó được không ạ?" Lời còn chưa dứt đã bị ai kia cắt ngang....Thực ra, anh chỉ muốn nói là cậu ta có thể dùng nó để lau mồ hôi thôi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me