TruyenFull.Me

Em thuộc về ta! (Huanvan- ff)

Chap 20: Âm thầm

NovaTienTV

( hình như chap vừa đăng bị lỗi, cụt lủn, quánh có mấy roi😅)

Có những lúc, người ta không khóc vì đau,
Mà vì giữa cơn đau, có một ánh mắt không rời đi.
Có một giọng nói, dẫu lạnh, vẫn không buông.
Và có một người... vẫn đứng chắn gió giùm mình.

---

Chiều muộn. Văn phòng tầng 15 trở nên lặng như tờ sau khi giờ làm chính thức kết thúc. Ánh đèn trắng lạnh phủ xuống từng ô gạch, kéo dài thành những vệt sáng mờ trên nền đá bóng loáng. Chỉ còn vài căn phòng còn sáng đèn - như dấu vết của công việc còn dang dở và những kẻ bán mình cho tư bản chưa được nghỉ ngơi.

Trong một phòng họp nhỏ cuối hành lang, giọng nói rì rầm vẫn vang lên, dù buổi họp đã chấm dứt từ hơn mười phút trước.

> "Nếu không phải vì con bé đó, vị trí trợ lý bên chị Vân giờ đã là của tôi rồi."

> "Nó có gì hơn tôi? Bằng cấp thì được, nhưng không có kinh nghiệm, không có gốc gác, không cha mẹ, chẳng ai chống lưng - ngoài cái miệng nịnh hót."

Tiếng nói ấy - chua chát, cay nghiệt - không lớn, nhưng từng chữ như mũi dao bén rạch lên da thịt người nghe.

Minh đứng bên ngoài, sát cửa. Không cố ý nghe lén. Chỉ là... cô vừa ghé qua lấy tài liệu quên hôm trước, thì bắt gặp những lời ấy lọt qua khe cửa hé.

Cô gái đứng lặng, đôi tay siết chặt. Tim đập nhanh nhưng không phải vì sợ - mà vì đau. Đau như một cú đấm bất ngờ giáng xuống giữa lồng ngực, làm mọi thứ bên trong chao đảo.

Người nói là Thảo - cựu thư ký nội bộ, người từng nuôi hy vọng được lên vị trí trợ lý khi Giám đốc Vân được thăng chức điều hành. Nhưng rốt cuộc, người Vân chọn lại là Minh - cô nhân viên mới, ít quan hệ, chẳng có gia đình hậu thuẫn, chỉ có thành tích học tập và... sự tin tưởng từ Vân.

Minh đã quen với đố kỵ. Là trẻ mồ côi, lớn lên bằng học bổng và công việc làm thêm, cô không lạ những ánh nhìn soi mói hay câu hỏi thừa thãi về "cha mẹ đâu". Nhưng câu cuối của Thảo là thứ khiến cô không thể kiềm được nữa.

> "Con bé đó... biết cách dâng hiến đúng người, đúng lúc."

Bốp!

Âm thanh sắc gọn vang lên giữa hành lang. Minh đã đẩy cửa bước vào và tát Thảo một cái thẳng tay.

> "Chị nhắc lại xem. Dám nói thêm một lần nữa."

Cả phòng sững lại. Thảo ôm má, mặt biến sắc - rồi gào lên, lao tới túm tóc Minh. Hai người giằng co dữ dội. Tài liệu đổ tung tóe. Một cái ghế đổ nghiêng. Có tiếng la hét, tiếng người chạy tới. Chỉ khi một trưởng phòng và bảo vệ can thiệp, họ mới bị tách ra.

---
Mười phút sau.

Minh đứng trước cánh cửa phòng Giám đốc, lòng ngổn ngang như trận bão vừa quét qua.

Trên má vẫn còn cảm giác đau rát - không phải vì cú đánh từ Thảo, mà là vì bao ánh mắt khi cô bị kéo ra giữa cuộc xô xát. Từng tiếng xì xào, từng ánh nhìn nghi ngại như còn bám theo bước chân cô, nặng trĩu. Mỗi bước lên tầng 19 như dẫm trên gai.

Tay cô run nhẹ khi đưa lên gõ cửa. Nhưng rốt cuộc, không cần. Cửa hé sẵn. Như thể Vân... đã chờ.

Minh bước vào.

Căn phòng rộng, vách kính sát trần hắt vào ánh hoàng hôn nhàn nhạt - màu vàng lạnh tan trên mặt sàn đá, lặng lẽ và trống trải.

Vân ngồi sau bàn làm việc, không ngẩng đầu, không nói lời nào. Không khí đặc lại trong từng hơi thở, như thể im lặng cũng có thể kết án.

Minh đứng giữa phòng, lòng rối bời. Cô không biết mình đang giận - hay đang sợ. Một phần muốn biện minh. Một phần muốn gào lên rằng cô đã chịu đủ - bao năm mồ côi, bao lần bị xem thường, và bây giờ là cái tát vào lòng tự trọng.

Nhưng rốt cuộc, vẫn là sự im lặng lên tiếng trước.

> "Cởi quần. Nằm lên ghế."

Giọng Vân trầm, lạnh và thẳng như lưỡi dao cắt ngang không khí.

Không có trách móc. Không có giận dữ. Nhưng chính vì thế, nó nặng hơn bất cứ lời mắng nào.

Minh sững người, rồi ngước nhìn chị. Một thoáng lưỡng lự, sau đó lặng lẽ đưa tay tháo thắt lưng, cởi quần âu, rồi kéo cả lớp đồ lót mỏng manh xuống. Cô bước đến sofa dài, nằm úp xuống, vòng tay ôm lấy phần tựa ghế trước mặt, như bám lấy chút tự trọng cuối cùng còn sót lại.

Lưng cô cong nhẹ. Mắt nhìn thẳng xuống sàn. Cô không nói. Không xin tha. Không biện minh.

Chỉ chờ - và chịu - như một người hiểu rõ vị trí của mình.

Cô biết rõ - chị không cần hỏi chuyện gì đã xảy ra. Camera hành lang đã ghi lại hết. Và chị... đang giữ đúng nguyên tắc giữa họ: có lỗi thì chịu phạt.

---

Chát!

Âm thanh đầu tiên giáng xuống, sắc và gọn, vang dội trong căn phòng yên ắng. Da thịt Minh co lại theo bản năng, toàn thân rùng lên.

Chát!

Lần hai. Cảm giác nóng rát bắt đầu lan rộng.

Chát!

Thứ ba. Thứ tư. Roi da trượt thẳng từ giữa xuống rìa mông, chính xác như đường kẻ của một bàn tay từng quen thao tác, không nhanh - nhưng tàn nhẫn.

Minh siết chặt tay vịn ghế, móng tay bấm vào da thịt đến tê dại. Cô không rên. Không van. Chỉ cắn môi đến bật máu. Lưng ướt mồ hôi, trán dán chặt vào thành ghế lạnh.

> "Em ra tay trước. Em vi phạm kỷ luật công ty."

Chát!

> "Người khác có thể thô lỗ. Nhưng em - người của chị - không được phép như vậy."

Chát!

> "Chị chọn em vì em có cái đầu lạnh. Em hơn đám nhân viên lắm lời nhưng thiếu hành động. Đừng khiến chị phải hối tiếc."

Chát! - roi thứ tám.

Đến đây, tiếng nấc nghẹn đầu tiên bật ra khỏi môi Minh.

Cô bật khóc. Không còn giữ được bình tĩnh nữa. Nước mắt trào ra, thấm ướt đệm ghế. Nhưng cô vẫn không xin tha. Vẫn không quay đầu lại. Cô biết - chưa đến lúc được tha.

Chát!

Chát!

Chát!

Mười roi. Lằn roi chồng lên nhau. Da thịt sưng phồng, vài nơi đã bắt đầu rướm máu - những vết đỏ ngầu nổi bật trên làn da mỏng.

Mỗi cú quật đều như được đo đếm - không dư, không thiếu - như cách Vân luôn điều hành mọi thứ: kiểm soát tuyệt đối.

Minh bắt đầu run lên. Mồ hôi đổ xuống thái dương. Nhưng cô vẫn cắn chặt răng. Đã đau - nhưng không thể để chị thấy mình gục sớm.

> "Em nghĩ chị không biết em từng chịu thiệt thòi từ nhỏ à? Không có cha mẹ, không có điểm tựa... nên mới nhạy cảm đến vậy?"

Chát!

> "Nhưng điều đó không cho em quyền yếu đuối khi đối mặt với miệng lưỡi thiên hạ."

Chát!

> "Khi em ra tay với người khác, em phải trả giá. Đó là công bằng."

Chát! - mười lăm roi.

Minh khóc nức nở. Đùi cô run, vai gồng cứng. Mông giờ đây sưng tấy đỏ bầm, vài vết rách nhỏ bắt đầu rịn máu. Cô cắn chặt môi đến bật cả thịt. Vẫn không dám kêu.

Chát!

Chát!

Chát!

Hai mươi.

Mỗi cú roi giờ đây như tạt lửa vào da. Cô không còn phân biệt được đâu là chỗ đau nhất - vì tất cả đều đang cháy lên, râm ran, bỏng rát.

> "Chị không cần một người yếu đuối chỉ biết lấy nước mắt ra để phản ứng với bất công."

Chát!

> "Chị cần người đủ bản lĩnh để biết: khi nào được phản kháng, khi nào phải nhẫn nhịn."

Chát!

> "Và nếu em đã là người của chị - thì hãy sống như một kẻ thuộc về bàn tay này. Dù đau - cũng phải ngẩng đầu."

Chát!

Hai mươi lăm.

Minh bắt đầu nấc lên từng chặp. Cô gần như không còn điều khiển nổi hơi thở. Cảm giác nhục nhã, bất lực và bị bóc trần trộn lẫn. Nhưng ở giữa tất cả là... niềm tin. Rằng chị đang dạy cô. Đang giữ cô lại - bằng thứ kỷ luật tàn nhẫn, nhưng cũng duy nhất khiến cô thấy mình được nhìn nhận.

Chát!

Chát!

Chát!

Chát! - ba mươi.

Roi cuối cùng rít mạnh xuống - để lại một vệt hằn sâu, ngay nơi cũ.

Minh thở hổn hển, người gần như sụp xuống ghế, má dính chặt vào đệm da, nước mắt hòa với mồ hôi và máu mỏng rịn ra phía sau.

Phía sau, tiếng giày dừng lại.

Không có câu "Đủ rồi."
Không có câu "Em ngoan."
Chỉ có tiếng nói lạnh lùng, rõ ràng và không cho thương hại xen vào:

> "Mặc lại đồ. Đi xin lỗi."

Giọng Vân vang lên sau lưng. Trầm, dứt khoát - như một mệnh lệnh đã được định sẵn từ trước, không có chỗ cho thương lượng.

Minh nằm úp người trên ghế, nước mắt vẫn chưa kịp ngưng. Toàn thân cô nóng rát, nhất là phía sau - nơi những vết roi hằn sâu, bỏng rát, vài chỗ còn rướm máu. Tay cô khẽ siết thành ghế, tim đập dữ dội trong lồng ngực như muốn gào lên - không phải vì đau, mà vì một điều gì đó còn khó chịu hơn: cảm giác bị bắt cúi đầu.

Cô từ từ ngẩng mặt. Đôi mắt hoe đỏ, môi run nhẹ, giọng khàn hẳn đi vì khóc:

> "Em... không sai. Em bị sỉ nhục."

Đó là sự thật. Những lời của Thảo đã vượt xa giới hạn công kích thông thường. Đụng đến gia cảnh, đến danh dự. Đến cả phần đời mà Minh chưa từng lựa chọn - cô đâu chọn để không còn cha mẹ, đó là nỗi đau, chứ nào phải thứ có thể để người khinh khi, giẫm đạp?

Vân vẫn đứng đó, không rời mắt khỏi cô. Đôi mắt sâu, tĩnh lặng như mặt hồ mùa đông. Không có lửa giận. Không có đồng cảm. Nhưng cũng không hề quay lưng.

> "Đúng. Và chị đã trừng phạt em. Không phải vì em bị xúc phạm, mà vì em ra tay trước."

Giọng chị đều đặn, từng chữ một như khắc vào tim.

> "Trong công ty này, luật là luật. Em để cảm xúc dẫn đường, em để tay nhanh hơn lí trí- thì em sai. Và chị không bao giờ bỏ qua sai lầm, kể cả khi đó là người chị chọn."

Minh ngồi dậy chậm rãi. Tay run run kéo quần lên, động vào từng lằn roi vẫn còn nóng ran. Cô nhăn mặt, khẽ rít một hơi. Bất giác, nước mắt lại dâng lên.

> "Vậy tại sao... chị còn bắt em phải hạ mình với người như vậy?" - giọng cô nghẹn đi, pha lẫn uất ức và mỏi mệt -

"Cô ta xúc phạm em. Đạp lên những thứ em không thể bảo vệ... Sao em phải cúi đầu trước thứ người như cô ta?"

Lần này, Vân im lặng một chút lâu hơn.

Rồi chị bước lại gần, đứng thẳng trước mặt Minh. Không đỡ cô dậy. Cũng không chạm vào.

Chỉ nói - nhẹ, nhưng buốt lạnh như lưỡi dao:

> "Vì em là người của chị."

> "Và người của chị không cúi đầu vì tức giận. Càng không đôi co với kẻ thấp hơn."

> "Em không cần thắng trong lời nói. Em phải thắng bằng giá trị. Bằng bản lĩnh."

Minh nuốt khan. Trái tim cô nặng trĩu. Vết roi đau một, lời nói này đau mười.

> "Nhưng... em cũng có lòng tự trọng."

> "Đúng." - Vân gật - "Và lòng tự trọng thực sự không nằm ở việc thắng trong một cuộc cãi vã, mà nằm ở cách em đứng dậy sau khi bị xúc phạm."

Ánh mắt chị đanh lại.

> "Nếu em chỉ muốn cãi tay đôi như cô ta. Nếu em chỉ muốn phản ứng bộc phát - thì xin lỗi, chị đã nhìn nhầm người."

> "Chị không cần một người trợ thủ nhạy cảm vì quá khứ. Chị cần một người có thể bước lên từ chính cái bóng của quá khứ đó - và làm chủ nó."

Rồi giọng chị trầm hẳn xuống:

> "Còn nếu em thấy không thể, thì ngay bây giờ... xuống tầng nhân sự, nộp đơn xin nghỉ."

Minh đứng chết trân. Không phải vì đòn roi đau. Mà vì câu nói đó - dội vào tim cô như một lời phủ định toàn bộ.

Cô không nói thêm gì. Đôi môi mím chặt. Cổ họng nghẹn đắng.

Một lúc lâu sau, Minh chỉ lặng lẽ quay đi. Lau nước mắt bằng mu bàn tay. Kéo lại áo choàng, rồi bước ra khỏi phòng mà không nhìn lại.

Mỗi bước chân đều như đi qua chính lòng kiêu hãnh của mình.

Nhưng sâu trong ngực - một điều khác vẫn đang âm ỉ cháy: cô vẫn là người được chị chọn. Và chính vì thế... cô phải đủ bản lĩnh để xứng đáng.

---

Tầng 8.

Không khí căng như dây đàn khi Minh xuất hiện trước cửa phòng làm việc.

Những cặp mắt ngẩng lên khỏi màn hình máy tính. Tiếng gõ phím ngưng lại. Mọi người đều biết chuyện, đều đã nghe qua đủ phiên bản từ phía Thảo - và giờ thì họ im lặng, chờ xem một vở kịch nhỏ sắp diễn ra.

Minh bước chậm đến. Gương mặt cô bình tĩnh, nhưng không giấu được nét mệt mỏi. Lưng áo che đi những lằn roi còn in nóng rát sau lớp da. Mỗi bước chân như chạm thẳng vào nơi nhức nhối nhất trong lòng.

Cô dừng lại trước bàn của Thảo - người đang ngồi bắt chéo chân, tay cầm tách trà nóng, môi vẫn còn vết thâm tím ở khóe.

Thảo ngẩng đầu lên, chậm rãi đặt ly xuống, ánh mắt lóe lên sự hả hê khó giấu. Cô nghiêng đầu một chút, như đợi thưởng thức màn cúi đầu.

Minh cúi người, giọng nhỏ nhưng rõ:

> "Tôi xin lỗi... vì đã ra tay trước."

Phòng làm việc nín lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng bút rơi. Mọi ánh nhìn dồn cả về phía hai người phụ nữ.

Thảo hơi ngửa đầu ra sau, nhướn mày như thể không tin vào tai mình, rồi cong môi cười.

> "Nghe rõ chưa?" - giọng cô vang to, rõ ràng, hướng về cả căn phòng - "Người của Giám đốc Vân cũng phải cúi đầu như ai thôi."

Một vài tiếng thì thầm nổi lên. Ai đó cười khúc khích. Cái cách Thảo nói không chỉ là châm chọc Minh - mà còn là nhắm thẳng vào người đã chọn cô.

> "Tưởng thế nào." - Thảo khẽ hất cằm, giọng ngọt như mía lùi nhưng độc đến từng chữ - "Cuối cùng vẫn chỉ là một đứa nóng đầu, không kiểm soát được hành vi."

> "Chị Vân nghiêm đấy. Chắc bị mắng cho té tát rồi nhỉ?" - cô ta nheo mắt nhìn chằm chằm Minh, như cố dò tìm phản ứng.

Minh không phản ứng. Không phản pháo.

Cô đứng thẳng dậy, ánh mắt không hạ thấp nhưng cũng không kiêu ngạo. Chỉ lặng - và sâu, như một mặt nước chịu gió.

> "Tôi xin lỗi vì hành vi của mình. Không vì sợ, càng không vì cô đáng để tôi sợ."
"Chị Vân đã dạy tôi rằng có lúc cúi đầu không phải là thua - mà là giữ được bản lĩnh đúng nơi, đúng lúc."

Giọng Minh không to. Nhưng đủ để Thảo nghe rõ. Cả phòng nghe rõ.

Thảo cứng miệng trong vài giây. Vẻ mặt vênh váo của cô ta giật khẽ, nhưng vẫn kịp nhếch môi ra vẻ thắng thế:

> "Ờ, triết lý hay đấy. Nhưng mà... tôi vẫn thấy cảnh cô đứng đây xin lỗi thú vị hơn cả."

Minh không trả lời. Không cần.

Cô xoay người. Từng bước rời đi, chậm rãi nhưng thẳng lưng. Dù mỗi bước như cào rách vết thương trong lòng, cô vẫn đi không ngoái lại.

Một vài người cúi mặt. Một vài người khác nhìn theo - không còn chắc đâu là đúng, đâu là sai. Nhưng trong khoảnh khắc đó, người con gái vừa rời đi để lại thứ gì đó sâu sắc hơn cả lời nói: sự tự trọng đi kèm với kỷ luật - và một dáng đứng không thể gọi là thấp, dù vừa cúi đầu.

---

Hai ngày sau.

Thông báo nội bộ được gửi đến toàn công ty:

> "Nguyễn Ngọc Thảo chính thức chấm dứt hợp đồng từ ngày 01."
Lý do: Thái độ thiếu chuẩn mực, ảnh hưởng văn hóa doanh nghiệp.

Cả văn phòng chấn động.

Thảo được gọi lên phòng giám đốc trước đó chưa đầy mười phút. Nhiều người nghĩ cô sẽ được "gỡ tội", thậm chí lên chức sau khi Minh bị "phạt".

Nhưng không.

Vân mở hồ sơ, bật lại đoạn ghi âm từ phòng nghỉ - nơi Thảo buông ra những lời cay độc. Rồi chiếu đoạn video hành lang - cảnh Thảo chủ động lao vào túm tóc Minh.

> "Tôi không giữ nhân viên thiếu nhân cách."

> "Và càng không giữ ai dám bôi nhọ người của tôi."

Thảo chết lặng. Không kịp phản bác.

Tờ quyết định đã in sẵn, đặt ngay trên bàn.

---

Minh biết chuyện vào buổi trưa.

Thông báo nội bộ được gửi đến hộp thư toàn công ty chỉ sau bữa trưa chừng mươi phút. Dòng tiêu đề lạnh lùng, ngắn gọn:

> "Nhân viên Nguyễn Ngọc Thảo - chấm dứt hợp đồng từ ngày 01 tháng tới."

Minh đọc ba lần. Tay cô khẽ run, lòng ngổn ngang.

Mọi thứ trong đầu rối như tơ vò: là thật sao? Vừa mới hôm qua cô còn phải cúi đầu xin lỗi người đó trước mặt cả văn phòng - vậy mà hôm nay...

Không nghĩ thêm, cô lao vội lên tầng 15.

Mỗi bậc cầu thang như dội vào ngực. Vừa buồn, vừa lo, vừa... không thể hiểu.

Cánh cửa văn phòng giám đốc mở ra.

Vân đang ngồi sau bàn làm việc, mắt dán vào tập hồ sơ. Ánh sáng buổi trưa chiếu qua vách kính khiến đôi vai chị phủ một lớp vàng dịu - nhưng không làm giảm chút nào cái lạnh trong không khí.

Minh đứng thở hổn hển ở ngưỡng cửa, rồi bước vào.

> "Chị nói... bắt em cúi đầu xin lỗi cô ta. Vậy mà giờ... chị lại đuổi cô ta?"

Giọng cô vừa ngỡ ngàng, vừa có chút trách móc - lẫn cả chút yếu mềm khó giấu.

Vân không ngẩng lên. Chỉ lật thêm một trang tài liệu, rồi điềm nhiên đáp:

> "Em đánh người trước - chị phạt em."

> "Cô ta xúc phạm em - chị xử lý."

> "Luật là luật. Không thiên vị ai cả."

Minh cắn môi.

> "Nhưng... chị không giận sao? Không thấy em đáng trách khi đã tát người ta trước? Làm lớn chuyện giữa công ty?"

Vân vẫn không trả lời ngay.

Một nhịp lặng trôi qua.

Rồi chị khép hồ sơ lại, đứng lên, bước chậm đến chỗ Minh đang đứng. Ánh mắt không sắc như thường lệ, nhưng cũng không dịu đi. Mà là ánh nhìn của người nắm mọi điều trong tay - kể cả nỗi bướng bỉnh của một kẻ mà chị chọn.

Vân đưa tay lên, nâng cằm Minh bằng hai ngón tay.

Động tác nhẹ, nhưng khiến Minh như đứng yên trong khoảng không đặc quánh cảm xúc.

> "Chị không thiên vị ai hết."

> "Nhưng em - sau khi bị xúc phạm, sau khi phải chịu oan ức - vẫn chịu đứng lên, mặc lại đồ, cúi đầu xin lỗi theo đúng lời chị nói."

> "Không chống cự. Không cãi lý. Không bào chữa.

> "Em giữ được lý trí ngay cả khi bị xúc phạm nặng nề nhất."

Giọng Vân hạ thấp. Chậm. Rõ. Mỗi chữ rơi xuống như dội vào lồng ngực Minh.

> "Chính vì điều đó, chị mới ra tay bảo vệ em."

Minh mở to mắt. Môi mím lại. Trái tim trong ngực như dội lên một đợt sóng lặng lẽ.

> "Nếu hôm qua em cãi lại chị, nếu em khóc lóc, chống đối, chị vẫn sẽ trừng phạt - rồi bỏ mặc em."

> "Nhưng em không làm vậy. Em đủ can đảm để nghe lời, dù lòng còn đầy uất ức."

Vân buông tay. Không còn nâng cằm nữa, nhưng ánh mắt chị vẫn giữ thẳng:

> "Nhớ cho kỹ: là người của chị, khi sai phải biết cúi đầu. Nhưng khi bị xúc phạm - dù chỉ là một câu nói - nếu em không tự bảo vệ được, thì chị sẽ làm thay em."

> "Chị không để ai chạm vào người thuộc về mình rồi nghĩ rằng có thể yên ổn quay lưng."

Tim Minh khẽ nhói.

Không phải vì đau.

Mà vì câu nói ấy - như kéo cô lại, gói gọn cô trong một điều gì đó lớn hơn cả mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Giữa người trừng phạt - và kẻ phục tùng.

> "Chị đã xử lý cô ta không phải vì cô ta xúc phạm một nhân viên." - Vân chậm rãi nói - "Mà vì cô ta đã dám đụng đến người chị chọn."

Một khoảng lặng trôi qua.

Minh cúi đầu.

Mắt cay xè, không vì tủi nhục. Không vì những lời mắng hay những cú roi còn âm ỉ bỏng rát trên da.

Mà vì... lòng đang nghẹn lại. Vì có ai đó, lần đầu tiên trong đời, nghiêm khắc với cô - nhưng không quay lưng.

Chị không vỗ về. Không an ủi. Nhưng đứng thẳng, chắn phía trước cô như một bức tường.

Lạnh lùng mà che chở.

Khắc nghiệt mà nâng đỡ.

Minh đứng đó, nhỏ bé trong ánh nhìn của Vân. Nhưng cũng chưa bao giờ thấy mình được giữ gìn đến thế.

---

Đêm hôm ấy, Minh nằm dài trên giường.

Căn phòng nhỏ tối lặng, chỉ có tiếng quạt quay nhè nhẹ và ánh đèn ngủ hắt một quầng cam dịu xuống bức tường đối diện.

Cô nằm nghiêng, tay lặng lẽ đưa ra sau, chạm vào từng lằn roi vẫn còn rát buốt trên làn da mông - sưng tấy, đau nhức, vài chỗ vẫn âm ỉ nóng.

Cô không đếm được bao nhiêu roi.

Chỉ biết mỗi vết đều là minh chứng: cho sự bồng bột, cho bài học, cho kỷ luật - và cả sự quan tâm lặng thầm dưới lớp vỏ sắt thép ấy.

Cô nhắm mắt. Trái tim đập chậm. Nhưng không nặng nề.

Vì giữa tất cả những đau đớn... là một thứ cảm giác rất lạ.

Ấm.

Ấm đến mức khiến đôi mắt khô đi cả giận dỗi.

> Không phải vì chị Vân đã phạt cô.

> Mà vì chị Vân... đã nhìn cô như một người xứng đáng để đặt niềm tin.

> Và khi người khác xúc phạm cô, chị đã đứng lên.

Không cần phải lớn tiếng.

Chỉ một chữ "xử lý" - gọn, dứt khoát - mà khiến cả thế giới như nghiêng về phía Minh.

Lần đầu tiên, cô hiểu rằng đôi khi... bị phạt không phải vì bị ghét bỏ, mà là vì được giữ lại.

Được dạy cách đứng thẳng lưng giữa đời.

Được yêu thương theo cách của những người mạnh mẽ.

Và cô biết, sâu trong lớp da sưng đỏ ấy, đang có một vết hằn khác - không thể nhìn thấy, nhưng sẽ theo cô mãi:

> Vết hằn của lòng tin.

> Của sự chọn lựa.

> Của một lần được ai đó bảo vệ, không cần phải xin.






---



Ai mê Vân thì vào hội, tui làm phó fandom nhen (em Minh làm trưởng, hội có 2 người)!!!🥰

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me