TruyenFull.Me

Em Thuoc Ve Ta Sm Sp F F

* Nghe tên chap nhẹ nhàng lãng mạn quá hé mí fen!!!*😅

---

Minh giật mình tỉnh dậy khi cảm giác tê buốt lan khắp đầu gối. Cô còn chưa mở mắt, đã nghe tiếng giày cao gót chạm sàn – đều và lạnh. Giọng nói kia vang lên, không gắt, không lớn, nhưng sắc hơn bất kỳ cú tát nào từng nhận:

> “Quỳ thẳng dậy.”

Minh ngước nhìn – đầu cô đang tựa vào chân Vân, nơi cô đã ngủ quên dưới sàn suốt đêm. Trên thân thể, dấu vết bỏng bô xe vì bất cẩn từ ngày hôm qua còn rát đỏ. Vân đeo găng tay y tế, ngồi xuống, kéo chân Minh lại kiểm tra. Chai sát trùng chạm vào da, rồi bàn tay đè mạnh xuống chỗ bỏng, như một cách trừng phạt đứa ngốc đã dám giấu mình.

Minh cắn răng.

> “Tôi không cần em tỏ ra mạnh mẽ,” Vân vừa nói, vừa ép mạnh hơn nữa, “Tôi cần em trung thực và dễ điều khiển. Còn không... tôi sẽ tháo từng phần cơ thể em ra để kiểm tra.”

Minh run lên. Không phải vì đau. Mà vì biết… Vân không nói chơi.

---

Trên xe, trời còn sớm. Vân đưa Minh tới một quán ăn nhỏ trong hẻm – nơi hai người từng vài lần ghé qua. Món ăn quen thuộc được dọn ra trước mặt Minh, thơm và nóng, nhưng cổ họng cô nghẹn lại. Ánh mắt Vân từ đối diện nhìn tới, đợi cô cầm đũa.

Minh miễn cưỡng gắp thử, chỉ chấm nước sốt rồi đặt xuống.

Ngay lúc đó, cổ tay cô bị giữ lại. Môi Vân kề sát tai, thì thầm như hơi thở nhưng lạnh buốt:

“Từ hôm nay, bữa nào bỏ dở cũng tính là chống lệnh. Có muốn tôi đút cho em khi đầu gối em được đặt trên vỏ sầu riêng không?”

Minh khẽ rùng mình. Cô không dám hỏi là thật hay đùa.

Bởi cô biết, với người phụ nữ tên Vân… không gì chỉ là đùa.

---

Thang máy công ty vang tiếng báo tầng. Vân đứng trước, Minh đứng sau – đúng vị trí Vân đã ra hiệu bằng ánh mắt.

Khi một nam nhân viên bước vào, Minh vô thức gật đầu chào.

“Không,” Vân chỉ nói một từ, rất nhỏ. Minh hạ mắt xuống ngay, cúi đầu như học trò bị gọi trúng tên.

Vào đến văn phòng, Vân ném một tập hồ sơ dày lên bàn của Minh, không nhìn cô:

“Làm rõ bảng phân tích này trước 3 giờ. Nếu có lỗi… tôi sẽ phạt. Và lần này, tôi đảm bảo em sẽ không ngồi được suốt cả tuần.”

Minh nuốt khan.

Không khí trong phòng dày đặc đến nghẹt thở.

---

Tan sở, Minh tưởng mình sẽ được về, tắm, nằm dài và thở. Nhưng xe không chạy theo lối quen.

“Chị không về à?” Minh hỏi.

“Không.” Vân đáp cụt lủn. “Dẫn tôi về chỗ em. Tôi muốn xem.”

Minh cứng người.

“Nhưng… nhà em—”

“Hay em đang giấu tôi điều gì?” Vân ngắt lời, giọng đều đặn nhưng ánh mắt liếc nghiêng sắc như kim loại rút khỏi bao.


---

Căn hộ Minh không tệ. Chỉ là... không theo tiêu chuẩn "Vân".

Vân không nói gì lúc bước vào. Cô nhìn khắp bằng ánh mắt như thước đo laser.

Một đôi tất treo ở đầu giường.

Một ly nước cũ chưa rửa.

Một chiếc khăn tắm ẩm ướt còn vắt trên thành ghế.

Vân đi từng bước, mở tủ, liếc ngăn kéo, quệt ngón tay lên khung cửa sổ như kiểm tra lớp bụi.

Vân mở từng ngăn tủ, không bỏ sót chỗ nào. Minh đứng sau, tay siết chặt tà áo, tim đập loạn. Cho tới khi…

“Cạch.”

Vân kéo ra ngăn tủ nhỏ bên cạnh giường – nơi Minh cất vài món đồ riêng tư. Một chiếc túi vải đen được đặt khá sâu, nhưng không đủ kín đáo với ánh mắt của Vân. Cô rút nó ra, mở nhẹ. Và rút lên từng món một, không nói gì.

Một dildo silicone màu da, một vòng rung nhỏ – cũ nhưng vẫn sạch sẽ, và một chai gel bôi trơn gần hết.

Không có tiếng giật mình. Không có biểu cảm giận dữ. Chỉ có ánh mắt lặng thinh ấy của Vân – như thể cô đã đoán trước.

Nhưng chính sự bình thản ấy khiến Minh cảm thấy xấu hổ hơn gấp bội. Cô khụy nhẹ đầu gối, thì thầm:

“…em… xin lỗi…”

Vân vẫn chưa nói. Cô lật món đồ chơi trên tay, quan sát như đang kiểm nghiệm một vật thể lạ. Một lát sau, cô đặt nó xuống giường, xoay người lại.

“Thế này là cách em… tự xoa dịu bản thân khi không có tôi?”

Giọng cô thấp, lạnh, không lên cao – nhưng đủ để khiến Minh như đông cứng tại chỗ.

“Tôi hỏi: Em đã dùng mấy lần kể từ khi bắt đầu thuộc về tôi?”

Minh run rẩy. Cô không biết nên trả lời thật hay nói dối. Nhưng ánh mắt kia không cho cô cơ hội.

“...Ba… bốn lần… lúc chị đi công tác… em—”

“Không được phép. Em biết mà vẫn làm.”

Cô tiến lại gần, nâng cằm Minh bằng ngón tay vẫn đeo găng.

“Cơ thể này là của ai?”

“...Của chị…”

“Thế mà em tự ý động vào, khi chưa có lệnh. Em có biết… tự mình tìm khoái cảm khi không được cho phép là tội phản chủ không?”

Minh bật khóc.

“Em không cố ý… lúc đó… em nhớ chị quá… chỉ muốn cảm thấy gần chị thêm một chút thôi…”

Vân lặng một lúc. Cô nhìn Minh như đang cân nhắc điều gì đó, rồi thở nhẹ:

“Tôi không cấm em nhớ tôi. Nhưng nếu lần sau còn tái phạm… tôi sẽ để người mang thiết bị khóa trinh đến gắn cho em. Không rút ra. Không mở. Cho tới khi tôi ban lệnh.”

Cô quay lưng, cất hết những món đồ kia vào túi.

Minh đứng chết lặng. Trong đầu chỉ còn văng vẳng câu nói cuối cùng:
“Không được chạm vào, kể cả chính mình.”

Vân vẫn tiếp tục kiểm tra.
Minh bước sau, cảm giác như học sinh đợi kết quả thi giữa hành lang trống.

Khi đến cánh cửa toilet, Vân dừng lại. Bộ đồ ngủ mỏng của Minh treo hờ hững như thể mời gọi. Ánh mắt cô sầm xuống.

“Thế này là ‘ổn’ trong định nghĩa của em à?” – giọng cô buốt ngắt. “Một chỗ sống sơ sài, không khóa cửa kỹ, lại không có người kiểm soát?”

Minh hấp tấp giải thích. Rằng cô làm việc bận rộn. Rằng hôm nay dậy muộn, quên thu dọn. Rằng đồ ngủ đó… không phải lúc nào cũng để vậy…

“Em nghĩ lời giải thích khiến tôi bớt khó chịu sao? Hay em muốn tôi đến kiểm tra hàng ngày?” – Vân lạnh lùng cắt ngang.

Một khoảng lặng dài. Minh chẳng dám biện minh thêm, không thở nổi.

Rồi Vân thở ra – nhẹ, rất nhẹ – như quyết định đã hình thành xong trong đầu.

Cô móc điện thoại. Soạn vài dòng tin. Bấm gửi. Cất đi.

Rồi quay lại, đứng thẳng, nói một câu không cho phép phản ứng:

“Tôi vừa gửi tin cho người của mình. Họ sẽ tới dọn dẹp, đóng gói giúp em. Em dọn sang nhà tôi tối nay. Không phản đối. Không trì hoãn. Vì từ hôm nay, mọi sinh hoạt của em sẽ do tôi kiểm soát.”

Minh như bị sét đánh. Cô chưa từng nghĩ… chuyện lại đi nhanh đến vậy.

Cô lắp bắp:

“…Chị làm vậy, vì em… không sạch sẽ?”

Vân không trả lời ngay.

Cô tiến lại, nâng cằm Minh bằng một ngón tay bọc găng, ép cô ngước nhìn lên:

“Tôi làm vậy, vì tôi không cho phép thứ thuộc về mình sống ngoài tầm mắt.”

---

Minh im lặng suốt quãng đường trở về. Bên ghế lái, Vân vẫn bình thản, ánh mắt nhìn phía trước, vô cùng bình tĩnh – như thể vừa ra quyết định chuyển đồ nội thất, không phải thay đổi toàn bộ đời sống một người.

Chỉ đến khi đèn đỏ, cô mới quay đầu hỏi khẽ:

“Có gì muốn phản đối không?”

Minh lắc đầu. Không phải vì chấp thuận. Mà vì biết rằng… phản đối cũng vô ích.

Vân gật đầu, ánh mắt có chút dịu xuống – nhưng giọng vẫn không mềm:

“Tốt. Tối nay, em sẽ ngủ dưới sàn phòng tôi, cho đến khi tôi cho phép quay lại giường.”

Minh cắn môi.

Vân nói tiếp, ánh mắt không rời khỏi cô:

“Và tôi sẽ kiểm tra mọi dấu vết trên cơ thể em, mỗi sáng. Bao gồm vùng kín. Bao gồm bên trong hậu môn, nếu cần.”

Minh đỏ bừng, toàn thân run nhẹ.

“Vì tôi không cho phép bất kỳ phần nào thuộc về tôi… trở nên bẩn.”


---







Cùng hát nào: Những tháng ngày sau đó sẽ mỉm cười thật tươi, mười chín, hai mươi... là số roi thấp nhất rồi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me