Editing Doi Tuong Do Quoc Gia Phan Phoi Ky U
Editor: Gianghi.Beta: Gianghi.WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/Wattpad: https://www.wattpad.com/user/GiaNghi280_______Michel nhìn Ryan thì ngây người, làm gì có chuyện phe còn chưa rõ ràng đã yêu cầu hợp tác. Cậu ta nghi hoặc nhìn Ryan, lại nhìn Sullye sau đang hài lòng nhìn mình, giống như giáo viên trung học mỉm cười biểu dương mình làm đúng bài tập, cảm giác này rất tệ, bởi vì cậu ta không phải là loại học sinh mà giáo viên cho là ngoan."Có cùng phe hay không còn chưa biết, nhân phẩm tốt xấu cũng chưa biết, trình độ vũ lực không biết, ý thức tác chiến như thế nào cũng không biết." Michel rối rắm, cậu ta hạ thấp giọng, tốc độ nói cực nhanh: "Nhanh như vậy đã quyết định đồng đội, thiết lập quan hệ liên minh, có phải là quá qua loa, quá vô lý, quá tùy tiện rồi không?!"Ryan cười không nói, cậu cần bạn đồng hành tạm thời để nâng cao hiệu suất tác chiến, mà hai người bên cạnh xem ra đều không tệ."Nếu cậu không cùng phe với chúng tôi, vậy thì xin lỗi trước." Sullye vuốt mái tóc dài của mình, cười nói: "Tôi và Ryan sẽ tóm cậu ngay lập tức, sau đó gỡ huy hiệu của cậu, loại cậu khỏi cuộc chơi, như vậy cậu sẽ có bảy ngày nghỉ phép, muốn làm gì thì làm."Michel cho rằng đây không phải là chuyện tốt gì, cậu ta nhìn Ryan, cố chấp nói: "Anh là người tốt mà ha?" Nhìn rất hiền lành, không giống người sẽ đánh lén.Ryan gật đầu, "Tạo thành một đội tạm thời, nâng cao hiệu suất tác chiến là một lựa chọn không tồi, đúng không." Cậu chỉ vào chiếc huy hiệu nhỏ được cài trên cổ áo Michel, "Cậu bị lộ rồi."Michel giống như con thỏ bị giật mình che lấy cổ áo, dưới tay cậu ta có một chiếc huy hiệu hình gần tròn cấn vào lòng bàn tay, cảm thấy huy hiệu đẹp nên cậu ta không kìm được sự thôi thúc mà cài lên cổ áo trước. Biểu tượng của Quân đoàn Thập Tự Kim là hình chữ thập, sư tử có cánh và hoa hồng đỏ, tổ hợp lại chính là sư tử ngậm hoa hồng dang cánh uy nghiêm nhìn thẳng về phía trước, một cây thập giá khổng lồ đặt phía trước sư tử, trung tâm thập giá là một viên đá quý màu vàng hình ngôi sao năm cánh.Trên huân chương phe, viên đá quý màu vàng hình ngôi sao năm cánh được thay thế bằng màu sắc của các phe đỏ và xanh lam, khối kim loại màu đỏ của phe đỏ, khối kim loại màu xanh lam của phe xanh lam, dễ dàng có thể phân biệt được phe mà đối phương thuộc về.Michel là màu xanh lam.Về phần Ryan và Sullye, vừa rồi khi Ryan cắm ổ cứng vào thiết bị cá nhân để xem chi tiết cuộc thi, Sullye mắt sắc đã phát hiện ra đối phương là màu xanh lam (cũng là Ryan cố ý làm vậy, từ lúc ngồi xuống cậu đã đánh giá những người xung quanh). Đáp lại thiện ý, Sullye khéo léo cho Ryan thấy phe xanh lam của mình.Ba người bọn họ cùng thuộc một phe, sau khi xuống đất có thể nhanh chóng tập hợp lại, trước tiên tiêu diệt một nhóm phe địch rồi tính tiếp.Phi thuyền nhỏ di chuyển rất nhanh, hai mươi phút sau đã đến điểm hạ cánh được chỉ định, tất cả các chiến sĩ đeo ba lô xuống phi thuyền, xuất hiện trước mắt họ là một đồng cỏ rộng lớn, cỏ xanh cao chỉ đến đầu gối, nằm rạp xuống đất cũng có thể ẩn nấp. Khoảng hai trăm người đứng rải rác, nhìn nhau, phán đoán, đánh giá... điều chỉnh trạng thái của mình, chờ thời gian thi đấu đến, đến thời điểm bảng chỉ dẫn ở khu vực D6 sẽ phát ra tín hiệu. Từ khoảnh khắc họ đáp xuống đất, chức năng liên lạc của thiết bị cá nhân đã không thể sử dụng được, toàn bộ Đồng Cỏ Băng Giá và Vịnh Ánh Trăng đã bị chặn tín hiệu.Đùng đùng đùng——Nửa tiếng sau, đã đến năm giờ chiều theo giờ hành tinh B612.Những chiến sĩ đang nhàn nhã trên đồng cỏ lập tức trở nên khác biệt, một cuộc tranh đấu đang chờ đợi. Tất cả mọi người mở ba lô, dán miếng dán phe lên vai, cài huy hiệu phe lên cổ áo, động tác trên tay Ryan không ngừng, nhưng mắt cậu luôn quan sát xung quanh, chỉ có tân binh mới cúi đầu thu dọn đồ đạc vào lúc này, luống cuống tay chân thu dọn ba lô.Nhìn quanh, màu đỏ chiếm đa số.Đối với những người thuộc phe xanh lam, tình hình hiện tại không mấy lạc quan.Ryan lặng lẽ di chuyển bước chân, một số người có hành động giống cậu, những người cùng phe có cùng mục đích trong cuộc hỗn chiến, tạm thời là đồng minh.Trên phi thuyền, ba người đã im lặng trao đổi qua thiết bị cá nhân, Ryan chiếm vị trí chủ đạo tuyệt đối, đưa ra kế hoạch chính.Trước khi bắt đầu thi đấu, ba người đứng thành hình tam giác, dần dần tiến gần đến những người cùng phe, đồng thời cảnh giác với các chiến sĩ phe địch."Michel, tôi cần cậu yểm trợ phía sau cho tôi.""Sullye, cô đứng bên phải tôi, tăng cường khả năng phòng ngự của tôi."Đại chiến sắp nổ ra, tâm trạng căng thẳng lan rộng trong lòng mọi người, Ryan trầm giọng nói, điều động cảm xúc của tân binh Michel và văn chức Sullye lần cuối cùng.Không biết là ai phát ra một tiếng hú dài, những người đã chuẩn bị sẵn đồng loạt ra tay, những tân binh lơ ngơ chưa kịp nhìn toàn cảnh Đồng Cỏ Băng Giá, còn chưa biết Vịnh Ánh Trăng trông như thế nào đã bị loại khỏi cuộc chơi, tức giận kêu gào.Thỉnh thoảng có tiếng kêu thất vọng vang lên ở khu vực D6, chỉ trong mười phút đã có mười hai người bị loại, trở thành chiến lợi phẩm trong tay người khác.Michel suýt chút nữa đã trở thành một trong số đó, nếu không phải Ryan vươn cánh tay kéo cậu ta xuống, một chiến binh cận chiến cao lớn đã có thể bóp nghẹt cổ họng cậu ta, buộc cậu ta mất khả năng chiến đấu, tăng thêm một vào số lượng "xác chết"."Ha ha, động tác khá nhanh." Chiến binh cận chiến cao lớn nhìn Ryan với ánh mắt soi mói từ trên xuống dưới, người thấp hơn mình, thân hình gầy gò hơn mình, ánh mắt khinh miệt khiêu khích, nhưng trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến với cường giả, trực giác mách bảo anh ta, người đàn ông mang dòng máu phương Đông rõ ràng trước mắt không thể xem thường.Quả nhiên, chân phải hơi cong của Ryan đột nhiên dùng sức, cả người biến thành một cây thương căng ra có độ đàn hồi liên tục tấn công, tốc độ cực nhanh, để lại từng vệt tàn ảnh trên không trung, buộc chiến binh cao lớn không ngừng giơ tay lên đỡ."Xin lỗi!" Michel hối hận gầm nhẹ một tiếng, cậu ta không giúp được gì, còn gây thêm phiền phức cho Ryan. Không chìm đắm trong áy náy quá lâu, cậu ta ta hít sâu một hơi nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình, đứng ở phía sau Ryan gây khó khăn cho những kẻ dám đánh lén, để Ryan chuyên tâm xung phong.Ryan gật đầu, Michel tay chân thon dài, ánh mắt linh hoạt, tâm tính kiên cường, có thể yên tâm giao phó phía sau cho tân binh lần đầu tham gia thi đấu này. Lựa chọn tân binh là một thử thách, dùng tốt thì không lo bị phản bội; dùng không tốt thì là một gánh nặng. Cậu đã đặt cược đúng.Phía sau cậu, Michel đã rút kinh nghiệm, đã biết phòng bị, cậu ta ở bên cạnh yểm trợ cho Ryan, đề phòng người khác đến đánh lén, sau đó phát hiện ra Sullye tri thức cũng rất lợi hại, âm thanh tay chém vào thịt nghe đến ê răng, hình như người duy nhất gà mờ là cậu ta... là một chiến binh thực thụ của bộ đội cận chiến, cậu ta quá gà mờ rồi.Tai cậu ta động đậy, nghe thấy chiến binh cao lớn kêu lên, "Cao thủ!"Chiến binh cao lớn tiếp tục kêu lên: "Cậu tên gì, bộ phận nào? Lợi hại đấy, đợi thi đấu kết thúc, tôi tìm cậu so tài.""Bây giờ cũng có thể so tài." Ryan nhếch môi cười nhẹ, "Ryan, bộ phận sửa chữa cơ giáp."Người cao lớn ngẩn ra, vì một chút dừng lại suýt chút nữa bị Ryan đánh trúng, may mà phản ứng kịp nghiêng người tránh được, nắm đấm của Ryan sượt qua mũi đánh tới, gió quyền cào vào mặt đau rát."Hóa ra là cậu, quả nhiên danh bất hư truyền." Gã cao kều toe toét cười, siết chặt nắm đấm đầy vẻ hiếu chiến, đột nhiên vung sức... bỏ chạy. Vừa chạy vừa hét, "Mấy chuyện phiếm trên mạng nói cậu mũi nhỏ mắt nhỏ chim cũng nhỏ, ha ha, quả là không thể tin được mà."Ryan: "..."Cậu thề, đám người đang hỗn chiến xung quanh đồng loạt nhìn cậu một cái, đặc biệt là ánh mắt liếc xuống phía giữa hai chân, khiến mặt cậu hoàn toàn đen lại."Đừng dừng lại, di chuyển đi, tiếp tục chiến đấu, bây giờ là lúc đông người nhất, đợi đến khi tản ra thì muốn có nhiều huy hiệu cũng khó đấy." Ryan nói.Sullye và Michel nhìn nhau, nhanh chóng phản ứng, bây giờ tốt nhất là nghe theo Ryan, cậu nói đúng, bây giờ người tụ tập, là thời cơ tốt nhất để có được huy hiệu.Có người cố thủ hỗn chiến tại chỗ, có người đã thừa cơ hội chạy trốn ra xa, có người mai phục trong bụi cỏ chuẩn bị thừa lúc người khác sơ hở mà tập kích.Hơn hai trăm người ở khu vực D6 vẫn đứng nguyên tại chỗ, chỉ còn lại lác đác hơn hai mươi người, họ nhìn nhau một lượt, ngầm đạt thành một hiệp ước bất thành văn, quyết định ngừng chiến.Cuối cùng, Ryan giành được 26 huy hiệu, Sullye 11 huy hiệu, Michel 8 huy hiệu."Hai cái này chia cho hai người." Ryan cầm hai huy hiệu ném cho mỗi người một cái.Michel từ chối, cậu ta nhẹ nhàng gạt tay, huy hiệu bay trở lại, "Tôi chỉ là tránh cho người khác đánh lén anh, không làm gì cả, huy hiệu này tôi không cần." Nếu không có Ryan giúp đỡ, cậu ta cũng không thể "tự tay" hạ gục được tám người kia.Ban đầu, phe Xanh đứng cùng một chiến tuyến, nhưng về sau lại trở thành đối thủ tranh giành "quái", họ không chỉ phải phòng bị sự tấn công của phe Đỏ, mà còn phải đề phòng những đòn ngầm của phe Xanh, Ryan cần hai người hỗ trợ để bảo vệ mình.Sullye cũng vậy, cô nhún vai nói: "Xung quanh vẫn còn một ít tôm cá, chúng ta tiếp tục hành động cùng nhau, hay là chia nhau ra?""Tôi phải đi tìm đồng đội, tạm biệt." Ryan nhìn hướng mặt trời lặn, xoay người đi về hướng ngược lại, "Bảo trọng, hẹn gặp lại ở Vịnh Ánh Trăng.""Hẹn gặp lại ở Vịnh Ánh Trăng." Sullye nhếch mép, nhìn bóng lưng Ryan dần nhỏ lại, cô gọi Michel vẫn còn chưa hết bàng hoàng, "Lập đội với chị thì sao?"Michel thất vọng nhìn hướng Ryan biến mất, "Tôi còn tưởng chúng ta sẽ lập đội đến hết trận chứ.""Sao có thể chứ, trận hỗn chiến lớn như vậy một mình anh ấy cũng có thể xử lý được, chúng ta chỉ hỗ trợ đôi chút, không để anh ấy phân tâm, nâng cao hiệu suất, rút ngắn thời gian mà thôi. Anh ấy là muốn xông vào trung tâm Vịnh Ánh Trăng, chúng ta cứ thu thập sừng rắn hai sừng là được rồi." Cô tự biết mình bao nhiêu cân lượng, chỉ có thể thử sức ở Vịnh Ánh Trăng.Michel ủ rũ nói: "Anh trai đó lợi hại thật, thật muốn trở thành vật trang trí bên chân anh ấy.""Người ta kết hôn rồi, bớt mơ mộng đi, đi thôi, mau hành động, thời gian không chờ đợi ai."Toàn bộ chiến hạm Hình Thiên và các chiến hạm phụ thuộc, tổng cộng có 120.000 người, trong đó có 76520 chiến sĩ tham gia vào cuộc thi đối kháng, sau trận hỗn chiến lớn ban đầu đã tản ra khắp Đồng Cỏ Băng Giá dùng năng lực của mỗi người để hoàn thành mục tiêu, không ít người lấy Vịnh Ánh Trăng làm mục tiêu, nhưng lấy trung tâm Vịnh Ánh Trăng làm điểm kết thúc của cuộc thi đối kháng lần này thì không nhiều. Tất cả mọi người, bất kể là cận chiến, pháo binh, cơ giáp, hay là bộ chỉ huy, sửa chữa cơ giáp, trang bị của tất cả mọi người đều giống nhau, cuộc thi đối kháng dựa vào thể năng, trí lực, chứ không phải máy móc và cơ giáp.Là một người lính, có tinh thần dũng cảm tiến lên, dám thách thức những điều không thể là điều nên làm, nhưng nhận rõ thực lực của mình, không hy sinh vô ích cũng là điều nên làm, điều này tùy thuộc vào lựa chọn của mỗi người.Trên đường đến điểm hẹn với Derick, Ryan đã tiêu diệt sáu người mai phục trong bụi cỏ, giành được ba huy hiệu, trong đó có ba người cùng phe, không nhìn rõ mục tiêu đã tấn công, vậy thì không thể trách Ryan ra tay không lưu tình.Đánh cho một trận rồi thả đi, chp nhớ đời.Đồng Cỏ Băng Giá như tên gọi, khu vực này chủ yếu là đồng cỏ rộng lớn, đồi núi là phụ; thực vật chủ yếu là cỏ, cây cối là phụ. Hơn nữa, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, hiện tại là mùa đông ở Bắc bán cầu, nhiệt độ trung bình ban ngày là một hai độ, sau khi trời tối, nhiệt độ giảm nhanh chóng, thấp nhất có thể xuống đến âm bốn mươi độ. Bộ quân phục mà Ryan mặc có tác dụng giữ nhiệt, kéo mũ lên đầu càng giữ ấm hơn.Hành động vào ban đêm rất nguy hiểm, dưới ánh trăng đỏ thẫm, dường như tất cả đều nhuốm màu máu, những sinh vật kiếm ăn về đêm với đôi mắt như hai bóng đèn đi qua, có những đàn chó sói, có những mãnh thú đơn độc, còn có loài rắn hai sừng. Ở đây ít thiên địch, tốc độ sinh sản còn nhanh hơn cả thỏ Úc, loài sinh vật này do con người mang đến, trở thành sinh vật xâm lấn Đồng Cỏ Băng Giá, bởi vì thịt không ngon cho nên kẻ thù cũng ít, số lượng ngày càng tăng.Ryan nửa ngồi trên mặt đất, tay vung lên, dao găm đã chém đứt hai cái sừng nhô ra trên đầu con rắn hai sừng, con rắn này không đủ to, chỉ dài một mét, to bằng cổ tay, tương ứng sừng chỉ dài bằng ngón tay cái, giá trị dược liệu bình thường.Công dụng duy nhất của rắn hai sừng là sừng, có thể chế tạo thuốc đông máu.Rắn hai sừng trưởng thành dài nhất có thể đạt tới ba mét rưỡi, to bằng hai cổ tay, dược hiệu mới tốt.Đương nhiên, độ khó khi lấy được cũng tăng lên. Yêu cầu của cuộc thi không quy định về chất lượng, chỉ cần số lượng nhiều là được.Tiện tay vứt xác rắn hai sừng, Ryan nhanh chóng di chuyển. Phía sau cậu, chó sói bị mùi máu thu hút xuất hiện, phát ra tiếng kêu quái dị, nghe như tiếng gào thét của gã hề kinh dị, rất rợn người. Thịt rắn hai sừng không ngon, nhưng không phải không có sinh vật ăn nó, chó sói đốm đặc hữu của B612 là một trong số đó.Ryan lao về phía trước năm mươi mét, đảm bảo mình không nằm trong phạm vi săn mồi của đám sói mới dừng lại, chó sói sống theo bầy đàn, thủ đoạn tấn công tồi tệ, rất khó đối phó, gặp phải vẫn nên chuồn là thượng sách.Đưa tay lên nhìn thời gian, đã mười giờ đêm, thời điểm lạnh nhất sắp đến. Cậu quyết định giữ gìn thể lực, nhanh chóng tìm một cái hố chôn mình vào trong, phủ lên một lớp lá cỏ dày, ngủ một giấc khôi phục thể lực đã tiêu hao, ngày mai mặt trời vừa lên sẽ lập tức xuất phát.Tìm một cái hố trên bãi cỏ không phải là chuyện khó, cũng không kén chọn sạch hay bẩn, chỉ cần khô ráo là được. Ryan vừa chuẩn bị chui vào, bên tai truyền đến tiếng gió rít của nắm đấm xé gió, cậu nhanh chóng nghiêng đầu sang một bên, đồng thời giơ tay nắm lấy cổ tay kẻ tập kích, dùng sức kéo về phía trước, đối phương hiển nhiên là một cao thủ, mượn lực xoay người trên không trung vào khoảnh khắc tiếp đất phía trước Ryan thì giơ chân quét ngang.Ryan bị tập kích bất ngờ, đang ở thế bất lợi, cậu vội vàng giơ tay lên đỡ, buông tay đang nắm cổ tay đối phương ra rồi quả quyết lùi lại, kéo giãn khoảng cách, điều chỉnh tư thế, hóa giải thế bất lợi thành thế cân bằng.Nhờ ánh trăng, Ryan nhìn thấy kẻ tập kích mình, vẫn là bộ đồ tác chiến màu đen, mũ trùm kín đầu, mặt phủ khăn che mặt màu đen, giơ hai tay lên chuẩn bị tư thế chiến đấu. Đôi mắt đen láy lộ ra ngoài khăn che mặt, sáng như sao trời.Qua lại vài hiệp, tấn công và phòng thủ, hai người ngang tài ngang sức, không ai chịu nhường ai.Ánh mắt Ryan lóe lên, đột nhiên dùng sức lao về phía trước, đối phương không hề lùi bước, vung thẳng nắm đấm tấn công.Bịch—Ngực Ryan bị đánh trúng, nhưng đà tiến của cậu cũng không hề giảm, theo quán tính cậu đè lên người đối phương, hai người ngã xuống đám cỏ dày ướt đẫm sương đêm. Trong quá trình ngã xuống, Ryan nắm lấy vai đối phương điều chỉnh vị trí trên dưới, khiến lưng mình chạm đất, đối phương ngã lên người mình. Sau khi ngã xuống thì thuận thế lăn một vòng, đè người kia xuống dưới thân, cậu nhìn chằm chằm vào người dưới thân, giật mạnh khăn che mặt của đối phương xuống rồi hôn mạnh lên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me