End Rung Say Ngu Jeffbarcode Wish
Trồng cây.Đó là suy nghĩ đầu tiên của Barcode khi thấy Talay và nữ nhân viên kia hành động quái dị như thế. Lúc này, cậu đang đứng cách bọn họ một khoảng, vì cả hai đều vùi mình dưới lòng đất nên dù bọn họ có bật dậy như củ cải bị nhổ lên, họ vẫn không thể tấn công Barcode ngay được. Chỉ là...Barcode cẩn thận cầm hai chiếc lá gắn lên đầu bọn họ.Hai người kia không hề nhúc nhích gì.Barcode: "Ha ha... tôi xin lỗi."Barcode lấy hai chiếc lá xuống, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Có lẽ bảo vệ kia sẽ quay lại sớm thôi, hai người này vùi mình dưới đất một lát cũng không chết được, nhưng khi cậu nhớ tới những gì anh chàng bảo vệ kia nói, cậu có cảm giác như mình đã lờ mờ đoán được chân tướng.Talay bị dây leo trói lại, trong lúc Talay hôn mê, Jeff xuất hiện. Cậu nhớ rõ, hắn từng nói là hắn không có nhiều thời gian, cuộc nói chuyện của bọn họ diễn ra chóng vánh, hơn nữa, vì sau đó cậu có hơi mâu thuẫn... thôi được rồi, là cậu dỗi hắn, cộng thêm chuyện thấy hắn bay nhảy tung tăng, cậu vô thức cho rằng mấy năm nay hắn vẫn sống sót bình thường, làm gì có ai ngủ suốt mười năm mà vẫn linh hoạt như thế, trừ phi hắn không phải con người, ha ha.Không phải con người.Đột nhiên Barcode phát hiện mình xem nhẹ một vấn đề, nhưng cậu vẫn chưa có thời gian tự hỏi, đã thấy hai củ cải hình người trợn mắt lên, quay đầu nhìn về một hướng. Trước khi Barcode kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bọn họ nhanh nhẹn chui ra khỏi hố đất, bỏ chạy vào sâu trong rừng.Barcode sững sờ, cậu vội vàng đuổi theo hai người.Giẫm lên lớp lá khô và những tầng thực vật mục rữa, băng qua cánh rừng bạt ngàn chạy dài tới tít tắp, lúc này Barcode mới nhận ra khu vực cấm rộng hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng, thậm chí cậu đã chạy theo hai người kia một quãng khá dài, mất nhiều thời gian mà bọn họ còn chưa có dấu hiệu dừng lại.Loạt soạt, loạt soạt...Tiếng bước chân dồn dập cùng với những âm thanh nặng nề như có rất nhiều thứ đang di chuyển khiến lòng Barcode chùng xuống, cậu không màng tới những vết trầy xước chi chít trên tay và chân, hướng mắt dõi theo bóng lưng Talay và nữ nhân viên, đồng thời vểnh tai chú ý tới tiếng động xung quanh. Kỹ năng sinh tồn trong rừng của Barcode không cao, nhưng cậu đã từng tham gia một khóa huấn luyện cơ bản, giữa không gian yên ắng đến nỗi chẳng có lấy tiếng côn trùng rả rích, cậu mơ hồ đoán được là...Có nhiều người đang kéo tới đây.Khoảng... hai, ba mươi người gì đó.Suy đoán này làm cho Barcode rợn người, tóc gáy dựng đứng hết cả lên, lẽ nào là Aun và những người bạn đã trở về, phát hiện ra nhân viên của mình mất tích? Cũng đúng, đông đúc như thế, ngay cả cậu cũng biến mất, anh ta ngồi yên được mới là lạ.Nghĩ thế, Barcode cắn răng tăng tốc đuổi theo hai người kia, cậu có cảm giác mình sắp chứng kiến một cảnh tượng gì đó mà cả đời cậu sẽ không quên được. Bỗng nhiên, Barcode vấp phải thứ gì đó, cậu ngã khuỵu xuống đất, vô tình chống tay vào bụi gai nhọn, cơn đau nhói tập kích bất ngờ khiến Barcode nhíu mày, cúi đầu nhìn xem mình đã vấp phải thứ gì.Không phải thứ gì, là một người.Người này mặc áo nhân viên, nằm úp sấp dưới đất, tóc tai che mặt nên không thấy rõ diện mạo, những rõ ràng là gã còn tỉnh táo, à không đúng, không hẳn là tỉnh táo. Gã chỉ còn ý thức, nhìn vẻ mặt hồn bay phách lạc kia, chẳng khác gì vừa gặp ma. Phản ứng đầu tiên của Barcode là nhảy dựng lên, tránh xa gã, nhưng gã chỉ trợn mắt nhìn chằm chằm mặt đất, tay chân co quắp như giở chứng động kinh, hai mắt trống rỗng, run rẩy lầm bầm: "Có, có thật, có thật... là thật, là thật...""Cái gì là thật?" Thấy gã này như không nhìn thấy mình, Barcode to gan tới gần, ai ngờ gã kia lại lồm cồm bò dậy, dùng hết sức bình sinh lao ra ngoài: "A a a!""...Gì vậy?" Barcode sửng sốt, nhưng vì sợ mất dấu Talay nên cậu không chú ý tới gã nữa. Cuối cùng Barcode cũng đuổi kịp Talay và nữ nhân viên, không phải vì cậu chạy nhanh, mà là bọn họ đã đứng lại. Barcode chống tay lên đầu gối thở hổn hển, nhìn bóng lưng cứng đờ của hai người kia, tim cậu đập thình thịch, một cảm giác quái dị trỗi dậy trong lòng. Tiếng loạt soạt cũng ngừng lại ngay lúc này.Barcode đứng nép sau một gốc cây, rướn người nhìn về phía phát ra những tiếng loạt soạt ấy.Một, hai, ba người.Năm người.Bảy người.Mười lăm người.Hai mươi người.Hai mươi mốt người.Bao gồm cả Talay và nữ nhân viên kia.Có bảo vệ, vệ sĩ, có nhân viên thí nghiệm, có cả những bệnh nhân và một vài lãnh đạo văn chức trong tập đoàn SLP, đó là những người ở lại tòa nhà này trong ngày hôm nay. Bọn họ tụ tập tới chỗ gốc cây cổ thụ cao nhất khu rừng, cùng ngẩng đầu nhìn lên tán cây to lớn.Cảm giác ớn lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên sống lưng Barcode, cậu vô thức nín thở, cậu phát hiện ra gương mặt của những người này đờ đẫn vô hồn, không có thần thái, hai mắt mất đi tiêu cự, chỉ biết ngẩng đầu nhìn chăm chú lên cao như thể nơi ấy có thứ gì đó tước đoạt linh hồn của bọn họ, giam cầm thị lực và khả năng hành động của họ. Rất giống cảnh tượng vòng tròn vô tận của gã hề Pennywise (*).Barcode vô thức nhìn theo tầm mắt của bọn họ, trên tán cây rậm rạp tối đen như mực, chẳng có gì ngoài những sợi dây leo uốn lượn như một đàn rắn ẩn mình trong hang ổ. Khi cậu muốn đến gần hơn để xem chuyện gì đang xảy ra, bỗng dưng, bầu trời tối sầm xuống.Barcode giật mình, bây giờ là buổi trưa, mặc dù ánh sáng trong rừng rất yếu ớt nhưng vẫn có thể soi rõ đường đi. Nhưng ngay trong giây phút cậu dấn bước về trước, bầu trời như bị một tấm màn đen bao phủ, tối tăm hơn cả bóng đêm, nhưng trong không khí vẫn chứa sức nóng nhiệt đới mãnh liệt. Barcode ngây người trong chốc lát, một suy nghĩ khó tin hiện lên trong đầu cậu, cậu cố gắng chạy về nơi thoáng đãng gần đó, leo lên một gốc cây thấp, nỗ lực nhìn lên bầu trời.Một vòng tròn đen kịt che phủ mặt trời, chỉ có thể thấy vành nhật hoa le lói trên cao, biến mặt trời thành chiếc nhẫn rực sáng. Barcode chỉ dám nhìn lướt qua rồi vội vàng nhắm mắt, nhưng vẫn bị ánh sáng kia đâm vào mắt, đau đớn run người.Nhật thực?Hôm nay có nhật thực sao?..."Nhật thực?"Vài người đang lấp đất vào cái hố chôn ở nghĩa trang Nakhon, trời lại tối đi khiến bọn họ không kìm được, ngẩng đầu quan sát xem chuyện gì đang xảy ra. "Đừng nhìn!" Aun khẽ quát lên, anh ta cúi đầu nhìn quan tài của Jeff đã được phủ kín, chẳng biết vì lý do gì, anh ta bỗng ra sức thúc giục nhân công nhanh tay, còn tự giật lấy xẻng: "Chôn hắn! Mau lên!"Giữa hoàn cảnh tối tăm, ở nghĩa trang lạnh lẽo, những người kia chỉ biết nhìn nhau, vội vàng xúc đất vùi lấp chiếc quan tài. Bọn họ vừa hoạt động hết công suất vừa có cảm giác cái người trong quan tài sẽ sống lại bất kỳ lúc nào nên cứ run lập cập mãi, vất vả lắm mới hoàn thành công việc. Họ không hề biết người nằm ở đó vẫn còn chút hơi tàn.Aun ném cái xẻng xuống, nhìn ngôi mộ giờ đã thật sự có "thi thể", nhếch miệng cười lạnh: "Giờ thì cậu không thể sống lại được nữa đâu Jeff."End Chap 22(*) Pennywise: Pennywise the Dancing Clown, gã hề ma quái trong tiểu thuyết "It" (Stephen King).
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me