Em Thuoc Ve Ta Huanvan Ff
---Minh đứng ở cổng sau từ 6:20 sáng, sớm hơn mười phút. Không trang điểm, váy ôm gọn gàng, giày đế bằng. Trời Sài Gòn đầu hè chưa nóng, nhưng lòng cô thì đã nóng ran từ lúc mở mắt.Cánh cửa kính bật mở đúng 6:30. Một người phụ nữ lạ, mặc đồ đen, bước ra, không nói gì, chỉ gật đầu. Minh theo chân cô lên tầng hầm phụ – nơi thường chỉ dành cho lãnh đạo cao cấp có bãi đỗ riêng. Cô chưa từng xuống đây.Chiếc Mercedes đen đậu ngay đầu bãi. Người phụ nữ lạ mở cửa sau, ra hiệu.Bên trong, Vân đang ngồi chờ.Chị mặc sơ mi trắng, cổ tay xắn lên, cà vạt mảnh. Gương mặt không biểu cảm. Ánh mắt không dịu dàng. Nhưng Minh lại cảm thấy yên tâm lạ lùng – như thể chính sự lạnh lùng ấy là thứ cô cần.> – “Lên xe.”Minh không hỏi. Cô chỉ làm theo.---Xe lướt nhanh qua thành phố đang tỉnh giấc. Vân không nói câu nào. Tay chị lật nhẹ một tập tài liệu. Minh ngồi cạnh, giữ yên hai tay trong lòng, cố không cựa quậy.15 phút sau, xe rẽ vào một con đường lát đá, nhiều cây xanh – khu biệt thự yên tĩnh ngoại ô. Cổng sắt mở ra như đã được báo trước.Một căn biệt thự ba tầng hiện ra. Không có bảng tên. Không có người gác.Xe dừng. Vân ra hiệu:> – “Đi theo tôi. Không hỏi.”Minh nuốt khan. Một phần trong cô đang hồi hộp. Một phần khác – không thể phủ nhận – đang rạo rực.---Ngôi nhà bên trong tối giản, sạch sẽ và kín đáo. Mọi thứ đều mang tone lạnh: xám, đen, trắng. Mùi hương bạc hà nhẹ, vừa đủ khiến tim cô đập nhanh hơn.Vân dẫn cô lên tầng hai. Phòng ngủ rộng, cửa sổ mở hé. Một chiếc ghế đơn đặt giữa phòng. Không có gì khác.> – “Cởi giày. Ngồi đó. Chờ tôi mười phút.”Minh làm theo. Khi Vân rời khỏi phòng, cô mới dám thở mạnh.Căn phòng yên ắng. Nhưng từng chi tiết – từ cách Vân chỉ đạo, đến không khí bao quanh – khiến cô cảm thấy mình đã không còn là thực tập sinh nữa.Mười phút sau, cánh cửa mở ra. Vân quay lại. Tay chị cầm theo một chiếc hộp đen, nhỏ.Chị bước chậm tới trước mặt Minh. Đặt hộp xuống bàn.> – “Em biết tại sao chị chọn em không?”Minh lắc đầu, không dám nói.Vân ngồi xuống ghế phía đối diện. Tay chị lướt nhẹ lên cổ tay cô, như kiểm tra mạch đập. Cái chạm nhẹ nhưng khiến cả người Minh như đông cứng.> – “Vì em có thể chịu được việc không biết trước điều gì sẽ xảy ra. Không phải ai cũng làm được.”Minh nhìn chị. Một tia ấm áp lướt qua mắt Vân – nhưng biến mất ngay.Chị mở hộp.Bên trong là một sợi dây cổ bằng da mỏng, màu đen. Trên đó có gắn một mặt thép nhỏ, khắc chữ “For Her” – mảnh, tinh tế, không ai ngoài người trong cuộc hiểu ý nghĩa.> – “Đeo nó. Và từ giờ tới khi chị tháo ra, em sẽ là người của riêng chị.”Tay Minh run nhẹ khi nhận lấy. Cô đeo vào – chậm rãi – như thể đang tự thắt một khế ước vô hình quanh cổ.Khi dây đã nằm gọn, Vân vươn tay, chạm vào mặt thép. Một cái chạm nhẹ – nhưng là dấu xác nhận.> – “Tốt. Giờ thì đứng dậy. Cởi váy ra. Giữ lại đồ lót.”Minh mở to mắt. Nhưng đôi mắt Vân không có gì ngoài mệnh lệnh.Không lời giải thích.Không thương lượng.Chỉ có quyền lực.Cô đứng dậy. Bàn tay lần vào khóa kéo. Váy trượt xuống đất, để lộ làn da mịn, cùng lớp nội y màu be.Vân nhìn cô. Không vồ vập. Không gợi dục. Ánh nhìn của chị là sự đánh giá – như đang kiểm tra một món đồ sắp thuộc về mình. – “Quỳ xuống. Giữ lưng thẳng. Tay khóa sau lưng. Nhìn thẳng vào mắt tôi.”
Minh có chút bỡ ngỡ, lặng lẽ suy nghĩ, rồi... làm theo. Tim đập như trống dồn. Nhưng không có sợ hãi. Chỉ có một sự cam chịu tự nguyện – và nỗi háo hức được nhìn nhận.
Minh vừa quỳ xuống, vừa nghe rõ từng nhịp tim đập rộn trong lồng ngực. Cô không hiểu vì sao mình làm theo nhanh đến vậy. Chỉ mới sáng sớm thôi, chưa ai trong văn phòng biết cô đã quỳ dưới chân một người phụ nữ – không phải vì yêu, mà vì không thể cưỡng lại cảm giác… được chị nhìn thấy.Thứ cảm giác được ai đó nhìn ra điều mà chính cô còn lẩn tránh.---Vân đứng sau lưng Minh, mắt hơi nheo lại. Một sự hài lòng khó thấy thoáng qua trong đáy mắt chị.> – “Biết vì sao chị dám chắc mình có thể áp đặt em không?”Minh không dám trả lời.> – “Vì chị đã quan sát em đủ lâu. Em quá thông minh để bỏ lỡ những gì chị ngầm gợi ý. Nhưng em cũng quá thiếu chỗ bám để chống lại.”Chị cúi xuống, thì thầm gần vành tai cô:> – “Em cần một người đủ mạnh để bắt em dừng lại. Cần một giới hạn mà em không tự vạch ra được.”Minh cắn môi. Câu nói ấy như chạm vào phần lõi yếu nhất trong cô – nơi cô đã giấu đi sau lớp vỏ ngoan ngoãn, xuất sắc, và luôn kiểm soát.Vân tiếp tục:> – “Chị không ép em. Em chọn đi theo. Nhưng một khi đã quỳ xuống, thì luật lệ không còn do em đặt nữa.”Chị bước lại sau lưng cô. Một tay vén tóc cô sang một bên. Tay còn lại chạm nhẹ vào gáy.> – “Từ giờ, em sẽ sống hai cuộc đời: bên ngoài, em là nhân viên. Nhưng bên trong, chỉ cần chị yêu cầu – em là của chị. Hiểu chưa?”Minh gật đầu, giọng khẽ:> – “Dạ… em hiểu.”Chị kéo nhẹ mặt dây xuống, để nó chạm vào xương ức cô.> – “Tốt. Bắt đầu từ sáng nay, em sẽ được huấn luyện.”
---Buổi sáng đó, căn phòng tầng hai trở thành nơi khởi đầu của một cam kết không lời – nhưng ràng buộc mạnh hơn bất kỳ hợp đồng nào.Minh quỳ trong tư thế ấy suốt một giờ.Vân không ra lệnh gì thêm. Chị chỉ ngồi đọc tài liệu, thi thoảng liếc sang. Mỗi lần chị nhìn, Minh cảm thấy như có dòng điện chạy dọc sống lưng.Không có nhục hình. Không có tiếng rên. Nhưng đó chính là thứ khiến cô run rẩy: sự im lặng có chủ đích.Khi đồng hồ điểm 8:00, Vân đứng dậy.> – “Đứng lên. Mặc lại váy. Chúng ta đi làm.”Minh vội vàng làm theo. Cô không biết mình đã khóc lúc nào – chỉ biết mắt đang hơi cay.Trên cổ, mặt thép “For Her” vẫn nằm đó.---Trong xe, Vân không nói gì.Nhưng trước khi bước xuống nơi đậu xe tầng hầm, chị quay sang, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo Minh – như thể xóa sạch mọi dấu vết của buổi sáng vừa rồi.> – “Từ nay, bất kỳ lúc nào chị nhắn, em đều phải sẵn sàng.”Minh gật.Chị cười nhạt.> – “Vì em đã chọn để thuộc về chị.”
---(Hết Chap 5)---
Au: - chị Vân ơi, chị thấy Minh đủ đẹp hem chị!?
Chị Vân: - Hỏi dư thừa! Tiêu chuẩn tôi rất cao!
Minh có chút bỡ ngỡ, lặng lẽ suy nghĩ, rồi... làm theo. Tim đập như trống dồn. Nhưng không có sợ hãi. Chỉ có một sự cam chịu tự nguyện – và nỗi háo hức được nhìn nhận.
Minh vừa quỳ xuống, vừa nghe rõ từng nhịp tim đập rộn trong lồng ngực. Cô không hiểu vì sao mình làm theo nhanh đến vậy. Chỉ mới sáng sớm thôi, chưa ai trong văn phòng biết cô đã quỳ dưới chân một người phụ nữ – không phải vì yêu, mà vì không thể cưỡng lại cảm giác… được chị nhìn thấy.Thứ cảm giác được ai đó nhìn ra điều mà chính cô còn lẩn tránh.---Vân đứng sau lưng Minh, mắt hơi nheo lại. Một sự hài lòng khó thấy thoáng qua trong đáy mắt chị.> – “Biết vì sao chị dám chắc mình có thể áp đặt em không?”Minh không dám trả lời.> – “Vì chị đã quan sát em đủ lâu. Em quá thông minh để bỏ lỡ những gì chị ngầm gợi ý. Nhưng em cũng quá thiếu chỗ bám để chống lại.”Chị cúi xuống, thì thầm gần vành tai cô:> – “Em cần một người đủ mạnh để bắt em dừng lại. Cần một giới hạn mà em không tự vạch ra được.”Minh cắn môi. Câu nói ấy như chạm vào phần lõi yếu nhất trong cô – nơi cô đã giấu đi sau lớp vỏ ngoan ngoãn, xuất sắc, và luôn kiểm soát.Vân tiếp tục:> – “Chị không ép em. Em chọn đi theo. Nhưng một khi đã quỳ xuống, thì luật lệ không còn do em đặt nữa.”Chị bước lại sau lưng cô. Một tay vén tóc cô sang một bên. Tay còn lại chạm nhẹ vào gáy.> – “Từ giờ, em sẽ sống hai cuộc đời: bên ngoài, em là nhân viên. Nhưng bên trong, chỉ cần chị yêu cầu – em là của chị. Hiểu chưa?”Minh gật đầu, giọng khẽ:> – “Dạ… em hiểu.”Chị kéo nhẹ mặt dây xuống, để nó chạm vào xương ức cô.> – “Tốt. Bắt đầu từ sáng nay, em sẽ được huấn luyện.”
---Buổi sáng đó, căn phòng tầng hai trở thành nơi khởi đầu của một cam kết không lời – nhưng ràng buộc mạnh hơn bất kỳ hợp đồng nào.Minh quỳ trong tư thế ấy suốt một giờ.Vân không ra lệnh gì thêm. Chị chỉ ngồi đọc tài liệu, thi thoảng liếc sang. Mỗi lần chị nhìn, Minh cảm thấy như có dòng điện chạy dọc sống lưng.Không có nhục hình. Không có tiếng rên. Nhưng đó chính là thứ khiến cô run rẩy: sự im lặng có chủ đích.Khi đồng hồ điểm 8:00, Vân đứng dậy.> – “Đứng lên. Mặc lại váy. Chúng ta đi làm.”Minh vội vàng làm theo. Cô không biết mình đã khóc lúc nào – chỉ biết mắt đang hơi cay.Trên cổ, mặt thép “For Her” vẫn nằm đó.---Trong xe, Vân không nói gì.Nhưng trước khi bước xuống nơi đậu xe tầng hầm, chị quay sang, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo Minh – như thể xóa sạch mọi dấu vết của buổi sáng vừa rồi.> – “Từ nay, bất kỳ lúc nào chị nhắn, em đều phải sẵn sàng.”Minh gật.Chị cười nhạt.> – “Vì em đã chọn để thuộc về chị.”
---(Hết Chap 5)---
Au: - chị Vân ơi, chị thấy Minh đủ đẹp hem chị!?
Chị Vân: - Hỏi dư thừa! Tiêu chuẩn tôi rất cao!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me