TruyenFull.Me

Em Thuoc Ve Ta Sm Sp F F

~~~Ngẫu hứng mùa quả ngọt~~~

---
Chiếc xe lướt êm qua những con phố ngập nắng, như một dòng trôi chậm giữa buổi chiều đang chín tới. Ánh mặt trời cuối ngày nghiêng nghiêng qua ô kính, đổ từng vệt vàng mật lên làn tóc nâu sẫm của Minh, ánh lên một màu ấm dịu, lẫn chút mơ màng.

Mồ hôi sau ngày làm việc đã khô từ lâu, nhưng khóe mắt cô gái trẻ vẫn ngân ngấn niềm chờ đợi. Ánh nhìn cô thả về phía ngoài - nơi phố xá chạy lùi như những thước phim quay chậm, nơi những điều nhỏ bé cứ âm thầm chạm vào lòng, lay động.

Xe chầm chậm ngang qua những gánh hàng rong bên vệ đường. Trên những tấm bạt cũ bạc màu, những xe đẩy đầy ắp, vun đầy những chùm vải tươi rói ánh lên sắc đỏ mọng, căng tròn dưới tán lá xanh non lấm tấm nắng chiều. Những quả vải như vừa được hái từ vườn, còn nguyên mùi nhựa cây và cái ngọt thầm lặng của miền nhiệt đới.

Minh quay sang, rụt rè. Ánh mắt long lanh như giấu trong đó cả mùa hè.

> "Chị... chị ghé lại cho em mua ít vải nha?"

Vân không nhìn sang, nhưng nơi khóe môi khẽ cong lên một nét cười như đã biết trước. Tay vẫn giữ chắc vô lăng, mắt vẫn dõi phía trước - điềm tĩnh như thể mọi sự nài nỉ đã nằm trong dự liệu. Cô nhớ rõ năm ngoái Minh đã ăn liền ba cân vải trong một chiều, hôm sau thì nằm mệt đừ như trái rụng. Đã giận, đã dạy, đã cảnh cáo... mà giờ vẫn lặp lại ánh mắt đó.

Vân không trả lời. Chỉ nhẹ lắc đầu.

Và nắng thì vẫn dịu dàng phủ xuống vai cô - như dìm giấu nỗi nghiêm khắc vừa trỗi lên trong một chiếc lắc đầu tưởng như nhẹ tênh.

> "Không được. Không ghé."

Minh cúi mặt, đôi bàn tay đan vào nhau trong lòng, ánh mắt ngập ngừng nhìn theo bóng xe dần bỏ lại sau lưng gánh vải chín. Cô không biết rằng, từ chiều, Vân đã âm thầm đặt sẵn 1kg vải organic - loại ngon nhất, sạch nhất - đang được giao về tận nhà.

Trên xe, Minh bắt đầu nhõng nhẽo, giọng nhỏ xíu như mèo con:

> "Em thích lắm mà... Hồi nãy nhìn thấy mấy chùm tươi quá trời..."

Vân liếc sang, đáy mắt hơi lay động - có chút buồn cười, có chút xót. Nhưng vẫn lạnh giọng:

> "Biết em thích nên mới không cho ghé. Đường ngoài đó bụi lắm, trái bẩn. Lần trước ai ăn nhiều quá phải nằm viện rồi nghỉ làm tận ba ngày, còn nhớ không?"

Minh im bặt. Chị nhắc lại chuyện đó là rén liền. Cô ngoan ngoãn cho đến khi về đến nhà. Vừa mở cửa, chuông reo - người giao hàng đến đúng lúc. Vân nhận túi vải, mang thẳng vào bếp, tháo bao, rửa từng quả một cách kỹ càng.

Minh len lén đứng ở ngưỡng cửa, chỉ hé nửa người vào bếp. Đôi mắt cô dõi theo từng cử động của Vân - từ cách người phụ nữ ấy chậm rãi tháo túi vải, rửa sạch rồi lau từng trái bằng khăn mềm, đến khoảnh khắc ngón tay thon dài nhón lên một quả chín mọng, vỏ căng đỏ như ngọc.

(Tay của Phú sát Hoàng hậu hái vải nè! Vải thì không đẹp, nhưng tay thì mê nha!)

---

Vân nhẹ nhàng tách lớp vỏ lụa, từng ngón tay như có phép - để lộ phần thịt trắng ngần, căng mọng, trong vắt như nước đầu mùa. Rồi không vội, cô đưa lên môi, cắn một miếng.

Minh khựng lại - đôi mắt sáng lên như trẻ con thấy quà.

> "Chị... chị mua vải hả?" - cô buột miệng, giọng lạc hẳn.

Thoáng một nét giễu nhẹ thoáng qua khóe môi Vân. Cô xoay người lại, nhướng mày nhìn Minh - không trả lời, cũng không vội. Chỉ thong thả chọn thêm một quả, tách vỏ như cũ, rồi ngước mắt lên:

> "Lại đây."

Minh lưỡng lự bước vào - tim đập thình thịch như phạm lỗi. Vân ngồi tựa vào cạnh bàn bếp, bắt chéo chân, bàn tay vẫn giữ trái vải trắng nõn trên đầu ngón. Khi Minh đến gần, cô vươn tay kéo nhẹ Minh ngồi xuống bên, rồi thản nhiên đút cả múi vải mát lạnh vào miệng cô.

Hương vị lan ra tức thì - ngọt đậm, thơm mùi nắng, lạnh dịu như chạm phải làn sương. Minh khẽ rùng mình, ngước mắt lên đầy bất ngờ. Nhưng Vân đã nghiêng đầu, nheo mắt nhìn cô:

> "Thèm đến thế cơ à?"

Minh đỏ mặt. Cô không đáp, chỉ khẽ gật đầu - như thú nhận một tội lỗi bé nhỏ.

Vân bật cười. Không phải cười lớn, mà là kiểu cười nửa miệng - vừa dịu dàng, vừa có gì đó trêu ghẹo, kèm chút trách nhiệm đầy quyền lực.

> "Lần trước chị đi công tác mua cho em ba cân. Ăn như rồng cuốn, tới khuya phải nằm ôm bụng rên rỉ."

Cô đưa tay chạm nhẹ vào cằm Minh, giữ ánh mắt ấy không được lảng tránh:

> "Lần này chỉ một ký. Hàng chị đặt organic đàng hoàng, nhưng phải ăn từ tốn. Nhớ không?"

Minh lí nhí, môi còn đọng vị ngọt:

> "Dạ... em nhớ rồi."

Vân khẽ gật đầu, như đã yên tâm. Nhưng ánh mắt cô vẫn không rời gương mặt đỏ ửng vì thẹn của người thư ký nhỏ. Cô biết rõ - với Minh, trái vải không chỉ là trái cây. Mà là món quà của sự nuông chiều, thứ mà cô gái ấy sẵn sàng đánh đổi cả buổi chiều nhõng nhẽo chỉ để được chạm tay vào.

Vân đút tiếp một trái nữa, lần này đưa sát tận miệng, cố tình để tay chạm nhẹ vào môi dưới của Minh. Rồi cô ăn thêm hai quả nữa, chậm rãi, thong thả. Sau cùng, cô phủi tay, nói như ra lệnh:

> "Tất cả của em đấy. Nhưng ăn vừa thôi. Ăn quá, mai chị kiểm tra bụng, thấy phình ra là không yên đâu."

Minh lí nhí dạ, mắt vẫn dán vào túi vải như một phần thưởng thiêng liêng. Vân liếc nhìn gò má hồng lên của cô, khẽ thở ra. Nét bướng bỉnh nhõng nhẽo ban chiều... giờ đã ngoan như mèo con nằm dưới chân chủ.

---

Minh vốn rất ngoan. Dù thèm lắm, cô vẫn cố nhịn. Những quả vải được cô nâng niu ăn chậm rãi - mỗi lần chỉ năm, bảy quả. Sáng một chùm, chiều một chùm, tối thêm một chùm nữa nếu thật sự không chịu nổi. Cô lau từng quả một bằng khăn mềm, ngắm nhìn như món quà xa xỉ. Nhưng càng ăn ít, cơn thèm lại càng cuộn lên, âm ỉ.

Đến trưa hôm sau, túi chỉ còn vài quả. Trong lúc ngồi trên xe cùng Vân về nhà, Minh lí nhí hỏi, giọng nhỏ như con mèo ngoan xin phần ăn phụ:

> "Chị... mai em ăn thêm được không? Hay chị đặt thêm một ký nữa nha?"

Vân đang lái xe, tay hơi khựng lại một chút. Ánh mắt cô liếc sang - ngắn gọn nhưng đủ sắc:

> "Không. Một ký là đủ rồi. Em thèm thì đợi ba ngày, rồi chị sẽ đặt tiếp."

Minh cúi đầu, không dám cãi. Nhưng trong lòng, một tiếng thở dài vang lên. Cô không phản kháng - ít nhất là bằng lời. Nhưng trong đầu, sự thèm thuồng đã bắt đầu bày mưu.

---

Tối hôm đó, nhân lúc Vân ra ngoài gặp đối tác, Minh mở điện thoại lén. Tim đập rộn ràng, lòng dấy lên thứ cảm giác quen thuộc: hồi hộp, lấm lét, và... có chút kích thích. Cô mở ứng dụng siêu thị, tìm loại vải gần giống hôm trước. Chỉ một ký. Giao trong đêm. Tên người nhận: "M."

Khi shipper đến, Minh hấp tấp chạy ra cửa, liếc quanh rồi ôm túi vải chạy thẳng vào phòng riêng như kẻ giấu vàng. Tim đập mạnh, mồ hôi rịn khắp lưng. Cô biết rõ mình đang làm sai - nhưng không cưỡng lại được.

Ngồi xuống sàn, Minh rút một chùm vải ra, cẩn thận tách vỏ. Quả đầu tiên được cắn thật chậm - lạnh, ngọt, thơm như nắng đầu hạ. Nhưng đến quả thứ tư... cô không còn giữ được nhịp. Ăn vội, nuốt nhanh, nước dính cả hai tay, môi đỏ mọng, cổ họng nóng bừng.

> "Không sao... mình chịu được... mai là ổn..."

Minh ăn bằng sạch, vừa để dễ phi tang, vừa để thỏa cơn thèm.
Cô gom vỏ vải lại, gói kín trong túi nilon nhỏ, nhét tận đáy sọt rác. Rồi uống liền hai cốc nước, lau miệng sạch, thậm chí còn xịt thơm phòng. Nhưng bụng bắt đầu tức nhẹ, cổ họng hơi rát. Người hâm hấp như đang giữ một bí mật... đang bốc cháy.

---

Sáng hôm sau, Minh ho khan. Mỗi lần nuốt nước bọt là cổ họng rát như kim châm. Cô cố giấu - nói ít, cười gượng, cúi đầu.

Trong bữa sáng, khi thấy Minh nuốt cháo mà mặt nhăn lại, Vân đặt thìa xuống, mắt lạnh như sương sớm.

> "Họng em bị làm sao?"

> "Dạ, chắc... tại tối qua em bật điều hòa hơi lạnh."

Vân không đáp. Ánh mắt cô hạ xuống môi Minh - hơi sưng. Rồi lướt qua cổ - có một vệt đỏ mảnh, dấu hiệu của dị ứng nhẹ. Mười giây sau, cô đứng dậy, lặng lẽ ra khỏi bàn.

Minh ngồi im, dạ dày thắt lại.

Chưa đến hai phút sau, Vân quay lại - tay cầm một túi rác nhỏ. Mở ra. Vỏ vải đỏ lấm chấm, vương chút nước ngọt. Một quả hư còn sót lại, nằm loi choi ngứa mắt.

> "Minh, nói chị nghe, cái gì đây?"

Minh cắn môi. Một giây. Hai giây. Rồi ba giây.

> "V... vải..."

> "Từ đâu ra?"

> "Em... em đặt..."

Khoảnh khắc ấy, không khí trong phòng như rơi xuống vài độ.

> "Em nghĩ chị sẽ không phát hiện?"

Giọng cô không cao, nhưng lạnh đến buốt người.

Minh im bặt, hai tay đặt dưới bàn bắt đầu run. Cô không biết Vân đã tìm thấy bằng cách nào - có thể là camera ngoài cửa, có thể là mùi hương lạ, hoặc đơn giản chỉ là... trực giác của một người đã quá hiểu cô.

Vân đặt túi rác xuống bàn, thẳng lưng nhìn Minh:

> "Chị đã nói gì?"

> "...Dạ..."

> "Chị chỉ dặn một lần. Rất rõ ràng. Vậy mà em vẫn cố tình."

Cô ngừng một nhịp. Giọng trầm hẳn:

> "Em ăn vải - không xin phép. Ăn nhanh đến mức đau bụng. Sáng nay không nói, còn định qua mặt chị. Và em nghĩ, chị sẽ bỏ qua?"

Minh cắn môi. Tay run nhẹ. Đến cả hơi thở cũng nghẹn.

> "Tắt tiếng đến vậy sao, Minh?"

Khoảnh khắc ấy, cô gần như không thở nổi. Từng lời của Vân như dội xuống ngực. Ánh mắt ấy không phải giận - mà là thất vọng. Sâu, lạnh và cứng như đá.

Minh thấy tim mình trượt xuống hẳn. Cô muốn quỳ ngay, muốn xin lỗi, muốn ôm lấy đôi chân ấy mà cầu xin tha thứ. Nhưng tay chân đã run rẩy, dạ dày thì quặn lại. Hơi nóng trong người như thiêu, nhưng ánh mắt Vân mới thật sự là thứ đốt cháy cô.

Minh vã mồ hôi, cắn môi ôm bụng quỵ xuống.
---

Vân không nói thêm lời nào. Cô chỉ cầm điện thoại, bấm gọi.

> "Đặt lịch khám cho Minh. Càng sớm càng tốt."

Minh hoảng hốt:

> "Không... em không sao... thiệt mà... chỉ hơi nóng bụng chút..."

Nghe tới bác sĩ, thuốc, hay kim tiêm, thì như bản năng làm cho Minh giật thót.

Vân quay sang, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao mỏng:

> "Chị không hỏi em cảm thấy thế nào."

Nửa tiếng sau, cả hai đã có mặt ở phòng khám quen thuộc - nơi Vân luôn đưa Minh đến mỗi khi cần kiểm tra sức khỏe định kỳ. Minh ngồi nép bên cạnh, ánh mắt len lén nhìn sang Vân nhưng không dám hé răng.

Bác sĩ khám rất nhanh. Sau khi siêu âm bụng và kiểm tra tiêu hóa, kết luận đơn giản: ăn trái cây có đường lúc bụng rỗng, ăn nhiều đồ nóng, cộng với tốc độ quá nhanh, dẫn đến kích ứng nhẹ.

> "Chị dặn ăn vừa thôi, mà em dám nuốt ngấu nghiến như vậy hả?" - Vân nghiêm mặt véo tai Minh khi bác sĩ quay ra ngoài lấy thuốc. Minh nào dám hó hé nửa lời.

Sau đó, Minh bị chích một mũi thuốc giảm co thắt, phát cho mấy gói thanh nhiệt. Ra khỏi phòng khám, cô đã cảm thấy nhẹ bụng hơn, đỡ đau, nhưng trong lòng lại càng lo - vì Vân vẫn chưa mắng, chưa nói nhiều. Sự im lặng này, đối với Minh... còn đáng sợ hơn cả trận đòn.

---

Trưa hôm đó, khi về đến nhà, Vân không nói một câu. Cô bảo Minh đi tắm, thay đồ - không được mặc đồ lót, chỉ được quấn khăn tắm. Minh nghe theo, trong lòng thấp thỏm như sắp bước vào một buổi điều trần kín.

Khi bước vào phòng ngủ riêng , ánh đèn mờ vàng đã bật sẵn. Vân ngồi sẵn trên ghế gần đầu giường, chân bắt chéo, ánh mắt lạnh như đá.

> "Vào. Khóa cửa lại."

Minh rụt rè bước tới, hai tay giữ chặt khăn. Vân chỉ tay xuống sàn, nơi đã trải sẵn một tấm thảm mềm.

> "Quỳ."

Minh quỳ xuống, đầu cúi thấp. Vân đứng dậy, bước chậm rãi về phía cô. Không vội. Không cần roi da hay dụng cụ gì - chỉ cần tiếng giày lướt trên nền gỗ cũng đủ khiến Minh rùng mình.

> "Em nghĩ chỉ cần giấu, là xong?"

> "Dạ... không... em xin lỗi... em biết sai rồi..."

> "Biết sai mà vẫn nuốt từng quả như thiêu thân. Dám làm cơ thể mình tổn thương. Để rồi chị phải đưa đi chích thuốc, và phải nghỉ làm sáng nay?"

Minh nín thở.

> "Vì một chút thèm ăn. Em dám qua mặt chị."

Vân ngồi xuống ghế, mắt không rời Minh. Một lúc sau, cô mới mở miệng:

> "Cởi khăn ra."

Minh ngẩng lên, môi run:

> "Chị..."

> "Cởi. Rồi bò lại đây."

Từng ngón tay run rẩy gỡ nút khăn. Mảnh vải mềm trượt khỏi vai, rơi xuống sàn. Minh cúi thấp đầu, hai đầu gối trượt trên thảm khi chậm rãi bò đến chân Vân.

Vân đặt hai ngón tay dưới cằm cô, nâng lên. Gương mặt Minh đỏ ửng vì xấu hổ. Cô đang trần trụi, trong khi Mistress vẫn mặc nguyên đồ công sở nghiêm chỉnh.

> "Thân thể này là của ai?"

> "...Của chị..."

> "Vậy ai cho em quyền hành hạ nó vì một túi vải?"

Minh cắn môi, không trả lời nổi. Nước mắt đã rưng.

> "Em sẽ bị xử lý - vì dối trá, vì phá luật, vì coi thường sự chăm sóc chị dành cho em."

Vân đứng dậy, đi đến tủ kéo ra một cái roi mây, lệnh cho Minh cầm lấy.

> "Chị đặt giới hạn không phải vì chị khắt khe, mà vì chị là người duy nhất giữ gìn thân thể này cho em. Còn em, chỉ cần một cơn thèm là bất chấp cả lời chị. Trưa nay em quỳ ở đây, nâng roi không được phép rớt, tội em chưa xong đâu!"

---
Minh quỳ gần cả tiếng, Vân đi tắm rửa rồi xem tài liệu, đến gần 1h mới cho Minh đứng dậy nhưng không cho mặc lại quần áo, rồi Vân đến công ty làm buổi chiều.

>" Chiều nay cho phép em ở nhà nghỉ ngơi, ngủ đủ 90 phút, ăn uống tử tế, đợi chị về chị tính tội em!"

>" Chị, em thật sự xin lỗi, em sai rồi!"
---

Vân không đáp. Cô quay lưng, bước đi vài bước, rồi dừng lại. Giọng nói trầm trầm, không lớn, không nhỏ, nhưng rơi vào tai Minh như một bản án:

> "Tối nay. Phòng trừng phạt. Em chuẩn bị đi. Không vì vải - mà vì lòng tin em tự tay làm nát."
---

ĂN VẢI - BẰNG CÁCH MÀ EM XỨNG ĐÁNG

Tối.
Khi Minh bước vào phòng trừng phạt, cô đã đoán trước sẽ bị đánh đòn. Cô cúi đầu, yên lặng cởi váy theo lệnh. Nhưng lần này, Vân không cầm roi.

Không có ánh mắt giận dữ. Không có tiếng quát tháo.

Chỉ có một Vân lạnh lẽo, ngồi sau bàn gỗ nhỏ, phía trên là khay vải chín mọng - loại mà Minh lén mua, lén ăn, và lén giấu. Thứ gây ra cổ họng khàn khô và lời nói dối.
Khay vải được lấy ra từ ngăn đông, còn toát lên khói lạnh.

Vân gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng trầm đều như tuyên án:

> "Cổ họng em yếu, chị sẽ không đánh, cũng không bắt em nuốt vải nữa."

Minh thở khẽ một hơi. Nhưng chưa kịp thấy yên tâm, thì Vân đứng dậy, nhẹ nhàng kéo ghế ra giữa phòng. Cô vỗ lên mép ghế gỗ thấp:

> "Quỳ lên. Chống hai tay. Dạng chân ra."

Tim Minh thắt lại. Cô làm theo, từng động tác run rẩy. Không phải vì chưa quen - mà vì cô hiểu, khi Vân không đánh mà vẫn phạt... thì hình phạt đó luôn đáng sợ hơn gấp bội.

> "Em muốn ăn vải? Em thèm đến mức sẵn sàng nói dối?"

> "Dạ... em xin lỗi..."

> "Không cần xin. Giờ em được ăn. Bao nhiêu cũng được. Nhưng ăn đúng cách - bằng thứ mà em xứng đáng."

Minh chưa hiểu hết thì Vân đã đeo găng tay y tế, rút từ khay ra một quả vải căng mọng, bóc vỏ. Rồi một quả nữa. Và một quả nữa.

Cô lấy từ ngăn kéo ra một tuýp gel bôi trơn, xịt lạnh lên tay - và cả lên hai lỗ bên dưới của Minh.

Minh rùng mình.

> "Mỗi quả vải là một lần em lén. Giờ chị sẽ đút vào từng quả. Một nửa trước. Một nửa sau. Không được đẩy ra. Nếu đẩy, chị sẽ nhét gấp đôi."

Vân lạnh lùng nói, rồi bắt đầu.

Quả đầu tiên - lạnh buốt và ướt - được đưa vào lỗ âm đạo, đẩy sâu bằng hai ngón tay.

Minh rên khẽ, lưng cong lên theo phản xạ.

Quả thứ hai - Vân bôi thêm trơn, rồi nhẹ nhàng nhét vào hậu môn. Một áp lực nhói nhẹ, nhưng không đau. Cảm giác quả tròn trịa bị đẩy vào khiến Minh siết tay, da nổi gai.

> "Hai ký. Em đã ăn gần hai ký vải cho ngày hôm đó, đúng không?"

> "...Dạ... em xin lỗi..."

> "Để sau đi."

Vân lấy tiếp hai quả nữa, đổi vị trí. Một quả cho lỗ sau, một quả cho lỗ trước. Lần này, cô đẩy sâu hơn - rồi giữ tay tại đó thêm vài giây, để chắc chắn cơ thể Minh đã "nhận lấy" món ăn mà cô thèm muốn.

> "Bốn quả. Hai lỗ. Đủ rồi chưa?"

> "...Em... xin chị..."

> "Không. Em còn thèm mà. Em nói 'bao nhiêu cũng được' còn gì?"

Vân không chờ Minh trả lời. Cô đặt một quả vải lên lưng Minh - vỏ vải xù xù lăn dọc theo sống lưng, như một dấu ấn, rồi Vân lột vỏ, tiếp tục đút thêm. Lỗ trước đã ướt đẫm. Lỗ sau khẽ co lại theo từng nhịp đẩy.

Minh cắn môi, hai má đỏ bừng - không phải vì sướng, mà vì nhục.

> "Từng quả em lén ăn... giờ sẽ ở trong người em. Từng quả là một lời nói dối. Từng quả... là một sự bất tuân."

Đến quả thứ bảy, Vân dừng lại. Hai tay cô giữ eo Minh, thì thầm:

> "Giờ, em giữ nguyên tư thế đó. Không được đẩy ra, không được rên, không được xin tha."

> "Nếu vải rơi ra, chị sẽ dùng gậy để nhét lại - và ghi hình toàn bộ."

Minh rùng mình. Cô cảm nhận rõ từng quả vải đang nằm sâu trong cơ thể - lỗ trước ẩm, co bóp, lỗ sau căng đầy khó chịu, lạnh buốt và dần rỉ nước. Thứ ngọt ngào từng thèm khát, giờ trở thành vật chứng cho sự phản bội niềm tin.

---

15 phút sau.

Vân quay lại. Minh vẫn giữ nguyên tư thế - mặt cúi sát ghế, mông vểnh cao, và hai lỗ dưới thì căng tức đến phát run.

Vân lấy khăn lạnh, lau gáy cho Minh. Giọng nhẹ hơn, nhưng không ấm:

> "Em học được bài gì?"

> "...Thứ em muốn... không phải lúc nào cũng được phép..."

> "Thân thể em... là của ai?"

> "...Của chị..."

> "Tốt."

Vân bắt đầu rút từng quả vải ra - chậm, trơn, nhớp, kéo theo tiếng thở nghẹn của Minh.

Khi xong, cô không đánh. Không mắng. Chỉ đặt một tay lên lưng cô gái đang quỳ, thì thầm:

> "Lần sau mà còn thèm ăn vụng... chị sẽ để nguyên cả chùm vải trong người em suốt một đêm."

---

ĐỎ NHƯ TRÁI VẢI

Cơ thể Minh run lên từng nhịp khi những quả vải cuối cùng được rút ra. Mỗi lỗ đều bỏng rát và nhức nhối - không phải vì vết thương, mà là vì cảm giác nhục nhã sâu sắc.

Cô vẫn còn quỳ, trần trụi, mông đỏ au vì căng tức và ẩm ướt.

Vân không cho mặc lại gì cả. Cô kéo Minh đứng dậy, lạnh lùng nắm lấy cổ tay dắt đi như dắt một con vật.

> "Đi vệ sinh. Nhưng dưới sự giám sát. Chị cần chắc em không giấu gì trong người nữa."

Minh cúi đầu, đỏ mặt vì xấu hổ. Cô không dám phản kháng. Cả đoạn đường ngắn ra phòng vệ sinh tầng hầm như dài vô tận.

---

Trong phòng vệ sinh.

Vân ngồi trên bệ cao, tay khoanh trước ngực. Minh quỳ trước bồn vệ sinh, hai chân mở rộng, hai tay chạm sàn.

> "Tự đẩy ra. Sạch sẽ và chậm. Đừng làm rơi vung vãi."

Minh rướn người, cố thả lỏng. Vài mảnh vải vụn, chất lỏng ẩm và tinh dịch bị kích thích trào ra khỏi lỗ sau, nhỏ xuống nền lạnh. Âm đạo cũng chảy ra thứ sền sệt và nước nhờn trơn - như lời tố cáo rõ ràng về việc cô đã bị "cho ăn" theo cách không ai dám nhắc.

Vân nhìn kỹ từng giọt. Gương mặt cô không đổi sắc.

> "Dơ. Bẩn. Và đúng như thứ mà em chọn khi bất tuân."

> "Đứng dậy, dang chân. Ngẩng đầu lên."

Minh làm theo, môi run bần bật.

> "Đây là phần chị đã cảnh báo. Nhưng em vẫn lặp lại lỗi."

Bất ngờ, Vân đưa tay xuống, tát thẳng vào vùng âm đạo của Minh bằng lòng bàn tay mở - một cú tát trọn vẹn, không nép, không nhẹ.

Bốp!

Minh oằn người, rên đau, mồ hôi túa ra khắp trán. Môi dưới co giật.

Bốp! - cú thứ hai.

> "Một tát - vì cái miệng dối trá dưới này." "Hai tát - vì cái lỗ ướt nhẹp bất kể là bị phạt." "Tát thứ ba..." - Vân thì thầm, rồi dừng lại.

> "...Dành cho lần sau - nếu còn có lần sau."

---

Minh chưa kịp thở, thì Vân đứng dậy, kéo cô ra giữa sàn gạch lạnh, ép quỳ xuống bằng một tay đè lên gáy.

Minh cúi gằm, tay run khẽ, mắt không dám ngước lên nhìn người đối diện.

Vân im lặng đứng đó, bóng cô in dài trên nền nhà, trong tay là một chiếc roi da ngắn - không to bản, nhưng dày, chắc và nặng vừa đủ để mỗi cú quật xuống đều in lại rõ ràng, sắc nét. Minh đã từng thấy nó, trong lần vi phạm trước. Nhưng lần này... Vân không nói một lời nào thừa.

> " Tay chống sàn, mông nâng cao lên."

Giọng cô trầm, đều, không cao - nhưng chứa đầy uy lực.

Vút - BỘP!

Cú quất đầu tiên đập xuống má mông trái - tạo một đường đỏ ngay lập tức, nổi gân máu nhẹ dưới da. Da nóng rực.

Vút - BỘP! - cú thứ hai cho má bên kia. Cân xứng.

Minh khóc không ra nước mắt. Cơ thể oằn cong, nhưng Vân đã giữ chặt eo. Cô vừa quất, vừa đếm:

> "Một - vải ngọt."

> "Hai - dối trá."

> "Ba - cứng đầu."

> "Bốn - phải nhớ đời."

Lại thêm năm roi nặng trịch, từng lằn đỏ cộm xếp thành hàng vắt ngang đôi mông run rẫy.

Thêm năm roi, toàn bộ mông sưng vù, có vết chéo nhau, mông đỏ chót.

BỘP! - cú cuối cùng nặng nhất, đánh ngay vào khe mông - nơi đỏ và ẩm nhất. Minh bật khóc.

> "Mông em giờ đỏ như trái vải. Mỗi lần nhìn vào gương - nhớ đây là quả em ăn bằng thân thể, không phải miệng."

---

Kết thúc.

Vân lau mồ hôi trên trán Minh, nhẹ giọng hơn:

> "Không phải chị ghét em ăn. Mà chị ghét việc em làm sai rồi nghĩ rằng chị sẽ không biết."

Minh chỉ biết gật đầu, đôi môi sưng, nước mắt ràn rụa.

Cô được lau người bằng khăn lạnh, mặc lại váy ngủ mỏng, nhưng không có quần lót - để mông trần vẫn còn rát và vùng dưới vẫn còn ướt, làm nhắc nhở.

Trước khi rời phòng, Vân ghé sát tai, nói thật khẽ:

> "Từ giờ, bất cứ thứ gì em muốn đưa vào cơ thể mình - đều phải xin phép chị. Kể cả là trái cây."

---

GIỮ LẠI CÁI ĐAU - GHI LẠI CÁI NHỤC

Sau khi lau sạch cơ thể cho Minh, Vân không cho cô lên giường.

Cô chỉ tay vào góc phòng - nơi có chiếc quạt cây cũ kỹ, đang quay đều ở tốc độ trung bình.

> "Đứng đó. Dạng chân. Chống tay vào tường. Vén váy lên."

> "Mông để trần. Đối diện với quạt. Cho gió thổi vào. Đừng co người."

Minh lặng lẽ bước đến. Cô làm theo - từng động tác chậm chạp, vai run lên vì đau và lạnh. Mông cô vẫn đỏ lựng, vệt roi còn hằn rõ thành từng đường đậm nhạt. Cơn rát như lửa - giờ lại bị gió lùa vào, khiến đau rát tăng gấp bội. Nhưng cô không dám kêu.

> "Đứng yên như vậy đến 9 giờ."

> "Nếu chị thấy em xê dịch, chị sẽ cho roi da trở lại. Và lần này, chị sẽ đánh tới khi mông rướm máu."

---

Đêm. Không gian im lặng.

Minh đứng run rẩy. Cô nghe rõ từng tiếng gió lùa vào vùng da bị đánh, từng lần thịt co giật vì lạnh. Nhưng cô không dám xê dịch. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Hai chân mỏi nhừ.

Mỗi lần mông nhói lên, Minh lại nhớ tới từng quả vải cô giấu. Nhớ tới khoảnh khắc Vân kéo cô đến nhà vệ sinh, rồi tát vào vùng kín.

Không phải đòn roi làm Minh xấu hổ nhất - mà là ánh mắt lạnh, và sự chủ động tàn nhẫn ấy. Cô biết: Vân không đánh vì tức, mà vì dạy. Mỗi vết đau đều mang ý nghĩa.

---

8: 59 p.m

Vân quay lại. Tay cầm theo một xấp giấy và cây bút mực.

> "Ngồi xuống ghế thấp kia. Không được ngồi đè lên mông - phải ngồi kiểu mở chân."

> "Viết kiểm điểm."

> "Ghi rõ: Từng cảm giác khi bị nhét vải vào âm đạo và hậu môn. Từng lần đau khi bị phạt. Và bài học rút ra."

Minh lí nhí:

> "...Em viết bây giờ, hay có thể để đến sáng mai ạ!?"

> "Ngay tại đây. Viết ngay. Để cảm giác còn mới."

Minh ngồi xuống chiếc ghế gỗ không đệm. Vì mông quá đau, cô phải nghiêng người, mở chân ra để tránh đè lên những chỗ bị roi da đánh. Cô cầm bút, tay run lên, nhưng vẫn cố viết.

---

BẢN KIỂM ĐIỂM - TỘI LÉN ĂN VẢI

> Em tên là Minh, nô lệ của Mistress Vân.
Tối hôm qua, em đã phạm tội lén ăn trái cây - không xin phép, và nói dối Mistress.
Em bị bắt nhét vải vào âm đạo và hậu môn - 7 quả. Cảm giác là...
...
(viết bằng chữ run run, từng câu cụ thể về mỗi lần quả vải bị đẩy vào lỗ, cảm giác mát lạnh, căng rát, co thắt. Sau đó đến khi đi vệ sinh, rồi đến những cú tát vào âm đạo, và cuối cùng là roi da- từng tiếng, từng vết đỏ...)

Cuối trang, cô viết:

> Em học được rằng:
- Từng hành động nhỏ đều bị Mistress nhìn thấu.
- Miệng có thể nói dối, nhưng lỗ thì không.
- Thân thể này không còn thuộc về em nữa. Và em phải biết ơn vì điều đó.

Minh ký tên. Gập giấy lại. Đặt lên bàn.

---

9:30 tối.

Vân quay lại, nhấc bản kiểm điểm lên đọc ngay trước mặt Minh.

Không một từ khen. Không một lời tha. Chỉ có một ánh nhìn trầm xuống, như muốn đóng nỗi nhục này vào tận ký ức của Minh.

Cuối cùng, Vân phán:

> "Sáng mai em không được mặc quần lót. Và sẽ phải nộp bản kiểm điểm này vào hộp tài liệu cá nhân do chị giữ. Để mỗi lần em tái phạm, chị sẽ mở ra, đọc lại - và chọn hình phạt gấp đôi."

Minh cúi đầu:

> "...Em hiểu. Em cảm ơn Mistress đã dạy dỗ..."

> "Tốt. Giờ thì lên giường - nằm nghiêng, để mông không đụng giường. Và ngủ... trong tư thế của một con nô lệ vừa bị đánh dấu."

---
VĂN PHÒNG - VÀ BÀN TAY MISTRESS.

Sáng hôm sau.

Minh bước vào công ty trong chiếc váy bút chì dài tới gối, sơ mi trắng, tóc buộc cao. Bề ngoài không khác thường lệ. Nhưng bên trong... trống rỗng - đúng như lệnh Mistress đã ra đêm qua: "Không được mặc quần lót. Để mông em nhớ mà không quên."

Mỗi bước đi là một lần cảm nhận - váy mỏng lướt nhẹ qua phần mông vẫn còn hằn vết roi da sưng tấy rát buốt, âm đạo vẫn nhức nhối vì bị tát. Gió lạnh từ điều hòa phả vào giữa hai đùi trần khiến cơ thể co lại. Nhưng Minh phải làm ra vẻ bình thường - tiếp khách, in tài liệu, họp nhanh với phòng kế toán.

Vân thì như mọi khi - điềm tĩnh, chỉ đạo nhẹ nhàng, lạnh lùng. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra tối qua. Nhưng Minh biết - Mistress đang quan sát. Từng cử chỉ của cô đều bị soi từng lớp da.

---

11:20 sáng.

Minh đang cúi người sắp hồ sơ trên bàn, thì điện thoại nội bộ reo.

> "Vào phòng chị."

Giọng Vân. Ngắn gọn. Không cảm xúc.

Minh nuốt khan, đứng dậy, chỉnh váy rồi gõ cửa phòng giám đốc.

> "Vào đi."

Cửa đóng lại. Không gian yên tĩnh, ánh sáng từ cửa kính phản chiếu lên gương mặt Vân - vẫn là gương mặt đẹp như điêu khắc, nhưng hôm nay... ánh mắt ấy sắc hơn thường lệ.

> "Lại đây."

Minh bước tới.

> "Đứng thẳng. Hai tay đặt sau lưng. Nhìn thẳng vào chị."

Cô làm theo. Vân đứng dậy khỏi ghế, bước một vòng ra sau lưng Minh. Gió lạnh từ máy lạnh quét qua - và rồi, một bàn tay nhẹ nâng vạt váy phía sau lên.

> "Giữ yên."

Minh nín thở. Váy bị vén cao, mông trần lộ ra dưới ánh sáng trắng của văn phòng.

> "Ừm... Vẫn đỏ. Tốt. Roi da đánh sâu, màu lên đều. Không sưng quá - em chịu được."

Một ngón tay lạnh lẽo lướt nhẹ trên rìa má mông. Minh co lại, nhưng không dám phản ứng.

> "Có rát không?"

> "...Dạ có, Mistress..."

> "Tốt."

Vân cúi xuống, nhìn kỹ từng vết roi. Tay kia vén thêm váy lên, để nhìn thấy tận khe giữa.

> "Âm đạo em... bị chị tát bao nhiêu lần?"

> "Dạ...Bảy lần..."

> "Và vẫn còn ươn ướt. Vì nhục? Hay vì thích?"

Minh đỏ mặt, không trả lời. Một cái tát nhẹ từ Vân giáng xuống má mông:

> Bốp!

Âm thanh không lớn, nhưng chát vào sự im lặng trong phòng như tiếng vỡ của một lớp kính mỏng.

> "Trả lời."

> "...Vì... em nhục..."

> "Không chắc là chỉ có nhục."

Vân vẫn đứng ngay sau Minh, giọng đều đều:

> "Một thân thể phản ứng thế này... thì không thể chỉ vì xấu hổ."

Cô kéo váy Minh cao hơn một chút, tay đeo găng sẵn từ lúc nào. Không nói thêm lời, cô cúi xuống lấy từ hộp nhỏ bên bàn một trong hai quả vải còn bốc lên khói lạnh, có lẽ chị vừa mang nó ra từ ngăn đá.
Minh thót người.

> "Em biết đây là gì, đúng không?"

> "...Dạ..."

> "Một quả. Nhét vào đây - là lời nhắc em đã từng nói dối chị."

Ngón tay Vân nhẹ nhàng tách hai mép âm đạo ửng hồng của Minh, rồi từ tốn đẩy quả vải mát lạnh sần sùi vào bên trong - chậm, sâu, đến tận cùng. Minh cắn môi đến trắng bệch, đôi chân khẽ run.

> "Còn một quả nữa," Vân nói nhỏ, "dành cho lỗ phía sau - vì em không biết giữ mình đúng mức."

Cô bôi lớp gel trơn, rồi đẩy quả vải thứ hai vào hậu môn của Minh - chính xác, gọn gàng, như thể đang thực hiện một nghi thức.

> "Đủ. Một quả cho trí nhớ. Một quả cho bài học. Cả hai lỗ - để em nhớ, thân thể này vẫn đang bị kiểm soát."

Vân đứng thẳng dậy, sửa lại váy cho Minh như chưa từng có gì xảy ra. Mắt lạnh tanh, tay mở ngăn kéo, lấy ra bản kiểm điểm viết tay đêm qua.

> "Em ký vào đây một lần nữa. Ký bằng tên thật."

> "Và thêm một dòng: 'Đã kiểm tra hình phạt, mông vẫn đỏ. Đã bị lấp đầy hai lỗ. Tôi chấp nhận.'"

Minh run tay, nhưng vẫn cúi đầu làm theo. Mỗi nét mực chảy ra như tái hiện từng lần bị đẩy quả vải vào người, từng cú roi da nặng trịch quất đỏ mông như trái cây chín rực.

Vân cầm bản kiểm điểm, gập lại cẩn thận, bỏ vào bìa cứng riêng, rồi đánh dấu bằng nét mực đỏ: "Ngày 21 - Trái Vải."

Cô đóng ngăn kéo, không nhìn Minh, chỉ ra lệnh nhẹ nhàng:

> "Ra ngoài."

> "Giờ nghỉ trưa, em đứng trong toilet riêng. Vén váy lên. Tự soi gương."

> "Nhìn cho rõ từng vết đỏ - và cảm nhận hai quả vải đang nằm trong thân thể em."

> "Nếu ai nghe thấy tiếng em rên... thì đừng mong chị giải thích hộ."

Minh cúi đầu, môi run run:

> "...Dạ... em nghe..."

Và cô rời đi - từng bước nặng nề. Giữa buổi trưa văn phòng nhộn nhịp, chẳng ai biết rằng phía dưới lớp váy nghiêm chỉnh ấy... có một thân thể vẫn đang giữ trái vải - không phải để ăn, mà để nhớ.

---









Chương này ngọt quá ta ơi!😅

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me