TruyenFull.Me

End Nu Phu Rat Xinh Dep Kim Ngoc Truc Duan

“Chú Vệ, chú tìm con có chuyện gì?”

Tô Lạc nhận điện thoại, hai người trò chuyện một hồi mới cúp điện thoại.

“Chú Vệ tìm em có chuyện?” Cố Ngôn hỏi.

“Chú ấy nói có Ngô tổng nào đó muốn hợp tác với em, em từ chối rồi.” Năm nay cô không có ý định chế tác phim điện ảnh. Cô muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian sau khi ấp ủ bộ phim quy mô lớn《Bầu Trời》.

Hiện tại, doanh thu mỗi tháng của game mobile《Bầu Trời》ước chừng khoảng 200 triệu. Đồng thời studio còn phát triển thêm những sản phẩm liên quan đến《Bầu Trời》như xuất bản sách, figure, móc khóa, quần áo, khẩu trang, gối ôm, vân vân. Lợi nhuận thu vào rất khả quan.

Tháng trước《Bầu Trời》đã bước vào giai đoạn quảng bá. Hơn nửa tháng nay bọn cô gần như chạy khắp tất cả các thành phố lớn trong nước.

Chất lượng ngủ không được đảm bảo, lại mệt mỏi quá độ, có một đoạn thời gian bả vai Tô Lạc đau đến mức ngủ không yên giấc. Thành thử cô quyết định sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

Cố Ngôn nghịch ngón tay cô, “Lúc nào em mới dẫn anh ra mắt người lớn?”

Tô Lạc hơi nhột, dùng tay kia đẩy đầu anh ra, “Vậy…ngày mai?”

“Sao gấp vậy?” Lần này đến lượt Cố Ngôn kinh ngạc.

Tô Lạc gật đầu, “Ai biểu nàng dâu xấu xa luôn muốn gặp cha mẹ chồng chứ.”

“Có điều, như đã nói trước, nàng dâu đã có đủ sính lễ chưa?”

“Khách sạn này là của em, người anh cũng là của em. Mấy sinh lễ như vậy đã đủ chưa?”

Tô Lạc bĩu môi, “Nếu em chỉ cần sính lễ, không cần người thì sao?”

Cố Ngôn hừ lạnh, “Em dám.”

Tô Lạc dỗ dành anh, “Em không dám.”

Cố Ngôn vừa ý xoa đầu cô, “Vậy mới ngoan chứ! Nào nào, gọi tiếng “anh yêu” cho anh nghe cái nào.”

Tô Lạc ngửa mặt nhìn anh, “Anh Husky.”

Vẻ mặt Cố Ngôn cứng đờ. Đoạn ký ức nhục nhã lại tới.

Anh xanh mặt, ép cô vào trong góc…

“Em không chịu được, ha ha ha, anh mau buông em ra.”

“Em không dám nữa đâu, em thề đấy.”

Cố Ngôn nhíu mày nói, “Gọi một tiếng ‘anh yêu’ thì anh tha cho em.”

Tô Lạc bị chọt cù lét nhột không chịu nổi, la ó xin anh tha mạng: “Anh yêu, anh yêu.”

Cố Ngôn cực kỳ hài lòng, lúc này mới thả cô ra. Tô Lạc ngẩng đầu nhìn anh, hai người nhìn nhau một lúc, trong giây lát bầu không khí như cô đặc lại.

Không nhìn ra, là ai chủ động trước.

Hai người quấn quýt nhau một hồi, nhiệt độ trong phòng dần tăng lên.

Cố Ngôn cởi áo ngoài, bàn tay lưu luyến di chuyển trên những đường cong lả lướt của cô. Ngón tay anh thăm dò vào trong quần, trượt theo bắp đùi, dần hướng lên trên…

Đáy mắt Tô Lạc xẹt qua tia nghịch ngợm, đè lại bàn tay đang thổi lửa khắp nơi của anh, “Bà dì em tới.”

Cố Ngôn sững sờ, im lặng một lúc lâu.

Ánh mắt Tô Lạc quét qua vành tai đỏ bừng của anh, lại chậm rãi dời mắt xuống dưới…

Một giây sau, Cố Ngôn bật dậy như tên đã rời cung, vọt vào phòng tắm.

Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô nói to về hướng của anh: “Anh Husky, em đi trước nha. Mai anh nhớ tới nhà em đó, không được tới trễ.”

Lúc Cố Ngôn mặc áo choàng ra khỏi phòng tắm, Tô Lạc đã rời đi. Anh nhìn ra ngoài cửa số, chỉ thấy đuôi chiếc Ferrari nhả khói trắng thong thả đi mất.

Anh giận đến nghiến răng nghiến lợi. Hết lần này tới lần khác không thể làm gì cô.

Lịch trình quảng bá phim kết thúc. Tô Lạc cho tất cả nhân viên trong studio nghỉ phép một tháng.

Tôn Hoa Hoa về nhà. A Tình cũng thu dọn hành lý về thôn Thượng Lộc.

Bây giờ thôn Thượng Lộc đã không còn là thôn xóm vắng vẻ năm đó.

Mỗi ngày đều có người tới thành phố khác tới nơi này du lịch. Thôn dân cũng không còn như trước kia, nhìn thấy một chiếc xe buýt đã thấy mới lạ vây lại xem nữa.

Lúc A Tình lái chiếc BMW vào thôn, tiếng còi xe đã sớm thu hút sự chú ý của mọi người.

Tuy nhiên trong mắt những người làm công ăn lương bình thường thì chiếc BMW này là một chiếc xe siêu sang. 

A Tình lái thẳng một đường về nhà đã hấp dẫn không ít ánh mắt.

Đoạn thời gian trước, độ nổi tiếng của《Bầu Trời》vang dội, kéo theo rất nhiều khách du lịch tới đây tham quan. Ngay cả lãnh đạo tỉnh cũng rất chú trọng phát triển địa điểm du lịch này, còn cố ý cung cấp một khoản vốn để làm quảng cáo cho khu thắng cảnh.

Danh tiếng của Hồ Trích Tiên càng lớn, mỗi ngày có không biết bao nhiêu khách du lịch tới nơi này. Mấy năm trước, mỗi hộ dân trong thôn Thượng Lộc đều có một trang trại nhỏ xem như nhà mình.

Nấm hái trên núi, gà thì là gà thả vườn, thêm chút gia vị và nguyên liệu nấu ăn đơn giản là đã nấu được một nồi cháo gà hầm nấm thơm ngon béo béo.

Mùi thơm bay xa trong gió.

Làm cho người đi đường khi ngửi được mùi thơm này đã không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

Thịt gà tươi chắc, nấm béo ngọt, hai loại nguyên liệu kết hợp với nhau tạo thành một món cháo gà béo ngậy cộng thêm vị ngọt của nấm thoang thoảng.

Du khách hận không thể làm một ngụm chén sạch bát cháo gà.

Tôm cá được nuôi trong hồ nhà nên rất tươi. Cá kho tộ cay xé lưỡi, cay tê tái. Du khách vừa ăn vừa la cay, nhưng ăn riết ghiền.

Mọi nguyên liệu trong thức ăn từ gạo đến rau củ đều do tự tay dân Thượng Lộc trồng và nuôi lớn.

Bên này thực khách vừa gọi món, bên kia đầu bếp đã đến trang trại nhà mình cắt miếng hẹ tươi. Sau khi khuấy hai quả trứng gà, cắt nhỏ hẹ bỏ vào chén, cho thêm muối và gia vị, thế là một dĩa trứng chiên rau hẹ thơm ngon đã ra lò.

Rau hẹ có mùi thơm đặc biệt, rất tươi nồng, không giống với những rau hẹ bán đầy ngoài chợ kia.

Rất nhiều người tới Hồ Trích Tiên du lịch về đều cảm thấy rau xanh trái cây trong siêu thị tự dưng không tươi bằng ở thôn Thượng Lộc.

Nhất là loại hương vị tự nhiên tươi ngon của nguyên liệu khiến cho người người nhớ nhung.

Bởi vì Hồ Trích Tiên phát triển thành khu du lịch, những người trẻ tuổi trong thôn ra ngoài làm thuê cũng lục tục xách đồ về nhà.

Vì có kiến thức bên ngoài, nhiều người có đầu óc kinh doanh đã bắt đầu đăng bán đặc sản địa phương trên mạng.

Trứng gà đặc sản ở Hồ Trích Tiên, tôm cá, rau củ tươi, cùng với các món ngon miền núi khác đều trở thành mặt hàng hot trên mạng.

Thôn Thượng Lộc hiện giờ càng ngày càng phát triển, càng ngày càng tốt hơn.

Nghe tiếng xe hơi, bố mẹ A Tình cứ tưởng khách trọ tới, vội vàng ra cửa tiếp đón.

Ông bà nhìn thấy là xe của A Tình, kinh ngạc không thôi, “Nghỉ phép hả con? Lần này con ở nhà bao lâu?”

“Sếp cho con nghỉ phép một tháng.”

Bố mẹ A Tình do dự một hồi mới nói thêm: “Sếp con tốt thật đấy. Cho con nghỉ phép, còn tặng xe cho con, tốn kém quá đi. Sau này con nhớ làm việc chăm chỉ để báo đáp cho sếp nghe không.”

A Tình gật đầu. Cô cũng cảm thấy con người chị Tô Lạc rất tốt.

Có một studio của nghệ sĩ lớn từng dùng số tiền lương gấp ba để đào cô đi, A Tình không thèm suy nghĩ đã từ chối.

Nếu như không nhờ sự chỉ dạy của Tô Lạc, cô không thể nào có được thành tựu của ngày hôm nay.

A Tình không phải người vong ơn phụ nghĩa. Cô thật sự cảm thấy Tô Lạc rất tốt, cũng cam tâm tình nguyện đi theo chị ấy. Bởi vì chỉ khi đi theo Tô Lạc, cô mới tìm ra phiên bản tốt nhất của chính mình.

Nhà họ Tô.

Nghe Tô Lạc nói hôm nay Cố Ngôn sẽ tới nhà ra mắt. Sáng sớm Giang Ninh đã ra vườn hái một đống hoa tươi, đem vào phòng khách để trang trí. 

Ăn sáng xong, Tô Hào cứ liên tục xem giờ, cứ một chốc lại nhìn ra ngoài một lần.

Ngay cả dì Trần cũng biết hôm nay ông chủ và bà chủ đang chờ con rể tới ra mắt.

Dì vội vàng ra chợ chọn mua nguyên liệu tươi ngon nhất đem về, nấu một bàn thức ăn thật đa dạng.

Nhìn trời nhìn mây, nhìn một hồi cũng nhìn thấy người mình trông mong.

“Ây cha, Tiểu Cố à, lại đây ngồi nè con.” Tô Hào gọi anh.

“Hôm nay cuối tuần nên chắc trên đường kẹt lắm hả con!” Giang Nịnh hỏi han anh.

Sự nhiệt tình của hai người khiến cho Tô Lạc đứng một trợn mắt há mồm.

“Dì ơi, đây là quà biếu dì ạ.”

Giang Nịnh cười nói, “Trời ơi, người tới là được rồi, cần chi quà cáp chứ!”

Bà mở hộp, nhìn thấy bên trong là một cây trâm ngọc, cũng một đôi với bông tai bạch ngọc…

Hơi giống với quà mà Tô Lạc tặng bà lần trước.

Tô Lạc nhìn chằm chằm chiếc vòng bạch ngọc trên cổ tay Giang Ninh, chợt hiểu ra.

Bảo sao trước kia cô cứ thắc mắc mình chưa từng thấy kiểu vòng này, cũng chưa từng thấy Giang Ninh đeo lần nào.

Hiếm có khi anh dụng tâm như vậy.

Tô Lạc nhìn chăm chú gò má Cố Ngôn hồi lâu, thầm nghĩ.

Tô Hào mở hộp, chợt xuýt xoa một tiếng, “Đừng nói đây là đồ gốm Nhữ [1] nha cháu!”

[1] Đồ gốm Nhữ

Cố Ngôn khẽ gật đầu, “Đây là đồ gốm cháu thấy ở phòng đấu giá. Cháu thấy rất hiếm nên mua về.”

“Món này quá quý giá, chú không thể nhận.”

“Chú, chú đừng nói vậy. Trong mắt con, đồ quý chỉ khi nằm trong tay người thật sự thích nó thì nó mới trở nên vô giá.” Cố Ngôn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đồ gốm có giá trị, nhưng có vài thứ, lại là bảo vật vô giá.”

Mặt mo của Tô Lạc nóng lên.

“Ông chủ, bà chủ, thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi, bây giờ mọi người dùng luôn hay sao ạ?” Dì Trần ra khỏi bếp, hỏi mọi người.

Tô Hào gật đầu, rồi quay đầu nói với Cố Ngôn: “Tiểu Cố, chắc cháu chưa ăn cơm trưa. Lại đây ăn chung với nhà bác đi!”

Cố Ngôn mấp máy môi, “Cháu thường nghe Lạc Lạc nhắc tới đồ ăn nhà nấu rất ngon. Cháu luôn muốn tới nếm thử, xem ra hôm nay cháu có lộc ăn rồi.”

Lời này của anh gần như là dỗ ngọt tất cả mọi người.

Tô Lạc hơi khó hiểu. Cô nhắc tới món ăn nhà nấu với anh khi nào?

Một bữa cơm vui vẻ hòa thuận.

Lúc Cố Ngôn rời nhà, Tô Hào và Giang Ninh vẫn luôn đứng ở cửa tiễn anh đi.

Hai người đi được một khoảng, Cố Ngôn quay đầu lại nhìn. Khi chắc chắn không còn nhìn thấy Tô Hào với Giang Ninh nữa anh mới đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Lạc.

Tô Lạc liếc anh một cái, giãy giãy ra, nhưng không giãy ra được nên mặc anh.

Nhìn bộ dạng cáu kỉnh của cô, khóe môi Cố Ngôn treo nụ cười yếu ớt.

Hai người đi tới bãi đậu xe, Tô Lạc dừng bước chân.

Cố Ngôn mở cửa xe ghế tài, sau đó lần tìm gì đó trong xe hồi lâu…

Tô Lạc hỏi anh, “Gì thế anh?”

Cố Ngôn quay đầu nói với cô: “Anh bị mất một thứ, Lạc Lạc, em giúp anh ra cốp xe tìm thử.”

Tô Lạc đáp một tiếng, đưa tay mở cốp xe. Đập vào mắt cô là một vùng đỏ tươi rực rỡ.

Hoa hồng đỏ kiều diễm nhét đầy cả cốp xe, mùi thơm của hoa ập vào mũi cô.

Tô Lạc há hốc. Cô nghe tiếng bước chân bên cạnh, liền xoay người.

Cố Ngôn lấy ra một chiếc nhẫn, quỳ một chân trước mặt cô, “Trong lòng anh đã sớm nhận định, em chính là vợ của Cố Ngôn anh. Lạc Lạc, gả cho anh nhé?”

Anh là người kiên trì nhất trong tất cả những người theo đuổi cô…

Tô Lạc im lặng một lúc lâu, “Nhưng mà, không phải ông nội anh vẫn chưa đồng ý sao?”

Cố Ngôn cười, “Ông nội anh không nỡ để anh cô độc cả đời đâu.”

Tô Lạc phì cười, “Đời này của anh, không phải là em thì sẽ không lập gia đình đấy chứ?”

Cố Ngôn khẳng định, “Trừ khi em không chịu lấy chồng.”

Tô Lạc cười cười, “Anh mau đứng lên đi! Đầu gối không đau hả?”

Trong mắt Cố Ngôn đầy ý cười.

Anh nắm một tay cô, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út, sau đó in lên đó một nụ hôn.

Tô Lạc nhìn Cố Ngôn, “Có thời gian thì dẫn em về ra mắt ông anh.”

Cố Ngôn khẽ cười đáp lời cô, “Được, đều nghe em.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me