Em Va Tinh Yeu Cua Anh Ho An Nhi Bakugo X Y N Hocduong Ngontinh R18
CHAP 7Tiếng cửa mở kẽo kẹt,Bakugo bước vào trước, dáng cao lớn, lạnh lùng như mọi khi. Ngay phía sau anh là một cô gái nhỏ nhắn, chậm rãi rụt rè bước vào. Đôi mắt cô đảo quanh không gian quen thuộc — đã mấy năm rồi, vậy mà ngôi nhà này vẫn giữ nguyên nét ấm cúng như ngày xưa.
Mùi canh nóng từ bếp len lỏi qua từng ngóc ngách, mang theo cảm giác yên bình thân thuộc khiến tim cô bỗng chùng lại.Cô đứng khựng ngay nơi ngưỡng cửa, tay chạm nhẹ vào cánh cửa gỗ nâu đã sờn, rồi khẽ khàng khép lại, cố không tạo ra tiếng động. Giọng cô cất lên, nhỏ như tiếng mèo kêu:Y/n- "Con... xin phép ạ."Chưa kịp bước sâu vào trong, từ phía hành lang, tiếng dép lẹp xẹp vang lên. Ba mẹ của Bakugo — hai người mà cô từng rất thân thiết — bước ra đón.Bác trai-"Hai đứa về rồi à? Mau vào đi, trời cũng sắp tối rồi đó."Bác gái--Mắt sáng lên khi nhìn thấy Y/n--"Trời ạ! Y/n hả con? Đã bao nhiêu năm rồi mà lớn nhanh quá trời!"-Bà vừa nói vừa nhanh chóng bước tới, đẩy nhẹ Bakugo sang một bên để lấy chỗ. Anh chưa kịp phản ứng gì thì đã bị bàn tay đầy quyền lực của mẹ mình xịt keo tại chỗ.Bakugo: "Cái bà—!"
Anh lẩm bẩm rồi nhíu mày, nhưng không phản đối thêm.Bác gái đã áp bàn tay ấm nóng lên má Y/n, xoa xoa một cách trìu mến như thể cô chưa từng rời xa.Y/n mỉm cười nhẹ, gật đầu chào với ánh mắt ấm áp-Con chào hai bác ạ. Lâu rồi con mới có dịp gặp lại hai người..."Cô hơi nghiêng đầu để má lọt vừa bàn tay bác gái đang nựng, nét mặt đầy thoải mái và thương mến.Cô luôn quý mến gia đình Bakugo. Bác trai vừa hiền lành,lại dịu dàng và giỏi việc bếp núc,bác luôn là hình mẫu người đàn ông lí tưởng mà cô sẽ tìm kiếm sau này, ông cũng người đầu tiên dạy cô cách gói cơm nắm hồi còn nhỏ xíu. Còn bác gái, dù tính cách cộc cằn, dễ nổi nóng và chửi thề như cơm bữa, lại có một trái tim tinh tế và sự chu đáo không ai sánh bằng. Không khó để nhận ra Bakugo giống mẹ mình y hệt, từ cái nhăn mặt khó chịu đến kiểu thở dài đầy bực bội.Bakugo lúc này chỉ lặng lẽ liếc nhìn cô. Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt rạng rỡ, ánh mắt đang long lanh vì xúc động của cô. Dù không nói gì, nhưng chính ánh nhìn ấy đủ để lộ ra chút gì đó mềm mại hơn thường lệ trong anh dù chỉ thoáng qua.Nhưng rồi, như thể bị chính bản thân làm phiền, anh hừ nhẹ, quay mặt đi và rảo bước vào trong nhà, tránh né không khí có phần xúc động đang dâng lên giữa họ./END CHAP 7/
Mùi canh nóng từ bếp len lỏi qua từng ngóc ngách, mang theo cảm giác yên bình thân thuộc khiến tim cô bỗng chùng lại.Cô đứng khựng ngay nơi ngưỡng cửa, tay chạm nhẹ vào cánh cửa gỗ nâu đã sờn, rồi khẽ khàng khép lại, cố không tạo ra tiếng động. Giọng cô cất lên, nhỏ như tiếng mèo kêu:Y/n- "Con... xin phép ạ."Chưa kịp bước sâu vào trong, từ phía hành lang, tiếng dép lẹp xẹp vang lên. Ba mẹ của Bakugo — hai người mà cô từng rất thân thiết — bước ra đón.Bác trai-"Hai đứa về rồi à? Mau vào đi, trời cũng sắp tối rồi đó."Bác gái--Mắt sáng lên khi nhìn thấy Y/n--"Trời ạ! Y/n hả con? Đã bao nhiêu năm rồi mà lớn nhanh quá trời!"-Bà vừa nói vừa nhanh chóng bước tới, đẩy nhẹ Bakugo sang một bên để lấy chỗ. Anh chưa kịp phản ứng gì thì đã bị bàn tay đầy quyền lực của mẹ mình xịt keo tại chỗ.Bakugo: "Cái bà—!"
Anh lẩm bẩm rồi nhíu mày, nhưng không phản đối thêm.Bác gái đã áp bàn tay ấm nóng lên má Y/n, xoa xoa một cách trìu mến như thể cô chưa từng rời xa.Y/n mỉm cười nhẹ, gật đầu chào với ánh mắt ấm áp-Con chào hai bác ạ. Lâu rồi con mới có dịp gặp lại hai người..."Cô hơi nghiêng đầu để má lọt vừa bàn tay bác gái đang nựng, nét mặt đầy thoải mái và thương mến.Cô luôn quý mến gia đình Bakugo. Bác trai vừa hiền lành,lại dịu dàng và giỏi việc bếp núc,bác luôn là hình mẫu người đàn ông lí tưởng mà cô sẽ tìm kiếm sau này, ông cũng người đầu tiên dạy cô cách gói cơm nắm hồi còn nhỏ xíu. Còn bác gái, dù tính cách cộc cằn, dễ nổi nóng và chửi thề như cơm bữa, lại có một trái tim tinh tế và sự chu đáo không ai sánh bằng. Không khó để nhận ra Bakugo giống mẹ mình y hệt, từ cái nhăn mặt khó chịu đến kiểu thở dài đầy bực bội.Bakugo lúc này chỉ lặng lẽ liếc nhìn cô. Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt rạng rỡ, ánh mắt đang long lanh vì xúc động của cô. Dù không nói gì, nhưng chính ánh nhìn ấy đủ để lộ ra chút gì đó mềm mại hơn thường lệ trong anh dù chỉ thoáng qua.Nhưng rồi, như thể bị chính bản thân làm phiền, anh hừ nhẹ, quay mặt đi và rảo bước vào trong nhà, tránh né không khí có phần xúc động đang dâng lên giữa họ./END CHAP 7/
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me