TruyenFull.Me

[END] Khi Pháo Hôi Thụ Biến Thành Vạn Nhân Mê

Phiên ngoại 11

aminineteen

Tác giả: Nhất Mai.
Edit: Ami.
_____________________

Lộ Nghiêu lắp ba lắp bắp, đến một chữ cũng không thốt ra nổi.

Cậu ngơ ngẩn nhìn gương mặt của Lâm Viễn Chi đang kề sát ngay trước mắt, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Khi Lâm Viễn Chi nghiêng người lại gần, cậu không kiềm chế được mà hơi ngẩng mặt lên, chủ động dâng môi mình tới.

Lâm Viễn Chi ngậm lấy môi dưới của cậu, khẽ cắn nhẹ vào khóe môi. Lộ Nghiêu khẽ rên một tiếng, theo bản năng vòng tay siết chặt lấy cổ anh.

Ánh mắt Lâm Viễn Chi sâu thẳm, chỉ hơi dùng lực đã dễ dàng tách được hàm răng của Lộ Nghiêu, đầu lưỡi trực tiếp tiến vào, cuốn lấy từng hơi thở của cậu.

Đây là lần đầu tiên hai người hôn sâu đến mức này, toàn thân Lộ Nghiêu như chìm hẳn vào ghế sofa, mặt đỏ bừng như sắp bốc cháy, cảm giác như từng ngụm oxy trong phổi cũng đang dần cạn kiệt.

Đầu lưỡi bị mút đến tê dại, hô hấp toàn là mùi vị của đối phương. Lộ Nghiêu chỉ cảm thấy lý trí của mình như tan chảy thành một đống bột nhão, đầu óc mơ màng, chỉ biết ngoan ngoãn mặc cho người kia muốn làm gì thì làm.

Không biết đã hôn bao lâu, mãi tới khi Lâm Viễn Chi rời khỏi người cậu, Lộ Nghiêu mới ngơ ngác nhận ra mình đã bị đặt nằm trên sofa, trong tay còn siết chặt một chiếc gối ôm.

Hai người thân thể kề sát, bất cứ sự thay đổi nào cũng vô cùng rõ ràng.

Lộ Nghiêu đỏ bừng cả mặt, vội ôm gối ôm che xuống giữa hai chân.

Ánh mắt Lâm Viễn Chi lướt qua, khẽ bật cười.

"Muốn anh chừa cho em chút không gian không?"

Lộ Nghiêu lúng túng co chân lại, xấu hổ tới mức không dám nhìn anh.

"Anh đi sấy tóc trước đi...lát nữa hãy qua đây."

Lâm Viễn Chi khẽ đáp một tiếng, đứng dậy đi vào phòng ngủ. Đóng cửa lại, anh cúi đầu nhìn vị trí đang căng cứng của mình, bất đắc dĩ bật cười.

Nếu không phải do Lộ Nghiêu quá mức ngại ngùng, có lẽ cũng đã phát hiện ra phản ứng khác thường của anh rồi.

Chỉ là một nụ hôn đầu thôi mà đã không kiềm chế được, ý chí của anh trước mặt Lộ Nghiêu đúng là yếu ớt đến bất ngờ.

Lộ Nghiêu thấy Lâm Viễn Chi vào phòng ngủ rồi mới đứng dậy, lúng túng đi vào nhà vệ sinh.

Cậu dùng nước lạnh rửa mặt mấy lần để bản thân tỉnh táo lại, sau đó nhìn chằm chằm vào mình trong gương, không nhịn được mà vỗ vỗ lên má.

Không được! Phải có chí khí lên chứ!

Không thể vừa hôn với Lâm Viễn Chi đã nghĩ ngay tới mấy chuyện không đứng đắn như thế được. Hai người mới yêu nhau thôi, cậu nhất định phải giữ kẽ một chút!

Sau một hồi tự cổ vũ bản thân, xác định mình đã hoàn toàn bình tĩnh lại, Lộ Nghiêu mới hít sâu một hơi, mở cửa nhà vệ sinh.

Lâm Viễn Chi đã khoác áo khoác và quàng khăn, đứng ở cửa chờ cậu.

Đợi Lộ Nghiêu đi tới, anh tự nhiên nắm lấy tay cậu, nhét vào túi áo khoác của mình.

"Tối nay muốn ăn gì? Nghĩ ra chưa?"

"Em nghĩ rồi, ở Vạn Đạt mới mở một quán lẩu gà nấu nước dừa, mình đi thử nhé?"

Lâm Viễn Chi luôn chiều theo ý cậu. Vạn Đạt cách đây hơi xa, hai người liền tới hầm xe lấy xe trước.

Lâm Viễn Chi vốn nổi tiếng kín đáo, xe anh lái cũng không phải siêu xe hào nhoáng, chỉ là một chiếc Lexus bình thường.

Đây là lần đầu tiên Lộ Nghiêu ngồi xe của anh. Phong cách lái xe của Lâm Viễn Chi cũng giống như con người anh vậy — trầm ổn, dứt khoát. Lộ Nghiêu cứ nhìn nghiêng khuôn mặt anh, trong lòng ngứa ngáy không thôi.

Đúng là người mà cậu thích, làm gì cũng đẹp trai đến vậy.

Tới ngã tư đèn đỏ, Lâm Viễn Chi liếc mắt nhìn cậu, trong ánh mắt mang theo chút trêu chọc.

"Em cứ nhìn anh mãi như vậy, không sợ tôi lái xe mất tập trung à?"

Khóe môi Lộ Nghiêu cong lên, "Em đâu có nhìn anh mãi đâu. Với lại, nếu anh không nhìn em, sao biết em đang nhìn anh được?"

*Duma làm tui nhớ tới cái meme "người nhìn thiếp như zậy thiếp làm sao ngủ được đây" =))))))

Sự ngụy biện này khiến Lâm Viễn Chi nghẹn lời. Đợi tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm của Vạn Đạt, Lâm Viễn Chi tắt máy, vừa tháo dây an toàn xong đã vươn tay nhéo má Lộ Nghiêu.

Lộ Nghiêu không cam tâm, cũng vươn tay định nhéo lại má anh, nhưng tay vừa đưa ra đã bị anh nắm lấy cổ tay.

Lâm Viễn Chi cúi đầu, khẽ hôn lên mu bàn tay cậu.

"Đừng quậy nữa, xuống ăn cơm được không?"

Lộ Nghiêu đỏ mặt, khẽ "vâng" một tiếng.

Ăn xong lẩu gà, hai người lại lên rạp chiếu phim trên tầng thượng xem phim. Phim chiếu gì Lộ Nghiêu hoàn toàn không để tâm, cậu chỉ mãi chú ý tới bàn tay hai người đang nắm lấy nhau.

Giữa chừng, cậu còn táo bạo đút cho Lâm Viễn Chi ăn một miếng bỏng ngô. Tới khi rút tay về, cậu mới phát hiện lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi.

Xem phim xong cũng đã hơn mười giờ, ngày mai là thứ hai, cả hai đều phải đi học, Lâm Viễn Chi lái xe đưa cậu về khu chung cư Cư Hương.

Trước khi xuống xe, Lộ Nghiêu vẫn còn lưu luyến.

"Sáng mai mình còn ăn sáng cùng nhau không?"

"Nếu em dậy kịp thì ăn cùng."

Lâm Viễn Chi một tay đặt trên vô lăng, nhìn cậu cười khẽ, "À đúng rồi, lát nữa gửi thời khóa biểu của em cho anh."

"Anh lấy thời khóa biểu của em làm gì?"

Đôi mắt đen sâu thẳm sau kính của Lâm Viễn Chi nhìn thẳng vào cậu.

"Anh sắp xếp thời gian hẹn hò mỗi ngày của chúng ta."

Lộ Nghiêu nghe vậy, trong lòng vui sướng muốn bay lên, liên tục gật đầu.

Tháo dây an toàn xong, cậu rốt cuộc không nhịn được, vội vàng hôn lên má Lâm Viễn Chi một cái, rồi mới mở cửa xuống xe.

"Bye bye, mai gặp nhé."

"Mai gặp."

Dù sao cũng học cùng một khoa, hai người gặp nhau trong trường là chuyện rất thường. Lộ Nghiêu biết Lâm Viễn Chi không thích bị chú ý, nên mỗi khi đi cùng anh ở nơi đông người, cậu đều ngoan ngoãn, nghiêm túc, trông chẳng khác gì một đàn em ngoan ngoãn, biết điều.

Nhưng mà, một khi đã đến chỗ không có ai, cậu lại bắt đầu to gan lớn mật, hết lần này đến lần khác khiêu khích, trêu chọc giới hạn chịu đựng của Lâm Viễn Chi.

Nơi này là một khu rừng nhỏ phía sau ký túc xá nam sinh trong trường. Đêm đông tĩnh lặng, khu rừng nhỏ im ắng, ánh trăng mỏng manh rơi xuống hai bóng người đang kề sát vào nhau không rời.

Hơi thở nóng rực vừa thoát ra khỏi môi Lộ Nghiêu, ngay lập tức đã bị người đối diện nuốt trọn vào trong.

Lâm Viễn Chi siết chặt eo cậu, đè cậu lên thân cây, không ngừng đổi góc độ hôn cậu, hôn đến mức lưu luyến triền miên.

Lộ Nghiêu bị anh ôm chặt trong lòng, chỉ cảm thấy cả người như được sưởi ấm, mềm nhũn đến mức sắp tan ra. Đôi môi bị Lâm Viễn Chi cắn mút tới tê dại, tê đến mức như muốn tan chảy.

Đột nhiên, một luồng ánh sáng trắng chói mắt quét qua.

Cùng lúc đó vang lên giọng chú bảo vệ trầm mạnh đầy uy lực:

"Trời tối không về ký túc xá, còn ở đây làm gì thế hả?"

Ngay khoảnh khắc ánh đèn rọi tới, Lâm Viễn Chi đã nhanh tay kéo áo khoác của mình trùm kín đầu Lộ Nghiêu lại.

Lộ Nghiêu cũng chột dạ rụt người vào trong lòng anh.

Dù sao thì chuyện chui vào rừng nhỏ cũng là ý của cậu, nếu bị bảo vệ bắt gặp thì thật sự quá mất mặt.

Nhưng mà, chú bảo vệ trường này cũng không bảo thủ đến mức họ nghĩ. Mấy cặp đôi lén lút vào rừng nhỏ hẹn hò đâu phải ít, chú đi tuần còn từng gặp tình huống bạn trai bị quát một tiếng đã bỏ mặc bạn gái chạy mất dép rồi. Thế mà bây giờ nhìn thấy hai người vẫn còn dính chặt lấy nhau, chú không khỏi thầm cảm khái trong lòng — tình cảm cặp này cũng tốt thật đấy.

Lần mở miệng tiếp theo, giọng điệu của chú cũng dịu lại nhiều:

"Trời tối rồi thì đừng lang thang bên ngoài nữa, mau về nghỉ ngơi đi. Yêu đương thì lựa lúc ban ngày không được à?"

Lộ Nghiêu thầm nghĩ: Ban ngày yêu đâu có kích thích bằng ban đêm...Nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn đáp một tiếng, rồi theo Lâm Viễn Chi ra khỏi khu rừng nhỏ.

Khu vực này không có đèn đường, đêm tối gió lớn, chú bảo vệ cũng chẳng nhìn rõ được bọn họ là hai thằng con trai. Mãi đến khi quay về chốt bảo vệ, chú mới hơi ngạc nhiên nghĩ thầm — cô gái kia cũng cao ghê.

Bị cắt ngang giữa chừng, dĩ nhiên là chẳng thể thỏa mãn được. Vừa về tới nhà, Lộ Nghiêu đã bị Lâm Viễn Chi đè lên cửa, tiếp tục nụ hôn còn dang dở khi nãy.

Lộ Nghiêu cởi áo khoác dày trên người ra, hai tay quấn chặt lấy cổ anh, gần như muốn cả người treo lên người anh luôn.

Hai người từ cửa ra vào hôn tới tận ghế sofa, dính lấy nhau như thể trẻ sinh đôi, chẳng thể rời ra lấy một giây.

Kính mắt của Lâm Viễn Chi cũng bị Lộ Nghiêu tháo xuống, tiện tay đặt trên bàn trà.

Trong lúc tạm ngừng đổi hơi, Lâm Viễn Chi hơi cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu.

Lộ Nghiêu khẽ liếm môi, cẳng chân mềm mại cọ nhẹ lên eo anh.

"Ngày mai không có tiết học...Hay là, đêm nay anh ở lại đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me