Chap 3: Lần Đầu Khóc Vì Nàng
---> "Nếu chị không muốn giữ em lại, sao ánh mắt chị cứ ám lấy em đến vậy?"
---Ngày thứ mười trong đợt thực tập.Minh đã nghĩ mình dần quen với nhịp làm việc. Quen với áp lực. Quen với sự lạnh lùng, chính xác đến từng giây của Giám đốc Vân.Nhưng hôm nay, cô đã lầm.---Cuộc họp nội bộ buổi sáng – một buổi thuyết trình chiến dịch giả định do Minh và nhóm thực tập sinh thực hiện. Cô đảm nhiệm vai trò người trình bày chính. Cả nhóm ngồi chờ trong phòng họp, gương mặt căng thẳng.Đúng tám giờ, Vân bước vào. Tóc cột cao, áo sơ mi trắng vừa vặn, váy đen dài đến bắp chân, không một nếp gấp.Không ai dám nói. Mọi ánh mắt hướng về chị.> – “Bắt đầu đi. Tôi không có thời gian.”
Giọng trầm, ngắn. Minh đứng dậy, mở slide. Cô đã tập cả đêm, từng lời nói đã thuộc lòng. Nhưng khi Vân nhìn lên, ánh mắt đó—vẫn là ánh mắt sắc như dao—khiến cổ họng Minh khô khốc.> – “Chiến dịch mang tên ‘Lối Nhỏ’, nhằm đánh vào thị phần ngách của phân khúc khách hàng trên 40 tuổi…”
Minh trình bày suôn sẻ trong bảy phút đầu. Nhưng đến đoạn so sánh đối thủ, khi cô chỉ ra điểm yếu của thương hiệu cạnh tranh, Vân đột ngột giơ tay.> – “Dừng lại.”
– “Dạ?”
– “Em vừa nói thương hiệu đối thủ sai thị trường?”
– “Vâng, theo phân tích thì nhóm đó định vị chưa rõ ràng…”
– “Không. Em sai.”
Cả phòng im bặt.> – “Thứ nhất, ‘sai thị trường’ là một phán đoán không có dữ liệu. Em không đưa ra số liệu. Không so sánh định tính. Chỉ có… cảm nhận của em.”
Minh siết chặt bàn clicker. Cô chưa bao giờ bị “cắt” giữa chừng như vậy.Vân nhìn thẳng.> – “Nếu đây là báo cáo nội bộ, em vừa khiến phòng chiến lược bị khiển trách. Nếu đây là buổi pitching với khách hàng thật, tôi mất hợp đồng. Em nghĩ em đủ sức gánh hậu quả?”
Cô không trả lời được. Mi mắt cay xè.> – “Tôi không nói em dở. Tôi nói: em còn non. Và non mà không biết mình non thì… nguy hiểm.”
---Buổi họp kết thúc không lâu. Minh rút lui sớm khỏi phòng, lấy cớ đi vệ sinh. Cô bước nhanh vào buồng trống, khóa lại, rồi để nước mắt rơi ra không kiểm soát.Cô đã nỗ lực. Cô thật sự đã cố gắng.Vì sao vẫn là "non"?
Vì sao vẫn là "nguy hiểm"?
Vì sao… lại là chị nói ra những điều đó?Mười phút sau, khi Minh đang lau nước mắt, có tiếng gõ nhẹ vào cánh cửa ngoài.> – “Có người để quên điện thoại. iPhone 13. Vỏ màu trắng, hình mèo con.”
Giọng của… Vân.Minh cứng người.> – “Không cần ra. Tôi để lên bệ rửa. Mở cửa muộn chút cũng không sao. Nên lần sau... đừng quên gì nữa.”
Tiếng gót giày xa dần.Tim Minh như bị kéo căng.Vân đã biết cô ở đó. Và biết cô đang khóc. Nhưng chị không phơi bày, không chất vấn, không lôi cô ra khỏi nơi trú ẩn tạm bợ ấy.Chị chỉ để lại điện thoại. Và một sự lặng im, mềm hơn mọi lời an ủi trên đời.---Buổi chiều. Hòm thư cá nhân của Minh có một email từ trợ lý Giám đốc. Gửi riêng cô, không cc nhóm.> [Phản hồi riêng – Chiến dịch Lối Nhỏ]
Nội dung vỏn vẹn ba dòng:> “Cách trình bày có điểm nhấn tốt. Nếu sửa lại phần luận chứng về đối thủ và lược ngắn lại call-to-action cuối, sẽ tiệm cận trình độ junior staff. Có thể giữ lại để tham khảo cho đợt tuyển dụng nội bộ sau này. – Vân.”
Không một từ "giỏi". Không một lời "khen".Nhưng chỉ một câu “tiệm cận junior staff” đã khiến tim Minh đập mạnh như lần đầu được chạm mắt chị.Vì chị thấy.
Vì chị đã nhìn.---Chiều muộn, Minh ở lại văn phòng, chỉnh lại file slide. Khi cô chuẩn bị về, đèn trong phòng họp bên cạnh vẫn sáng.Vân vẫn còn ngồi đó, một mình. Tay gõ laptop, bên cạnh là cốc cà phê cạn nửa.
M
inh ngập ngừng, định rời đi, nhưng không hiểu sao lại đứng yên nhìn qua khe cửa.Chị không nhìn lên. Nhưng đột nhiên, không ngẩng đầu, Vân nói:> – “Mai em thử gửi lại bản đã chỉnh. Trước 9 giờ. Tôi sẽ xem.”Minh đứng lặng. Cửa vẫn đóng. Không ai quay lại. Nhưng chị biết cô đang nhìn.Cô cắn môi, gật đầu – dù không ai thấy.Và trong lòng cô, một điều gì đó âm ấm vừa trào lên, ẩm ướt như nước mắt lúc trưa. Nhưng lần này, là vì hạnh phúc.---Tối hôm đó, Minh ngồi viết lại báo cáo đến gần hai giờ sáng.Không phải vì sợ.
Không phải vì ép.
Mà vì cô muốn được làm vừa lòng người ấy.Muốn trở nên đủ tốt để chị không bao giờ… muốn buông.
----
Có một cô gái, đang cố gắng hết mình để...đưa tay vào tròng!😘
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me