TruyenFull.Me

Emibonnie Translate Between The Lines Of Us Giao Diem

Chương 2: Gần gũi

___

Thư viện hôm nay đông bất thường, nhất là vào buổi chiều muộn. Không phải vì sắp tới kỳ thi hay hạn nộp bài, mà đơn giản là… phân nửa nhóm bạn đang nằm vật ra ở góc khu văn học để ngủ bù sau một đêm say xỉn.

Emi ngồi yên giữa mớ hỗn độn đó, chân gập dưới bàn, tai nghe cắm sẵn nhưng không bật nhạc. Trước mặt là tập binder dày cộm, đầy những ghi chú viết vội cùng mấy cái tab dán đủ màu. Tiếng ngáy bên cạnh chẳng làm cô nàng thấy khó chịu nữa — thật ra Emi đã quá quen rồi.

Cô đi theo nhóm bạn chỉ vì thói quen thôi. Đám kia năn nỉ “cùng hồi phục tinh thần” sau đêm lê la quán bar, và rồi… kết quả là cả bọn rủ nhau ngủ tập thể ngay trong thư viện trường.

Chỉ mình Emi học. Thôi thì tranh thủ vậy.

Giữa lúc đang giải tích phân và highlight đoạn khó hiểu trong bài tập, một giọng nói quen thuộc vang lên:

“Trời ơi, chị đang giải toán thiệt luôn hả?”

Emi ngẩng đầu. Bonnie đứng cạnh bàn, balo khoác hờ một bên vai, mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên.

Emi chỉ khẽ nhún vai. “Thì phải làm xong trước thứ Sáu mà.”

Bonnie lập tức thả phịch xuống ghế trống bên cạnh. “Gì vậy, sao chị sống nhạt nhẽo quá chừng.”

“Cảm ơn nhé.” Emi đáp tỉnh bơ, lật sang trang mới.

Bonnie thở dài ầm ĩ, chống cằm nhìn chị. “Em vừa tan học mà não muốn bấy nhầy hết rồi. Không hiểu sao chị vẫn còn tỉnh nổi.”

“Chắc tại tui hông có uống hết phân nửa quán bar lúc tối qua đó.” Emi cười nhạt, khoé môi cong lên một chút.

Bonnie cười toe toét. “Ờ, cũng đúng.”

Cô nhóc nghiêng người lại gần, nhìn cuốn vở của Emi như thể đó là ma thuật đen. “Chị… thật sự thích toán hả?”

“Không ghét.” Emi đáp gọn.

“Vậy còn tệ hơn...”

Emi bật cười khẽ. Thanh âm ấy lỡ khiến tim Bonnie bất giác hụt mất một nhịp.

“Em thì đang vật lộn với môn tô-pô.” Bonnie rút cuốn vở cũ nhàu nát ra. “Không hiểu nổi khái niệm compact gì đó. Kiểu, sao đoạn đóng [a, b] trong ℝ thì lại ‘compact’ mà đoạn mở thì không?”

///t dịch mà còn kh hiểu nè má///

“Định lý Heine–Borel hả?”

“Thấy chưa? Nghe như bịa luôn ấy.”

Emi nghiêng đầu, mắt ánh lên chút thích thú.
“Muốn chị giảng cho không?”

Bonnie chớp mắt. “Thật hả?”

“Ừm.” Emi kéo ghế dịch qua một chút, đủ để Bonnie nhìn rõ hơn. “Cho chị xem em vướng chỗ nào đi.”

Bonnie cũng xích lại gần. Khuỷu tay họ khẽ chạm nhau. Bonnie hơi khựng lại, nhưng Emi chẳng để ý mấy, vẫn đang tập trung vào đống bài toán rối rắm.

Hai đứa bắt đầu giải từng bước. Bonnie thì cứng đầu không chịu thua.

“Không, không, em chắc chắn mình phải làm như này này.”

“Sai rồi.” Emi vẫn kiên nhẫn.

“Nhưng—”

“Bonnie.” Giọng Emi trầm, bình tĩnh nhưng kiên quyết.

Bonnie lầm bầm nhỏ nhưng cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.
“Được rồi, em thua… nhưng chỉ là vì não của chị đáng sợ thôi đấy.”

Emi chẳng thèm đáp, chỉ tiếp tục giảng cho em. Bonnie khó mà tập trung được. Tay hai đứa thỉnh thoảng chạm nhau, ví dụ như lúc Emi đưa cái máy tính, ngón tay cả hai khẽ chạm nhẹ thôi, chừng đó cũng đủ để khiến Bonnie thấy điện chạy dọc sống lưng.

Rồi Emi sắp làm một chuyện khiến Bonnie hoàn toàn đơ cứng luôn.

“Này.” Emi nói thật khẽ, rồi cầm lấy tay Bonnie, đặt cây bút vào đúng tư thế. “Thử cầm viết như này đi.”

Lần này là chạm hẳn vào nhau, tay cầm tay. Bàn tay Emi ấm, săn chắc và dịu dàng. Bonnie thấy mặt mình nóng bừng như có ai châm lửa trong lồng ngực.

Cún con chẳng nghe thêm được gì nữa. Chỉ biết rằng bằng cách nào đó, bài toán vẫn được giải xong, dù chữ em viết cong queo loằng ngoằng.

Emi nghiêng qua nhìn rồi mỉm cười. Nụ cười thật sự rất dịu dàng.
“Đúng rồi đó.”

Bonnie ngượng ngùng nhưng en vẫn cười tươi thật là tươi luôn. “Cảm ơn chị… em nghĩ chắc não của chị có chứa phép màu thiệt luôn á.”

Emi nhìn em lâu hơn một khắc. Đủ lâu để khiến Bonnie nhận ra.

Rồi như thể giật mình vì bản thân, Emi chớp mắt, quay đi.
“Em giỏi lắm.” Nói xong rồi cô đưa tay… khẽ xoa đầu Bonnie. Có chút vụng về, hơi gượng, nhưng ấm áp lạ thường.

Trước khi Bonnie kịp phản ứng, Emi đã đứng lên. “Chị đi vệ sinh, đợi chút.”

Và thế là cô ngốc nhanh chóng rời đi, để Bonnie ngồi chết trân tại chỗ. Tay vẫn còn tê, tim đập loạn như muốn phá tung lồng ngực.

Em nhìn sang đám bạn đang ngáy o o ở vài ghế kế bên.

Nếu lúc này bọn nó tỉnh dậy chắc sẽ trêu chọc em đến chết mất.

Bonnie chỉ biết cười khờ một mình, tay vẫn nắm chặt cây bút còn vương hơi ấm của chị.

Có lẽ… toán cũng không đến nỗi tệ cho lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me