Em Chon Bi Choc Pha Hay Duoc Yeu Thuong Full
Anh thấy vậy liền quát:
-Cậu làm gì vậy Nhất Thiên? Cậu không biết là Uyên Nhi sợ mấy con đó sao? Tính hù cô ấy chết ư?Nụ cười của hắn dần biến mất, quay lên nhìn anh như con dao găm. *Sắp có chiến tranh*-Tôi thích làm gì là việc của tôi. Giọng hắn nói ra như đang muốn khiêu chiến vậy. Uyên Nhi vội quay sang nói:
-Nhất Thiên, anh Hàn Phong. Hai người đừng như vậy mà.-Em đừng xen vào.Cả hai người đó quay sang nhìn cô rồi đồng thanh cùng lúc. Cô chết đứng, đành im lặng quay đi. Cả dọc đường tới trường, hai cái con người này cứ dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn nhau khiến cả cô và mọi người trong xe sợ hãi im phăng phắc.Đến trường...Bước xuống xe...-Tạm biệt anh Hàn Phong.-Ừ,hẹn gặp lại em.Hàn Phong bước vào lớp. Còn Nhất Thiên, hắn cũng kéo cô đi luôn.-Này, cậu ghen hả?-Chuyện gì mà phải ghen?-Vậy sao cậu với anh Hàn Phong cứ đối đầu nhau vậy? Không phải vì tôi ư?Cô đưa ánh mắt nhìn hắn rồi cười liền bị hắn đánh cho một phát vào đầu:
-Đừng mơ nữa. Chỉ là tôi thấy chướng mắt cái tên Hàn Phong đó thôi.-Cậu chắc không đó. Hay là vì yêu tôi quá,thấy tôi chơi với anh Phong rồi lại ghen? -Có phải tối qua uống nhiều rượu quá nên hôm nay bị lú lẫn rồi lại mơ tưởng bay lên tận 9 tầng mây không vậy?-Có cậu mới bay đấy. Nhưng sao cậu biết tôi uống rượu?Hắn quay sang nhìn cô:
-Bar của tôi, em đến chẳng lẽ tôi không biết.-Tôi còn tưởng cậu lo cho tôi nên theo dõi chứ! Thất vọng quá.Cô làm bộ mặt buồn bã. Hắn nói:
-Không phải em có tên Hàn Phong đó rồi sao? Cần tôi lo làm chi nữa.-Cậu lại bắt đầu rồi đấy.-Mà tối qua say như vậy, anh ta có làm gì em không?Cô quay sang nhìn hắn:
-Anh ấy không có giống cậu đâu-Tôi có làm gì sao?-Không phải cậu hay lợi dụng chạm vào người tôi rồi ép tôi hôn cậu sao?-Tôi tưởng em thích chứ! Thấy em hạnh phúc lắm mà.Uyên Nhi bực bội quay đi, nói chuyện với hắn chẳng bao giờ cô thắng vì toàn bị bắt nạt không à.Hắn khoác vai cô:
-Em là người của tôi rồi, vậy nên không được phép yêu ai hay bên cạnh ai khác ngoài tôi nữa.Cô đẩy hắn ra:
-Ai là người của cậu chứ! Cậu đang mơ sao?Hắn nhìn cô, nói:
-Vậy là em vẫn chưa biết chuyện gì sao?-Chuyện gì chứ!-Thì..Mà thôi không nói chuyện nữa, vào lớp.Vừa bước vào lớp Tú Linh đã nói:
-Ô kìa, bạn Nhi của chúng ta đi học lại rồi sao?Cô không nói gì bước vào chỗ ngồi.-Giờ là trẻ mồ côi rồi, tội nghiệp quá. Khéo sau này phải ra đường xin ăn thôi.Uyên Nhi nằm xuống bàn, mặc kệ những lời cô ta nói. Hắn đưa mắt nhìn Tú Linh:
-Vợ tôi tôi chăm sóc, không cần các người bận tâm. Rảnh thì lo mà học đi, đừng ở đó mà sủa lung tung.Tú Linh ức lắm không nói được gì liền ra khỏi lớp. Còn cô nghe hắn nói vậy thì cười thầm trog bụng *hạnh phúc quá".Kì Kì bước lại ngồi xuống:
-Nhất Thiên, Uyên Nhi là vợ cậu từ khi nào vậy?Cô ngẩng mặt lên nói:
-Đúng đo, ai là vợ cậu chứ? Tôi thà chết cũng không lấy cậu.Hắn quay sang nhìn cô:
-Ơ hay, tôi chỉ nói vợ tôi tôi lo. Chưa từng nhắc tên em. Hà cớ gì em nhận là em chứ?-Cậu...Cô bực bội lại úp mặt xuống bàn không dám ngoi đầu lên nữa. Nhục, nhục quá đi mất. Cái tên khốn kiếp này hôm nay lại giở cái tính trêu chọc cô đây mà. Huhu số cô khổ quá.Đang gục dưới bàn thì hắn lay cô, cô đẩy tay ra. Cứ thế 5 lần, bực quá cô đứng dậy quát:
-Cậu điên hả?Cả lớp bật cười, hắn chỉ lên trên:
-Giáo viên vào, tôi nhắc em dậy chào.Trời ơi xấu hổ quá đi mất, chắc độn thổ chết mất.Cô lầm bầm:
-Vậy mà không chịu nữa.-Tôi không thích, em làm gì được tôi nào?-Cậu...Cậu thôi đi.-Sao tôi phải thôi chứ!-Đồ khốn, có phải cậu muốn chết đúng không?-Em nghĩ với cái sức giết kiến không chết của em mà đòi giết tôi sao?-Cậu cứ đợi đấy.Hai người họ trong lớp cứ cãi nhau, giáo viên đập bàn:
-Uyên Nhi, Nhất Thiên. Hai em ra ngoài đứng cho tôi.Hai con người ấy bước ra với hai trạng thái khác nhau, một người thì bực bội, còn người kia thì thanh thản trên môi còn có một nụ cười nhẹ.
-Cậu làm gì vậy Nhất Thiên? Cậu không biết là Uyên Nhi sợ mấy con đó sao? Tính hù cô ấy chết ư?Nụ cười của hắn dần biến mất, quay lên nhìn anh như con dao găm. *Sắp có chiến tranh*-Tôi thích làm gì là việc của tôi. Giọng hắn nói ra như đang muốn khiêu chiến vậy. Uyên Nhi vội quay sang nói:
-Nhất Thiên, anh Hàn Phong. Hai người đừng như vậy mà.-Em đừng xen vào.Cả hai người đó quay sang nhìn cô rồi đồng thanh cùng lúc. Cô chết đứng, đành im lặng quay đi. Cả dọc đường tới trường, hai cái con người này cứ dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn nhau khiến cả cô và mọi người trong xe sợ hãi im phăng phắc.Đến trường...Bước xuống xe...-Tạm biệt anh Hàn Phong.-Ừ,hẹn gặp lại em.Hàn Phong bước vào lớp. Còn Nhất Thiên, hắn cũng kéo cô đi luôn.-Này, cậu ghen hả?-Chuyện gì mà phải ghen?-Vậy sao cậu với anh Hàn Phong cứ đối đầu nhau vậy? Không phải vì tôi ư?Cô đưa ánh mắt nhìn hắn rồi cười liền bị hắn đánh cho một phát vào đầu:
-Đừng mơ nữa. Chỉ là tôi thấy chướng mắt cái tên Hàn Phong đó thôi.-Cậu chắc không đó. Hay là vì yêu tôi quá,thấy tôi chơi với anh Phong rồi lại ghen? -Có phải tối qua uống nhiều rượu quá nên hôm nay bị lú lẫn rồi lại mơ tưởng bay lên tận 9 tầng mây không vậy?-Có cậu mới bay đấy. Nhưng sao cậu biết tôi uống rượu?Hắn quay sang nhìn cô:
-Bar của tôi, em đến chẳng lẽ tôi không biết.-Tôi còn tưởng cậu lo cho tôi nên theo dõi chứ! Thất vọng quá.Cô làm bộ mặt buồn bã. Hắn nói:
-Không phải em có tên Hàn Phong đó rồi sao? Cần tôi lo làm chi nữa.-Cậu lại bắt đầu rồi đấy.-Mà tối qua say như vậy, anh ta có làm gì em không?Cô quay sang nhìn hắn:
-Anh ấy không có giống cậu đâu-Tôi có làm gì sao?-Không phải cậu hay lợi dụng chạm vào người tôi rồi ép tôi hôn cậu sao?-Tôi tưởng em thích chứ! Thấy em hạnh phúc lắm mà.Uyên Nhi bực bội quay đi, nói chuyện với hắn chẳng bao giờ cô thắng vì toàn bị bắt nạt không à.Hắn khoác vai cô:
-Em là người của tôi rồi, vậy nên không được phép yêu ai hay bên cạnh ai khác ngoài tôi nữa.Cô đẩy hắn ra:
-Ai là người của cậu chứ! Cậu đang mơ sao?Hắn nhìn cô, nói:
-Vậy là em vẫn chưa biết chuyện gì sao?-Chuyện gì chứ!-Thì..Mà thôi không nói chuyện nữa, vào lớp.Vừa bước vào lớp Tú Linh đã nói:
-Ô kìa, bạn Nhi của chúng ta đi học lại rồi sao?Cô không nói gì bước vào chỗ ngồi.-Giờ là trẻ mồ côi rồi, tội nghiệp quá. Khéo sau này phải ra đường xin ăn thôi.Uyên Nhi nằm xuống bàn, mặc kệ những lời cô ta nói. Hắn đưa mắt nhìn Tú Linh:
-Vợ tôi tôi chăm sóc, không cần các người bận tâm. Rảnh thì lo mà học đi, đừng ở đó mà sủa lung tung.Tú Linh ức lắm không nói được gì liền ra khỏi lớp. Còn cô nghe hắn nói vậy thì cười thầm trog bụng *hạnh phúc quá".Kì Kì bước lại ngồi xuống:
-Nhất Thiên, Uyên Nhi là vợ cậu từ khi nào vậy?Cô ngẩng mặt lên nói:
-Đúng đo, ai là vợ cậu chứ? Tôi thà chết cũng không lấy cậu.Hắn quay sang nhìn cô:
-Ơ hay, tôi chỉ nói vợ tôi tôi lo. Chưa từng nhắc tên em. Hà cớ gì em nhận là em chứ?-Cậu...Cô bực bội lại úp mặt xuống bàn không dám ngoi đầu lên nữa. Nhục, nhục quá đi mất. Cái tên khốn kiếp này hôm nay lại giở cái tính trêu chọc cô đây mà. Huhu số cô khổ quá.Đang gục dưới bàn thì hắn lay cô, cô đẩy tay ra. Cứ thế 5 lần, bực quá cô đứng dậy quát:
-Cậu điên hả?Cả lớp bật cười, hắn chỉ lên trên:
-Giáo viên vào, tôi nhắc em dậy chào.Trời ơi xấu hổ quá đi mất, chắc độn thổ chết mất.Cô lầm bầm:
-Vậy mà không chịu nữa.-Tôi không thích, em làm gì được tôi nào?-Cậu...Cậu thôi đi.-Sao tôi phải thôi chứ!-Đồ khốn, có phải cậu muốn chết đúng không?-Em nghĩ với cái sức giết kiến không chết của em mà đòi giết tôi sao?-Cậu cứ đợi đấy.Hai người họ trong lớp cứ cãi nhau, giáo viên đập bàn:
-Uyên Nhi, Nhất Thiên. Hai em ra ngoài đứng cho tôi.Hai con người ấy bước ra với hai trạng thái khác nhau, một người thì bực bội, còn người kia thì thanh thản trên môi còn có một nụ cười nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me