TruyenFull.Me

Em Va Tinh Yeu Cua Anh Ho An Nhi Bakugo X Y N Hocduong Ngontinh R18

CHAP 5

 

[…]

Mọi chuyện rắc rối dường như cứ tìm đến Y/n như một lời nguyền, và kỳ lạ thay—hầu hết đều liên quan đến cái tên Bakugo Katsuki. Cô đã nhiều lần thở dài, cố lờ đi mọi thứ, ép mình tập trung vào học hành, bạn bè, những điều tích cực hơn… Nhưng số phận lại chẳng dễ dàng tha cho cô như thế…

[…]

Thời gian gần đây, dãy hành lang phía lớp bên luôn rộn ràng bởi mấy lời thì thầm, ánh mắt mộng mơ của những nữ sinh khi nhắc đến thầy giáo “trẻ’’ mới chuyển đến. Tuổi ngoài bốn mươi, nhưng phong thái điềm đạm, kiến thức sâu rộng, nụ cười như ánh ban mai,tất cả biến ông ta thành biểu tượng mới của nữ sinh toàn khối.

Y/n cũng bị cuốn vào làn sóng đó. Ban đầu chỉ là vài câu chào hỏi khách sáo, nhưng càng ngày cô càng bị sự am hiểu và giọng nói nhẹ nhàng của thầy thu hút. Thậm chí, cô còn mang bài tập lên nhờ thầy giảng giải mỗi chiều sau giờ học. Dưới ánh hoàng hôn của lớp học trống, mọi thứ như trở nên ấm áp, thân thiện… chắc thế.

Chiều hôm ấy, thầy lại ngồi xuống cạnh cô, nở nụ cười quen thuộc.

:bài này hôm trước thầy có giảng rồi mà nhỉ?/ngồi xuống cùng y/n/

à…em quên mất..thầy giảng lại giúp em ạ…:

:vậy thì thầy tính phí đấy nhé ~/cười khẩy,chạm vai y/n/

/cô cười vui vẻ,chẳng mấy nghĩ đến ẩn ý trong từng câu thầy giáo nói,kể cả cái chạm vai,cô vốn như thế/:

Nhưng ở dãy ghế cuối lớp, Bakugo Katsuki vẫn đứng ở đó,mặc dù đã tan học được 10 phút, cậu ta cứ tựa vào bàn, tay đút túi quần, ánh mắt như mũi dao lạnh lẽo xoáy vào gã đàn ông kia. Không ai nhận ra, nhưng linh cảm của Bakugo chưa từng sai. Hắn ta không phải một người thầy mẫu mực,đàng hoàng như vẻ ngoài của hắn. Hắn ta là một con thú săn mồi, và Y/n,là mồi ngon đang tự mình đi vào hang sói.

Bakugo lên tiếng, giọng trầm và sắc như dao,không chút nể nan người thầy kia:

Bakugo Katsuki-Nhỏ kia.”

Y/n giật mình. Cô quay lại, ánh mắt lấp đầy sự bối rối.

Y/n-“…H-hả?”

Bakugo Katsuki-“Ra đây.”

Câu nói như lệnh, không chấp nhận từ chối. Nhưng thầy đang ở đây,sao thầy còn ngồi đây mà hắn vẫn có thể lớn tiếng ra lệnh được vậy?. Cô thấy lúng túng, quay lại nhìn người đàn ông vẫn đang giảng bài với nụ cười ôn hòa.

Y/n-“T-thôi… mình ở đây với thầy… cậu…”

Bakugo Katsuki-ngắt lời, giọng cứng rắn-“Tao nói lại. Ra. Đây.”

Không dám cãi, cô vừa định đứng dậy thì đột nhiên bàn tay thầy giữ lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng nhưng chặt chẽ. Tay còn lại… lặng lẽ lướt dọc xuống eo cô.

Y/n khẽ rùng mình.

Thầy-“Y/n, đợi đã. Giải xong bài này rồi đi cũng được mà.”

Giọng ông ta vẫn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt không còn trong sáng như trước. Cô thoáng ngần ngừ, nhìn sâu vào đôi mắt đó—và  có gì đó không ổn.Hơi lộ liễu rồi phải không?

Im lặng vài giây như ngàn năm, cuối cùng cô hít một hơi, nói thật nhỏ:

Y/n-“…Em… em xin lỗi ạ… em xin phép ra ngoài một chút. Xin lỗi vì đã bắt thầy ở lại tới giờ… Thầy có thể về ạ.”

Cô nhẹ nhàng gỡ tay thầy ra, cúi đầu rồi bước nhanh ra ngoài. Bakugo vẫn đứng đó, ánh mắt không giấu nổi sự khó chịu.

Bakugo Katsuki-“Đi về.”

Y/n-“…Ơ… nhưng… mà…”

Bakugo Katsuki-“Mày ý kiến à?”

Y/n liên tục lắc đầu, xua tay-“Không! Không có…”

Bakugo Katsuki-“Vậy mày định ở lại với ông già đó? Học tới tối hả? Con ngu.”

Câu nói phũ phàng ấy, dù chói tai, lại khiến Y/n bừng tỉnh. Nếu Bakugo không gọi, nếu cô không bước ra... chuyện gì đã có thể xảy ra trong căn lớp học trống kia?...nghĩ tới cũng thấy rùng mình,dù cô không có ác ý gì với thầy cả,nhưng dù sao hai người cũng chỉ mới nói chuyện vài lần,ai biết thầy sẽ như nào chứ?

Y/n-“…Không… mình không có…”

Nghe được câu trả lời mình muốn, Bakugo khẽ đẩy vai cô.

Bakugo Katsuki-“Vậy thì đi về. Lấy cặp ra đây.”

Y/n quay đầu, thấy thầy vẫn ngồi trong lớp,lưng vẫn quay đi,nhưng lại có cái cảm giác lạ, ánh mắt như đang quan sát, như đang… chờ đợi. Cô không dám vào, không muốn đối mặt, nhưng cũng không thể bỏ cặp lại. Nhìn sang Bakugo—người đang khoanh tay, lặng lẽ chờ—cô càng bối rối.

Anh khẽ liếc cô, bắt gặp ánh mắt lo lắng, chân gõ nhẹ xuống nền gạch, tay siết hờ vạt váy. Dáng người nhỏ bé ấy cứ thế lọt thỏm trong bóng lưng anh.

Bakugo khịt nhẹ mũi, mặt nhăn nhó như thể bị làm phiền chuyện gì vô cùng phiền phức. Không nói không rằng, anh đẩy cô qua một bên, sải bước vào lớp, lạnh lùng lấy cặp cô trước mặt thầy.

Ánh mắt ông ta khẽ động, ngạc nhiên… và cảnh giác.

Bakugo đi ra, không thèm liếc lại, ném cặp cho cô:

Bakugo Katsuki-“Lẹ lên. Tao không đợi đâu.”

Y/n-“U-ừm…”

Cô chạy theo sau anh, tay ôm cặp, lòng rối bời—không biết nên cảm ơn… hay sợ Bakugo thêm một chút.

Phía sau, trong lớp học lạnh lẽo… ánh mắt kia vẫn dõi theo, tay gập lại quyển sách giáo khoa của cô./END CHAP 5/

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me