Chap 2: Khởi tâm quy phục
Thứ Hai. Tám giờ sáng.Minh đến công ty sớm hơn thường lệ, với tập hồ sơ trong tay, gần như đã học thuộc lòng từng mục như một học sinh sắp lên bảng kiểm tra.Hôm nay, cô sẽ được chính Giám đốc Vân gọi vào họp riêng – một cuộc "đánh giá" định kỳ dành cho thực tập sinh xuất sắc nhất đợt này.
Minh hiểu đây là một cơ hội. Nhưng không hiểu sao, tay cô vẫn hơi run khi bấm vào thang máy lên tầng 15 – nơi chỉ có quản lý cấp cao mới được ra vào tự do.Cửa phòng mở ra, Vân đã ngồi đó từ bao giờ. Không hề nhìn Minh, chị vẫn dán mắt vào màn hình laptop, chỉ tay về phía chiếc ghế đối diện mà không ngẩng đầu lên.> – “Ngồi.”
Một từ. Lạnh, thẳng, không âm điệu, không cảm xúc. Minh cắn nhẹ môi, ngồi xuống. Cô không biết bắt đầu từ đâu.> – “Em nghĩ mình phù hợp vị trí nào trong công ty?”
– “Dạ… em muốn thử sức ở mảng phân tích chiến lược. Em đã từng có kinh nghiệm…”
– “Tôi không hỏi em đã từng. Tôi hỏi em nghĩ mình phù hợp ở đâu.”
Một sự phân biệt rất nhỏ, nhưng cực kỳ tàn nhẫn. Minh nghẹn lời. Cô chưa từng bị ai "chém chữ" theo kiểu đó. Nhưng ánh mắt của Vân không có vẻ gì là muốn làm tổn thương – chị chỉ đang kiểm tra.> – “Em… nghĩ mình có khả năng phân tích dữ liệu, khả năng chịu áp lực tốt và… tiếp nhận phản hồi nhanh.”
– “Chịu áp lực tốt?”
Vân gập laptop lại. Lần đầu tiên ánh mắt ấy nhìn thẳng vào cô. Minh suýt quay đi, vì cường độ trong đôi mắt ấy giống như bị chiếu đèn pha giữa đêm tối.> – “Nếu tôi bảo em đi làm lại toàn bộ báo cáo tuần trong vòng bốn tiếng – chỉ vì tôi không hài lòng với tone trình bày – em vẫn giữ được bình tĩnh?”
– “Dạ, em… em nghĩ là có thể.”
– “Không. Em nghĩ là có thể, tức là em không chắc.”
Không phải một lời sỉ nhục. Càng không phải la mắng. Nhưng sự chặt chẽ trong câu chữ của Vân bóp nghẹt cổ họng Minh, khiến cô thấy mình không còn gì để che chắn.> – “Tôi không cần người giỏi. Tôi cần người hiểu mình đang ở đâu.”
Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Minh suốt phần còn lại của cuộc họp. Vân không nói thêm gì nhiều. Chị chỉ ghi chú vài điều ngắn gọn rồi yêu cầu Minh gửi một đề xuất chiến dịch thử nghiệm trong ba ngày – không hướng dẫn, không tài liệu mẫu.Chị chỉ bảo:> – “Làm sao để tôi không thấy chán khi đọc.”
Không thấy chán.
Một yêu cầu đơn giản. Nhưng với Minh, nó nghe như một bản án treo.---Ba ngày sau, Minh thức trắng hai đêm, tự tay dàn layout, chỉnh từng biểu đồ, cắt từng câu chữ đến mức hoàn hảo nhất trong khả năng. Lúc gửi bản báo cáo, tay cô khô lạnh, mắt cay xè.Ngày hôm sau, inbox cô có một dòng duy nhất từ trợ lý của Vân:> “Chị đã đọc. Yêu cầu gặp trực tiếp sáng mai. Mang theo file gốc.”
Sáng hôm sau, Minh bước vào phòng Giám đốc với tim đập loạn. Nhưng Vân không nhìn cô. Chị chỉ mở bản thuyết trình lên màn hình lớn, lật trang đầu tiên, ngẩng đầu:> – “Quá nhiều chữ. Tôi ghét chữ.”
Minh chết lặng. Cô đã chọn phong cách tối giản nhưng logic – như cách mọi người vẫn làm. Nhưng Vân không quan tâm đến logic thông thường.> – “Tôi đã bảo là đừng làm tôi chán.”
– “Dạ… em xin lỗi…”
Vân đứng dậy, tiến về phía bàn Minh, chống tay lên thành ghế. Gần đến mức Minh có thể ngửi thấy hương nước hoa lạnh mát, không ngọt, không gắt – thứ mùi của người không cần làm bật để khiến người khác nhớ đến.> – “Tôi không cần một cái máy học giỏi. Tôi cần một người khiến tôi muốn giữ lại.”
Minh nuốt khan. Cô không dám ngẩng lên, nhưng trái tim lại đập mạnh như muốn vỡ ra.Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra:
Không phải vì bị mắng.
Không phải vì bị ép.
Mà vì ánh mắt ấy – ánh mắt của người luôn biết người khác thuộc về đâu.Và cô muốn mình – được thuộc về tay chị.---Hôm ấy, khi rời khỏi phòng, Minh đi thẳng vào nhà vệ sinh, rửa mặt. Cô nhìn mình trong gương. Mắt mệt, môi khô, nhưng má vẫn đỏ nhẹ.Không phải vì tức.
Mà vì lần đầu trong đời, cô muốn được làm người phục tùng.Không vì tình yêu. Không chỉ vì ngưỡng mộ. Mà vì cô biết:
Người phụ nữ ấy – đáng để mình quỳ xuống.---
Quào, ngự tỷ áp trước mặt, mùi của ngự tỷ, hít nào...quào!!!👅
Minh hiểu đây là một cơ hội. Nhưng không hiểu sao, tay cô vẫn hơi run khi bấm vào thang máy lên tầng 15 – nơi chỉ có quản lý cấp cao mới được ra vào tự do.Cửa phòng mở ra, Vân đã ngồi đó từ bao giờ. Không hề nhìn Minh, chị vẫn dán mắt vào màn hình laptop, chỉ tay về phía chiếc ghế đối diện mà không ngẩng đầu lên.> – “Ngồi.”
Một từ. Lạnh, thẳng, không âm điệu, không cảm xúc. Minh cắn nhẹ môi, ngồi xuống. Cô không biết bắt đầu từ đâu.> – “Em nghĩ mình phù hợp vị trí nào trong công ty?”
– “Dạ… em muốn thử sức ở mảng phân tích chiến lược. Em đã từng có kinh nghiệm…”
– “Tôi không hỏi em đã từng. Tôi hỏi em nghĩ mình phù hợp ở đâu.”
Một sự phân biệt rất nhỏ, nhưng cực kỳ tàn nhẫn. Minh nghẹn lời. Cô chưa từng bị ai "chém chữ" theo kiểu đó. Nhưng ánh mắt của Vân không có vẻ gì là muốn làm tổn thương – chị chỉ đang kiểm tra.> – “Em… nghĩ mình có khả năng phân tích dữ liệu, khả năng chịu áp lực tốt và… tiếp nhận phản hồi nhanh.”
– “Chịu áp lực tốt?”
Vân gập laptop lại. Lần đầu tiên ánh mắt ấy nhìn thẳng vào cô. Minh suýt quay đi, vì cường độ trong đôi mắt ấy giống như bị chiếu đèn pha giữa đêm tối.> – “Nếu tôi bảo em đi làm lại toàn bộ báo cáo tuần trong vòng bốn tiếng – chỉ vì tôi không hài lòng với tone trình bày – em vẫn giữ được bình tĩnh?”
– “Dạ, em… em nghĩ là có thể.”
– “Không. Em nghĩ là có thể, tức là em không chắc.”
Không phải một lời sỉ nhục. Càng không phải la mắng. Nhưng sự chặt chẽ trong câu chữ của Vân bóp nghẹt cổ họng Minh, khiến cô thấy mình không còn gì để che chắn.> – “Tôi không cần người giỏi. Tôi cần người hiểu mình đang ở đâu.”
Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Minh suốt phần còn lại của cuộc họp. Vân không nói thêm gì nhiều. Chị chỉ ghi chú vài điều ngắn gọn rồi yêu cầu Minh gửi một đề xuất chiến dịch thử nghiệm trong ba ngày – không hướng dẫn, không tài liệu mẫu.Chị chỉ bảo:> – “Làm sao để tôi không thấy chán khi đọc.”
Không thấy chán.
Một yêu cầu đơn giản. Nhưng với Minh, nó nghe như một bản án treo.---Ba ngày sau, Minh thức trắng hai đêm, tự tay dàn layout, chỉnh từng biểu đồ, cắt từng câu chữ đến mức hoàn hảo nhất trong khả năng. Lúc gửi bản báo cáo, tay cô khô lạnh, mắt cay xè.Ngày hôm sau, inbox cô có một dòng duy nhất từ trợ lý của Vân:> “Chị đã đọc. Yêu cầu gặp trực tiếp sáng mai. Mang theo file gốc.”
Sáng hôm sau, Minh bước vào phòng Giám đốc với tim đập loạn. Nhưng Vân không nhìn cô. Chị chỉ mở bản thuyết trình lên màn hình lớn, lật trang đầu tiên, ngẩng đầu:> – “Quá nhiều chữ. Tôi ghét chữ.”
Minh chết lặng. Cô đã chọn phong cách tối giản nhưng logic – như cách mọi người vẫn làm. Nhưng Vân không quan tâm đến logic thông thường.> – “Tôi đã bảo là đừng làm tôi chán.”
– “Dạ… em xin lỗi…”
Vân đứng dậy, tiến về phía bàn Minh, chống tay lên thành ghế. Gần đến mức Minh có thể ngửi thấy hương nước hoa lạnh mát, không ngọt, không gắt – thứ mùi của người không cần làm bật để khiến người khác nhớ đến.> – “Tôi không cần một cái máy học giỏi. Tôi cần một người khiến tôi muốn giữ lại.”
Minh nuốt khan. Cô không dám ngẩng lên, nhưng trái tim lại đập mạnh như muốn vỡ ra.Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra:
Không phải vì bị mắng.
Không phải vì bị ép.
Mà vì ánh mắt ấy – ánh mắt của người luôn biết người khác thuộc về đâu.Và cô muốn mình – được thuộc về tay chị.---Hôm ấy, khi rời khỏi phòng, Minh đi thẳng vào nhà vệ sinh, rửa mặt. Cô nhìn mình trong gương. Mắt mệt, môi khô, nhưng má vẫn đỏ nhẹ.Không phải vì tức.
Mà vì lần đầu trong đời, cô muốn được làm người phục tùng.Không vì tình yêu. Không chỉ vì ngưỡng mộ. Mà vì cô biết:
Người phụ nữ ấy – đáng để mình quỳ xuống.---
Quào, ngự tỷ áp trước mặt, mùi của ngự tỷ, hít nào...quào!!!👅
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me