TruyenFull.Me

Em Van Doi Anh Noi Tinh Yeu Bat Dau Tuong Hi

" Hahaha.... cảnh sát Vĩ. Tôi không ngờ cậu cũng có khiếu hài hước đó chứ! Tận tâm công việc? Cười chết tôi mất thôi. " Cục trưởng Từ cười sảng khoái.

" Có gì buồn cười đến thế à ? " Vĩ Thành đặt tay lên cằm, nhìn người đàn ông đáng tuổi bố mình đang cười như điên.

" Ôiii, cậu bé à. Không phải tôi không biết lí do cậu vào làm cảnh sát là gì. Không phải do muốn điều tra ra sự việc ư ? Tận tâm công việc ? Hay nói cách khác là tận tâm điều tra ? Cảnh sát Vĩ. Tôi cũng coi như là người thân của cậu rồi. Cần gì phải nói lời trái lương tâm như thế chứ ? Còn việc cậu sẽ bảo vệ cô gái đó như thế nào thì tôi không dám chắc chắn cô ấy sẽ an toàn đâu. Không nhớ năm em gái cậu 4 tuổi hay sao ? Cậu cũng đã nói sẽ bảo vệ cho nó ? Nhưng rồi mọi chuyện ra sao, chắc hẳn cậu cũng không quên được. " Cục trưởng Từ lên tiếng.

" Cục trưởng Từ, năm đó lời hứa với bố mẹ tôi. Đương nhiên tôi không quên. Năm em gái tôi 4 tuổi, đúng là tôi không bảo vệ được cho con bé nên đã khiến nó thành ra như vậy. Nhưng hiện giờ, tôi đảm bảo sẽ không lặp lại sự việc lần đó nữa. Nếu đã dám kéo cô ấy vào việc này, chắc chắn tôi sẽ tự có cách giải quyết của riêng mình. Cả hai người họ, đều sẽ do tôi bảo vệ và chịu trách nhiệm." Vĩ Thành nghiêm nghị, từ tốn nói. Không thể không nhìn ra, trong lời anh nói đều là những lời từ tận sâu trong trái tim.

" Được, khí phách lớn lắm! Hi vọng cậu sẽ làm được như những gì mình nói. Tôi cũng không ngại nói cho cậu biết. Cô gái kia, tôi rất có hứng thú với nó. Đã lâu lắm rồi tôi không nếm được mùi vị của trẻ vị thành niên. Cô gái đó cũng không tệ, chi bằng..." Cục trưởng Từ gian xảo nhìn Vĩ Thành, hai tay chắp lên đầu gối. Đôi mắt của ông ta không khỏi che giấu đi dục vọng to lớn của bản thân.

" Thu lại sự hiếu kì ngu ngốc của ông đi. Cô gái đó là của tôi. Tôi nói rồi. Nếu như ông dám làm gì cô ấy, tôi sẽ cho ông xuống mồ gặp diêm vương ngay lập tức. " Vĩ Thành dường như đã rất tức giận, giọng nói không hề bình tĩnh như lúc trước.

" Tôi chỉ đùa một chút thôi mà ! Cậu đừng bảo cậu đã phải lòng cô gái kia rồi nhé !
" Cục trưởng Từ thản nhiên nói, thu lại vẻ mặt gian xảo ban nãy.

" Đúng. Tôi thích cô ấy. Cho nên, ông đừng hòng chạm vào cô ấy. Nếu không, giao dịch này chấm dứt ngay tại đây! " Vĩ Thành nhìn cục trưởng Từ, giọng nói rất chắc chắn, có chút đe dọa.

" Okok... tôi không đụng. Là của cậu, được chưa ! Nhưng hi vọng cậu chú ý đến cô gái nhỏ của cậu, những gì sắp xảy ra với cô ấy. Tôi không dám nói gì đâu! " Cục trưởng Từ thản nhiên đứng dậy, phất tay rồi đi ra ngoài. Ông ta còn không ngại liếc mắt lên màn hình một lần nữa.

Trong căn phòng tối, dư vị của mùi khói thuốc vẫn chưa tan hết.

Vĩ Thành vắt chéo chân ngồi tựa vào ghế dựa, dù vẻ mặt bên ngoài rất bình tĩnh nhưng trong lòng không khỏi khẩn trương vì câu nói ban nãy của người đàn ông kia.

Anh nhất định sẽ không để cô gặp phải chuyện gì. Nhất định là vậy !

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me