TruyenFull.Me

Em Thuoc Ve Ta Sm Sp F F

“Em có thể sai… chị sẽ sửa. Nhưng em phải học cách trả giá, từng roi một.”

“Chị không bỏ rơi em khi em phạm lỗi. Nhưng em sẽ không bao giờ được quên cái giá của mỗi sai lầm.”

---

MỘT LỖI ...NHỎ

Trời đã nhá nhem khi chiếc Mercedes đen dừng bánh trước sảnh sau của tòa nhà công ty – lối vào dành riêng cho ban điều hành. Ánh đèn pha tắt chậm, phản chiếu mặt kính lái vừa đủ để lộ ra hai bóng người trong xe: một ngồi vững chãi ở ghế tài xế – sắc lạnh, quyền uy; một ngồi nép sát góc sau, nhỏ bé và câm lặng.

Trong khoang xe kín, tiếng điều hòa rì rì như lấn át cả hơi thở của Minh. Cô ngồi thu người, hai tay ôm chặt tập hồ sơ in lại, đặt gọn trên đùi. Vai hơi run, sống lưng cứng đờ.

Cô biết mình đã mắc sai. Một lỗi tưởng như nhỏ – chỉ là một bản báo cáo chưa được cập nhật đúng hạn – nhưng trong một cuộc thương thảo về phân chia lợi nhuận giữa hai tập đoàn, sự chênh lệch hơn 12% là điều không thể tha thứ. Mọi thứ suýt trượt khỏi tầm kiểm soát nếu không có Vân – người phụ nữ ngồi phía trước kia – lạnh lùng cắt lời bên đối tác, rút ra số liệu gốc và tự mình “mổ xẻ” toàn bộ cấu trúc hợp đồng trong chưa đầy mười phút.

Minh không dám nhìn lên kính chiếu hậu. Nhưng cô cảm nhận rất rõ đôi mắt đó – sâu, lạnh, và im lặng như mặt hồ đông – đang dồn nén một cơn giận có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Bỗng, giọng nói ấy vang lên, cắt không khí thành từng mảnh:

– Xuống.

Chỉ một từ. Không cao giọng, nhưng khiến Minh bật dậy như bị điện giật. Cô vội vã mở cửa, bước xuống, hơi lúng túng vì váy công sở bó sát khiến động tác không mượt mà. Khi đứng thẳng dậy, cô chạm mắt với bảo vệ đang rảo bước lại từ xa – và bất giác tránh ánh nhìn ấy như tránh một lời buộc tội.

Vân vẫn chưa ra. Theo thói quen, Minh bước sang phía bên kia để mở cửa cho cô. Nhưng khi tay cô chưa kịp chạm vào tay nắm, giọng nói kia lại vang lên – lần này sắc hơn:

– Em không đủ tư cách sóng bước cùng tôi hôm nay. Lui ra phía sau.

Minh đứng khựng lại. Mặt cô nóng bừng, tim đập dồn, nhưng đôi mắt vẫn cụp xuống. Không một lời phản kháng. Cô bước vòng ra sau xe, đứng thẳng người như một lính canh, chờ đợi Vân rời khỏi ghế lái với vẻ điềm nhiên đến lạnh lẽo.

Khi cánh cửa mở ra và đôi giày gót cao đen bóng chạm xuống mặt đá, Minh khẽ cúi đầu – không phải cúi chào vì phép lịch sự. Mà vì cô đã hiểu: cái giá cho một lỗi nhỏ, khi đi cùng một người như Vân, sẽ chẳng bao giờ nhỏ.

---

Phòng làm việc – 19:30

Cánh cửa khép lại phía sau lưng Minh với một tiếng “cạch” khô khốc, nặng nề như chốt hạ của một bản án. Căn phòng ngập trong thứ ánh sáng xanh trắng lạnh lẽo phát ra từ hai màn hình lớn. Không đèn vàng. Không tiếng nhạc nền như mọi khi. Chỉ có tiếng quạt máy lạnh chạy rì rì – và tiếng tim Minh đập loạn nhịp trong lồng ngực cô.

Vân vẫn ngồi đó, sau bàn làm việc phủ kính đen, đôi chân vắt chéo, tay gõ nhịp nhàn nhã lên mặt bàn kim loại. Bóng dáng cô hắt lên từ phía sau, tạo thành một đường viền sắc sảo – vừa tĩnh, vừa đe dọa.

– Em biết mình đã làm gì sai chưa?

Giọng trầm và thấp, không lớn tiếng – nhưng từng chữ như rơi xuống nền đá lạnh, rắn và không thể gỡ bỏ.

Minh siết chặt tay, rồi buông ra. Giọng cô nghèn nghẹn:

– Dạ… em… em biết. Là em đã chủ quan, không rà kỹ bản chốt...

– Chị không hỏi vì muốn nghe em biện minh.

Câu nói cắt ngang, chậm rãi nhưng sắc như dao cạo.

– Cũng không phải để nghe xin lỗi.

Vân chưa xoay người lại. Cô vẫn nhìn vào màn hình, ánh sáng phản chiếu lên gò má cao và sống mũi kiêu hãnh, vô cảm như được tạc từ đá lạnh.

– Mọi lời giải thích chỉ khiến em thêm nhỏ bé. Điều duy nhất em nên làm… là chịu phạt.

Minh cúi đầu. Nỗi nhục lặng lẽ dâng lên như sóng ngầm trong ngực. Nhưng cô không nói thêm gì nữa. Với Vân, lời nói không cứu được sai lầm. Chỉ có sự phục tùng – hoàn toàn.

Một nhịp im lặng kéo dài. Rồi:

– Lại đây. Đứng sau ghế chị. Úp mặt vào tường. Không được dựa. Tay chéo sau gáy.

Giọng ra lệnh, không lớn tiếng, nhưng chứa một lực buộc người khác không thể cưỡng.

Minh bước chậm từng bước, lòng bàn chân như nặng chì. Cô đi vòng ra sau ghế da, nơi Vân đang ngồi, nghiêng đầu làm việc, như thể mọi việc diễn ra là một phần công việc hành chính. Cô gái trẻ dừng lại đúng vị trí được chỉ định, xoay mặt vào bức tường sơn trắng lạnh lẽo, đặt hai tay sau gáy – cổ hơi căng vì tư thế lộ liễu.

Cô nghe tiếng phím gõ phía trước. Không nhanh. Không chậm. Điều đó khiến sự im lặng càng trở nên đáng sợ.

– Đứng thẳng. Vai không được trùng. Hông giữ cân bằng. Hai đùi không được kẹp lại.

Giọng Vân không cần cao, nhưng ngữ điệu mang một thứ quyền lực khiến từng đốt sống Minh như đóng băng. Cô lập tức điều chỉnh.

– Chị muốn nhìn thấy tất cả. Rõ ràng. Không che đậy.

Minh nuốt khan. Cô biết Vân không nói về cơ thể cô – mà là sự trần trụi của sự sai phạm, của nhục nhã, của sám hối không lời. Mọi thứ được phản chiếu trên màn hình Vân: chiếc váy bút chì bị kéo ngược từ lúc trên xe vẫn còn nguyên như một vết tích, còn lớp nội y... đã bị Mistress thẳng tay lột bỏ như một món đồ thừa.

Bóng Minh hiện rõ ràng giữa hai màn hình: một cô gái mặc áo sơ mi chỉnh tề phần trên, nhưng phần dưới hoàn toàn phơi bày. Đứng úp mặt vào tường như một học sinh bị đuổi ra khỏi lớp – nhưng cô biết, đây không còn là lớp học. Đây là nơi trừng phạt.

Vân vẫn tiếp tục làm việc. Gõ mail. Đọc tài liệu. Không nhìn Minh, như thể việc có một người đang đứng trần trụi sau lưng mình là điều hiển nhiên.

– Em đứng đó cho đến khi chị hoàn thành 20 email phản hồi.

Vân nói, không quay đầu lại.

– Với mỗi sai sót em đã gây ra trong bản báo cáo hôm nay, chị sẽ đánh một roi. Mười sáu lỗi – mười sáu roi. Nếu chị thấy em không đủ nghiêm túc trong tư thế… sẽ thêm mười roi.

Minh khẽ nhắm mắt. Hàng mi rung lên vì căng thẳng. Cô đã đọc từng dòng email đó khi rà lại file – mười sáu lỗi. Sai số, thuật ngữ, dữ kiện lặp, một dòng code trễ deadline. Mỗi lỗi như một vết dao khắc vào bảng thành tích.

– Dạ... em hiểu.

Tiếng đáp khẽ như tiếng thở, nhưng trong phòng không gì có thể lọt khỏi tai Mistress. Vân ngừng tay vài giây. Cô không nhìn Minh, nhưng tay đặt hờ trên bàn như sẵn sàng cầm tới món roi da đặt trong ngăn tủ cạnh bên – vẫn chưa cần dùng tới.

Từng phút trôi qua, mỗi âm thanh bàn phím vang lên như tiếng gõ cửa ngục.

Minh đứng đó – không chạm tường, không đung đưa, sống lưng giữ thẳng, bàn chân đặt sát, hai đùi khẽ tách. Mồ hôi lấm tấm sau gáy. Nhưng không phải vì nóng – mà vì nhục. Vì biết mình đang hiện diện như một minh chứng sống cho sự sai lầm – ngay sau lưng người mình yêu và kính sợ nhất.

---

20:12 – Sau 87 phút căng thẳng

– Xong.
Giọng Vân vang lên, nhẹ nhưng dứt khoát. Như một hồi chuông chấm dứt im lặng.

– Em đếm được bao nhiêu email?

Minh cắn nhẹ môi, hơi nghiêng đầu về phía tiếng nói. Cổ cô đã căng mỏi, tay vẫn đặt sau gáy, mồ hôi thấm dọc cột sống.

– Hai mươi... thưa chị.

– Còn chị... đếm được trong báo cáo của em – mười sáu lỗi. Chưa kể cái tội quên USB. Em còn nhớ không?

Minh khẽ run. Đôi tay nắm lại, những ngón tay siết lấy nhau để giữ bình tĩnh. Cô cắn môi đến trắng bệch, nhịp thở gấp khẽ dồn dập trong lồng ngực. Không khí trong căn phòng bỗng chốc như đặc quánh lại, nặng trĩu trên vai cô.

Câu hỏi đó… là án phán. Và cô sẽ phải tự mình thốt ra bản án ấy.

– Bao nhiêu roi?

Minh khẽ nuốt khan, cổ họng khô rát như bị thiêu đốt. Đôi mắt mở to, nhòe đi một chút bởi lớp lệ mỏng rưng rưng. Bàn chân lạnh ngắt như bị đóng băng, toàn thân cô bỗng trở nên nhẹ bẫng như sắp ngã gục.

– Chín mươi sáu... thưa Mistress.

Mỗi con số ấy bật ra khỏi môi như một lưỡi dao. Giọng cô nhỏ, run run đến nỗi chính bản thân cũng không dám tin mình đã nói thành lời. Một giọt mồ hôi lặng lẽ lăn dài từ thái dương, thấm vào gò má nóng bừng vì xấu hổ – và vì nỗi sợ đã chạm đến tận cùng da thịt.

Một tiếng xoay ghế vang lên nhẹ. Ghế da cao cấp chuyển động như có nhịp riêng, rồi dừng lại. Tiếng gót giày vang từng bước đều, dội lên sàn đá sáng bóng – dứt khoát, quyền uy.

Minh không dám quay lại, nhưng cô biết – Mistress đang đến gần. Rất gần.

Và chín mươi sáu – không phải chỉ là hình phạt. Đó là vết khắc vào thân thể, vào lòng trung thành, và vào cả nỗi nhục nhã đang lớn dần nơi đáy tim cô.

Hơi thở ấm áp phả nhẹ sau gáy, khiến da cô nổi gai. Hương nước hoa quen thuộc – lạnh, thanh, kiêu ngạo – như tràn vào mọi giác quan. Cô thấy mình bé nhỏ, trơ trọi, như một kẻ phạm tội vừa bị gọi lên trước vành móng ngựa.

– Ngay cả khi chị chưa nói gì... em đã run như một cánh cửa chờ đóng sập.
Vân khẽ nói, không hề tức giận, nhưng điều đó chỉ khiến câu chữ thêm phần hiểm hóc.

–Tốt! Biết sợ là tốt.

Một cái búng nhẹ vào mông trần. Chỉ là một cái chạm. Nhưng nó khiến Minh giật mình.

– Nhưng nỗi sợ phải dẫn đến thay đổi. Chị sẽ dạy em... cách không được phép sai nữa.

Giọng Vân dịu lại – không mềm, mà là thứ dịu dàng nguy hiểm như lưỡi dao được mài mỏng. Minh nuốt khan.

– Quỳ lên ghế. Tay chống mép bàn. Ngẩng mặt. Không được khóc.

– Dạ...

Không một chút do dự. Minh làm theo. Cô trèo lên ghế, tay đặt lên mặt bàn lạnh buốt, đầu hơi ngẩng, váy vẫn bị kéo cao để lộ hoàn toàn phần thân dưới – nơi vừa phải hứng chịu ánh nhìn của Mistress, giờ sẽ hứng chịu điều nặng nề hơn.

Trong mắt cô, màn hình máy tính vẫn sáng. Và bóng phản chiếu của chính mình – trần trụi, quỳ gối, như một hình phạt sống động – hiện rõ ngay phía sau ánh sáng đó. Không gì có thể che giấu. Không gì có thể xóa được hình ảnh đó trong lòng cô.

Một âm thanh nhẹ vang lên sau lưng – như tiếng vải sượt qua da. Vân đã mở ngăn tủ bên trái bàn làm việc. Và từ đó, cây roi mây sơn đen được rút ra – chậm rãi, uy nghiêm như một nghi thức.

Cây roi không to. Nhưng dẻo và lạnh. Minh từng nhìn nó nhiều lần khi dọn phòng làm việc – treo nơi cao nhất, không ai dám chạm vào. Vân chưa từng dùng. Chưa từng cần dùng. Cho đến hôm nay.

Một tiếng rít khe khẽ vang lên, và rồi:

“Chát!”

Cú roi đầu tiên giáng xuống mông trần. Không quá mạnh – nhưng đủ để để lại một vệt nóng rát dọc theo da thịt.

Minh không kêu. Chỉ khẽ rùng mình, đôi môi mím chặt.

“Chát!”

Lần thứ hai. Đôi mắt Minh nhắm lại trong chớp nhoáng. Hơi thở dồn dập hơn, nhưng cô vẫn giữ im lặng.

“Ba… bốn… năm…”

Những tiếng roi tiếp nối nhau, đều đặn. Không vội vàng, không ngẫu hứng. Từng cú như có định lượng, có khoảng cách, và có mục đích – vừa để đau, vừa để khắc ghi.

Mỗi đường roi như một vết mực đỏ đánh dấu lên sự bất toàn. Trên da, là vết quất. Trong lòng, là cảm giác bị bóc trần, bị dẫn dắt, bị buộc phải nhìn lại sự yếu kém của bản thân. Không còn nơi trốn. Không còn ai bênh vực. Chỉ còn cô – và Mistress.

Minh khẽ run. Hơi ấm trên mông bắt đầu chuyển thành nóng rát. Nhưng điều khiến cô nghẹn lại không phải là đau... mà là cảm giác được nhìn thấy. Được kiểm soát. Và được đặt vào đúng vị trí mình cần phải thuộc về.

Phía sau, Mistress Vân vẫn đứng vững. Bàn tay cầm roi không run, ánh mắt không đổi. Trong từng nhịp thở, là sự lạnh lẽo uy nghiêm của một người không cần la hét, không cần trừng mắt – mà vẫn khiến đối phương khuất phục.

Và Minh biết, đây mới chỉ là khởi đầu.

---

Chiếc roi mây trong tay Mistress không to, không dày, nhưng lại chính là thứ công cụ đáng sợ nhất. Bởi nó không trừng phạt bằng lực – mà bằng sự chính xác. Mỗi lần roi quét xuống, âm thanh như xé toạc không khí tĩnh lặng. Đường roi mảnh, sắc, không để lại vết bầm thô – mà để lại những lằn đỏ dài, ngọt ngào và tàn nhẫn như nét mực uốn lượn trên trang giấy da thịt.

“Chát!” – roi thứ mười giáng xuống, cắt ngang bầu mông trần đang run lên từng chập. Minh không rên. Nhưng hơi thở cô đã gấp gáp hơn, không đều. Mồ hôi bắt đầu nhỏ xuống từ cằm, rơi từng giọt lạnh ngắt lên mặt bàn gỗ lạnh.

“Chát!” – roi thứ mười bảy. Một tiếng đập chắc, sâu. Da mông cô đã chuyển sang màu đỏ rực, căng lên như muốn nứt. Các vết roi giao nhau chằng chịt như mạng nhện – những đường chéo đỏ sẫm, đan lên nhau tạo thành một tấm lưới nung nóng.

Minh cắn môi, tay chống lên bàn run nhẹ. Mỗi lần thở, sống lưng cô như bị kéo căng, toàn thân chỉ còn biết dồn lực vào hai đầu gối và cánh tay.

“Chát!” – roi thứ hai mươi tư.

Bàn tay trái của cô bất giác lướt đi một chút, thiếu kiểm soát. Cổ tay run, trượt nhẹ khỏi góc bàn như thể sức lực đang dần rút cạn. Nhưng Vân không bỏ sót.

– Đỡ yếu thế này... có đáng để chị phải lên tiếng thay em trong cuộc họp chiều nay không?

Giọng Mistress không lớn. Nhưng từng từ rơi ra như đá tảng.

Minh rùng mình. Cô siết lại tay. Hít sâu.

– Em... xin chịu phạt...

– Không cần xin.

Tiếng Vân cất lên ngay sau đó, sắc như một cái tát vào lòng tự trọng.

– Em là đồ của chị. Và đồ hỏng... thì chị phải sửa.

Câu nói đó, khiến toàn thân Minh lạnh toát – dù phần da thịt đang bỏng rát. Không phải vì sự sỉ nhục. Mà vì sự thật.

Mistress không trách móc. Không nổi giận. Nhưng chính vì thế, từng câu chữ lạnh lùng ấy lại như khắc sâu hơn cả trăm roi lên lòng cô.

Cô là người của Mistress. Không còn quyền xin tha. Chỉ còn quyền chấp nhận. Và sửa.

Và khi cây roi lại vung lên lần nữa, Minh nhắm mắt. Cô không còn đếm. Cô không còn lùi bước. Cô chỉ còn một mục đích – chịu đựng… để xứng đáng.

“Chát! Chát! Chát!” – ba cú liên hoàn. Minh quằn người, chân co giật. Nhưng tuyệt nhiên không phát ra tiếng khóc nào. Chỉ có tiếng thở đứt quãng và cả thân thể co rúm.

– Bắt đầu từ roi thứ ba mươi, mỗi lần em rên, chị sẽ cộng thêm ba roi nữa.

Minh nín thở.

Roi 30. Roi 31. Roi 32. Đầu Minh đập nhẹ vào cạnh bàn vì không chịu nổi, nhưng vẫn không một tiếng khóc. Chỉ có tiếng mồ hôi nhỏ tí tách xuống sàn đá.

Roi 45. Da mông đã rướm máu. Vân dừng lại, đưa ngón tay chạm nhẹ vào vết sưng nứt. Cô không lên tiếng, nhưng hạ roi xuống.

– Mở rộng hai chân. Quỳ nhưng dạng ra.

Minh cắn răng làm theo. Một tư thế mở hoàn toàn, trần trụi, nhục nhã – hậu môn và vùng kín đều phơi ra dưới ánh sáng trắng lạnh.

– Em có biết vì sao chị cho em phơi thân thế này sau khi phạm lỗi không?

– ... Để... em không quên...

– Không. Là để mỗi lần em cúi đầu qua bàn, nhìn thấy bàn phím, nhìn thấy ghế chị ngồi… em nhớ chính nơi này, chính dưới bàn này, chính phía sau lưng chị… em từng bị quật gần trăm roi. Và đáng hơn cả thế.

“Chát!” – roi 50. Roi 51. Roi 52. Vân không hề giảm lực.

Lúc này, Minh đã run như sốt rét. Cô không còn phân biệt được đau hay lạnh, rát hay tê. Chỉ biết là mọi thứ phía sau đã cháy rừng rực, như có lửa đang thiêu.

Roi 60. Vân ngừng tay. Cô đặt roi lên bàn, thay bằng một chiếc thước sắt bản to – thứ thường dùng để vạch biểu đồ.

– Còn 36 roi. Em nghĩ mình chịu nổi không?

– Em... không dám nghĩ... chỉ xin được phạt đúng số...

– Tốt.

Roi 61. Thước sắt quất trúng rìa mép âm hộ. Minh giật mạnh, bàn tay trượt khỏi mép bàn. Cô chống lại ngay, tay siết lấy mép gỗ như bấu vào sự sống cuối cùng.

Roi 62. Roi 63. Trực tiếp vào vùng khe – đau buốt như điện giật. Nước mắt bắt đầu chảy, nhưng Minh không phát ra một tiếng nức nào.

– Bắt đầu từ đây, chị đổi dụng cụ. Em đã gây ảnh hưởng đến thương vụ lớn nhất quý này. Em tưởng chị dễ tha thế à?

Minh gục đầu:

– Em biết lỗi... em xin chịu.

Chiếc roi da đầu nhỏ được lấy ra. Loại chuyên dụng – nhẹ, dẻo, nhưng khi quất trúng vùng nhạy cảm sẽ để lại những vết hằn sâu đến rát bỏng.

Minh nhận ra nó. Cô đã từng chịu đựng thứ này… nhưng chưa bao giờ ở mức chín mươi sáu.

– Bước xuống ghế. Không được để rơi váy!

Giọng nói sắc lẻm của Mistress vang lên, không lớn nhưng đủ khiến toàn thân Minh run lên một nhịp. Cô khẽ gật, cẩn thận rời khỏi ghế, từng cử động dè dặt như người đang bước ra pháp trường. Đôi chân hơi chùng xuống, thấm đẫm sự căng thẳng và sợ hãi. Váy vẫn giữ đúng nếp, không trượt khỏi hông, nhưng tim Minh đã đập loạn sau xương ức.

Cô biết không cần hỏi. Mistress không cần lặp lại.

Vân ngồi xuống ghế xoay, tư thế nhàn nhã như thể đang chuẩn bị đọc một bản báo cáo thường kỳ. Đôi chân bắt chéo, một tay nhẹ nhàng vỗ lên đùi – chỉ một cái ra hiệu đủ để Minh hiểu cô phải làm gì.

Minh khẽ hít vào, rồi cúi thấp người. Hai tay chống vào đầu gối Mistress để giữ thăng bằng, cô chậm rãi nằm sấp lên đùi người phụ nữ ấy, mặt áp xuống vạt váy, mái tóc dài trượt ra phía trước che một phần gương mặt nóng bừng. Cô cắn môi đến trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền khi cảm nhận lòng bàn tay Mistress đang kéo váy cô lên, gấp gọn gàng trên lưng, để lộ mông trần và vùng đùi non đang run nhẹ.

Đùi cô áp sát đùi Mistress. Một tay của Vân giữ eo Minh, điều chỉnh góc độ, nâng mông trần lên cao hơn một chút – đúng tầm roi.

Minh cảm thấy mình như một đứa trẻ con bị đặt lên đùi mẹ để ăn đòn. Nhưng không, nỗi nhục ở đây không phải trẻ con – mà là một nữ nô bị trừng phạt.

Tim cô đập thình thịch bên tai, hai tay nắm chặt vào nhau trước bụng, các ngón tay lạnh toát. Da cô đã ấm lên vì sợ, vì biết điều gì đang chờ phía sau.

Và rồi… có tiếng xoay nhẹ của cán roi.

Một nhịp thở dừng lại.

– Đây là hình ảnh cuối cùng trong ngày hôm nay chị muốn nhìn: một con bé ngu dại, bị đặt mông lên đùi Mistress, để nhận đủ hình phạt vì cái tội làm chị mất mặt.

Roi 70. 71. 72. Mỗi lần roi vút xuống là mỗi lần Minh bật nhẹ người lên rồi lại bị đè xuống. Nước mũi, nước mắt hòa vào nhau. Hông cô bắt đầu mất cảm giác. Nhưng không ai tha cho cô.

Roi 80. Lúc này, Vân lấy một khối đá lạnh, nhấn vào giữa khe hậu môn đỏ rát – vừa để giữ máu không rỉ, vừa khiến Minh không thể kẹp đùi. Cảm giác lạnh buốt đối lập với đau rát làm Minh giật nảy.

– Còn 16 roi cuối. Nếu em chịu nổi mà không bỏ tư thế, chị cho em ngồi lên thảm, không phải đứng góc sau lưng chị đến nửa đêm.

Minh gật đầu, môi mím chặt.

Roi 81 – 96. Mỗi roi như vẽ từng đường máu lên da mông cháy bỏng. Nhưng Minh không gào. Không khóc. Không sụp đổ.

Chỉ thở – từng nhịp đứt đoạn.

---

21:30 – Phòng làm việc, sau trừng phạt

Minh quỳ dưới chân bàn làm việc của Mistress, không còn cảm nhận được sức nặng của chính thân thể mình. Da thịt phía sau rách rưới, sưng phồng, thấm máu dính vào mép váy kéo hờ. Mỗi hơi thở đều rát như đốt. Nhưng cô vẫn gượng.

Chỉ đến khi Vân đứng dậy, bước lại gần, rồi cúi xuống bế cô lên – Minh mới biết: cơ thể mình, thực sự không còn khả năng gượng nữa.

– Em định nằm gục ở đây luôn à? – Vân hỏi khẽ, giọng vẫn lạnh nhưng nhẹ hơn.

Minh lắc đầu, rồi gật. Một cử chỉ ngập ngừng, như thừa nhận: Em xin lỗi. Em chịu.

Vân không nói gì thêm. Cô bế Minh lên ngang ngực, đôi tay vững chãi, hơi ấm phả vào từ cổ áo sơ mi còn thơm mùi nước giặt. Minh không chống lại. Cô vùi mặt vào vai Mistress, để mặc những giọt nước mắt im lặng lăn xuống cổ áo người kia.

Không còn humiliation. Không còn powerplay. Lúc này, chỉ còn sự buông xuôi.

---

Phòng nghỉ phía trong – 21:45

Ánh đèn vàng âm dịu trong phòng nghỉ phản chiếu lên làn da đỏ tím của Minh, đang nằm nghiêng trên chiếc giường đơn sát tường. Một tấm khăn mỏng phủ từ eo xuống gối, vừa đủ che, vừa không làm giảm đi cảm giác trừng phạt còn lưu lại rõ nét.

Bên mép giường, Vân ngồi im. Tay cô đang bôi thuốc – từng chút một, đều đặn, chính xác như cách cô vẫn ký từng hợp đồng: không bao giờ để sót một chi tiết.

Thuốc mỡ mát lạnh. Đầu ngón tay trượt trên da đã sưng. Minh hơi rùng mình, nhưng không dám động đậy.

Không có lời an ủi. Không một câu dịu dàng. Chỉ có âm thanh đều đặn của sự chăm sóc kỹ lưỡng – nghiêm túc như một thủ tục hậu trừng phạt, không thiếu không thừa.

– Lần sau chị sẽ không đánh nữa.

Giọng Vân thấp, không phải vì mềm lòng, mà vì kiệt sức. Nhưng ánh mắt cô vẫn giữ nguyên sự lạnh lẽo có kiểm soát.

– Nếu còn lặp lại sai lầm, chị sẽ không sửa giúp em nữa.

Minh đáp khẽ, gần như thì thầm:

– Em hiểu…

– Chị cần một người có thể tự đứng được, không phải kẻ khóc rồi lại ngã vào tay chị. Em có thể yếu, nhưng không được vô trách nhiệm.

– …Dạ.

Một nhịp im lặng.

Vân lau tay, đứng dậy. Cô tháo khuy tay áo, rút nhẹ ra một bên rồi xoay người bước sang phía giường, nơi Minh vẫn đang nằm bất động.

Không âu yếm. Không mủi lòng. Nhưng vẫn là Mistress đang tự tay làm phần việc cuối cùng – bảo vệ món tài sản của mình không bị hư hỏng.

Vân kéo chăn lên che cho Minh, sau đó ngồi xuống bên cạnh. Lưng cô vẫn giữ thẳng. Còn giày cao gót thì chưa tháo. Nhưng đôi mắt cô đã mỏi. Thứ mỏi của một người vừa giữ vai, vừa giữ roi, suốt cả một ngày dài.

– Ngủ đi. Mai còn phải xử lý hợp đồng mới.

– Vâng… Mistress…

Vân quay mặt đi, mắt vẫn nhìn thẳng.

– Không cần gọi chị như thế khi em đã nằm thế này.

Minh khựng lại. Một thoáng bối rối. Nhưng rồi cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trái của Vân – không siết, không đòi hỏi – như một phản xạ.

–  Dạ … chị Vân.

Cô không nói thêm. Nhưng cái tên đó vang lên, không phải để đòi hỏi sự gần gũi. Mà để thể hiện: cô đã hiểu giới hạn – và đang bước vào phần sâu nhất của nó.

– Ngủ đi. Đừng nói nữa.

Vân nói khẽ. Không có "ngoan", không có vuốt tóc. Chỉ có tay cô vẫn để nguyên trong tay Minh – không rút ra, cũng không phản hồi.

---

Trong bóng tối, Minh đã thiếp đi, hơi thở dần đều lại, khuôn mặt rúc sâu vào vạt áo sơ mi của người phụ nữ phía sau. Nhưng Vân thì vẫn thức. Cô ngồi tựa vào thành giường, ánh mắt mở hé, tay còn đặt hờ trên lưng Minh – đúng chỗ những vết roi vẫn còn âm ấm, sưng tấy.

Cô không vuốt ve. Không mơn trớn. Chỉ đặt tay đó như một sự nhắc nhở – cho Minh, và cho chính mình.

Giữ người, không chỉ bằng roi. Nhưng nếu không đủ rắn để uốn nắn, thì cũng không đủ xứng để được dựa vào. Cô chưa cho phép mình mệt. Càng không cho phép ai nhầm lẫn giữa một đêm nghỉ… với sự yếu lòng.

Bởi tình cảm – nếu không gói trong kỷ luật – chỉ là một cơn mềm yếu có thể giết chết cả hai.

Vân ngẩng nhẹ đầu, khẽ nhắm mắt. Chỉ một lát.
Để ngày mai, cô vẫn có thể thức dậy trước Minh.
Vẫn là người nắm tay – và khi em lầm lỗi, cũng là người nắm roi.


---







Trận này... có vẻ đau!😓

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me