TruyenFull.Me

Em thuộc về ta! (SM- Sp- f/f)

Chap 25.1: Ký ức- Vân và Mẹ

NovaTienTV

Muốn bước đi như một kẻ dẫn đầu, con phải học cách quỳ gối khi phạm sai, biết chịu trách nhiệm với chính mình – bằng da thịt.

  Sức mạnh thật sự không đến từ sự bất bại, mà từ khả năng đứng dậy sau khi bị đánh gục – không oán trách.

----

Nước ấm chảy đều qua tóc, tiếng róc rách vang trong không gian vắng lặng.

Minh đang ngồi phía sau, hai tay nhẹ nhàng vuốt dầu gội qua mái tóc đen dày của Vân, ngón tay thỉnh thoảng xoa nhè nhẹ da đầu, cẩn thận đến mức từng chuyển động như đang an ủi thay vì làm sạch.

Vân nhắm mắt, đầu hơi ngửa, cổ trắng ngần tựa lên thành sứ. Cô không nói gì suốt từ lúc bước vào phòng tắm. Im lặng, không cáu gắt, không lạnh lùng – chỉ đơn giản là yên tĩnh đến lạ.

Minh biết. Cái im ấy không phải là đang yên ổn.

Nhất là sau buổi gặp ngắn ngủi hôm nay – lần đầu tiên Minh được diện kiến mẹ của Vân. Người phụ nữ ấy bước vào phòng trong im lặng, nhưng sự hiện diện thì khiến cả không khí phải thu lại. Ánh mắt bà sắc lạnh, điềm nhiên, không cần nặng lời mà vẫn khiến người đối diện cảm thấy mình đang bị soi đến tận xương.

Vân hôm đó vẫn đứng thẳng, chào hỏi chuẩn mực. Từng động tác đều chỉn chu, từng câu nói đều cân nhắc. Nhưng Minh – người quan sát từ bên cạnh – lại thấy rõ trong ánh mắt chị có một điều gì đó thoáng qua. Một sự rút lại. Một chút co cụm rất khẽ, như thể từ sâu trong bản năng, một ký ức nào đó vừa trỗi dậy. Không phải ký ức của một đứa trẻ, mà của một người trưởng thành – đã từng sai, từng quỳ, từng im lặng hứng chịu phán xét không thể né tránh.

Minh không hỏi gì lúc đó. Nhưng hình ảnh ấy vẫn ở lại trong đầu cô, mãi đến lúc này – khi cô đang ngồi gội đầu cho Vân trong làn nước ấm, giữa căn phòng tắm đầy hơi sương.

Một lúc lâu, không kìm được nữa, cô khẽ hỏi – như một điều gì cần được thốt ra nhẹ nhất có thể.

– Chị Vân…

– Nói đi. Một câu thôi. Chị nghe.

Minh do dự. Tay cô vẫn nhẹ nhàng xoa đều dầu gội trên tóc Vân, nhưng mắt đã cụp xuống, giọng thấp hẳn.

– Chị từng... bị mẹ phạt chưa?

Không có câu trả lời ngay. Không có tiếng thở dài. Chỉ là một thoáng im lặng rất rõ, như thể thời gian trượt sang một nhịp khác.

Vân không quay đầu. Nhưng Minh cảm nhận được gì đó trong bờ vai kia đang chậm lại – một khoảng dừng ngắn, như người vừa đi ngang một cánh cửa cũ quen, và trong khoảnh khắc bất chợt đó, ký ức lại ùa về.

Không phải một lần thời thơ ấu. Mà là những lần khi đã lớn, đã mang danh giám đốc, đã nghĩ rằng mình không còn có thể bị ai uốn nắn.

Nhưng vẫn có một người.
Một người mà ngay cả đứng thẳng cũng trở nên khó khăn.
Một người mà lời phán xét không cần cao giọng, nhưng đủ để khiến ta tự mình cởi áo, cúi đầu, chấp nhận từng nhát roi không vì đau, mà vì biết mình xứng đáng.

Và Vân vẫn im lặng. Không phủ nhận. Cũng không cần phải xác nhận.
Chính sự thinh lặng đó – đủ rồi để Minh hiểu.

Một lúc sau, cô mới khẽ nói, mắt vẫn nhắm:

– Rồi.

Một từ. Nhưng nặng. Không đau, không giận. Chỉ như một dấu chấm cũ vừa được lau bụi.

Vân không nói thêm. Nhưng Minh cảm nhận rõ không khí đã đổi – trong cái cách ngón tay cô vừa xả nước vừa run lên một chút, trong cái cách Vân ngồi bất động như người đã ngâm mình quá lâu trong một hồ nước ký ức không có lối ra.

Có thứ gì đó trong Vân đã mở ra, dù cô không kể.
Một hình ảnh xưa cũ trồi lên mặt nước, không cần gọi tên.

Có thể đó là một chiều vắng.
Một căn phòng lạnh.
Tiếng gỗ dưới chân kêu răng rắc.
Và một người phụ nữ không cần phải cao giọng để khiến tim con gái mình co rút.

Trong tâm trí Vân, từng đường roi cũ như không mất đi, chỉ nằm im dưới da. Những lời dạy đã từng làm cô khóc vì ấm ức, rồi sau này nhớ lại trong im lặng – như thể nhờ chúng mà cô có thể đứng thẳng trước bất kỳ ai, trừ chính người phụ nữ đó.

Vân khẽ mở mắt. Nhìn vào tấm gương đọng hơi nước trước mặt.
Không thấy gì rõ. Chỉ lờ mờ một khuôn mặt phụ nữ trưởng thành đang ngồi yên, để người khác chạm vào mái tóc mình bằng đôi tay nhỏ.

Cô chậm rãi nói, như lặp lại cho chính mình nghe:

– Có những thứ... khi còn nhỏ, mình nghĩ là quá khắt khe.
– Nhưng càng lớn lên, càng thấy… nếu không có nó, mình có khi đã thành một người khác.

Cô không nói rõ “nó” là gì. Không cần.

Minh im lặng. Bàn tay cô trượt nhẹ xuống gáy Vân, vỗ nhẹ như dỗ dành.
Nước vẫn chảy. Mái tóc dài trôi theo dòng nước. Và giữa những yên lặng, Vân như đang lắng nghe một tiếng roi cũ vang lên trong ngực mình – khẽ thôi, nhưng sắc.

---

Vân – khi ấy mới hai mươi tám tuổi – đã ngồi vào ghế Giám đốc điều hành được hai năm.
Cô trẻ, bản lĩnh, được xem là niềm tự hào mới của tập đoàn Lưu Gia. Với những quyết định mạnh tay, phong thái điềm tĩnh và hiệu suất công việc vượt trội, Vân nhanh chóng tạo được dấu ấn của một nhà lãnh đạo trẻ và nghiêm khắc.

Cô tin rằng mình đã dần thoát khỏi cái bóng quá lớn của mẹ. Tin rằng, ở vị trí hiện tại, cô có thể tự bước đi trên đôi chân của mình.

Nhưng rồi… chỉ một sơ suất nhỏ. Một phụ lục chưa được kiểm tra kỹ đã vô tình lọt ra ngoài khi chuyển bản in nháp cho đối tác. Không dấu mật. Không nội dung chiến lược. Nhưng lại đủ để giới truyền thông bóp méo và xuyên tạc. Tin tức lan ra, gây hoang mang. Cổ đông chất vấn. Một kế hoạch vốn đang chuẩn bị ra mắt đành phải đình lại.

Không ai biết rõ ngọn ngành. Không ai ngoài Vân hiểu được đó là lỗi của chính cô – một cái gật đầu ký vội khi thư ký mang đến, giữa giờ nghỉ của phiên họp hội đồng.

Chiều hôm đó, Vân không trở về nhà.
Cô lái xe thẳng ra khỏi thành phố, men theo con đường quen thuộc dẫn về vùng ngoại ô – nơi tọa lạc biệt phủ Lưu gia, nơi mẹ cô, bà Lưu Diệu Lan, vẫn là người nắm quyền cao nhất không ai dám trái lời.

Cô không về để tìm sự an ủi.
Mà là để đối diện – một cách tự nguyện và không đường lùi – với người duy nhất trong đời có thể khiến cô run rẩy đến mức nghẹn thở chỉ bằng một ánh nhìn.

Bà Lưu Diệu Lan – người từng được mệnh danh là "bà hoàng của những thương vụ bất khả thi", là người phụ nữ đã xây dựng một nửa đế chế của tập đoàn Lưu Gia từ thời cha ông còn đắn đo.
Và đồng thời… là người mẹ nghiêm khắc đến mức tàn nhẫn – với cả con gái ruột của mình.

Bà sống một mình cùng nữ quản gia và chỉ ba giúp việc trong biệt phủ rộng rãi, nơi mọi thứ đều theo lề lối: giờ giấc, quy củ, kỷ luật và im lặng.
Vân chưa bao giờ dám về đây nếu không có lý do nghiêm trọng.

Cánh cổng sắt đen cao quá đầu người mở ra. Qua tấm rèm lụa ở hiên nhà, Vân thấy bóng dáng quen thuộc hiện lên – dáng người thẳng, tóc búi cao, và ánh mắt dù chưa nhìn trực tiếp cũng đủ khiến cô khựng lại nửa giây.

Cửa mở không lời chào. Bà Lan quay lưng bước vào nhà. Vân tháo giày, khép cửa, và đi theo – bước chân nhẹ như đang bước vào một phiên tòa câm lặng.

Phòng khách vẫn y như cũ. Bộ bàn ghế gỗ sẫm màu, tấm thảm lông cũ kỹ, mọi vật trong căn nhà đều chỉn chu một cách lạnh lẽo. Mẹ cô ngồi xuống ghế, tay cầm chén trà, không nhìn con gái.

– Con đã làm gì? – bà hỏi, giọng đều.

– Bản phụ lục rò rỉ. Con không kiểm tra kỹ khi ký.

Ai chịu trách nhiệm?

– Là con.

– Hậu quả?

– Tin tức bị bóp méo. Một dự án phải trì hoãn. Nhưng con đã họp khẩn, nhận lỗi và kiểm soát truyền thông.

Một lát im lặng trôi qua.

– Thật đáng tiếc. Mẹ tưởng con đã đủ lớn để không mắc sai lầm của một đứa học việc.

Vân cúi đầu. Mẹ không hét, cũng chẳng cần mắng, nhưng cô thấy ngực mình nặng trĩu.
Mắt cô dán xuống sàn. Câu nói ấy còn đau hơn một cái tát.

Một thoáng yên lặng kéo dài.
Rồi… bà nói, giọng trầm và tuyệt đối:

– Lên phòng con. Cởi quần. Nằm sấp trên giường.

Vân đứng sững. Cô đã hai mươi tám tuổi. Là Giám đốc điều hành. Là người phụ nữ điều khiển hàng chục phòng ban bằng một ánh mắt.
Nhưng lúc này, cô thấy tim mình run bần bật.

"Mẹ, nhưng con đã lớn, con gần ba mươi tuổi…"

"Và con vẫn cần được dạy lại nếu con quên rằng: trên đỉnh cao, không có chỗ cho sự cẩu thả."

Không cần nói thêm.
Đó là luật. Là truyền thống. Là thứ đã rèn nên Vân. Và hôm nay, cũng chính thứ ấy sẽ kéo cô về đúng vị trí.

Vân ngẩng lên, không nói gì. Không phản kháng. Chỉ đứng lên, bước từng bước chậm lên tầng hai.

Phòng của cô ngày xưa vẫn còn. Gọn gàng, sạch sẽ như thể chưa từng ai dọn đi. Căn phòng của một thiếu nữ từng bị dạy dỗ nghiêm khắc, và hôm nay lại sắp trở thành nơi để cô cúi đầu chuộc lỗi.

Vân đứng giữa phòng. Tay run nhẹ khi kéo thắt lưng. Cô trượt quần khỏi hông, để lộ phần mông trắng dưới ánh sáng dịu của bóng đèn vàng. Không một lời tự bào chữa. Không một tiếng thở dài.

Cô trèo lên giường. Nằm sấp. Hai tay đan lại đặt trước mặt, má nghiêng về một bên, tóc xõa xuống gối. Mông nhô cao lên giữa đệm, trắng và đầy, run lên nhè nhẹ vì căng thẳng.

Tiếng giày mẹ vang lên ở hành lang. Rồi cánh cửa mở. Bà Lan bước vào, tay cầm cây roi da đen được treo cẩn thận trong tủ gỗ. Cây roi đã theo bà từ khi còn làm quản lý tài chính, và sau này là công cụ răn dạy không cần lời.

– Không được lên tiếng. Không được né. Ba mươi roi. – bà nói, giọng không lạnh, nhưng vô cảm như đang đọc một quy định.

Cú roi đầu tiên quất xuống. Một đường đỏ hằn ngang mông.

Vân rùng mình. Cô không kêu. Chỉ nắm chặt tay lại, môi mím đến trắng bệch.

Roi thứ hai giáng xuống ngay bên cạnh. Lằn chéo đầu tiên. Da cô nóng bừng.

Thứ ba. Thứ tư. Thứ năm.

Âm thanh roi vút qua không khí, tiếp đất, kèm theo tiếng da chạm gió và phản ứng căng thẳng từ cơ thể Vân. Mông cô đỏ dần lên, run nhẹ mỗi lần roi giáng xuống. Hơi thở bắt đầu gấp gáp, mắt nhắm chặt.

Cứ mỗi cú roi, Vân lại nhớ rõ những lần bị mẹ phạt khi còn nhỏ: vì nói dối, vì không chịu học, vì trái lời dặn, vì đã quên rằng "con là con của ai". Những vết roi cũ trên thân thể cô ngày ấy giờ đã tan biến không dấu vết, nhưng cảm giác tội lỗi và nỗi nhục khi nằm trần trụi dưới uy quyền của mẹ thì chưa bao giờ phai. Chúng nằm trong máu, trong thần kinh, trong bản năng cúi đầu.

Roi thứ mười. Cô khẽ giật mình. Mông đau rát.

– Mỗi chữ ký sơ sài của con là một vết rạn trên danh dự gia tộc. – bà Lan nói khẽ, không cao giọng, nhưng lạnh đến tận xương sống.

Roi thứ mười một. Thứ mười hai. Tiếng roi rít lên trong không khí như xé da, giáng thẳng vào hai bầu mông đã bắt đầu sưng.

– Con tưởng quyền lực là thứ người ta trao cho mình vì con giỏi? Không. – roi thứ mười ba giáng xuống mạnh hơn – Quyền lực là thứ phải giữ bằng máu và kỷ luật. Ai không chịu được roi, không xứng cầm quyền.

Roi thứ mười bốn. Vân cắn răng, toàn thân siết lại.

– Làm người đứng đầu, sai lầm nhỏ cũng đủ khiến kẻ khác nghi ngờ toàn bộ nền móng. – bà nói, đều đều, rồi vung roi lần thứ mười lăm.

Mông cô giờ đỏ rực, hai bên đã hằn rõ từng vết dài chồng lên nhau. Vài nơi da rớm máu mỏng. Nhưng Vân không van xin. Trong nhà này, cầu xin là biểu hiện của yếu đuối. Khóc nấc là thất bại. Người chịu phạt phải cam chịu đến phút cuối, cho đến khi sự kiêu hãnh bị đánh tan, và sự tự chủ được tôi luyện lại.

Mỗi roi là một lời cảnh tỉnh. Không phải để làm nhục, mà để khắc ghi.

Roi thứ mười sáu. Mười bảy.

– Nếu con là người đại diện cho họ Lưu, thì từng hành động, từng chữ, từng hơi thở đều phải không có sai sót. Không phải vì sợ dư luận. Mà vì ta không cho phép máu trong nhà này bị xem thường. – roi thứ mười tám, mười chín, hai mươi giáng xuống, đều tay, sắc lạnh.

Khi roi thứ hai mươi mốt chạm xuống phần thịt giữa mông – nơi đã sưng phồng đỏ bầm – thân thể Vân giật mạnh. Một tiếng thở dồn nén thoát ra. Cô nghiến răng tới bật máu nơi khóe môi. Nước mắt bắt đầu ứa ra từ khóe mắt, nhưng cô vẫn không bật tiếng. Không khóc thành lời. Chỉ là dòng nước trong veo tuôn xuống má gối. Lặng lẽ và đau đớn.

– Con có biết vì sao mẹ vẫn tự tay cầm roi, dù con đã lớn?

Roi thứ hai mươi hai không chờ câu trả lời. Giáng xuống như chốt hạ một nguyên tắc.

– Vì mẹ biết, trên đời này sẽ không ai đủ nghiêm khắc với con. Không ai dám làm con đau đúng mức cần thiết.

Hai mươi ba. Hai mươi bốn. Vết đánh lan rộng ra phần hông dưới, mỗi roi như lột một lớp kiêu hãnh cố bám trụ lại trong lòng.

– Và vì mẹ là người duy nhất không sợ mất tình thương của con.

Roi thứ hai mươi lăm. Vân bật thở mạnh. Cô cảm thấy như từng lớp da mình đang bị kéo căng ra. Nhưng lòng thì lại trống rỗng đến mức nhẹ bẫng. Một phần cô như đang rơi về quá khứ – thành đứa trẻ ngốc nghếch từng nghĩ rằng mình có thể bỏ nhà đi, có thể thoát khỏi cái bóng của mẹ.

Hai mươi sáu. Hai mươi bảy.

Rồi, giọng bà Lan lại vang lên – lần này chậm hơn, nặng hơn:

– Nếu con còn muốn giữ vị trí đó, thì học cách nhìn vào sai lầm như nhìn vào gương. Không méo mó. Không che giấu. Không biện hộ.

Roi hai mươi tám. Hai mươi chín.

Vân rướn người lên một chút theo bản năng, rồi lại buông thõng xuống. Hơi thở rối loạn. Cô không biết mình đang đau vì thể xác, hay vì sự trần trụi khi đối diện với chính mình. Mắt cô mở ra, nhìn vào mép gối, nơi nước mắt đã làm ướt một khoảng nhỏ.

Roi cuối cùng – roi thứ ba mươi – giáng xuống chính giữa, nặng nề, thẳng tay, như đóng một dấu ấn kết thúc hình phạt.

Toàn thân cô co lại một nhịp. Rồi bất động.

Căn phòng trở nên yên ắng. Chỉ còn tiếng thở đứt quãng của Vân và hơi nóng âm ỉ từ vùng da thịt đang rát bỏng.

Bà Lan không động vào cô. Không hỏi thăm. Không lau nước mắt.

Chỉ đứng thẳng, cất roi vào hộp gỗ, rồi nói một câu cuối cùng:

– Mặc đồ. Xuống bếp. Trong nhà này, kẻ phạm lỗi phải phục vụ.

Vân không đáp. Cô gật đầu, tay run khi chạm vào cạp quần. Mỗi cử động là một cơn nhức buốt. Nhưng cô không dám than.

Đó là luật. Là thứ đã rèn nên cô, và giờ… đang nhắc lại ai là người chịu trách nhiệm cho từng quyết định mình đưa ra.

---

Tối hôm đó, trong gian bếp rộng lát đá cẩm thạch, Vân đứng nấu ăn với vùng mông rát bỏng. Mỗi lần cúi xuống, vết roi lại kéo căng da thịt, nhắc cô về từng phút giây trừng phạt vừa qua. Nhưng đôi mắt cô lúc này đã sáng rõ – không còn sợ hãi, không còn ảo tưởng tự mãn.

Chỉ còn lại sự lặng lẽ, tỉnh táo, và cái kỷ luật đã trở về đúng chỗ của nó:
không nằm trong chức danh, mà nằm trong chính thân thể – nơi từng roi đã khắc ghi không cho phép cô quên mình là ai.

Từ hôm đó, Vân không bao giờ ký một văn bản mà chưa đọc ba lần.
Không phải vì cô sợ sai.
Mà vì cô biết rõ: mỗi quyết định của mình… là danh dự của cả một huyết thống đã rèn nên cô bằng thép và máu.

---

Nước gội vẫn chảy, ấm đều trên da đầu.

Minh gội chậm hơn, không hỏi gì nữa. Nhưng không khí giữa hai người vẫn chưa tan.

Chỉ một lúc sau, Vân khẽ nói – không quay lại, không mở mắt – như thể đang nói với chính mình:
– Trận đòn đó…
– …vẫn chưa đủ.

Giọng cô bình thản, nhưng trong đó có gì đó mệt và sâu.

– Vì hậu quả vẫn đang lan ra.
– Vì cái sai không chỉ nằm ở hành động… mà còn ở cách chị cố giấu đi, rồi chữa sai bằng một lời dối trá khác.

Một giây lặng.

– Mẹ chị… chưa phạt xong đâu.
– Lần sau đó không chỉ là roi, hay là máu. Mà là… lấy đi quyền mà chị từng được tin tưởng giao phó.

Cô mở mắt. Nhìn vào gương.

Ánh mắt không còn rực lửa, mà sáng một cách lạnh. Như thể chính cô cũng đang chờ… bản án tiếp theo.

– Nên đừng nghĩ rằng qua được một trận đòn là xong.

– Với người như chị… chuộc lỗi chưa bao giờ chỉ cần đau một lần.






---

Au:
Vân bị đòn dù ta thương tâm lắm, nhưng bà Lưu bá khí và cầu toàn như vậy thì làm sao mà Vân thoát được. Chap sau chắc còn đau hơn.
Còn ĐAU như nào, thì hồi sau ta sẽ kết.
🥥

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me