TruyenFull.Me

Editing Doi Tuong Do Quoc Gia Phan Phoi Ky U

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://www.wattpad.com/user/GiaNghi280

_______

Ba ngày nghỉ trôi qua nhanh như chớp, các chiến sĩ đã hồi phục sau trận đấu đối kháng, đang tập trung tại sân huấn luyện cơ giáp đúng giờ để tham dự buổi tổng kết. Sân huấn luyện lớn nhất toàn hạm đội được mở rộng sau khi thu gọn các vách ngăn, có thể chứa cùng lúc 100.000 người, hàng ngàn cỗ máy thép cao 10 mét tập trung huấn luyện tại đây.

Tất cả các cơ giáp đều đã được đưa vào khoang chứa, hôm nay không thấy bóng dáng hùng vĩ, đồ sộ của chúng.

Ryan đến hơi muộn, khi cậu bước vào sân huấn luyện, nơi đây đã tập trung hàng ngàn người. Quân nhân đứng nghiêm trang, tác phong nhanh nhẹn, bước đi mạnh mẽ, ánh mắt kiên định, đây là một đội ngũ hùng hậu, có niềm tin mãnh liệt, dù trôi dạt vô định trong vũ trụ cũng có thể san bằng tất cả, bảo vệ quê hương phía sau.

"Chào Ryan."

"Ryan."

"Chào Ryan."

"Ryan, cậu tuyệt thật đó, sau này có dịp giao lưu một phen."

"Ryan, xin lỗi, trước đây tôi đã nói xấu cậu trên mạng."

"Nhìn kìa, đó là Ryan, không lùn cũng không nhỏ!"

"Ngay từ đầu tôi đã rất tin tưởng vào cậu đấy Ryan, haha, tôi đã cá cược năm đồng, bây giờ thắng lớn rồi."

"..."

"..."

Ryan nhận được sự chào đón nồng nhiệt trên đường đi, quen biết hay không quen biết, chỉ cần cậu đi qua, mọi người đều chào hỏi cậu. Cậu đã dùng thực lực của mình để chứng minh rằng, tất cả những gì trên diễn đàn đều là vu khống, cậu có thực lực, có năng lực, có thể đi xa hơn, đi tốt hơn, có thể xứng đáng với bất kỳ ai.

Khi đến bộ phận sửa chữa cơ giáp, cậu càng nhận được sự chào đón nồng nhiệt chưa từng có. Đại tá William đứng trên bục chỉ huy phía trước giống như một con sư tử chiếm giữ một vùng lãnh thổ rộng lớn đang vẫy bờm rậm rạp của mình, khoe khoang cấp dưới của mình cũng chính là khoe khoang bản thân, dẫn đầu vỗ tay cho Ryan.

Từ xa, Đại tá William giơ ngón tay cái về phía Ryan, Ryan lịch sự nhấc mũ chào, gật đầu đáp lại. Đại tá William nhìn sang các đồng nghiệp bên cạnh, "Mọi người thấy chưa, đó là Ryan của bộ phận tôi đấy, hahaha, xuất thân từ bộ phận sửa chữa cơ giáp đấy, lợi hại không, đánh bại rất nhiều lính chiến đấu. Hahaha, xin lỗi nha, thằng nhóc này ra tay hơi nặng, nghe nói bên chiến đấu có mấy người bị gãy xương, phải nghỉ ngơi một thời gian, đáng tiếc quá trời."

Vị lãnh đạo của đội chiến đấu nghiến răng, không chấp nhặt với William, lão già thô kệch này rất bao che cấp dưới, nếu nói nặng lời với Ryan vài câu, chắc chắn lão sẽ quay súng lại bắn mình, viết báo cáo thì không xong, nhưng chửi người thì làu làu, không đấu khẩu lại được.

Đại tá William chán nản quay đầu nhìn về phía trước, còn tưởng sẽ có một trận khẩu chiến, ông còn cố ý vận động quai hàm và lưỡi để có thể "đấu võ mồm" với mọi người, vậy mà bên đội chiến đấu lại im hơi lặng tiếng, haiz, thật cô đơn. Trước đây, bộ phận sửa chữa cơ giáp luôn bị chế giễu là tham gia đối kháng chỉ để chạy bộ cho vui, cung cấp huy hiệu cho các bộ phận khác như những con cừu non, xem nào, xem nào, bây giờ ai còn dám nói thế nữa, hahahaha!

Trong đàn cừu non có một con sói đội lốt cừu!

Đội trưởng Tô Minh nắm tay đấm vào vai Ryan, "Thật không ngờ, cậu giỏi thật đấy, làm rạng danh cho bộ phận sửa chữa cơ giáp của chúng ta."

Ryan cười nói, "Thành tích của mọi người đều rất tốt." Cậu mà khiêm tốn nữa thì sẽ có vẻ giả tạo, dù sao thành tích cũng chình ình ở đó rồi.

Tô Minh gật đầu, "Đúng vậy, lần này mọi người đều thể hiện tốt hơn so với những lần trước, đều là nhờ phúc của cậu."

Ryan: "Hả?" Sao cậu lại không biết năng lực lan tỏa của mình mạnh mẽ đến vậy?

Lilith đứng bên cạnh nghiên cứu cây thánh giá vàng trên vai Ryan một hồi rồi ngẩng đầu nói: "Trên đồng cỏ đều là truyền thuyết về cậu, mọi người nghe xong đều nín thở, không muốn bị cậu bỏ xa quá."

Những con cừu non trước đây thực sự tham gia đối kháng chỉ là để "hiến mạng", không chiến đấu được bao lâu sẽ vì đủ loại lý do mà chủ động bỏ cuộc. Năm nay thì khác, cái tên Ryan Smith vang danh khắp thảo nguyên, những người ban đầu coi thường cậu không muốn tỏ ra mình quá kém cỏi, cắn răng chịu đựng, chịu đựng rồi cũng đi xa hơn. Những người tin tưởng Ryan càng được khích lệ, như được thắp sáng "tiểu vũ trụ", niệm tên Ryan trong lòng như có người đồng hành, không ngừng tiến lên.

Mặc dù thứ hạng cuối cùng vẫn kém xa các bộ phận khác, chỉ có mười mấy người vào được Vịnh Trăng, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi, thực sự đủ rồi. Chúng ta không so với những người thô kệch ở các bộ phận khác mà phải so với chính mình trước đây, giống như một lớp học đứng cuối bảng về điểm trung bình bỗng nhiên cả lớp cùng nhau phấn đấu, điểm số dần rút ngắn khoảng cách với người đứng đầu khối, khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.

Không trách Đại tá William vui mừng đến vậy.

Những con cừu non cũng đã học được cách nhe răng với bầy sói.

Đại tá William rơi nước mắt cảm động của một người cha già.

Đùng đùng đùng ---

Tiếng chuông vang lên, tất cả các đội hình đều chỉnh tề, tập hợp.

Những khối vuông đội hình chỉnh tề xuất hiện trên sân, trên bục chỉ huy, đứng đầu là tướng quân Alston, các sĩ quan chào tất cả các binh sĩ, "Vất vả rồi, các chiến sĩ!"

Vút!

Âm thanh vung tay đồng loạt vang lên, hàng vạn người như một, phát ra tiếng động dứt khoát. Mọi người chào, nhìn các tướng lĩnh trên bục chỉ huy, đồng thanh hô: "Không vất vả! Bảo vệ đất nước là sứ mệnh của chúng tôi! Luyện quân nuôi mã, chỉ tranh triều tịch!"

Khí thế bừng bừng, trong lòng dâng trào nhiệt huyết, hào hứng sôi trào!

Sau khi tướng quân Alston nói ngắn gọn vài câu thì vào tới nội dung mà mọi người mong đợi nhất, dữ liệu của cuộc thi đối kháng lần này đã được công bố. Hai bên bục chỉ huy xuất hiện hình chiếu, các loại dữ liệu hiện ra rõ ràng. Tàu Hình Thiên và các tàu hộ vệ trực thuộc có gần 120.000 binh sĩ, trong đó có 76.562 chiến sĩ tham gia cuộc thi đối kháng. Trong cuộc hỗn chiến ngày đầu tiên ở Đồng Cỏ Băng Giá, có 1/3 số người bị cướp mất huy hiệu, trở thành "xác chết". Số người còn lại hơn 50.000, mỗi ngày giảm gần 4.000 người, những chiến sĩ tinh nhuệ cuối cùng vào được Vịnh Ánh Trăng chỉ còn hơn 20.000. Và trong số hơn 20.000 người này, chỉ có 5.000 người đi đến cuối cùng, vào được trung tâm.

Ở Đồng Cỏ Băng Giá và Vịnh Ánh Trăng, họ không chỉ phải đối mặt với khí hậu khắc nghiệt, thay đổi thất thường, mà còn phải đối mặt với lòng người khó đoán. Câu cá, phản câu cá, chủ động đi bắt cá sau khi được Ryan và nhóm của cậu truyền cảm hứng... tất cả những hành vi này đã khiến cho cuộc thi đối kháng lần này có nhiều điểm nhấn, độ khó cao hơn, hấp dẫn hơn. Một số sĩ quan đã được truyền cảm hứng từ đó, điều chỉnh thêm cho các khóa huấn luyện sau này.

Hỡi các chiến sĩ, những ngày tháng kêu than sẽ còn nhiều hơn nữa.

Các vị lãnh đạo trên bục chỉ huy nhếch mép cười, phấn khích nhìn những "đứa trẻ" bên dưới, đảm bảo sau này chúng sẽ kêu trời than đất.

Thương vong trong các cuộc thi đối kháng quy mô lớn là điều rất thường gặp, lần này cũng vậy. Một số chiến sĩ đã nhắm mắt xuôi tay, họ hy sinh trong quá trình huấn luyện, là những anh hùng không sợ gian khổ, dũng cảm tiến lên, quân đoàn sẽ trao tặng huân chương công trạng hạng ba, mọi người dành ba phút mặc niệm.

Nói xong số liệu, bắt đầu trao giải, trao huy hiệu, thưởng tiền. Quân đội luôn thẳng thắn và sảng khoái như vậy, nói cho tiền là tuyệt đối không quỵt Trên màn hình chiếu xuất hiện một loạt danh sách người chiến thắng, tương ứng với đó là huy hiệu được trao xuống, trong tiếng leng keng, những người đó nhận được tiền thưởng.

Vào trung tâm Vịnh Ánh Trăng được 50.000 tinh tệ, người chiến thắng bốn hạng mục được 70.000, người toàn thắng được 100.000. Thiết bị đầu cuối cá nhân của Ryan kêu nhiều nhất, cũng nhận được nhiều tiền nhất, cộng lại là 230.000...

Số tiền khổng lồ khiến ví tiền của Ryan phồng lên. Tuy nhiên, cậu càng coi trọng ba huy hiệu kia hơn, huy hiệu Dũng Sĩ là nắm đấm màu vàng kim, huy hiệu Ngôi Sao Năm Cánh có năm góc lõm được nạm đá quý màu đỏ, huy hiệu Thập Tự Hoa Hồng Vàng càng bá đạo hơn. Ryan đã nghĩ kỹ rồi, cậu muốn đưa huy hiệu cho Alston giữ hộ, sau này tất cả vinh dự cậu có được đều sẽ để cho Alston giữ!

Vinh dự lớn nhất đời cậu chính là có được tình yêu của Alston.

Sau khi tất cả phần thưởng đã được trao xong, Alston bước lên phía trước trên bục chỉ huy, tất cả những âm thanh nhỏ bên dưới đều biến mất, mọi người ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Alston nói: "Cuộc thi đối kháng lần này có tổng cộng năm hạng mục, có 472 người giành được bốn hạng mục, có 180 người đạt được toàn thắng, trong đó có Derick Hall, Harriet Lannister, Vanlentine Francis, Jack Kipling và..." Ánh mắt anh nhanh chóng lóe lên ý cười, khi đọc đến cái tên này giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn, "Ryan Smith, là đội đầu tiên vào điểm trung tâm, họ càng là những người toàn thắng cả năm hạng mục!"

Bên dưới có tiếng ồ lên ngắn ngủi, tuy biết Ryan lợi hại, nhưng nhiều người không ngờ rằng họ lại giành được chiến thắng tuyệt đối.

Alston tiếp tục nói: "Những người đạt bốn hạng mục sẽ được xếp vào đội hình diễu binh Quốc khánh, cùng tôi đến kinh đô. Các chiến sĩ, các bạn rất xuất sắc, sự xuất sắc của các bạn sẽ được thể hiện trước toàn dân, tôi xin chúc mừng các bạn trước."

Bốp bốp bốp!

Bên dưới, tất cả mọi người vỗ tay phấn khích, dành tặng những tràng pháo tay tâm phục khẩu phục cho những người chiến thắng.

Alston xuyên qua đám đông bắt gặp ánh mắt của Ryan, khẽ gật đầu đến mức gần như không thể nhận ra. Trong tương lai không xa, họ sẽ cùng nhau bước đi trên đại lộ Đế quốc, dưới sự chứng kiến của hàng triệu người.

Thật mong chờ ngày đó sẽ đến sớm.

Ryan cũng nghĩ như vậy.

Có mặt tốt, đương nhiên cũng có mặt chưa được như ý. Alston chuyển giọng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn tất cả mọi người có mặt, "Trong cuộc thi đối kháng, miễn là không gây nguy hiểm cho đồng đội, không gây nguy hiểm cho bản thân, bất cứ việc gì cũng có thể làm. Nhưng tôi không ngờ rằng, một số người trong các bạn lại bị người khác xúi giục chỉ vì một chiếc cơ giáp phụ trợ nhỏ, nghe theo mệnh lệnh của một người mà ra tay tàn nhẫn với đồng đội của mình. Nếu đây là chiến trường, quân đội của tôi sẽ bị đánh cho tan tành. Đây là lỗi của kẻ gây sự, là lỗi của những người không giữ vững được bản tâm, cũng là trách nhiệm của tôi. Sau khi trở về, tất cả những người tham gia vào chuyện này sẽ bị trừ ba điểm đánh giá, tất cả mọi người trên tàu, bao gồm cả chúng tôi đều phải học lại lý luận quân sự, thi không đậu thì cứ thi tiếp, cho đến khi nào đậu mới thôi."

Những người từng bị cơ giáp phụ trợ nhỏ mê hoặc đều cúi đầu, họ không kiên định lập trường, chỉ vì một chiếc cơ giáp nhỏ mà bị Serra sai khiến, đó là lỗi của họ. Nhiều người trong số họ đã nhận được bài học, chứng kiến đủ loại thủ đoạn của Ryan, may mắn là họ đã phát hiện ra sớm, không trở mặt hoàn toàn với người này.

Cuối cùng, Alston nói: "Hai ngày nữa, chiến hạm Hình Thiên sẽ rời khỏi tiểu hành tinh B612, đi qua Con đường Bình Minh rồi quay trở về, kết thúc nhiệm vụ tuần tra lần này. Tôi hy vọng tất cả các bạn đều thực sự lĩnh hội được những điều hữu ích trong chuyến tuần tra này, giải tán."

Vừa dứt câu, đội ngũ ngay tại chỗ giải tán, đám đông chậm rãi rời đi.

Các thành viên trong tiểu đội vẫn chưa đi, mọi người bàn bạc đến nhà ăn lớn liên hoan, sau khi thảo luận một hồi xem ăn gì thì thấy đám đông cũng giải tán gần hết, họ cũng chuẩn bị xuất phát. Tô Minh thấy Ryan đứng im không nhúc nhích, anh ta gọi, "Ryan, đi thôi."

"Ồ, đến ngay đây." Cuối cùng, Ryan suy nghĩ một chút rồi thay đổi lời nói: "Mọi người đi trước đi, tôi đến nhà ăn lớn tìm mọi người."

"Cậu muốn làm gì vậy?" Tô Minh có chút khó hiểu.

Ryan thu hồi tầm mắt nhìn về phía xa, nhìn Tô Minh cười nói: "Không có gì, mọi người đi trước đi, tôi đến ngay."

Tô Minh còn muốn hỏi thêm đã bị Lilith sốt ruột đẩy một cái, "Đã nói là lát nữa sẽ đến tìm chúng ta rồi, anh còn hỏi nhiều làm gì, đi thôi đi thôi." Lilith quay người, ánh mắt lướt qua vai Ryan, chút tình cảm nhỏ bé đã được buông xuống, đúng như cô ấy đã nói lúc đầu, Ryan là bạn của cô, cũng là đối thủ của cô, cô sẽ không dừng bước, sẽ tiếp tục đuổi theo... cuối cùng sẽ vượt qua. "Tô Minh, chúng ta đi thôi."

"Được." Một câu nói của Lilith, không cần nói thêm gì nữa, Tô Minh liền lẽo đẽo đi theo.

Số người ở lại sân huấn luyện ngày càng ít, Ryan bước về phía trước, hướng đến bục chỉ huy đã hạ xuống mặt đất, cậu đi đến, chào: "Chào ngài tướng quân, chào các vị đại tá."

Các sĩ quan vẫn chưa rời đi hết, một số người ở lại nói chuyện với Alston. William liếc mắt thấy Ryan đeo chiếc băng Thập Tự Kim quen thuộc trên cánh tay, ông tin rằng nhiều người có mặt cũng đã nhìn thấy, chỉ là các lão già đều im lặng, coi như mình mù điếc.

Alston gật đầu, "Binh sĩ, có việc gì?"

Ryan chìa nắm đấm về phía Alston, lòng bàn tay mở ra, bên trong là ba huy hiệu mang theo hơi ấm từ lòng bàn tay cậu, cậu nhìn Alston nói: "Thưa tướng quân, tôi có một yêu cầu nhỏ."

"Nói đi."

Ryan nói: "Trên con đường trưởng thành, tôi còn một chặng đường dài phải đi, vinh dự khiến tôi phấn khích, cũng khiến tôi cảnh tỉnh, nhắc nhở tôi phải luôn giữ cho mình một cái đầu tỉnh táo, suy nghĩ lý trí, không được đắm chìm trong hào quang hiện tại mà không chịu tiến thủ. Ba huy hiệu này, tôi xin ngài tướng quân thay tôi cất giữ, xin ngài đốc thúc tôi đừng dừng bước."

Alston khẽ cười, "Tại sao không chịu dừng lại?"

Ryan nhìn thẳng vào Alston nói: "Vì tôi muốn sánh bước cùng người mình yêu."

Đại tá William: "..." Già rồi, nhìn thấy sự nhiệt huyết của người trẻ tuổi lại muốn rớt nước mắt. Ông muốn chống nạnh, đây là lính của ông mà.

Những người khác: "???"

Những người khác: "!!!"

Bây giờ họ không nên ở đây, thưa tướng quân, xin hãy coi như họ không tồn tại.

Nhìn về phía Ryan, ánh mắt mọi người ẩn chứa thâm ý, có sự xem xét, có sự khắt khe, có sự tán thưởng, có sự suy tư. Những người có thể trở thành sĩ quan của chiến hạm Hình Thiên đều là những người Alston tin tưởng, một số người trong số họ đã từng theo lão tướng Dalton xông pha chiến trường khi còn trẻ, nhìn Alston dần dần trưởng thành, bao nhiêu năm qua, đôi vai cô độc của tướng quân đã gánh vác quá nhiều, họ vừa hy vọng anh có thể tìm được một người vợ dịu dàng, vừa hy vọng người đó có năng lực xuất chúng, có thể giúp đỡ tướng quân.

Trước đó, tướng quân có tiết lộ rằng mình đã kết hôn, chính là chàng trai trẻ có vẻ ngoài ôn hòa, nụ cười hiền lành trước mắt này. Ryan Smith có thành tích xuất sắc nhất, nổi bật nhất trong cuộc thi đối kháng lần này, liệu cậu có phải là bến đỗ hoàn hảo của tướng quân?

Ryan này, liệu cậu có phải là người mà mọi người mong đợi?

Ryan biết hành động của mình là lỗ mãng, nhưng cậu bốc đồng muốn bước ra trước mặt mọi người, muốn người khác biết rằng, Ryan cậu không phải là cây tầm gửi bám víu vào tướng quân, cậu muốn trưởng thành thành người có thể che chở một vùng trời cho Alston, cậu yêu anh, sẵn sàng thay đổi lý tưởng và mục tiêu trong đời.

Trong lòng Alston thoáng qua sự bối rối, đây là Ryan đang hứa hẹn sao? Lông mi anh khẽ run, lựa chọn nghe theo con tim, nụ cười nhàn nhạt thêm một chút e thẹn, Alston nói: "Binh sĩ, cậu nhất định sẽ thành công." Anh đưa tay ra, từng cái từng cái lấy huy hiệu vào tay, nắm chặt trong lòng bàn tay. "Binh sĩ, tôi chờ ngày cậu tung cánh bay cao."

"Sẽ không để tướng quân đợi lâu."

Ryan nhìn Alston thật sâu, chào mọi người rồi rời đi.

Alston nhìn theo bóng lưng Ryan, nói: "Mọi người đến văn phòng của tôi, tôi có một số việc muốn nói với mọi người về chuyến tuần tra này."

...

Tô Minh cùng mọi người quyết định gọi món nướng, người nhà bếp lớn nói: "Không có."

Tô Minh: "Lẩu?"

Người nhà bếp mặt không cảm xúc đáp: "Không có."

Tô Minh mặt mày nhăn nhó, "Gà rán, khoai tây chiên, hamburger, bít tết, cola?"

Người nhà bếp vẫn với vẻ mặt thờ ơ, "Không có."

Anh ta dừng lại một chút, rồi đưa ra gợi ý cho Tô Minh và những người khác, "Nếu mọi người muốn ăn thịt quái thú độc lang, dù là nướng, lẩu hay chiên rán gì đó, chúng tôi đều có thể cung cấp."

Chiến hạm Hình Thiên có nhiều người như vậy, mỗi ngày lượng thức ăn tiêu thụ rất lớn, nếu không kiểm soát tốt kho dự trữ, trước khi tàu tiếp tế đến, các chiến sĩ sẽ mất sức chiến đấu vì thiếu thức ăn, lúc đó nếu trùng tộc tấn công thì sẽ quét sạch quân tinh nhuệ của đế quốc. Vì vậy, bây giờ nhà bếp gần như không còn gì để ăn, mọi người phải thắt lưng buộc bụng, ngày tháng khổ cực sẽ sớm qua thôi.

Ryan vừa đến đã thấy mọi người ai nấy đều uể oải nhìn chằm chằm vào một chiếc pizza cá khô nhỏ xíu, như thể nhìn chằm chằm vào nó thì cá khô sẽ biến thành thịt bò, tôm, thịt gà, phô mai... Không biết nhà bếp làm thế nào mà cá khô được xếp thành một vòng quanh mép bánh pizza, đầu đuôi cong lên, đôi mắt cá khô đờ đẫn nhìn lên trời, miệng đầy răng nhỏ li ti hé mở, như đang gào thét, hay đang ca ngợi mặt trăng?

Bởi vì đầu bếp làm ra chiếc pizza này nói rằng tên của nó là "Ngưỡng Vọng Minh Nguyệt".

Ryan: "Chỉ ăn cái này thôi sao?"

Tô Minh như bị rút hết sức lực, nhìn Ryan với vẻ mặt tuyệt vọng, "Cậu có cách nào làm cho nó ngon hơn không?"

Mọi người nhìn Ryan với ánh mắt mong đợi.

Ryan quan sát, phân tích cấu tạo của chiếc pizza rồi nói: "Xin lỗi, bó tay."

Mọi người gục xuống bàn, bị hiện thực đánh bại, không còn muốn nói gì nữa.

Với tư cách là đội trưởng, Tô Minh cố gắng vực dậy tinh thần, "Đừng nản chí, sẽ có sữa, sẽ có bánh mì, chúng ta chỉ cách mỹ thực một chuyến về nhà thôi. Bây giờ không được lãng phí thức ăn, mau ăn hết "Ngưỡng Vọng Minh Nguyệt", mỗi người một phần, ai cũng không được trốn tránh trách nhiệm, đó là điều một chiến sĩ không nên có."

Đã nói đến mức này rồi, ai còn dám không ăn, tất nhiên là phải ăn rồi. Người đầu tiên ra tay là Ryan, cậu vẫn luôn dũng cảm như vậy, cầm một miếng pizza, bên trong có khá nhiều phô mai, khi lấy ra còn kéo theo cả sợi phô mai. Thử một miếng, vị khói hun rất nồng, là mùi của cá khô, còn có vị tiêu đen và ô liu. Cậu kết luận: "Vị khá ngon, mọi người thử xem."

Được rồi, chuyên gia đã nói ngon, mọi người có thể yên tâm ăn rồi.

Ừm, bỏ qua hình dạng kỳ quặc, hương vị của "Ngưỡng Vọng Minh Nguyệt" vẫn có thể chấp nhận được.

"Ngưỡng Vọng Minh Nguyệt" với bia, càng ăn càng ngon, ăn uống đến say, khi bữa tiệc kết thúc, Ryan vốn luôn bình tĩnh cũng đã ngà ngà say, nhưng nụ cười trên mặt lại biến mất, lạnh lùng như một chiến binh vừa tắm máu từ chiến trường về, khiến những người đi ngang qua cậu đều vội vã rời đi, không dám nán lại. Khi Ryan đi đến cửa ký túc xá, cồn trong cơ thể cũng tiêu hao gần hết, khóe miệng từ từ nhếch lên, cậu lại là chàng trai ôn hòa, dịu dàng như trước.

"Ryan."

Nghe thấy tiếng gọi, Ryan nhìn sang, là Farentino, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau sau trận đấu đối kháng.

Farentino kẹp mũ dưới cánh tay, bước tới, "Vừa nãy tôi nhìn thấy anh từ xa, còn tưởng mình nhìn nhầm, phải nhìn kỹ mấy lần mới dám chắc. Trông anh khi không cười, thật đáng sợ."

Ryan nói: "Uống chút rượu, hơi ngà ngà."

Farentino nói: "Hiểu rồi, tôi khi say thì thích hát."

Ryan mỉm cười, cậu luôn rất lý trí, hiếm khi uống say, ngà ngà đã là giới hạn.

Farentino lấy chiếc mũ đang kẹp dưới cánh tay xuống, có chút do dự không biết mở lời thế nào.

Ryan đẩy cửa phòng nói: "Vào trong ngồi đi."

Ngoài ba khoang trồng trọt chiếm phần lớn không gian, căn phòng không có gì đặc biệt. Farentino không có thói quen soi mói đời tư người khác, ánh mắt rất biết điều, dừng lại ở một chỗ. Được Ryan mời, cậu ta ngồi xuống bàn, uống nước để bình tĩnh lại tâm trạng vừa hồi hộp vừa phấn khích. Cậu ta lấy ra một bức thư từ trong ngực, trịnh trọng đẩy đến trước mặt Ryan.

Ryan: "?"

Farentino nói: "Đây là thư tôi viết cho Conner, phiền Ryan chuyển giúp tôi."

Ryan: "Tôi đã nói mời cậu về nhà chơi, sẽ không nuốt lời, cậu có thể tự mình đưa cho anh ấy."

"Không, không, không phải ý đó." Farentino gãi đầu, vừa mong đợi vừa hồi hộp nói: "Tôi muốn được Conner cho phép trước khi đến nhà, hy vọng anh ấy bằng lòng gặp một fan nhỏ bé như tôi. Tôi không muốn lợi dụng danh nghĩa bạn của anh để gặp anh ấy, như vậy là bất lịch sự, theo tôi là không tôn trọng anh , cũng là không coi trọng Conner. Tôi đã chính thức viết đơn xin phép trong thư, nếu anh ấy đồng ý, tôi sẽ đến."

Farentino thở dài khe khẽ, cậu ta đã phải đấu tranh tư tưởng rất lâu mới đưa ra quyết định này. Lúc thì muốn bất chấp tất cả đi theo Ryan về nhà, lúc lại sợ hành động hấp tấp của mình khiến Conner khó chịu, sau khi suy đi tính lại, cậu ta đã quyết định như vậy, hy vọng Conner sau khi xem thư sẽ chấp nhận sự xuất hiện của mình. Liệu có được không? Farentino không biết, cậu ta hy vọng là có.

Trong phong bì mỏng manh là hy vọng của Farentino, Ryan nghiêm túc đáp: "Cậu yên tâm, tôi sẽ đưa cho Conner, tôi cũng sẽ thông báo cho cậu câu trả lời của anh ấy sớm nhất có thể."

Farentino thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái, bắt đầu trò chuyện với Ryan, "Mấy hôm trước tôi có đến đây, nhưng anh đi vắng."

"Tôi đến thị trấn Nguyệt Mang."

"Ừm, tôi gặp một người ở cửa phòng cậu, tóc vàng, chắc cậu ta đã đứng đó rất lâu." Farentino miêu tả người mình gặp, rồi nói: "Tôi thấy cậu ta tinh thần không ổn định, một mình lặng lẽ rơi nước mắt, còn trò chuyện với cậu ta một lúc. Cậu ta nói mình đã làm rất nhiều chuyện sai, không nên vì ghen tị mà làm tổn thương người mình từng thích, không nên đăng bài bịa đặt trên mạng, không nên mặt dày cứ đến quấy rầy, nhưng cậu ta không kiểm soát được con quỷ trong lòng, phạm phải sai lầm hết lần này đến lần khác."

Ryan biết, người mà Farentino nói đến là Amy.

"Cậu ta nói mình đã xin giải ngũ, đơn đã được phê duyệt, sau chuyến tuần tra này sẽ rời khỏi quân đoàn." Farentino nhíu mày khó hiểu, "Cậu ta còn lẩm bẩm gì đó về việc chiếm giữ chiếc cốc, định mang cà phê bên trong về uống."

Ryan: "..." Cốc cà phê đó đã lâu rồi, dù có để trong hộp bảo quản cũng không giữ được bao lâu. Ryan không rõ mọi hành động của Amy, kể từ khi cậu ta lén chiếm giữ chiếc cốc đó, Ryan đã xa lánh người bạn này, bản thân cậu không sao, nhưng không thể để mối nguy hiểm tiềm ẩn xuất hiện bên cạnh Alston.

Nói chuyện thêm một lúc nữa, Farentino chào tạm biệt. Ryan ngồi trong phòng suy nghĩ một lúc rồi ra ngoài, đầu tiên đến bộ phận sửa chữa cơ khí, không tìm thấy Amy, hỏi đồng nghiệp cũ thì được biết Amy bị ốm, đang ở trung tâm y tế. Cậu bèn chuyển hướng đến đó, nhìn thấy Amy ủ rũ trên giường bệnh, cuộn tròn trong chăn, khuôn mặt gầy chỉ còn bằng bàn tay, trắng bệch như tờ giấy. Thấy Ryan đến thăm, Amy bật khóc, ấp úng nói: "Xin lỗi."

Người mình thích trở thành người yêu của thần tượng, cú sốc kép khiến Amy suy sụp, chán nản, muốn trả thù xã hội. Cậu ta tìm đủ mọi lý do để gặp Ryan, hy vọng thông qua Ryan để gặp được tướng quân, mười lần may ra được gặp một hai lần, mỗi lần tướng quân đều xuất hiện cùng Ryan, cách họ ăn ý ở cùng nhau, tình cảm khiến Amy đỏ mắt ghen tị, cậu ta thậm chí còn mang theo dao đến tìm Ryan. Mỗi đêm khuya thanh vắng, nằm trên giường, Amy đều sợ hãi sự thay đổi của bản thân, nhưng lại không thể kìm nén được lòng mình.

Đội trưởng thấy cậu ta thờ ơ, hay lơ đãng, liền trò chuyện với cậu ta.

Amy mới quyết định giải ngũ, cậu ta thật nhỏ bé, bỗng nhiên có cơ hội tiếp xúc gần gũi với thần tượng, lại không kiềm chế được bản thân, bắt đầu trở nên méo mó, sụp đổ. Cậu ta nên như trước kia, đứng từ xa, chỉ cần biết được một chút thông tin về tướng quân là đã rất mãn nguyện rồi.

"Xin lỗi, tôi đã đăng bài bịa đặt về cậu trên mạng." Amy xấu hổ cúi đầu, sau khi đăng bài nặc danh, cậu ta không ngờ lại có nhiều người hùa theo như vậy, các bài viết bịa đặt bỗng nhiên tăng lên, cậu ta luống cuống tay chân, muốn xóa bài để giảm thiểu ảnh hưởng nhưng đã muộn, bôi nhọ Ryan đã trở thành một trò vui trên mạng.

Ryan không nói gì, ngồi một lúc rồi đi.

Rời khỏi trung tâm y tế, Ryan nhớ lại lời cuối cùng của Amy, "Cà phê tướng quân pha... Tôi thật sự không thể nói dối là ngon, xin lỗi."

Thật sự không thể nói dối được, quả là bom nổ chậm, Amy đã dùng hộp bảo quản tốt nhất để lưu giữ khoảnh khắc tuyệt vời nhất của cà phê (hết hạn rồi, nhưng vị vẫn còn, uống không chết người), cậu ta cố gắng nuốt trôi thứ vị như muốn nổ tung đó, chưa đầy mười lăm phút sau đã đau dạ dày, viêm dạ dày khiến cậu ta mấy ngày nay nôn mửa, sốt cao, suýt mất mạng.

Ryan không biết nên đáp lại bằng vẻ mặt gì, chỉ có thể vỗ vai Amy an ủi. Trên đường về, khóe miệng Ryan khẽ nhếch lên, tâm trạng rất tốt, cậu nghĩ đến việc làm cơ giáp dâu tây nhỏ còn lại ba phần mười, sau khi cấy AI vào là có thể vận hành, còn có thể mang quả dâu tây nhỏ đi gặp Zero.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me