TruyenFull.Me

End Khi Phao Hoi Thu Bien Thanh Van Nhan Me

Tác giả: Nhất Mai.
Edit: Ami.
_____________________

Cuối tháng chín, Lộ Nghiêu hoàn thành luận văn tốt nghiệp, cũng đã sớm làm xong các thủ tục liên quan, rồi từ Los Angeles trở về nước.

Lễ cưới của hai người đang đến gần, Lâm Viễn Chi chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy. Lễ phục đã được đặt may từ trước, cả hai bộ đều là màu trắng, chỉ khác nhau đôi chút ở những hoa văn chìm nơi cổ tay áo và vạt áo.

Lộ Nghiêu sau khi thử đồ xong, góp vài ý kiến chỉnh sửa rồi tự lái xe đến studio của Trần Anh để lấy kịch bản về xem.

"Cậu còn đến đây à? Anh cứ tưởng cậu đang bận rộn chuẩn bị lễ cưới, không có thời gian ghé qua chỗ anh nữa chứ."

Trần Anh vừa kết thúc buổi họp với mấy nhà đầu tư, thấy Lộ Nghiêu đến thì không khỏi ngạc nhiên mừng rỡ.

Lộ Nghiêu đưa cho anh ta một tấm thiệp cưới mạ vàng, mỉm cười tươi rói.

"Chủ yếu là muốn đích thân mang cái này đến cho anh, còn kịch bản thì chỉ là tiện thể thôi."

Trần Anh làm ra vẻ khoa trương, buông một tiếng "wow" đầy cảm thán, rồi cầm lấy tấm thiệp mạ vàng lấp lánh.

"Lễ cưới của hai người tổ chức xa thật đấy, vé máy bay khứ hồi có được thanh toán không?"

"Đương nhiên là được rồi. Đến lúc đó anh gửi chứng minh thư cho em, em mua vé giúp anh luôn."

Trần Anh vốn chỉ đùa vui, không ngờ Lộ Nghiêu lại tưởng thật. Một người mặt dày như anh ta vậy mà cũng thấy hơi đỏ mặt.

"Ấy chết, anh nói đùa thôi. Mà này, hai người đã thuê nhiếp ảnh gia chụp lễ cưới chưa? Nếu chưa thì chọn hai người bên studio anh đi?"

Lộ Nghiêu bật cười, lắc đầu.

"Chuyện này bên nhà anh ấy sắp xếp hết rồi. Cả lễ cưới cũng là do anh ấy lên kế hoạch. Em chỉ cần đúng giờ có mặt là được."

Trần Anh cười ha hả, vỗ vỗ vai cậu.

"Cậu đúng là có phúc thật đấy. Nhưng anh cũng nhìn ra rồi, vị kia nhà cậu hẳn là đang mong từng ngày được công khai với thiên hạ rằng cậu ấy là chồng của cậu đấy."

Tai Lộ Nghiêu khẽ đỏ lên, có phần không tự nhiên mà chuyển đề tài: "Không phải anh nói có mấy kịch bản hay sao? Đều là thể loại gì vậy?"

Lễ cưới của hai người được ấn định vào đầu tháng Mười.

Lộ Nghiêu và Lâm Viễn Chi bay đến hòn đảo nhỏ ấy trước một tuần để làm việc với phía khách sạn, bàn bạc các hạng mục liên quan.

Chẳng mấy chốc, cha mẹ hai bên cũng lần lượt đến nơi. Trần Hương Mai và Thiệu Tiểu Vân vừa gặp đã như quen biết từ lâu, trò chuyện rất hợp ý.

Elliott là người Mỹ chính gốc, tiếng Trung chỉ ở mức cơ bản. Vì muốn tham dự lễ cưới của Lộ Nghiêu nên ông đã đặc biệt đăng ký học một lớp tiếng Trung. Thế nhưng khi gặp mặt thông gia, vừa căng thẳng liền chỉ kịp nói được một câu "xin chào" rồi lắp ba lắp bắp, chẳng thốt nổi thêm lời nào.

May thay, David đến đúng lúc, giải vây cho cuộc gặp gỡ có phần lúng túng giữa hai ông bố. Anh không đến một mình, mà còn dắt theo bạn gái người Trung Quốc— Amy — cũng chính là cô gái Lộ Nghiêu từng gặp ở biệt thự Bán Sơn.

Thấy Amy xuất hiện, Trần Hương Mai cười tít mắt, tưởng chừng như miệng không khép lại được, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh cháu ngoại lai tương lai, đến mức bữa tối còn ăn thêm một bát cơm.

"Em cảm thấy hôm nay mẹ cứ nhìn Amy suốt ấy."

Trong bữa tối, David khẽ kéo tay áo Lộ Nghiêu, vẻ mặt có phần lo lắng: "Hơn nữa nụ cười của mẹ, em cứ cảm thấy có gì đó là lạ. Em nghe nói mẹ chồng với con dâu ở Trung Quốc thường không hòa thuận, mẹ có phải không thích Amy không?"

Lộ Nghiêu đặt dao nĩa xuống, liếc nhìn David đầy bất lực.

Mẹ cậu đang nghĩ gì, cậu chỉ cần nhìn là biết ngay.

"Em nghĩ nhiều rồi, mẹ chỉ đang mơ về cuộc sống ngọt ngào tương lai của hai người với một em bé lai thôi."

David kinh ngạc buông ra một tiếng "A", thấy ánh mắt của các bậc phụ huynh hai bên đang nhìn về phía mình, liền cười trừ, lấy khăn giấy lau khóe miệng.

David hạ thấp giọng, ghé sát vào tai Lộ Nghiêu:
"Không thể nào... em với Amy mới quen nhau được mấy tháng thôi mà, mẹ đã nghĩ xa thế rồi sao?"

Lộ Nghiêu nuốt miếng bò trong miệng, ánh mắt có phần nghiêm khắc.

"Chẳng lẽ hai người chỉ đang chơi đùa? Không nghiêm túc sao?"

"Dĩ nhiên là nghiêm túc...Nhưng mà...chuyện sinh con thì đúng là hơi xa vời thật..."

David nhăn mặt, có vẻ rối rắm: "Bản thân em còn thấy mình như một đứa trẻ, làm sao mà có thể sinh thêm một đứa khác được?"

"Xem ra em tự nhận thức về mình cũng rõ ràng đấy."

Lộ Nghiêu nói câu này rõ ràng là đang châm chọc cậu ta trẻ con, chắc chắn là vậy rồi.

Dù thế, chỉ cần chắc chắn mẹ không ghét Amy, David đã nhẹ nhõm thở phào một hơi thật dài.

Ăn tối xong, Lộ Nghiêu và Lâm Viễn Chi cùng nhau ra bãi biển dạo chơi.

Nhớ lại lúc nãy David ghé sát tai Lộ Nghiêu thì thầm, Lâm Viễn Chi không kìm được tò mò.

"Vừa nãy em với David nói gì thế?"

"Em ấy sợ mẹ em không thích Amy, còn hỏi về mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu bên Trung Quốc cơ."

Lâm Viễn Chi bật cười khẽ.

"Em ấy học tiếng Trung ngày càng khá rồi đấy, đến cả 'mẹ chồng nàng dâu' cũng biết."

Hai người cùng ngồi xuống bãi cát, nghe tiếng sóng biển vỗ vào những mỏm đá, nơi xa xa là ngọn hải đăng trắng muốt cao sừng sững giữa màn đêm, một luồng sáng rực rỡ soi rọi lên mặt biển lấp lánh.

Lâm Viễn Chi nắm lấy tay Lộ Nghiêu, ánh mắt dừng lại trên hai chiếc nhẫn bạc lấp lánh nơi tay họ.

"Ngày kia là cưới rồi, có hồi hộp không?"

Lộ Nghiêu bật cười, nghiêng đầu nhìn anh:

"Chúng ta đã đăng ký kết hôn từ lâu rồi mà, lễ cưới chỉ là nghi thức thôi, có gì mà phải căng thẳng?"

Nói thì nói thế, nhưng khi thực sự đến ngày cử hành hôn lễ, lúc nắm tay Lâm Viễn Chi bước đến cửa nhà thờ, tim Lộ Nghiêu vẫn đập thình thịch không kiểm soát nổi.

Hôm ấy trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh, gió biển dịu dàng lướt qua đỉnh nhà thờ như vỗ về.

Ánh nắng chiếu xuyên qua những ô kính màu, lặng lẽ rải xuống nền nhà thờ. Khi cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, Lộ Nghiêu không nhịn được mà siết chặt tay Lâm Viễn Chi.

Lâm Viễn Chi quay đầu nhìn cậu, siết lại bàn tay cậu thật chặt:

"Đừng lo, có anh ở đây rồi."

Lộ Nghiêu nghĩ cũng đúng, chắc gì Lâm Viễn Chi đã thoải mái hơn cậu, lát nữa còn phải phát biểu trước bao nhiêu khách khứa, nhỡ đâu lỡ lời thì cũng chưa chắc người đó là mình.

Cậu hít sâu một hơi, trong tiếng vỗ tay rộn ràng của mọi người, cùng Lâm Viễn Chi bước chân lên thảm đỏ.

Vị mục sư trong bộ áo choàng đen đứng dưới chân tượng Chúa, nở nụ cười hiền hậu nhìn hai người. Mà bên cạnh cậu, chú rể của cậu hôm nay tuấn tú, mặc bộ vest trắng cắt may vừa vặn, ánh mắt dịu dàng thẳm sâu, vẫn là người khiến cậu rung động như ngày đầu tiên.

Dưới sự chứng kiến của người thân bạn bè, hai người trao nhau nhẫn cưới và lời thề nguyện. Cuối cùng, vị mục sư trang nghiêm tuyên bố họ chính thức trở thành bạn đời—chú rể có thể hôn chú rể rồi.

Tính đến thời điểm đó, Lộ Nghiêu vẫn giữ được vẻ bình tĩnh...cho đến khi Lâm Viễn Chi nghiêng người định hôn cậu—không rõ vì hồi hộp hay vì bữa sáng chưa tiêu hóa hết, Lộ Nghiêu đột nhiên...đánh ra một cái ợ rõ to.

Trong giây phút yên tĩnh ấy, âm thanh đó vang lên vô cùng rõ ràng.

Khách dưới sân bật cười rôm rả, ngay cả Lâm Viễn Chi cũng hơi khựng lại.

Lộ Nghiêu hoàn toàn không ngờ lại "xảy chân" ở bước cuối cùng, vội vàng đưa tay che mặt, không dám nhìn mục sư, càng không dám nhìn xuống phía dưới.

Thấy hai vành tai cậu đỏ rực lên, ánh mắt Lâm Viễn Chi càng thêm dịu dàng. Anh nắm lấy tay Lộ Nghiêu, lần lượt hôn lên mu bàn tay cậu, rồi vô cùng trân trọng mà đặt nụ hôn lên môi cậu.

Khách khứa vỗ tay ầm vang hơn nữa. Vương Khánh Quốc là người vỗ tay to nhất, David cũng huýt sáo cổ vũ.

Lộ Nghiêu được Lâm Viễn Chi ôm vào lòng, hôn đến say mê, chút lúng túng khi nãy cũng bị quăng ra sau đầu. Cậu vòng tay qua cổ anh, không kìm được mà đáp lại nụ hôn ấy thật nồng nàn.

Lễ cưới kết thúc, bố mẹ hai bên và các vị khách cũng lần lượt rời đi.

Trước khi đi, Vương Khánh Quốc được Lộ Nghiêu dúi cho một phong bao đỏ dày cộp.

Cậu ta cười ha hả nhận lấy, còn tặng lại Lộ Nghiêu một món quà, nói chắc chắn cậu sẽ thích.

Tối đến, khi về tới khách sạn, Lộ Nghiêu mới mở món quà của Vương Khánh Quốc ra. Vừa nhấc nắp hộp, gương mặt tuấn tú liền đỏ bừng, bật ra một tiếng rủa khẽ.

Lâm Viễn Chi vừa tắm xong đi ra, thấy cậu ngồi bên giường, tay vẫn cầm một chiếc hộp trắng, không khỏi tò mò liếc qua.

Khi ánh mắt dừng lại ở món đồ màu hồng nhạt hình quả trứng bên trong, gương mặt trắng như sứ của anh cũng lập tức ửng đỏ.

"Nghiêu Nghiêu, em mua cái này khi nào vậy..."

Lúc này Lộ Nghiêu mới phát hiện Lâm Viễn Chi đã ra khỏi phòng tắm. Cậu hoảng hốt giấu vội chiếc hộp trắng ra sau lưng, gương mặt thoáng chút lúng túng: "Không phải em mua...là Vương Khánh Quốc tặng đấy."

Lâm Viễn Chi khẽ ừ một tiếng, không vạch trần.

"Em vào tắm đi. Anh đã xả nước đầy bồn rồi."

Lộ Nghiêu gật đầu, tiện tay nhét hộp vào tầng dưới cùng của tủ đầu giường, rồi không buồn lấy quần áo mà bước thẳng vào phòng tắm.

Chỉ là...cậu vừa mới ngả lưng xuống bồn tắm, cửa kính liền nhẹ nhàng mở ra. Lâm Viễn Chi mặc áo choàng tắm, tay cầm món đồ chơi nhỏ màu hồng, bước vào.

Tuy đã là "chồng chồng lâu năm", nhưng loại đồ vật này Lộ Nghiêu vẫn chưa từng thử qua. Nhìn Lâm Viễn Chi cầm thứ đó đi đến gần, tim cậu vô thức đập mạnh, cổ họng cũng khô khốc.

"Lâm Viễn Chi, anh định làm gì đấy?"

Sau lễ cưới tối qua, hai người thật ra chưa làm gì cả. Vừa phải tiếp đãi khách khứa, lại dự tiệc đến khuya, về đến phòng đã mệt lả.

Hôm nay là ngày đầu tiên của tuần trăng mật. Ban ngày bận tiễn bạn bè và người thân ra sân bay, bữa ăn còn chẳng được ăn tử tế, mãi đến tối mới thật sự có thời gian dành cho nhau.

Lâm Viễn Chi đã tắm rửa từ trước, mọi thứ cần dùng cũng chuẩn bị sẵn sàng. Không ngờ Lộ Nghiêu lại mang đến một "bất ngờ lớn" như vậy.

"Đã là quà của bạn bè, thì mình nên dùng cho thật tốt."

Anh bật công tắc, âm thanh "rè rè" vang lên đều đều. Nhìn gương mặt Lộ Nghiêu càng lúc càng đỏ, ánh mắt Lâm Viễn Chi ánh lên chút thích thú.

"Nghiêu Nghiêu, em thấy sao?"

Bị ánh nhìn ấy bao phủ, Lộ Nghiêu cảm thấy cả người nóng bừng, cậu cố gắng dời ánh mắt khỏi món đồ chơi màu hồng kia.

"Anh...anh còn chưa tắm mà, hôm nay chạy khắp nơi, mệt muốn chết rồi."

"Xoạt" một tiếng, nước trong bồn khẽ dâng lên, Lâm Viễn Chi đã bước vào trong.

Âm thanh "rè rè" kia vẫn không dừng lại, anh vòng tay ôm lấy vai Lộ Nghiêu, giọng nói khẽ khàng như mê hoặc: "Không sao, để anh giúp em thư giãn thật tốt. Nhắm mắt lại, tận hưởng đi."

Lộ Nghiêu cắn môi, cuối cùng cũng chịu thua dưới ánh mắt nóng rực của Lâm Viễn Chi, ngoan ngoãn để bản thân bị cuốn vào vòng tay ấy.

Khi cơn mưa tình ngừng rơi, trời đã về khuya.

Hai người cùng quấn chung một tấm chăn mỏng, ngồi trên bậc cầu thang gỗ, lặng lẽ nhìn về phía biển xa.

Lâm Viễn Chi rút một điếu thuốc, Lộ Nghiêu nhìn mà cũng thấy thèm, liền giật lấy hút một hơi. Mùi bạc hà nhàn nhạt không hề cay nồng, ngược lại còn mang chút vị mát lạnh dễ chịu.

Từ sau khi quen Lộ Nghiêu, Lâm Viễn Chi rất ít khi hút thuốc, có hút cũng không bao giờ trước mặt cậu. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, anh ngậm điếu thuốc, chưa kịp châm lửa thì Lộ Nghiêu đã đưa bật lửa tới.

"Hôm nay chắc sẽ thấy được mặt trời mọc nhỉ?"

Lộ Nghiêu hút một nửa rồi đưa điếu thuốc trả lại cho Lâm Viễn Chi.

Lâm Viễn Chi kẹp điếu thuốc trong tay, không hút nữa, chỉ vòng tay ôm lấy vai Lộ Nghiêu.

"Cả tuần nay trời đều đẹp, chắc chắn sẽ thấy."

"Vậy thì tốt quá." Lộ Nghiêu ôm mặt, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh trăng, như chất chứa đầy mong chờ.

"Đây có lẽ là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ngắm bình minh trên biển, đúng không?"

Lâm Viễn Chi khẽ ừ một tiếng.

"Sau này, những 'lần đầu' như thế...chắc chắn sẽ còn nhiều nữa."

Anh dịu dàng hôn lên má người yêu: "Nghiêu Nghiêu, anh yêu em."

"Lâm Viễn Chi, anh cướp lời thoại của em rồi." Lộ Nghiêu bóp nhẹ vành tai anh, rồi hôn lên môi anh một cái.

Dưới ánh sáng mờ nhạt của bình minh, hai bóng hình dựa sát vào nhau, ánh vàng ấm áp trải đầy mặt biển, sóng nước lấp lánh như những viên kim cương đang tỏa sáng.

"Em cũng yêu anh, yêu rất rất nhiều."

_______________

Vậy là hoàn thật rồi mọi người uiiiii

Duyên số mình biết đến bộ này là do tình cờ lúc lướt mấy page đề cử truyện thì thấy có bạn cmt link truyện cho ai thấy thích thì edit, tui thì cứ âm thầm lưu link lại tại lúc đó cũng đang có máu edit, xong sau này tìm muốn ẻ luôn mà không thấy cái bài viết hay cmt của bạn đó nữa.

Nếu mà bạn có đọc được thì tui chỉ muốn nói là cảm ơn bà nha, nhờ bà mà tui mới có duyên edit bộ truyện này á.

Btw ai có truyện nào hay muốn đề cử mình edit thì nói cho mình biết với nhooooooo.

Thank u and bye bye 😘

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me