Em Van Doi Anh Noi Tinh Yeu Bat Dau Tuong Hi
Tại trung tâm cai nghiện số 8 đường X. Trong căn phòng giam nhỏ, Vĩ Thành và Vĩ Thanh ngồi đối diện nhau.Vĩ Thanh gầy đi nhiều, nhưng sắc mặt đã khá hơn không ít. Khoảng thời gian này, cô bé đang chịu phải một áp lực cực kì lớn. Thấy Vĩ Thành tới thăm, trên ta cũng xách rất nhiều túi quà ,trông cô bé có vẻ rất vui.“Đây là những loại bánh em thích ăn nhất, còn có cả loại kẹo này nữa. Ăn loại kẹo này có thể làm dịu bớt sự khó chịu.” Vĩ Thành nhấc chiếc túi trong tay lên đưa cho Vĩ Thanh." Anh hai... ở trong này em sợ lắm! Có rất nhiều người lạ. Anh hai đưa em về đi. Em không muốn ở đây đâu." Vĩ Thanh kéo vạt áo anh, vẻ mặt có chút tổn thương." Thanh nhi, em phải chữa khỏi bệnh. Bệnh của em rất nặng. Những người kia không hề xấu, cũng không làm hại em. Họ sẽ giúp em khỏi bệnh hoàn toàn. Nếu em muốn anh không vất vả, thì phải nghe lời nhớ chưa! " Vĩ Thành lắc đầu nói." Nhưng em không thích ở đây! Những người ngoài kia lạ lắm. Thỉnh thoảng em còn nghe thấy tiếng hét, có người khóc, gào ghê lắm! Em rất sợ. Anh hai, anh đưa em về đi, nhất định em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh chữa bệnh mà." Vĩ Thanh bắt đầu gào lên, nước mắt chảy ra. Xem ra con bé rất sợ." Thanh nhi, họ không hề xấu. Những người em nghe thấy chỉ là ảo giác của em thôi! Đừng suy nghĩ nhiều hiểu chưa. Phải ở đây chữa bệnh hoàn toàn. Khỏi bệnh em muốn làm gì anh sẽ đưa em đi."" Có phải bệnh em rất nặng không? Em sẽ không chết chứ, anh hai." Vĩ Thanh òa lên khóc nức nở. Vĩ Thành thấy vậy bèn kéo con bé vào lòng mình an ủi. " Thanh nhi ngoan, bệnh này không khó chữa, chỉ cần em cố gắng, nhất định sẽ khỏi bệnh. Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì cả, em biết chưa. "Vĩ Thanh gật đầu. " Em biết rồi! Nhưng đêm nay anh đừng đi có được không, em rất sợ." Nhìn cô bé đang run rẩy trong lòng mình , Vĩ Thành không khỏi xót thương. "Anh không đi đâu hết, anh ở lại với em."" À! Có một người bạn nhờ anh đưa cho em thứ này. Cô ấy nói, chỉ đưa cho mình em. Không được cho ai biết cả." Vĩ Thành rút từ trong một chiếc bọc nhỏ ra một con gấu teddy và một bức thư tay có bài màu hồng rất đẹp. Anh đặt vào tay cô." Quà của ai vậy anh? Chỉ đưa cho mình em thôi ạ? Của anh Lập hay bác Lập ạ? "
Vĩ Thanh tò mò nhìn hai món đồ trong tay mình, hỏi." Là một cô gái tốt bụng, cũng là một người bạn của anh. Lớn hơn em một tuổi, cô ấy nhờ anh đưa cho em."" Biết em?! Anh đọc cho em nghe đi." Vĩ Thành chìa bức thư cho anh, nhưng anh lại chủ nói nhỏ, ra vẻ thần thần bí bí. " Cô ấy không cho anh xem bí mật trong bức thư, nói chỉ muốn một mình em đọc nó. Ngoài em ra, không được ai biết."" Bí mật như vậy sao? Là chuyện gì được nhỉ? Vậy anh ra ngoài một lát đi, em xem xong bức thư rồi anh hẵng vào. " Vĩ Thanh ghé tai anh nói." Được, anh ra ngoài đợi em." Nói rồi anh xách túi đồ, mở cửa bước ra. Trong phòng chỉ còn lại một mình Vĩ Thanh. Cô bé từ từ từ mở bức thư, đọc từng chữ một cách cẩn thận.
Vĩ Thanh tò mò nhìn hai món đồ trong tay mình, hỏi." Là một cô gái tốt bụng, cũng là một người bạn của anh. Lớn hơn em một tuổi, cô ấy nhờ anh đưa cho em."" Biết em?! Anh đọc cho em nghe đi." Vĩ Thành chìa bức thư cho anh, nhưng anh lại chủ nói nhỏ, ra vẻ thần thần bí bí. " Cô ấy không cho anh xem bí mật trong bức thư, nói chỉ muốn một mình em đọc nó. Ngoài em ra, không được ai biết."" Bí mật như vậy sao? Là chuyện gì được nhỉ? Vậy anh ra ngoài một lát đi, em xem xong bức thư rồi anh hẵng vào. " Vĩ Thanh ghé tai anh nói." Được, anh ra ngoài đợi em." Nói rồi anh xách túi đồ, mở cửa bước ra. Trong phòng chỉ còn lại một mình Vĩ Thanh. Cô bé từ từ từ mở bức thư, đọc từng chữ một cách cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me