Em Va Tinh Yeu Cua Anh Ho An Nhi Bakugo X Y N Hocduong Ngontinh R18
CHAP 2
Vẫn như mọi ngày,Y/n bước vào lớp học với chiếc cặp đung đưa trên vai, bước chân nhẹ nhàng vang vọng trong không gian gần như tĩnh lặng. Lớp học vẫn còn thưa thớt người, ánh sáng ban mai len qua khung cửa sổ hắt lên những hàng bàn ghế trống trải.Ánh mắt cô vô tình nhìn ở góc cuối lớp, như một hình ảnh đã quá quen thuộc, Bakugo Katsuki nằm dài trên ghế với tư thế chẳng mấy lịch sự(chân gác lên bàn, tay vắt ra sau đầu, mắt nhắm hờ). Cô nhìn thoáng qua,tự hỏi cậu ta có thật sự đang ngủ hay chỉ giả vờ. Những đứa bạn lúc nào cũng vây quanh cậu hôm nay chưa đến, có lẽ đó là lý do khiến bầu không khí trở nên yên bình đến lạ.Cũng may... Y/n thầm nghĩ, lặng lẽ đi đến bàn học cách cậu vài dãy, cẩn thận đặt cặp sách xuống, không muốn gây tiếng động.Nhưng yên tĩnh chưa được bao lâu.
Bakugo Katsuki: "Nhóc con."
Giọng nói khàn nhẹ nhưng sắc lẻm vang lên, chẳng khác gì một mệnh lệnh khiến cô khựng lại. Cậu ta vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ mở mắt một cách lười biếng như thể đã biết cô vào lớp từ lâu.
Y/n: "...T-Tớ đây..."
Cô chậm rãi quay người, ánh mắt hoang mang pha chút dè chừng.
Bakugo không nói thêm lời nào, chỉ đưa tay ra hiệu. Ngón trỏ cử động như thể đang ra lệnh cho một kẻ dưới quyền. Cô bước đến gần, lòng không khỏi tự hỏi: Làm sao cậu ta biết mình vào lớp? Mắt còn chưa mở kìa...Cậu ngồi thẳng dậy, đưa tay cô ra và dúi vào đó vài tờ tiền được gấp gọn. Gương mặt vẫn lạnh tanh, giọng nói đanh lại:Bakugo Katsuki: "Mua như hôm qua. Về trễ là tao đánh mày."
Cô nuốt khan một ngụm nước bọt.
Y/n: "...Ừ... Tớ sẽ về sớm..."
Nắm hờ số tiền trong tay, cô quay người rời đi, lòng thầm mong mọi chuyện sẽ suôn sẻ.
Nhưng đời thì đâu có dễ dãi như thế.
Khi đến căn tin, cô thấy chỗ đứng tốt đã bị mấy học sinh lớp khác chiếm sạch. Cô bị đẩy ra phía sau, rồi phải chờ đợi trong đám đông ồn ào, ánh mắt không ngừng liếc nhìn đồng hồ. Mỗi giây trôi qua, lòng cô như thắt lại vì nghĩ đến khuôn mặt khó chịu của Bakugo.
Lần này mà về trễ... chết chắc.
Dù trước giờ chưa từng bị đánh, nhưng lời đe dọa của cậu ta không bao giờ là chuyện đùa.Cô lẩm bẩm, ôm túi đồ ăn, vừa chạy vừa cầu nguyện,chỉ mong kịp giờ... và mong rằng hôm nay, Bakugo sẽ ''thương xót''mà tha cho cô một lần,mặc dù chuyện đó chắc chắn không bao giờ xảy ra......./END CHAP 2/
Đây cũng là chap mình đã viết năm 2023,nhưng mình đã thay đổi một chút về các từ ngữ. Bạn thấy thế nào? Mình rất mong các đọc giả yêu quý sẽ bình luận và nhận xét ạ.!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me