TruyenFull.Me

Em Thuoc Ve Ta Sm Sp F F

Có những bàn tay sinh ra để ôm ấp. Có những bàn tay sinh ra để trói buộc.
Còn bàn tay của chị - là thứ vừa ban nỗi đau, vừa ban cả nơi trú ẩn.
Nó không cần xiềng xích. Chỉ một lần chạm cũng đủ biến em thành của riêng.
Từng ngón tay thon dài, vuốt nhẹ vào tóc em, rồi siết lấy cổ em, rồi đưa sâu vào những nơi em không dám gọi tên...
Chị không cần hỏi. Em không cần trả lời.
Vì cơ thể này - từng sợi cơ, từng lỗ nhỏ run rẩy - đã sớm thừa nhận:
Em là của chị. Cả thể xác lẫn linh hồn!

----

Không ai trong văn phòng hôm đó ngờ được rằng, chỉ một báo cáo phân tích thị trường tưởng như bình thường - lại khiến chính Giám đốc điều hành rời khỏi buổi họp với các cổ đông để bước thẳng sang khối trợ lý điều hành, với ánh nhìn lạnh lùng mà không ai dám cản.

" Phương Minh."

Chỉ một tiếng gọi. Ngắn, trầm, không hề cao giọng. Nhưng Minh đã đứng bật dậy như theo bản năng, bàn tay đang cầm bút còn chưa kịp thả xuống bàn.

"Vào phòng tôi. Ngay bây giờ."

Cửa phòng giám đốc khép lại sau lưng họ. Mọi tiếng ồn bị cắt đứt. Không còn tiếng máy lạnh, không tiếng chuột click, không cả tiếng người. Chỉ có tiếng bước giày cao gót của Mistress Vân, thong thả và nặng dần khi tiến về phía sau lưng cô thư ký.

"Em biết mình vừa làm gì không?"

Giọng Vân trầm xuống, như một bài kiểm tra kín đáo.

Minh nuốt nước bọt. "Em chỉ... làm đúng như chị từng chỉ dạy. So sánh ba kỳ, phân tích hành vi mua theo độ tuổi, rồi đề xuất phương án nhắm đến nhóm khách hàng tiềm năng cao nhất..."

Cô chưa kịp nói hết thì một bàn tay chạm lên vai. Ấm. Da trần. Không găng. Không vội vàng, cũng không mềm yếu - chỉ vừa đủ để khiến Minh cảm thấy mình được nắm giữ.

"Bản phân tích đó làm các cổ đông câm lặng suốt bốn phút."

Một nhịp thở nhẹ sát bên tai cô.

"Không chỉ vì chính xác. Mà vì nó cho thấy em đã bắt đầu... suy nghĩ bằng cái đầu của tôi."

Minh khẽ run. Không phải vì sợ, mà vì cảm giác được công nhận - không như một người học trò, mà như một phần mở rộng sống động của Mistress. Cô thở ra nhè nhẹ, nhưng không dám nói gì thêm.

"Lời em nói, đúng chuẩn mực." Vân khẽ siết tay lại.

"Nhưng ánh mắt em lại nói điều khác. Nó nhìn tôi như thể... em không chỉ muốn được lời khen."

Minh khẽ ngước lên. Lúc này, cô không giấu được nữa - đôi mắt ánh lên vừa ngưỡng vọng, vừa thèm khát. Vân cúi thấp người, môi gần sát tai cô gái nhỏ.

"Hôm nay, tôi sẽ thưởng."

Minh giật mình. Cô cố gắng giữ nhịp thở ổn định, nhưng quá trễ - Vân đã thấy.

"Em nhìn tay tôi."

Giọng Vân hạ thấp, như một nhát cắt lướt qua da thịt. Giờ cô đã đứng ngay trước mặt Minh, ngón tay thon dài khẽ lướt nhẹ lên gò má cô gái.

"Như thể... đó là thứ duy nhất em còn đủ sức khao khát được chạm vào."

"...Em..."

"Quỳ xuống."

Không cần đợi câu trả lời. Một cú đẩy nhẹ từ vai đã khiến Minh khuỵu xuống. Sàn gỗ lạnh dưới đầu gối, nhưng tim cô thì nóng rực như bị nung chảy. Mồ hôi lấm tấm ở thái dương không vì sợ - mà vì quá đỗi hổ thẹn khi thèm muốn một điều quá rõ ràng, quá trần trụi.

"Cứ quỳ ở đó. Cho đến khi tôi cho phép em đứng lên."

Giọng Vân không cao, không gắt. Nhưng nặng như lệnh thi hành.

"Em cần học được cách kềm chế cơn thèm khát của chính mình."

---

Minh quỳ giữa văn phòng - cách bàn làm việc vừa đủ để cô có thể nhìn thấy rõ từng động tác của Mistress. Đôi chân băng thẳng, dáng ngồi kiêu hãnh trên ghế da, và... bàn tay ấy. Đang thong thả lật từng trang hồ sơ trên đùi.

Bàn tay ấy - trắng, dài, mạnh mẽ - từng lần ra roi, từng lần vuốt ve, từng lần siết lấy cổ cô giữa khoái cảm. Không phải gương mặt kiêu kỳ, không phải giọng nói sắc lạnh. Chính bàn tay ấy giờ đây mới là biểu tượng uy lực khiến cô không thể ngước đầu lên, không thể rời mắt khỏi.

"Lại đây."

Chỉ một cái gập ngón nhẹ, Vân ra hiệu. Không cần nhắc lại. Minh lập tức bò bằng đầu gối trên sàn, từng bước chậm, thành kính. Khi đã đến sát chân Mistress, cô ngẩng lên - chỉ vừa đủ để đôi môi chạm lên mu bàn tay ấy.

Như một tín đồ đang hôn lên thánh tích.

"Giỏi. Nhưng miệng của em... dùng sai rồi, phải không?"

Giọng Vân chậm rãi, trong lúc một ngón tay chạm vào cằm Minh, buộc cô ngẩng lên, đối diện với ánh nhìn lạnh như thép.

Ngón tay ấy tiếp tục trượt xuống cổ, rồi tách nút áo Minh, từng cái một, nhẹ nhàng như bóc từng lớp lớp vỏ ngoài để đến phần trái cấm sâu kín. Khi áo bị kéo tuột xuống, bàn tay ấy không sờ soạng - mà ra lệnh. Một cú búng nhẹ vào đầu nhũ hoa khiến Minh rùng mình.

"Dáng vẻ em run lên mỗi lần tay tôi chạm tới... Hư lắm."

Minh không nói gì, chỉ đưa lưỡi ra, khẽ liếm lấy đầu ngón trỏ đang đưa sát miệng. Một giọt nước miếng trong suốt đọng lại, và Vân nhếch môi.

"Thứ hư hỏng như em... chỉ nên dùng vào việc đúng chỗ."

---

Cô đẩy Minh ngửa ra sàn, bàn tay ghì chặt hai cổ tay bé nhỏ lên đỉnh đầu. Sàn văn phòng lạnh và nhẵn, đối lập hoàn toàn với cơ thể đang nóng hầm hập dưới tay cô. Minh thở dốc, ánh mắt long lanh hoang mang mà vẫn khao khát, như con mồi biết mình sắp bị ăn thịt - và lại mừng vì điều đó.

Vân không nói gì.

Chỉ nhìn cô gái nhỏ dưới thân một lúc lâu - nhìn ánh mắt, nhìn từng nhịp thở gấp gáp nơi lồng ngực, và nhất là, nhìn váy công sở đang nhăn nhúm vì bị ép xuống, như muốn phơi bày bí mật cô vẫn giữ kín cả ngày.

Một tay Vân vẫn ghì cổ tay Minh. Tay còn lại luồn từ bên hông vào dưới váy. Ngón tay lạnh, nhưng vuốt dọc đùi trong Minh lại như thiêu đốt.

"Thế này mà đòi xin thưởng à?"

Cô thì thầm, miệng chạm nhẹ vào tai Minh. Hơi thở ấm áp và trêu chọc khiến da Minh rùng lên.

Rồi không báo trước, Vân giật mạnh vạt váy lên cao, gập nó ngược lại trên bụng Minh. Gối cô bị ép dạng rộng, để váy vén lên chẳng khác gì một bức rèm vừa bị lột phăng, phơi trần tất cả.

Một tiếng thút thít nhỏ bật ra từ Minh, nhưng Vân không buông tha. Cô vươn tay, lần đến dây kéo ẩn ở bên hông váy. Từng động tác thong thả nhưng có chủ đích, lạnh lùng như tháo ngòi một quả bom mà chỉ mình cô kiểm soát được.

Kéo... kéo...
Sợi khóa trượt xuống, tạo nên một âm thanh khẽ khàng đầy ám muội.

Sau khi khóa được mở hoàn toàn, Vân buông cổ tay Minh - chỉ để dùng cả hai tay túm lấy mép váy, kéo mạnh xuống dưới. Minh nhấc hông lên theo bản năng, giúp Mistress cởi phăng chiếc váy khỏi người mình như một con rối ngoan ngoãn.

Chiếc váy bị ném sang bên, không chút thương xót. Chỉ còn Minh trần trụi với thân thể đang ửng đỏ, lộ rõ dấu vết của những lần chơi cũ.

Vân nhìn ngắm cơ thể trần phần dưới ấy như một bức tranh đã quen thuộc nhưng chưa từng nhàm chán. Rồi cô cúi xuống, hôn nhẹ lên rốn Minh.

"Thân thể này vốn đã thuộc về tôi. Và từ giờ, nó sẽ phải học cách ghi nhớ từng vết tay trần tôi để lại - không còn gì che chắn, không còn gì dịu nhẹ. Chỉ có da thịt em, và những xúc cảm mà tôi ban cho."

---

Những ngón tay của Vân - lạnh, khéo léo, nhưng tàn nhẫn - lướt xuống vùng bụng, rồi tách hẳn hai chân Minh ra bằng một lực vừa đủ khiến cô không dám phản kháng.

Một ngón tay lặng lẽ luồn vào trong - chậm rãi, sâu hút, và tuyệt đối không mang ý dịu dàng. Nó tiến vào như một lệnh trừng phạt, như thể đang ghi dấu từng phân quyền sở hữu ngay trong da thịt. Minh rên rỉ, cơ thể run lên từng cơn, nhưng không dám thốt lời van xin. Cô biết rõ: giờ đây, từng chuyển động trong cơ thể mình... chỉ để phục tùng duy nhất một bàn tay.

"Cơ thể này..."
Giọng Vân trầm, nhẹ như gió sát tai.
"Là của ai?"

Ngón tay thứ hai luồn vào, mạnh và lạnh. Một cú đẩy khiến Minh giật nảy. Hơi thở đứt quãng.

"Của... Mistress..."
Minh bật ra lời như bản năng - một câu trả lời đã khắc sẵn trong cốt tủy.

"Và em sống..."
Lần này, Vân không chỉ hỏi. Cô đưa tay còn lại lên, túm lấy một bên ngực Minh, siết mạnh - các đầu ngón tay bấm sâu như muốn nghiền nát từng sợi cảm giác.
"Là để làm gì?"

Ngón tay bên dưới xoay tròn, rồi móc vào điểm sâu nhất khiến cơ thể Minh co giật. Cùng lúc, bàn tay trên ngực xoay đầu ti đỏ ửng, kéo mạnh như thử độ chịu đựng. Đau đớn va chạm khoái lạc, khiến Minh bật khóc không ra tiếng.

"Để được... bàn tay Mistress chạm vào..."
Câu trả lời trôi ra trong tiếng nấc, nghẹn ngào và rền rĩ - như một lời thề máu thịt.

---

Bên dưới ánh đèn trắng lạnh, thân thể Minh cong lên thành một đường cung căng cứng. Hai chân cô bị kéo rộng ra hai bên bằng dây da, mắc cố định vào hai bên ghế hành xác, để vùng kín hoàn toàn phơi bày, run rẩy, co giật nhẹ như thể biết trước sự trừng phạt sắp đến.

Bàn tay ấy... vẫn là bàn tay ấy. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên, nó không mang găng. Da thịt chạm trực tiếp vào nhau. Sự trần trụi ấy khiến Minh như nghẹt thở, tim đập điên loạn vì thèm khát lẫn sợ hãi.

"Lần đầu tiên tôi để da tôi dính vào cái lỗ dơ bẩn này."

Giọng Vân khàn khàn, không giận dữ, nhưng lạnh đến mức da Minh nổi gai.

Vân nhả từng chữ như rắn rít, giọng thấp, lạnh, cố tình tạt vào lòng tự tôn yếu ớt còn sót lại của Minh. Nhưng trong sâu thẳm, chính cô lại thấy mình đang run nhẹ vì cảm giác da chạm da ấy - ấm, co bóp khẽ, như mời mọc.

Dơ bẩn ư?
Cô thừa biết, cơ thể này đã được cô kiểm tra kỹ lưỡng đến từng milimet. Bao nhiêu lần bắt rửa, đặt thuốc, tra gel, mở ra, soi đèn - từng ngóc ngách đều sạch đến vô lý. Nhưng Vân vẫn chọn từ ấy - không vì nó đúng, mà vì Minh cần nghe nó. Cần nhớ rằng, kể cả khi đã được ưu ái đến mức này... cô vẫn chỉ là đồ vật dưới chân người chủ.

Và cũng bởi vì, chỉ một mình Vân mới có quyền chạm vào nơi đó bằng chính da thịt của mình. Không găng tay. Không lớp cách nào. Chạm vào - như một tuyên bố sở hữu vĩnh viễn.

Chát!

Một cú tát thẳng vào âm hộ. Minh thét lên, toàn thân giật bắn. Mắt cô long lên như người bị thôi miên, không rõ là đau hay là rên sung sướng.

Chát!
- một lần nữa. Môi cô bé ửng đỏ, sưng lên, co giật nhè nhẹ.

"Từng lần em nói dối tôi... tôi sẽ đánh vào đây."

Cháttt

"Vì cái lỗ này là nơi đầu tiên học phản bội."

Cháttt

"Và cũng là nơi...tôi không cho phép bất kỳ ai khác được nhìn, chạm vào, hay mơ tới."

Minh khóc nấc, nhưng giữa hai cơn nức nở, âm đạo lại co bóp, tiết ra ẩm ướt càng lúc càng nhiều, như thể thân thể phản bội chính lý trí.

Vân cúi xuống, đưa hai ngón tay lướt dọc khe ướt át của Minh, nhấn nhẹ, rồi tách ra một lớp dịch trong suốt và đặc quánh. Cô đưa tay lên gần mặt, ngắm nghía như đang đánh giá một chất liệu quý hiếm. Rồi không báo trước, cô đưa ngón tay ấy vào miệng.

Đầu lưỡi Vân khẽ đảo quanh đốt tay, mắt vẫn dán vào khuôn mặt đỏ bừng của cô gái dưới thân.

"Vị của em... vẫn trung thực.

Một nụ cười nhẹ nhếch lên khóe môi.

"Nhưng ngọt thế này thì chắc chắn đang che giấu điều gì đó."

Cô cúi xuống, thổi một hơi lạnh lên vùng da vẫn còn rịn ướt, khiến Minh co rúm người lại.

"Và vì ngọt, vì dám dụ dỗ, nên càng đáng bị trừng phạt."

Cháttt

Một cái tát làm mông đỏ ửng, Minh run rẫy, từ trong ra ngoài. Hai ngón tay mistress quét lấy dịch từ âm đạo, kéo thẳng một đường và đang chà sát ở cửa hậu môn.

"Mở ra."

Chỉ một mệnh lệnh khẽ khàng, gần như thì thầm bên tai, đã đủ khiến hậu môn Minh co rút, căng cứng trong nỗi chờ đợi bản năng. Không găng tay. Không gel bôi trơn. Thứ duy nhất được dùng là chút tinh chất ướt át, sóng sánh từ chính âm đạo của cô - thứ "dấu ấn" ướt mềm mà Mistress Vân khai thác được, cô khẽ nhúng đầu ngón, rồi vẽ thành một vòng tròn hạ nhục trên lỗ hậu môn hé mở. Một nghi lễ của phục tùng.

Vân nâng tay lên - bàn tay thon dài với từng ngón nuột nà, trắng hồng không tì vết. Móng tay nàng không quá dài, nhưng được mài nhọn tinh tế như một thứ vũ khí ngầm, sắc sảo và gợi cảm. Khi ngón tay giữa đưa xuống, trượt nhẹ giữa hai mông, Minh như đông cứng lại vì cái cảm giác vừa lạnh, vừa uy quyền.

Ngón tay đó xoáy nhẹ trên đỉnh lỗ hậu, như vẽ một vòng tròn đầy nhẫn tâm, khoan thai nhưng không cho phép bất kỳ kháng cự nào.

"Không được rút lại," giọng nàng trầm và đanh. "Đây là lệnh."

Minh chỉ còn biết gật, quai hàm cắn chặt, hai bàn tay ghì cứng lấy thành ghế, móng tay cắm sâu vào da như tự trừng phạt chính mình để không phản kháng.

Rồi ngón tay thứ hai theo vào - không cảnh báo, không chần chừ.

Một âm thanh nghẹn bật ra từ cổ họng Minh. Cảm giác vừa lạnh, vừa thô, vừa mạnh đến rợn người. Không còn một chút dịu dàng nào sót lại. Chỉ còn sự xâm nhập của quyền lực, lặng lẽ mà tàn nhẫn - như thể những ngón tay ấy sinh ra là để giam giữ linh hồn của kẻ thuộc về.

"Hôm nay, lần đầu tiên tôi muốn cảm nhận cái lỗ dơ bẩn này... bằng tay trần."

Ngón tay thứ ba trượt vào, khiến Minh cong người, chân co rúm lại theo phản xạ.

Chát!

Một cú tát khác, lần này vào vùng bẹn ẩm ướt.

"Không được co lại! Tôi bảo em mở ra!"

Minh bật khóc, vừa xấu hổ, vừa nghẹn thở vì đau rát, vừa... ướt đẫm.

Bốn ngón tay vào. Đến lúc đó, hậu môn cô không còn là của riêng cô nữa. Nó là nơi Mistress đưa tay trần vào như một sự công nhận - rằng từ nay, mọi giới hạn đã bị gỡ bỏ.

Vân cong các ngón lại, móc vào thành hậu môn, như đang lục tìm tận cùng nỗi phản bội sâu nhất.
"Cơ thể này... không còn quyền được giữ bí mật với tôi nữa."
Rút ra. Đẩy vào. Một cú thật sâu.

Minh rú lên. Một tiếng thét không thể phân định là khoái lạc hay đớn đau, bởi cả hai đã hòa tan thành một thứ cảm giác cuộn trào, lấn lướt. Từ giữa hai đùi cô, dòng nước ấm ập ra trong cơn co giật tê liệt - bằng chứng không thể chối bỏ cho sự sụp đổ hoàn toàn của ý chí, của thân xác, của lòng tự tôn.

---

Dù cơ thể Minh vẫn còn run lên từng hồi - dư chấn của khoái cảm cực độ xen lẫn những cú tát rát bỏng chưa nguôi - thì bàn tay Vân, kẻ vừa tàn nhẫn như một kẻ trừng phạt không thương tiếc, lại trở về đúng với bản chất mà Minh khát khao nhất: dịu dàng nhưng không nhân nhượng, vững chãi và tràn ngập quyền chiếm hữu.

Bàn tay ấy không chỉ vuốt ve da thịt cô - nó như đang in sâu dấu ấn sở hữu, vạch rõ ranh giới rằng từ nay trở đi, từng run rẩy của Minh đều phải nằm trong tay Mistress.

---

Minh nằm nghiêng trên tấm đệm da, hai chân vẫn còn hơi run, co lại bản năng như con thú nhỏ vừa bị phơi bày tận cùng. Hậu môn cô nóng rát, co giật nhè nhẹ sau khi bị khuấy đảo bởi bàn tay trần của Mistress. Âm hộ thì đỏ ửng, ướt đẫm, vẫn còn dấu vết những cái tát - những "con dấu" đau đớn mà Vân để lại.

Im lặng.

Cho đến khi một chiếc khăn ấm áp áp nhẹ lên đùi trong. Vân không nói gì. Chỉ lau đi vệt dịch nhờn, lau quanh vùng kín bằng chuyển động tròn đều, nhẹ như thể đang xoa dịu một đứa trẻ. Khăn được thay bằng một miếng bông mềm ngấm dung dịch dịu nhẹ, hạ nhiệt, làm sạch. Vết đỏ hằn trên bầu ngực cũng được chị chườm cẩn thận, còn đầu ti... thì được nhẹ nhàng liếm láp.
Minh bật thở, da nổi gai vì sự tương phản.

"Tôi không dùng găng," Vân nói khẽ, "vì tôi muốn tay mình dính mùi em."

Minh mấp máy môi, đôi mắt đỏ hoe, nhưng không nói nên lời. Tất cả cảm xúc nghẹn lại trong cổ họng - chỉ có nước mắt chảy dài, âm thầm.

Vân nâng nhẹ hông cô dậy, kê một chiếc gối mỏng mềm dưới bụng, rồi bắt đầu thoa gel mát vào lỗ hậu môn vừa bị tàn phá. Không nói, không trách, cũng không xin lỗi. Chỉ có bàn tay ấy... bây giờ là phương thuốc duy nhất cô có thể bám vào.

"Lần sau sẽ còn sâu hơn," Vân nói, nhưng không phải để đe dọa. Giọng cô nhẹ, nhưng kiên quyết. "Vì tôi muốn em quen với việc... bị tôi giữ lại bên trong."

Minh rùng mình. Không biết là vì lời nói hay vì gel mát lạnh đang dịu đi cảm giác bỏng rát phía sau.

Cô để yên khi Vân rửa sạch cả hai nơi, thay ga giường, rồi kéo chăn bông phủ lên người Minh. Một bên đùi cô vẫn còn đỏ, nhưng cảm giác bị nhốt, bị chiếm hữu, giờ đây đã dịu lại thành một hình thái kỳ lạ của sự yên bình.

Vân ngồi xuống, ung dung như thể cả thế giới phải dừng lại vì cô. Một tay kéo đầu Minh tựa vào đùi mình, tay còn lại luồn vào mái tóc rối loạn ấy - chậm rãi, có chủ đích, như đang vuốt một món đồ đã được thuần phục.

"Khóc đi," Vân khẽ ra lệnh, không dỗ dành. "Khóc cho sạch những gì em còn giấu. Khóc xong, thì không được giữ lại gì nữa - kể cả tự tôn."

Minh bật khóc. Nước mắt tuôn ra không phải vì đau - mà vì tận sâu trong lòng, cô hiểu rõ: không còn nơi nào để trốn, không còn điều gì để giấu. Người phụ nữ đang đặt tay lên đầu cô... vừa là cơn bão, vừa là bến đỗ.

Vân cúi xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên đỉnh trán đẫm mồ hôi của Minh. Nhẹ, nhưng lạnh lùng như dấu triện cuối cùng.

"Em là của tôi," cô thì thầm, giọng trầm tối. "Khóc cũng phải khóc trong tay tôi."

---







Một chap H mà tui tự thấy ưng!
Tui đọc mà tui còn thấy nuấng nữa!!! 😅

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me