End Rung Say Ngu Jeffbarcode Wish
Ánh đèn xe chói mắt cùng với tiếng động cơ ầm ĩ cùng xuất hiện trong giây phút này, hệt như xiềng xích vô hình bóp nghẹt cổ Barcode, thoáng cái đã khiến cả cơ thể cậu tê rần.Barcode khó thở, cậu gặp ảo giác, hình như có một thứ gì đó đang quấn lấy cơ thể mình, siết chặt lại, không cho cậu nhúc nhích dù chỉ một chút. Cảm giác bị trói buộc dần dần rõ rệt khi chiếc xe đã lao tới trước mặt cậu, nó ở gần ngay trước mắt, Barcode hoảng đến nỗi quên cả nhắm mắt.Nhưng mùi khói bụi kinh tởm không xộc vào mũi cậu như trong dự đoán, trái lại, một luồng sức mạnh kéo cậu ra phía sau, ngã xuống một đống cỏ dại ẩm ướt.Bịch!Barcode nằm phịch trên đống cỏ dại, những bụi rậm và lá khô xung quanh như chiếc đệm thiên nhiên, không khiến cậu phải đau đớn. Mà sau khi phát hiện không thể va vào cậu, ắt hẳn chủ nhân của chiếc xế hộp kia cũng bất ngờ, vội vàng xoay tay lái...Bịch!Lại là một tiếng bịch vang lên, nhưng tiếng động lần này nặng nề hơn nhiều.Khi Barcode nghe được tiếng phanh xe đinh tai nhức óc cũng là lúc cậu run bắn lên, cậu lồm cồm bỏ dậy khỏi đống cỏ.Lần này, chiếc xế hộp kia đã va vào một người.Xe dừng lại, người đó cũng nằm gục bên đường. Barcode sững sờ trợn mắt nhìn người phụ nữ chìm trong vũng máu, thấy June còn hấp hối, cậu vô thức cất bước tới gần hiện trường vụ án, nhưng lúc này, người trên xe cũng đã bước xuống, lảo đảo nhìn June.Rồi quay đầu nhìn cậu.Từ xa, người đàn ông nọ đứng ngược hướng ánh đèn đường mờ ảo, trong giây phút kinh hồn táng đảm, chưa lấy lại được bình tĩnh, Barcode không nhìn rõ đó là ai. Trước khi cậu kịp nhận ra danh tính của người này, bỗng nhiên, đối phương rút ra một thứ kim loại gì đó...Đùng!Tiếng súng nổ tung giữa không gian tĩnh mịch, làm dòng không khí lạnh lẽo xao động, khiến chim muông ở khu rừng ven bờ sông nháo nhào tan tác. Tiếng kêu la ầm ĩ và tiếng đập cánh như đánh vào tim Barcode, thoáng cái đã rút cạn nhiệt độ trong máu cậu. Nhưng phát súng vừa rồi là một phát súng hụt, vì khi tên kia chĩa súng về phía Barcode, luồng sức mạnh ban đầu lại kéo cậu ra sau.Lần này, Barcode đã có thể thấy rõ thứ gì vẫn luôn lôi kéo mình.Hàng chục sợi dây leo thô to rậm rạp như một đàn trăn khổng lồ trườn xuống khỏi những gốc cây cao lớn, làn gió lạnh lẽo hung tợn thổi tới, cành lá xanh rì bị nhuộm bởi sắc đen tuyền của bóng đêm rùng rùng di chuyển, phát ra tiếng xào xạc lộn xộn. Cả tay chân và thân thể của Barcode bị dây leo quấn lấy, chúng liên tục lôi cậu về phía sau, không ngừng quấn quanh người cậu như một cái kén gỗ khổng lồ, vùi cậu vào tầng tầng lớp lớp dây leo thô to cồng kềnh. Barcode bị dây leo bao phủ, giấu sâu vào thảm thực vật hùng vĩ.Mặc dù chúng siết khá chặt nhưng Barcode không cảm thấy đau, chỉ là vì cành lá quá dày nên tầm nhìn của cậu bị hạn chế, tai cũng không còn nghe rõ như trước.Cậu thử giãy giụa vài cái, sau đó cảm giác được một sợi dây leo quất vào mông mình.Barcode: "..."Loạt soạt, loạt soạt...Người đàn ông cầm súng kia tưởng cậu bỏ chạy vào rừng, anh ta đuổi theo cậu, nhưng khi chạy đến nơi, chỉ có một mảnh rừng cây rậm rạp rào rạt trước gió đêm, vắng lặng không người, trông vừa u ám vừa lạnh lẽo, khiến người ta rụng rời tay chân.Nhưng có súng trong tay, anh ta cũng chẳng lo lắng gì mấy, chỉ cảnh giác nhìn xung quanh, cuối cùng giơ súng lên, chỉ trỏ lung tung: "Đừng có giả thần giả quỷ..."Barcode bị gói trong cái kén, cậu thở hổn hển kinh ngạc, thính giác cứ như bị một lớp nước che phủ nên cậu không thể nghe rõ được, nhưng âm sắc này...Đùng!Anh ta nã súng vào chỗ rừng rậm tăm tối, có tiếng đạn găm vào vỏ cây, anh ta mới biết mình đã bắn hụt.Đùng!Đùng!Ba tiếng súng liên tiếp trôi qua, đối phương vẫn không bỏ cuộc, vẫn còn đang xăm xăm vào rừng tìm Barcode. Chỉ là anh ta tìm ngược hướng, càng ngày càng đi sâu vào rừng...Rồi chẳng biết anh ta nhìn thấy thứ gì, lại gào lên: "A!"Người đàn ông sợ hãi bắn lung tung về phía thứ đó, giữa tiếng súng chát chúa chói tai, Barcode chỉ nghe được nhịp thở dần dần trở nên hỗn loạn của chính mình, cậu nhúc nhích đầu ngón tay, người cứng đờ bất động, chỉ có thể đoán được anh ta đã gặp phải cái gì đó kinh khủng lắm, mới bật thốt một tiếng hét kinh hồn đến thế.Có tiếng loạt soạt vang lên, anh ta vừa chạy vừa ngã lăn dưới đất, súng hết đạn, giờ gã này chỉ là một kẻ mạnh miệng. Trong bóng tối mờ mịt, Barcode chỉ có thể thấy được bóng lưng của người đàn ông này, không rõ vì sao, anh ta lại đứng như trời trồng giữa rừng cây âm u, có lẽ là vì sợ quá chết lặng rồi? Hay là...Ngay lúc này, bỗng nhiên tiếng động cơ xe ầm ĩ vang lên ở con đường bên ngoài, dường như có xe ai đó chuẩn bị chạy ngang qua đoạn đường này.Người đàn ông như sực tỉnh khỏi cơn mơ, anh ta giật bắn lên, dồn hết sức bình sinh quay đầu chạy về phía chiếc xe của mình. Ít phút sau, có vài chiếc xe di chuyển tới gần, âm thanh nẹt bô và tiếng cười đùa sang sảng chứng tỏ đây là một nhóm bạn trẻ đang phê pha tốc độ. Ánh đèn xe chói mắt dần trở nên rõ rệt hơn, kèm theo âm thanh hô hào hùng hổ. Mãi cho đến khi bọn họ phát hiện ra người bị tai nạn giao thông, gọi xe cấp cứu và cảnh sát tới kiểm tra hiện trường, đoạn đường được phong tỏa, mọi thứ trở về yên lặng...Những sợi dây leo từ từ trở nên lỏng lẻo, Barcode được thả ra.Suýt thì cậu ngã dúi xuống, cậu bám lấy một sợi dây leo, tay vẫn còn run run.Sau một lúc lâu, Barcode mới vuốt cổ họng khô khốc, chầm chậm thốt ra: "Jeff...?""Là anh đúng không?"Cậu cố níu lấy sợi dây leo, nhưng không thể chống lại luồng sức mạnh thiên nhiên. Đám dây leo lẳng lặng rúc vào bóng tối, rõ ràng là không muốn dây dưa nhiều thêm."Tôi biết là anh..." Barcode đi theo chúng, đi sâu vào màn đêm, cậu vấp phải một hố đất khá sâu dưới chân, khi sắp ngã xuống thì lại được nhánh cây bên cạnh nâng đỡ. "Không trả lời tôi à?""Anh còn ở đó không?"Chỉ có tiếng lá xào xạc xào xạc."Đi rồi hả?"Barcode đã bình tĩnh lại, cậu liếc về hướng người đàn ông kia nã súng, đột nhiên thò chân vào cái hố đất kia.Nhánh cây lại đỡ Barcode lên: "..."."Anh vẫn còn ở đây mà không dám xuất hiện sao?"Barcode tức giận, lần này cậu nhảy thẳng xuống cái hố đất. Hố đất này rất sâu, thường là hố do những tên tặc đào để bẫy thú, vậy nên ở dưới đáy chắc chắn có bẫy bằng sắt. Thế nên dù bây giờ hố đất có bị nước mưa lấp đầy, chỉ cần rơi vào là sẽ dính bẫy ngay.Mấy sợi dây leo kia lại xuất hiện, vòng qua eo Barcode rồi giữ chặt, không cho cậu tới gần cái hố nữa."Có giỏi thì anh đánh mông tôi nữa đi!" Barcode đánh vào đám dây leo: "Có gan làm lại không có gan ra mặt à?""Hôm qua là ai đã cầu cứu tôi trong mơ?""Anh chơi trò thoắt ẩn thoắt hiện, mập mờ sương khói như thế, anh thấy vui lắm hả?"Cậu bấu chặt lấy dây leo, không sợ lớp vỏ xù xì cọ vào lòng bàn tay mềm mại của mình, vẫn gân cổ lên án: "Chẳng phải anh bảo nên giải quyết chuyện của tôi trước sao? Từ khi tôi tỉnh lại cho tới giờ, anh chưa một lần tới gặp tôi! Anh có nghĩ một mình tôi dính vào loại chuyện này, từng giờ từng phút tôi cứ thấp thỏm không yên không?!""Tôi lo cho anh!" Barcode vùng vẫy, vừa vùng vẫy vừa thở dốc, tức giận nhiều hơn là mệt mỏi và sợ hãi. Nếu lúc nãy không có mớ dây leo này, có lẽ cậu đã chết dưới phát súng của người kia rồi. Con người vừa giẫm trúng lằn ranh sinh tử, không chỉ có thân thể run rẩy mà cả linh hồn cũng run rẩy theo.Cậu biết là hắn đã cứu mình, nhưng vì động thái này, áp lực bị kìm nén suốt bấy lâu nay cũng tuôn trào mãnh liệt, như quả bóng bay bị chọc thủng. Barcode gào khan được một lúc, đáp lại cậu vẫn là sự im ắng đến mức chạnh lòng, sau một hồi hùng hổ cao giọng, bỗng dưng cậu gục đầu xuống, không chống cự nữa.Trên đời này có một loại người, hễ càng giận thì lại càng mau nước mắt, chẳng cần biết là bản thân đúng hay sai, chỉ cần tủi thân là sẽ không ngăn được giọt lệ tràn mi."Jeff! Tôi biết là anh đang ở đó..." Barcode giơ tay áo lên dụi mắt, mới đầu chỉ là hai mắt đỏ hoe, ầng ậng rưng rưng, nhưng rồi ngay sau đó, cậu òa khóc nức nở, hai vai run lẩy bẩy: "Tôi rất hoang mang, Jeff, anh ra đây đi...""Ra đây, nói cho tôi biết sự thật đi...""Tôi đang ở thế giới thật hay đang mơ...""Thậm chí tôi còn không biết mình còn sống hay đã chết..."Cậu lại dợm bước về phía hố đất.Cành lá lao xao rung động, một làn gió nhẹ thổi qua, mọi thứ chìm trong yên tĩnh.Barcode biết, lần này không còn cái gì ngăn cản cậu nữa rồi.End Chap 13Khà khà khà =)) bữa nay chủ tịch sịn quá cô dì chú bác oiii
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me