TruyenFull.Me

Em Thuoc Ve Ta Sm Sp F F


CỦA TÔI, VÀ CHỈ CỦA TÔI

---
Bàn tay Vân vuốt ve từ cổ Minh xuống bờ lưng thẳng tắp thoáng run rẫy, nhẹ nhàng trườn lên mạn sườn rồi dừng lại ở bờ ngực nóng bỏng rồi bóp giữ, bàn tay mát lạnh kéo theo một làn rùng mình len lỏi khắp sống lưng cô gái trẻ. Không có lời an ủi nào thốt ra. Chỉ là một thứ im lặng tràn ngập kiểm soát – như thể từng cái chạm đều đã được định nghĩa sẵn: đây là trừng phạt, là răn đe, và là cả một sự vuốt ve không cho phép chống cự.

“Em có biết vì sao tôi tức giận?”

Minh lắc đầu khẽ.

“Vì em khiến tôi phải quan tâm, và phải lo lắng.”

Lời đó – nếu ai nghe – có thể nghĩ là dịu dàng. Nhưng với Minh, nó là một cái xiềng sắt khóa chặt quanh tim. Tình thương từ Mistress không đến như một món quà. Nó đến như trách nhiệm – kèm hệ quả.

Vân đứng dậy. Tay cô cầm lấy cằm Minh, nâng lên.

“Quỳ xuống. Ở đây.”

Minh không hỏi. Cô trượt khỏi ghế sofa, đầu gối chạm sàn, hai tay đặt lên đùi, mắt nhìn xuống – đúng tư thế đã được dạy.

“Mắt.”

Minh ngước lên. Chạm phải ánh nhìn đen nhánh như vỏ kiếm.

“Tôi sẽ dạy em cách chăm sóc bản thân. Nhưng theo luật của tôi. Em là của tôi, và tôi sẽ quyết định từng thứ em mặc, từng thứ em ăn, từng người được chạm vào em – kể cả chính em cũng không ngoại lệ.”

“Dạ…”

Vân cởi cúc áo sơ mi trên cùng. Không gấp gáp. Không lộ liễu. Nhưng đủ để Minh không rời mắt nổi. Nút áo bung ra là một lời mệnh lệnh không thốt – và Minh hiểu.

“Liếm giày tôi.”

Một yêu cầu đơn giản – nhưng giữa không gian lạnh và riêng tư này, nó vang lên như bản án. Minh cúi thấp đầu, dùng đầu lưỡi bắt đầu từ mũi giày cao gót bên chân phải, từng chút một.

“Chậm thôi. Tôi không cần em làm nhanh. Tôi cần em làm đúng.”

Tiếng gót giày lướt nhẹ khi Vân đổi chân. Minh di chuyển theo. Không một lời than phiền, chỉ còn âm thanh của sự phục tùng.

“Tốt.”

Vân bước ra sau bàn làm việc. Minh vẫn quỳ đó. Cô nghe tiếng kéo ngăn tủ. Rồi tiếng bước chân quay lại. Trên tay Vân là một hộp nhung đen. Vân đặt hộp lên bàn, mở nắp.

“Tối nay tôi sẽ đánh dấu em. Không phải bằng roi. Không phải bằng mực xăm. Mà bằng thứ không xóa được: hành vi.”

Cô rút ra một vòng cổ da đen tuyền, mặt trong có khắc chữ đính bằng sắt nhỏ, ánh lên trong ánh đèn mờ.

“Bò đến đây!”

Minh bò lại, chậm rãi như thể mọi cử động đều mang theo linh hồn của mình. Cô cúi đầu, chờ đợi. Vòng cổ vừa vặn – không lỏng, không chật. Khi móc khóa "tách" một tiếng, tim Minh như ngừng đập một nhịp.

“Từ giờ, mỗi tối, khi về phòng tôi, em sẽ đeo cái này. Và khi có nó trên cổ, em không còn là nhân viên, không là người tình. Em là nô lệ. Là đồ vật của tôi.”

“Dạ…”

“Em muốn cãi?”

“ Dạ không…”

“Không gì?”

“Dạ thưa không, Mistress.”

Một tiếng “tốt” thoát ra rất khẽ. Vân ngồi lại ghế, chân bắt chéo. Cô đưa tay chỉ sàn.

“Nằm đó. Làm thảm chân cho tôi một giờ.”

Không ánh nhìn thương hại. Không nụ cười dịu dàng. Chỉ là mệnh lệnh. Nhưng với Minh, đó là đặc ân.

Cô nằm úp người, hai tay dang nhẹ, cằm đặt lên mặt sàn lạnh. Chân của Vân đặt lên lưng cô – nhẹ nhàng nhưng đầy chiếm hữu. Cảm giác đau âm ỉ nơi bắp chân như bị xóa đi, thay bằng sức nặng lạnh lẽo từ gót giày đen thẫm.

Một giờ trôi qua, không một lời. Chỉ có sự yên lặng, tiếng gió điều hòa, và nhịp thở ngày một đều của Minh – khi cô chấp nhận: mình là thảm chân. Và mình thuộc về duy nhất một người.

---

Một tiếng “bíp” khe khẽ vang lên từ đồng hồ trên bàn.

Vân khẽ nhấc chân khỏi lưng Minh, đứng dậy. Giọng cô đều và lạnh:

“Đủ một giờ. Em bò dậy, vào phòng ăn.”

Minh rướn người, đầu óc hơi choáng nhẹ vì nằm sấp quá lâu. Vòng cổ trên cổ vẫn còn đó – siết nhẹ một cách nhắc nhở. Cô không nói lời nào, chỉ răm rắp bò theo sau Mistress vào khu bếp nhỏ trong căn hộ – nơi đèn vàng ấm áp hơn, không gian yên tĩnh đến nỗi nghe rõ tiếng nước sôi lách tách trong nồi.

Vân đã chuẩn bị từ trước. Một tô cháo trắng bốc khói nhẹ, vài lát thịt gà luộc xé nhỏ, một ly nước ấm và một cái ghế thấp.

Không ghế ăn. Chỉ là cái ghế nhỏ – vừa đủ để Minh ngồi thấp hơn Mistress.

“Ngồi.”

Minh ngồi xuống, đầu hơi cúi. Vân cầm thìa, múc một thìa cháo, thổi nhẹ rồi đưa lên môi Minh.

“Mở miệng.”

Cô làm như đút cho thú cưng. Không hẳn là dịu dàng, nhưng từng cử chỉ đều chính xác, chăm chút – không để cháo vương, không để bỏng. Minh đón thìa cháo như đó là món ngon nhất trần đời.

Thìa thứ hai. Thứ ba. Một lát thịt được gắp kèm. Cô không được cầm thìa, không được tự xúc. Và cô không muốn. Sự phục tùng có vị… ấm áp.

“Uống nước.”

Ly được kề sát môi. Minh uống một ngụm, ánh mắt lặng lẽ ngước nhìn Mistress – cảm ơn không lời. Nhưng Vân chỉ liếc nhẹ.

“Đừng nghĩ tôi làm vậy vì mềm lòng. Tôi nuôi em để em còn sức chịu đòn. Cơ thể em là tài sản của tôi. Tôi không cho phép nó bị hỏng vì suy kiệt.”

Minh khẽ gật.

“Dạ… Em hiểu.”

Bữa ăn kết thúc. Vân lấy khăn ấm lau miệng cho Minh như lau cho một đứa trẻ – từng góc môi, khóe cằm – rồi đứng dậy.

“Đi theo tôi. Ngủ đúng giờ.”

Phòng ngủ của Mistress không có gì thừa. Ga trắng. Đèn ngủ vàng nhẹ. Gối xếp ngay ngắn. Nhưng trên sàn có sẵn một tấm thảm mềm, dày – không phải vô tình.

“Tối nay em ngủ ở đó. Không gối. Không chăn. Không được cởi vòng cổ. Nếu tôi nghe tiếng em cựa quá ba lần, em sẽ không được ngủ đêm mai.”

“Dạ…”

“Trả lời đủ.”

“Dạ. Em sẽ tuân lệnh, Mistress.”

Vân quay lưng, nằm lên giường. Cô không nói thêm. Nhưng một tiếng “Tách” nhỏ vang lên – đèn ngủ tắt, chỉ còn ánh sáng mờ từ khe rèm chiếu hắt.

Minh cuộn người nằm dưới sàn. Không than vãn. Không dịch chuyển. Chỉ có sự ấm áp âm ỉ trong ngực khi cảm nhận hơi thở đều của Mistress trên giường – rất gần… nhưng cũng không thể với tới.

Cô khẽ thì thầm trong lòng:

“ Em là của chị. Cả thân thể, lẫn giấc ngủ.”

---






Haiz, nick mới ít follow, tương tác thảm thương!!!😅

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me