Em Va Tinh Yeu Cua Anh Ho An Nhi Bakugo X Y N Hocduong Ngontinh R18
CHAP 9Trời về tối, gió se lạnh luồn qua từng khe áo.Hai người đi dọc trên con đường vắng, ánh đèn đường vàng nhạt lờ mờ soi bóng họ kéo dài dưới mặt đất. Y/n bước chậm phía sau Bakugo, hai tay vòng qua ôm lấy cơ thể mình, khẽ run vì cái lạnh bất ngờ của gió đêm.“ĐÉO Ở ĐÂY NỮA,CHO TAO VỀ!”…Về lại ngôi nhà ấm áp kia, vào lại căn bếp đầy hơi ấm và mùi thơm, nơi có bác gái hay làu bàu nhưng tận tình, bác trai hiền từ và bao dung.Trước khi bị kéo đi, hên là kịp với lấy chiếc áo khoác mỏng treo gần cửa. May thật, nếu không giờ chắc đông cứng ngoài đường mất rồi.
Cô ngước nhìn bóng dáng cao lớn phía trước — Bakugo Katsuki, bước đi chững chạc mà lại chẳng thèm đợi cô. Tự dưng trong lòng ngứa ngáy, cô muốn lao lên đạp một cú vào lưng tên đó..Cửa hàng tiện lợi cuối phố sáng rực lên như một ốc đảo nhỏ giữa bóng tối. Khi bước vào, ánh đèn trắng chói chang chiếu xuống làm cô phải chớp mắt vài cái.Bakugo cầm sẵn tờ giấy ghi danh sách, không nói không rằng, đi thẳng đến các kệ hàng tìm đồ. Còn cô thì như một đứa trẻ ba tuổi được thả vào công viên đi vòng vòng, mắt lấp lánh nhìn mấy chai nước ngọt đủ màu, lon kẹo có hình thỏ, hay mấy cái bánh mì nhỏ nhắn xinh xắn.Đang chăm chú ngắm nghía dãy nước ngọt tủ lạnh thì..."BỐP!"-Một cú đánh rõ đau vào vai làm cô giật mình, quay phắt lại.Y/n-"Á...!"-Cô xoa xoa vai, ngước lên nhìn thủ phạm .dĩ nhiên, không ai khác ngoài cái tên cộc cằn đang đứng đó, tay đút túi, vẻ mặt cực kỳ thiếu kiên nhẫn.Bakugo Katsuki- "Mày uống cái gì? Lụm lẹ tao còn về."-anh gằn giọng Cô bối rối đứng thẳng dậy, giọng lí nhí như muỗi kêu-"A…không... tớ không mang tiền..."Bakugo không đáp. Thay vào đó, anh lôi tờ giấy ghi danh sách ra, giơ thẳng trước mặt cô.Y/n ngơ ngác nhìn, mắt nheo lại đọc từng dòng, cho đến khi nhìn thấy dòng cuối:“+ 1 nước ngọt cho Y/n”Đôi mắt cô mở to, ngẩng lên nhìn anh như không tin vào mắt mình.Y/n-"Thiệt hả...?"-giọng cô nhỏ xíu.Bakugo Katsuki-"Mua lẹ."Cô vui vẻ, có phần khó giấu được niềm vui bất ngờ. Chỉ tay lên dãy trên cùng, nơi lon soda bạc hà cô thích được xếp gọn gàng:Y/n: "Cái đó... với giúp tớ..."Bakugo không nói, chỉ nhón tay lấy xuống, thả lon soda vào giỏ. Đúng lúc anh đóng cửa tủ lạnh, cô lại cất tiếng hỏi, lần này nhẹ hơn, gần như thì thầm.Y/n-"Cậu không mua gì sao?... Bác gái không ghi gì cho cậu hả?"Anh khựng lại nửa giây.Dĩ nhiên là không có,bác gái chưa bao giờ cần phải ghi rõ. Bà luôn đưa dư tiền cho anh, kiểu ngầm hiểu như một cách yêu thương rất riêng. Bakugo biết điều đó từ lâu, nhưng không nói ra.Không trả lời cô, Bakugo lặng lẽ vươn tay lấy thêm một lon soda bạc hà giống y chang của cô, bỏ vào giỏ, rồi quay đi như không có gì đặc biệt xảy ra./END CHAP 9/
Cô ngước nhìn bóng dáng cao lớn phía trước — Bakugo Katsuki, bước đi chững chạc mà lại chẳng thèm đợi cô. Tự dưng trong lòng ngứa ngáy, cô muốn lao lên đạp một cú vào lưng tên đó..Cửa hàng tiện lợi cuối phố sáng rực lên như một ốc đảo nhỏ giữa bóng tối. Khi bước vào, ánh đèn trắng chói chang chiếu xuống làm cô phải chớp mắt vài cái.Bakugo cầm sẵn tờ giấy ghi danh sách, không nói không rằng, đi thẳng đến các kệ hàng tìm đồ. Còn cô thì như một đứa trẻ ba tuổi được thả vào công viên đi vòng vòng, mắt lấp lánh nhìn mấy chai nước ngọt đủ màu, lon kẹo có hình thỏ, hay mấy cái bánh mì nhỏ nhắn xinh xắn.Đang chăm chú ngắm nghía dãy nước ngọt tủ lạnh thì..."BỐP!"-Một cú đánh rõ đau vào vai làm cô giật mình, quay phắt lại.Y/n-"Á...!"-Cô xoa xoa vai, ngước lên nhìn thủ phạm .dĩ nhiên, không ai khác ngoài cái tên cộc cằn đang đứng đó, tay đút túi, vẻ mặt cực kỳ thiếu kiên nhẫn.Bakugo Katsuki- "Mày uống cái gì? Lụm lẹ tao còn về."-anh gằn giọng Cô bối rối đứng thẳng dậy, giọng lí nhí như muỗi kêu-"A…không... tớ không mang tiền..."Bakugo không đáp. Thay vào đó, anh lôi tờ giấy ghi danh sách ra, giơ thẳng trước mặt cô.Y/n ngơ ngác nhìn, mắt nheo lại đọc từng dòng, cho đến khi nhìn thấy dòng cuối:“+ 1 nước ngọt cho Y/n”Đôi mắt cô mở to, ngẩng lên nhìn anh như không tin vào mắt mình.Y/n-"Thiệt hả...?"-giọng cô nhỏ xíu.Bakugo Katsuki-"Mua lẹ."Cô vui vẻ, có phần khó giấu được niềm vui bất ngờ. Chỉ tay lên dãy trên cùng, nơi lon soda bạc hà cô thích được xếp gọn gàng:Y/n: "Cái đó... với giúp tớ..."Bakugo không nói, chỉ nhón tay lấy xuống, thả lon soda vào giỏ. Đúng lúc anh đóng cửa tủ lạnh, cô lại cất tiếng hỏi, lần này nhẹ hơn, gần như thì thầm.Y/n-"Cậu không mua gì sao?... Bác gái không ghi gì cho cậu hả?"Anh khựng lại nửa giây.Dĩ nhiên là không có,bác gái chưa bao giờ cần phải ghi rõ. Bà luôn đưa dư tiền cho anh, kiểu ngầm hiểu như một cách yêu thương rất riêng. Bakugo biết điều đó từ lâu, nhưng không nói ra.Không trả lời cô, Bakugo lặng lẽ vươn tay lấy thêm một lon soda bạc hà giống y chang của cô, bỏ vào giỏ, rồi quay đi như không có gì đặc biệt xảy ra./END CHAP 9/
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me