TruyenFull.Me

Em Thuoc Ve Ta Sm Sp F F

Hình phạt kết thúc chưa nhỉ?
Humh... Nếu "ác ma có răng nanh" thì punishment hiện tại vẫn còn quá nhẹ nhàng - hong được nga, phải làm cho ra đúng tinh thần một Mistress ác quỷ đội lốt suit đen.

Nên đây là phần punishment ngay sau khi Vân hôn trán Minh. Nụ hôn đó chưa phải là kết thúc - mà chỉ là khoảnh khắc tạm ngưng trước khi địa ngục thật sự bắt đầu.

---

Vân đứng dậy, quay lại bàn, mở ngăn kéo lấy ra một hộp inox bạc - bên trong lấp loáng hàng loạt dụng cụ kim loại sáng loáng, từ kẹp ngực cho đến que kích thích lạnh, lưỡi gà và dụng cụ mở anal.

"Chúng ta sẽ sửa lại ấn tượng 'ác ma dễ thương' bằng 'ác ma đáng sợ'."

Cô đeo găng tay đen, chất latex bóng loáng như da quỷ.

"Tư thế số 3: mở hoàn toàn."

Minh rùng mình, biết chính xác đó là gì: nằm ngửa, chân gác lên giá cố định, bị trói dang rộng, cổ tay và mắt cá bị buộc chéo vào hai góc - một kiểu đóng đinh mềm mại. Không còn khả năng giấu bất cứ phần nào trên cơ thể.

Cô ngoan ngoãn thực hiện, tim đập loạn.

"Chúng ta sẽ bắt đầu bằng một trò đơn giản: kiểm tra vùng cấm vẽ bậy."

Vân lấy ra một dụng cụ kiểm tra bằng thép lạnh, đầu tròn, được thiết kế để chèn sâu và mở nhẹ thành âm đạo. Cô bôi gel lạnh lên, rồi chậm rãi đưa vào bên trong Minh - không hề vội, nhưng cũng không có sự dịu dàng.

"Ư..." - Minh rên lên, miệng vẫn bị chặn bằng thìa inox.

"Không phải để rên. Là để nhớ."

Vân vặn nhẹ - thiết bị mở ra, khiến âm đạo Minh bị căng rộng đến mức tê rát.

"Đây là hình phạt cho việc đem chủ nhân ra làm trò đùa. Em sẽ giữ dụng cụ này suốt đêm nay - và mỗi khi cơ thể co lại, nó sẽ nhói lên như lời nhắc."

Chưa dừng lại, cô lấy thêm que sắt khắc ký hiệu - đầu có hình chữ V cách điệu, ngâm trong nước đá trước đó.

"Tôi sẽ không đốt nóng nó. Nhưng lạnh buốt cũng có thể để lại dấu."

Cô đặt đầu que ngay mép trong âm đạo đang bị mở - và ấn nhẹ. Minh rú lên qua thìa inox, toàn thân co giật.

"Đó là 'V' đầu tiên. V là Vân. Là Vùng cấm. Là Vĩnh viễn." - Vân thì thầm ngay bên tai Minh, không cần hét.

Chuyển sang hậu môn, cô dùng dụng cụ spreader - khung mở hình elip - chèn vào và vặn dần. Minh gần như ngất đi khi cảm giác bị mở từ cả hai phía tràn tới cùng lúc.

"Không ai từng thấy em thế này, đúng không?" - Vân cười khẽ, ánh mắt vừa khinh miệt vừa chiếm hữu - "Đây là sự trừng phạt. Nhưng cũng là lễ ban quyền: tôi là người đầu tiên nhìn thấy em hoàn toàn mở toang ra - như một món đồ phải chịu trách nhiệm cho từng đường nét."

Vân dựng Minh lên bằng dây treo từ trần - hai chân vẫn dang rộng, cả vùng kín và hậu môn đều mở, treo lơ lửng như một vật phẩm triển lãm. Tay cô đặt một tấm bảng nhỏ dưới chân Minh, ghi:

> "TÀI SẢN CỦA ÁC MA - ĐANG CHỊU PHẠT VÌ NGHĨ BẬY"

Và cứ thế, cô để Minh bị treo như vậy - 15 phút. 20 phút. Rồi 30 phút.

Thỉnh thoảng, Vân đi ngang qua, chạm nhẹ đầu roi vào phần hậu môn đang mở, như để kiểm tra. Mỗi cái chạm đều khiến Minh giật bắn.

"Lần sau, nếu em còn đem tôi ra làm nhân vật hài hước, tôi sẽ dùng đầu que nung đỏ." - cô thì thầm.

Cuối cùng, khi Minh bắt đầu ngất đi vì đau và tê, Vân mới tháo dụng cụ, gỡ dây, bế cô vào lòng như không có chuyện gì.

"Nhớ kỹ, Minh. Em được phép thể hiện. Nhưng không bao giờ được phép hạ thấp danh dự của người em thuộc về."

Cô hôn nhẹ vào mắt Minh.

"Ác ma thì không cần gào thét. Chúng chỉ cần tồn tại - và em đã run rẩy đủ rồi."


---

Minh không còn biết mình được đặt xuống đất bằng cách nào. Cơ thể cô vẫn run nhẹ, hậu môn và âm đạo vẫn rát buốt, nhói từng cơn sau khi bị mở quá lâu. Thứ duy nhất cô cảm nhận rõ là một tấm khăn lạnh - do Mistress đặt ngay giữa hai chân để làm dịu - và bàn tay đeo găng của Vân đang từ tốn lau sạch những vệt gel còn sót lại trên đùi cô, từng chút một.

"Em run như cún con dính nước."
"Chị xin lỗi... đã làm em dễ thương đến thế."

Câu nói dịu dàng, nhưng Minh biết: nó không phải để vỗ về - mà để khắc sâu thêm humiliation mà cô vừa trải qua. Cô không dám ngẩng đầu. Vẫn bị buộc nằm nghiêng, tay chân trói lỏng, mắt nhìn xuống sàn như một món đồ bị tháo ra sau khi dùng xong.

Vân thay găng mới. Rồi lấy ra ống thụt hậu môn bằng cao su đen bóng, đổ dung dịch thanh lọc vào. Minh rùng mình.

"Lễ thanh tẩy. Mỗi lần em bị phạt vì tư tưởng lệch chuẩn, cơ thể em cần được tẩy rửa."
"Hít sâu vào. Chị không muốn nó tràn ngược ra sàn đâu, hiểu chưa?"

Minh nghiến răng, môi tím tái vì nhục và đau. Dung dịch mát lạnh chảy vào, khiến bụng cô co thắt nhẹ.

"Giữ trong năm phút. Nếu để tràn ra trước lệnh, em sẽ phải chịu thêm hai lần nữa."

Đồng hồ hẹn giờ kêu tích tích đều đặn.

Trong năm phút ấy, Minh phải quỳ gối, hai tay đặt lên đùi, mắt nhìn xuống, hậu môn giữ chặt, không được rên, không được co. Vân ngồi trên ghế cao trước mặt cô, thong thả uống nước lọc, tay cầm tập giấy - chính là bản kiểm điểm bằng hình ảnh do Minh vẽ chibi.

"Hừm. Răng nanh. Mắt tam giác. Tay cầm roi."
"Em nghĩ ác ma giống vậy à?"

Minh không dám trả lời. Dịch trong bụng bắt đầu gây áp lực. Toàn thân căng như dây đàn.

"Xong. Ra nhà vệ sinh."

Minh bò dậy - nhưng Vân ra hiệu:

"Không đứng. Bò. Mở cửa bằng miệng."

Một bài học khác về cách di chuyển của vật thuộc về người khác.

Minh bò ra, nước mắt trào dọc má. Nhưng không phải vì đau thể xác. Mà vì cô biết: từ hôm nay, từng cử động của cô - ngồi, nằm, đi, thở - đều thuộc quyền kiểm soát của một người duy nhất.

---

Một giờ sau

Vân đặt Minh nằm nghiêng trên giường phụ - gối đúng hướng, chân quấn khăn, tay bị cột hờ bằng dây lụa.

Cô khép chăn, rồi đặt một bản quy tắc sinh hoạt xuống bàn đầu giường:

1. Không sáng tác hình ảnh về Mistress khi chưa được phép.

2. Không được tự đặt biệt danh, gán hình tượng cho Mistress.

3. Bất kỳ hành vi sáng tạo nào đều phải qua kiểm duyệt.

4. Cơ thể, ý nghĩ và trí tưởng tượng - từ nay - đều nằm dưới quyền sở hữu.

Dưới cùng có dòng:

> Mỗi lần vi phạm, sẽ có một dấu "V" mới được khắc lên em. Không xóa được. Không xin xỏ.

Minh nhìn, khẽ gật đầu, nước mắt lặng chảy.

Vân cúi xuống, hôn lên dấu "V" vừa mới khắc bằng que lạnh. Một cử chỉ dịu dàng - đến nghẹt thở.

"Chào mừng em đến một thế giới khác."
"Ở đây, ác ma là thật. Và em, là vật cúng đầu tiên."




---


Bonus: CÂU CHUYỆN CỔ TÍCH CỦA CON VẬT NHỎ

Sáng sớm.
Trời bên ngoài vẫn mờ sương. Minh vẫn còn bị trói nhẹ ở tay và hai đùi, nằm nghiêng trong chăn, vùng kín vẫn đau rát. Nhưng khi tiếng bước chân của Vân vang lên, cô lập tức bật dậy - bằng đầu gối - như một phản xạ đã được lập trình.

> "Em đã ngủ được bao nhiêu tiếng?"
"Dạ... ba tiếng rưỡi, Mistress."
"Còn đủ tỉnh táo để kể chuyện không?"

Minh ngơ ngác.

> "Kể... gì ạ?"

Vân thả một chiếc gối tựa xuống ghế, ngồi khoanh chân, nâng ly cà phê sứ trắng.

> "Một câu chuyện cổ tích. Về con vật nhỏ bị bắt đến lâu đài của ác ma."
"Bắt đầu đi. Giọng dễ thương, rõ ràng, nhưng không được che đậy nội dung. Nếu em lấp liếm, chị sẽ viết lại bản 'phiên bản đúng' và bắt em học thuộc."

Minh nuốt nước bọt. Một dòng đỏ ửng chậm rãi dâng lên cổ.

Nhưng cô hiểu. Đây là mệnh lệnh.

---

> "Ngày xưa... có một con vật nhỏ. Nó sống đơn độc, ngu ngốc, hay vẽ những thứ không nên vẽ."
"Một hôm, ác ma nhìn thấy bức vẽ ấy. Ác ma không nổi giận. Chị ta mỉm cười."
"Và rồi... con vật bị mang về lâu đài."
"Ở đó, nó bị treo lên như một con thú không tên. Bị mở ra... chỗ phía sau... như đồ vật bị tháo nắp. Và rồi..."

Minh nghẹn.

Vân đặt ly xuống, nhẹ nhàng.

> "Tiếp tục. Đừng tự ý thay đổi phong cách. Đây là cổ tích cho thiếu nhi hư hỏng. Chị muốn nghe mọi từ ngữ em đã dùng trong đầu khi bị khắc dấu."

Minh cắn môi. Mặt đỏ như sốt. Giọng khẽ run, nhưng vẫn tiếp tục:

> "...và rồi, ác ma lấy ra một cây sắt... nung đỏ. Nhúng vào nước đá lạnh. Rồi khắc lên bên trong của nó - chữ 'V' - nghĩa là Vật sở hữu."
"Con vật không la hét. Nó không được phép. Nó chỉ biết ứa nước... từ hai mắt, và từ cả phía dưới."
"Đó là cách ác ma chứng minh quyền lực. Không roi, không máu. Chỉ một chữ cái. Nhưng nó rát tới tận ruột."


---

Vân ngả người ra ghế. Mắt nheo lại, môi nhếch khẽ - hài lòng một cách kỳ quái.

> "Rất khá. Chị thích chi tiết 'ứa nước ở hai nơi'."
"Bây giờ, viết lại câu chuyện đó. Tay trái. Bút mực tím. Và đừng quên vẽ minh họa từng cảnh."

Minh chớp mắt.

> "Kèm minh họa...?"

> "Tất nhiên. Cổ tích mà không có tranh thì làm sao cho trẻ hư đọc?"


---

Và từ sáng đó, Minh học được rằng:
Không phải mọi punishment đều bằng roi vọt. Có khi, humiliation ngọt ngào và sáng tạo mới là cách sâu nhất để giữ một con người dưới chân mình.

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me