Em Va Tinh Yeu Cua Anh Ho An Nhi Bakugo X Y N Hocduong Ngontinh R18
Nếu được thì mọi người hãy bỏ qua chap này.
Xin lỗi mọi người vì sự xàm xí này,bạn có thể bỏ qua chap 1 và đến với chap 2.đây là chap đầu tiên của tớ,nói thật thì chap này đã được tớ viết vào năm 2023...nên nó hơi xàm chút,mong các bạn không chê,tớ sẽ cố gắng viết thật hay vào chap kế tiếp.!-CHAP 1-/hắn lôi con người ta vào góc tường sau phòng học/...,Mày chỉ là loại @$#^&#%** thôi,lần sau gặp tao liệu mà né./đạp vào tủ kế bên//Run sợ,xin lỗi lieentuc/:Bakugo Katsuki-cái tên ấy từng là nỗi ám ảnh không nhỏ trong những hành lang ồn ào của trường cấp hai. Hắn nổi tiếng không chỉ vì dị năng vượt trội hơn mọi đứa trẻ tầm tuổi hồi ấy, mà còn là vì cái tính khí nóng nảy và cách hành xử ngông cuồng như lửa sắp bùng cháy của hắn. Người ta sợ hắn, nể sợ đến mức gọi đó là "kính trọng". Nhưng với Y/n,một cô bé vốn có lối sống khá im lặng và khép kín,trong mắt em hắn ta chỉ là một đứa trẻ ngang ngược, lớn lên chẳng khác gì so với hình ảnh đầu tiên em nhìn thấy khi còn bé.:Tụi bây! Đi theo sau tao!/cậu giơ cây vợt bắt côn trùng lên/nói to lên!/hô lớn//hào hung,khí thế/Dạ!!!/hô lớn + đi theo/:Hồi ấy, họ còn là những đứa trẻ tầm bốn, năm tuổi, chơi ở công viên gần khu căn hộ cũ. Nhưng Y/n thường đứng từ xa, ngồi yên trên chiếc ghế gỗ đã tróc sơn,hoặc đứng im, bám lấy tay mẹ, quan sát Bakugo dẫn đầu bọn trẻ con như một thủ lĩnh nhỏ tuổi. Cậu luôn hét to, ra lệnh và tỏ ra quan trọng, như thể cả thế giới này xoay quanh mình. Ngay lúc đó, cô đã biết-cậu ấy không phải kiểu người mà cô muốn đến gần.''Vào chơi với các bạn đi con.''-mẹ cô động viênCô đưa mắt về phía họ,nhìn chằm chằm một lúc rồi lại quay đi-...thôi ạ.../nắm tay bà/Những năm sau đó, họ lại học cùng lớp.Từ mầm non,tiểu học đến cả trung học. Y/n nghĩ định mệnh đang trêu ngươi cô. Tuy là vậy nhưng Bakugo chẳng bao giờ nhớ tên cô, cũng chẳng mảy may quan tâm. Trong mắt hắn, cô chỉ là cái bóng,là "con nhóc sai vặt" không hơn không kém. Nhưng lạ thay, cậu chưa từng bắt nạt cô như cách cậu thường làm với người khác. Và cô thầm cảm ơn vì điều đó-vì được vô hình trong thế giới ồn ào của hắn có lẽ cũng là một dạng bình yên.Y/n sống lặng lẽ bên cạnh Bakugo như một cơn gió thoảng, không để lại dấu vết. Nhưng cô không biết, đâu đó trong ánh mắt ấy, có thứ gì đó chưa ai từng nhìn thấy. Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi..đằng sau những tia lửa bừng cháy là một trái tim cũng đang cố gắng để được thấu hiểu, nhưng chẳng ai đủ kiên nhẫn để lại gần.../END CHAP 1/
Xin lỗi mọi người vì sự xàm xí này,bạn có thể bỏ qua chap 1 và đến với chap 2.đây là chap đầu tiên của tớ,nói thật thì chap này đã được tớ viết vào năm 2023...nên nó hơi xàm chút,mong các bạn không chê,tớ sẽ cố gắng viết thật hay vào chap kế tiếp.!-CHAP 1-/hắn lôi con người ta vào góc tường sau phòng học/...,Mày chỉ là loại @$#^&#%** thôi,lần sau gặp tao liệu mà né./đạp vào tủ kế bên//Run sợ,xin lỗi lieentuc/:Bakugo Katsuki-cái tên ấy từng là nỗi ám ảnh không nhỏ trong những hành lang ồn ào của trường cấp hai. Hắn nổi tiếng không chỉ vì dị năng vượt trội hơn mọi đứa trẻ tầm tuổi hồi ấy, mà còn là vì cái tính khí nóng nảy và cách hành xử ngông cuồng như lửa sắp bùng cháy của hắn. Người ta sợ hắn, nể sợ đến mức gọi đó là "kính trọng". Nhưng với Y/n,một cô bé vốn có lối sống khá im lặng và khép kín,trong mắt em hắn ta chỉ là một đứa trẻ ngang ngược, lớn lên chẳng khác gì so với hình ảnh đầu tiên em nhìn thấy khi còn bé.:Tụi bây! Đi theo sau tao!/cậu giơ cây vợt bắt côn trùng lên/nói to lên!/hô lớn//hào hung,khí thế/Dạ!!!/hô lớn + đi theo/:Hồi ấy, họ còn là những đứa trẻ tầm bốn, năm tuổi, chơi ở công viên gần khu căn hộ cũ. Nhưng Y/n thường đứng từ xa, ngồi yên trên chiếc ghế gỗ đã tróc sơn,hoặc đứng im, bám lấy tay mẹ, quan sát Bakugo dẫn đầu bọn trẻ con như một thủ lĩnh nhỏ tuổi. Cậu luôn hét to, ra lệnh và tỏ ra quan trọng, như thể cả thế giới này xoay quanh mình. Ngay lúc đó, cô đã biết-cậu ấy không phải kiểu người mà cô muốn đến gần.''Vào chơi với các bạn đi con.''-mẹ cô động viênCô đưa mắt về phía họ,nhìn chằm chằm một lúc rồi lại quay đi-...thôi ạ.../nắm tay bà/Những năm sau đó, họ lại học cùng lớp.Từ mầm non,tiểu học đến cả trung học. Y/n nghĩ định mệnh đang trêu ngươi cô. Tuy là vậy nhưng Bakugo chẳng bao giờ nhớ tên cô, cũng chẳng mảy may quan tâm. Trong mắt hắn, cô chỉ là cái bóng,là "con nhóc sai vặt" không hơn không kém. Nhưng lạ thay, cậu chưa từng bắt nạt cô như cách cậu thường làm với người khác. Và cô thầm cảm ơn vì điều đó-vì được vô hình trong thế giới ồn ào của hắn có lẽ cũng là một dạng bình yên.Y/n sống lặng lẽ bên cạnh Bakugo như một cơn gió thoảng, không để lại dấu vết. Nhưng cô không biết, đâu đó trong ánh mắt ấy, có thứ gì đó chưa ai từng nhìn thấy. Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi..đằng sau những tia lửa bừng cháy là một trái tim cũng đang cố gắng để được thấu hiểu, nhưng chẳng ai đủ kiên nhẫn để lại gần.../END CHAP 1/
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me