[Enhypen] [HeeSun] Học viện Ma cà rồng
Chương 11
Jay đứng nhìn theo hai bóng người vừa rời đi khỏi lớp. 'Việc báo thầy là chính sự... chắc thằng bạn mình sẽ không bị gì đâu nhỉ?' - Jay nghĩ, rồi mới quay lại nhìn Daniel, người vẫn đang ngồi yên bên cạnh."Vết thương sao rồi?""Cũng khá sâu đấy hyung, nhưng máu ngừng chảy rồi." Nói đoạn Daniel chợt thở dài. "Nhưng hồi nãy chắc là Sunoo đau lắm...""Cậu ấy là ma cà rồng, vết thương sẽ lành ngay mà. Đừng lo quá.""Nhưng mà nhìn người mình yêu bị thương... cảm giác đó thật tệ, hyung biết không?" Daniel thở dài thêm một lần nữa "Em mới là người đáng ra phải bảo vệ Sunoo...""Em phải hiểu hoàn cảnh đi, Daniel." Jay vỗ nhẹ lên vai cậu ấy. "Em trẻ hơn bọn anh vài chục, thậm chí là vài trăm năm tuổi. Dù sao thì tên Heeseung cũng có lợi thế về kinh nghiệm. Nhưng nếu em luyện tập hết mình, hyung tin là sau này dù Sunoo có giỏi đến đâu thì em vẫn sẽ là người bảo vệ được cậu ấy.""Cảm ơn anh, Jay.""Heeseung hyung!!" Một giọng nói ngọt ngào cất lên, ngắt ngang cuộc trò chuyện của hai người bọn họ. Jungwon cùng Riki chạy vội đến, vẻ mặt đầy lo lắng. Jungwon hỏi ngay:"Lúc nãy có chuyện gì vậy? Em cảm nhận được khí tức từ Heeseung hyung mạnh lắm luôn!""Giờ mới biết à, Jungwon?" Jay thở dài lần nữa rồi quay sang nhìn Riki."Sao bạn anh không buông tha bạn tôi đi cho rồi? Bạn tôi đã làm gì để khiến cả hai người đó ghét đến vậy chứ?""Tôi cũng không hiểu bọn nó nghĩ gì nữa." Riki thở dài theo. "Bây giờ thằng Jake đang ở với bạn của cậu đúng không? Tôi cảm nhận được điều đó.""Ừ.""Vậy để tôi đi xem." Dứt lời, anh ta quay lưng rời khỏi đó, bỏ lại Jungwon cùng hai chàng người sói đứng bối rối ở hành lang.Mặc dù anh ghét các loài khác tột cùng, nhưng cũng không phải kiểu định kiến mù quáng. Hai người sói này... chắc chắn không phải loại sẽ làm hại thằng em mình đâu nhỉ."À... ừm...""Cậu là ai? Biết tên Lee Heeseung bằng cách nào?"
Daniel hỏi ngay, ánh mắt cảnh giác, vì cậu chỉ mới thấy người này một lần thoáng qua.Người kia gật đầu xác nhận."Ừ, tôi tên là Jungwon. Là em trai của Heeseung."Nghe đến đó, đồng tử sắc bén của Daniel như rực sáng. Cậu toan lao vào đối phương, vẻ giận dữ bùng phát dữ dội, nhưng bị Jay giữ vai lại kịp thời."Đừng, Daniel! Jungwon không liên quan!""Nó là em của cái thằng khốn đó, sao mà bảo không liên quan được!""Nhưng Jungwon không có ác ý với tụi mình. Anh từng nói chuyện với cậu ta rồi. Nhóc thôi đi được chưa!" Jay kéo Daniel lùi lại, chắn giữa cậu và Jungwon, người nãy giờ vẫn có vẻ ngơ ngác không hiểu gì."Đừng nóng nảy quá, Daniel. Sunoo đã luôn nhắc anh về cái tính hấp tấp của nhóc. Nếu giờ nhóc thật sự lo cho cậu ấy, thì đừng làm gì khiến cậu ấy phải bận tâm nữa."Daniel bỗng lặng thinh khi nghe những lời đó. Cậu đứng im như thể đang suy nghĩ điều gì, trước khi lên tiếng bằng giọng trầm thấp:"Xin lỗi cậu, Jungwon. Tôi có hơi nóng tính.""K-Không sao đâu..." Chàng Vampire nhỏ nhắn đang bám sau lưng Jungwon lí nhí trả lời.
"Nhưng... tại sao chúng ta không thử dò tìm tín hiệu của họ nhỉ? Không thể cứ để Heeseung hyung và Sunoo biến mất như thế chứ...""Chuyện đó không đơn giản vậy đâu, Jungwon."
Jay thở dài, rồi quay sang nhìn cậu ấy. "Với ma cà rồng như Sunoo, nếu cậu ấy không muốn bị tìm thấy thì dù có đứng ngay sau tòa nhà, cũng chẳng ai lần ra được đâu.".............Và đúng như thế... Dù có lẩn ngay phía sau trường học, nếu Sunoo không muốn ai biết, thì không ai có quyền biết được.Bàn tay Sunoo vẫn siết chặt cổ áo của Heeseung, đôi mắt tròn giận dữ nhìn xoáy vào đôi mắt sắc lạnh kia, trong khi Heeseung như thường lệ, vẫn không chút bối rối, chỉ nhoẻn cười nhạt ở khóe môi."Vậy thì làm đi. Cậu kéo ta ra đây rồi, định làm gì thì cứ làm.""Tôi không phải loại người hành động tùy tiện."
Giọng Sunoo lạnh lùng vang lên. "Dù thế giới xung quanh có lý tưởng hay chìm trong tăm tối, thì vẫn chẳng có gì biện minh cho hành vi làm hại người khác của anh cả.""Tại sao ta lại không có quyền?" Heeseung nhướng mày, ánh mắt gần như trêu chọc. "Thứ ta cần là sự tức giận của cậu, và nỗi đau của những người quanh cậu chính là thứ giúp ta có được điều đó. Mỗi khi cậu giận dữ... cậu thật quyến rũ, biết không?""Anh đã phải lớn lên kiểu gì... mới có cái đầu rối loạn và thú vui quái đản đến mức này hả?" Sunoo vẫn cau mày, giọng run lên vì phẫn nộ. "Tôi phải biết cho bằng được.""Cậu định làm... ưm!" Chưa kịp để Heeseung nói dứt câu, hắn đã bị kéo mạnh về phía trước, bàn tay thon dài của Sunoo siết sau gáy rồi ép sát môi mình vào đôi môi hắn. Đôi mắt của Heeseung trợn tròn vì sốc, nhưng ngay lập tức, hắn hiểu được Sunoo đang muốn làm gì.Trong thế giới của các chủng loài siêu nhiên, họ có thể xâm nhập vào ký ức của nhau thông qua tiếp xúc thể xác. Không phải chỉ đơn giản là nắm tay là thấy được, mà phải là những cái chạm sâu sắc hơn mới có thể chạm tới tầng sâu ký ức mà họ muốn khám phá.Và đó là lý do Sunoo đã lôi Heeseung ra chỗ vắng người để làm điều này.Chỉ có điều, cậu có vẻ đã quên mất rằng Heeseung cũng là người thừa kế một dòng tộc thuần chủng, tộc trưởng tương lai như chính cậu. Mức độ sức mạnh của cả hai ngang ngửa nhau. Nếu Heeseung nhận ra ý đồ, hắn hoàn toàn có thể chống lại.Heeseung lập tức chuyển hướng luồng sức mạnh từ nụ hôn đó, biến nó từ một cái chạm nhằm truy xuất ký ức thành một nụ hôn thật sự, sâu và mãnh liệt đến mức khiến Sunoo bất ngờ.Cậu cố gắng đẩy hắn ra, nhưng Heeseung đã nhanh chóng dùng thân hình cao lớn khóa gọn eo cậu lại, siết cậu sát vào lồng ngực rắn chắc. Khi Sunoo cố gắng giữ im lặng, lưỡi của Heeseung liền luồng qua đầy khiêu khích, khiến hắn vô tình bị cặp nanh sắc bén của cậu cắt vào.Dù là người bị thương, Heeseung cũng chẳng mảy may lùi bước. Ngược lại, hắn cắn nhẹ vào đôi môi mềm mại kia, rồi rút máu từ đó như một cách "đáp lễ". Kết quả là một nụ hôn đẫm chất thách thức, đan xen giữa dục vọng, máu và quyền lực, một sự trao đổi kỳ lạ khiến chính Sunoo cũng bất giác bị cuốn theo mà quên mất cả mục đích ban đầu.Mãi một lúc lâu Heeseung mới chịu buông người trong vòng tay ra. Hắn chậm rãi rời khỏi nụ hôn, rồi dùng ngón tay cái lau nhẹ vệt máu đỏ ở khóe môi mềm, trước khi liếm chúng một cách ung dung. Đôi mắt lạnh lùng vẫn dán chặt vào Sunoo lúc này đang thở hổn hển vì thiếu khí với nụ cười nhếch mép đầy trêu ngươi như thường lệ."Chưa từng hôn kiểu vậy trước đây à? Thở gấp vậy." Giọng trầm bật cười nhạt. "Đừng quên rằng ta cũng là người thừa kế dòng tộc như cậu... Cậu không thể nào kiểm soát ta được đâu""Đồ... Lee Heeseung...""Coi như cảm ơn cho số máu ngọt ngào của cậu, cáo con." Hắn nói, chẳng buồn giấu ý châm chọc. "Ta không thích cậu, nhưng phải thừa nhận... máu của cậu là thứ ngon nhất mà ta từng nếm qua."Nói rồi, Heeseung còn nâng cằm cậu lên, khẽ chạm môi lên khóe miệng cậu một lần cuối đầy khiêu khích. "Lần sau có dịp, hy vọng lại được 'phục vụ' nữa."Dứt lời, hắn quay người bước đi, bỏ lại Sunoo đứng sững ở đó, vẫn chưa hoàn hồn với những gì vừa xảy ra....Lại thua hắn nữa rồi sao?"Khốn thật!!" Giọng cậu vang lên đầy giận dữ. Sunoo gào lên để trút cơn giận đang dâng trào, cố gắng hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh.Heeseung nói đúng, cậu từng hôn Daniel nhiều lần, nhưng chưa bao giờ có nụ hôn nào mang theo mùi máu và sự giằng xé đến vậy.Tất nhiên, chuyện này không thể được xem là "lễ trao huyết" thiêng liêng giữa các ma cà rồng, vì đó là nghi thức bắt nguồn từ tình yêu... Mà cái này thậm chí có khi còn xuất phát từ sự thù ghét nữa là khác.Nhưng cái nụ hôn vừa rồi... lại ngọt ngào đến phát điên. Và còn một điều nữa, một sự thật mà cậu chẳng muốn thừa nhận chút nào. Đó là... máu của Heeseung chính là thứ ngon lành nhất mà cậu từng nếm qua.
Daniel hỏi ngay, ánh mắt cảnh giác, vì cậu chỉ mới thấy người này một lần thoáng qua.Người kia gật đầu xác nhận."Ừ, tôi tên là Jungwon. Là em trai của Heeseung."Nghe đến đó, đồng tử sắc bén của Daniel như rực sáng. Cậu toan lao vào đối phương, vẻ giận dữ bùng phát dữ dội, nhưng bị Jay giữ vai lại kịp thời."Đừng, Daniel! Jungwon không liên quan!""Nó là em của cái thằng khốn đó, sao mà bảo không liên quan được!""Nhưng Jungwon không có ác ý với tụi mình. Anh từng nói chuyện với cậu ta rồi. Nhóc thôi đi được chưa!" Jay kéo Daniel lùi lại, chắn giữa cậu và Jungwon, người nãy giờ vẫn có vẻ ngơ ngác không hiểu gì."Đừng nóng nảy quá, Daniel. Sunoo đã luôn nhắc anh về cái tính hấp tấp của nhóc. Nếu giờ nhóc thật sự lo cho cậu ấy, thì đừng làm gì khiến cậu ấy phải bận tâm nữa."Daniel bỗng lặng thinh khi nghe những lời đó. Cậu đứng im như thể đang suy nghĩ điều gì, trước khi lên tiếng bằng giọng trầm thấp:"Xin lỗi cậu, Jungwon. Tôi có hơi nóng tính.""K-Không sao đâu..." Chàng Vampire nhỏ nhắn đang bám sau lưng Jungwon lí nhí trả lời.
"Nhưng... tại sao chúng ta không thử dò tìm tín hiệu của họ nhỉ? Không thể cứ để Heeseung hyung và Sunoo biến mất như thế chứ...""Chuyện đó không đơn giản vậy đâu, Jungwon."
Jay thở dài, rồi quay sang nhìn cậu ấy. "Với ma cà rồng như Sunoo, nếu cậu ấy không muốn bị tìm thấy thì dù có đứng ngay sau tòa nhà, cũng chẳng ai lần ra được đâu.".............Và đúng như thế... Dù có lẩn ngay phía sau trường học, nếu Sunoo không muốn ai biết, thì không ai có quyền biết được.Bàn tay Sunoo vẫn siết chặt cổ áo của Heeseung, đôi mắt tròn giận dữ nhìn xoáy vào đôi mắt sắc lạnh kia, trong khi Heeseung như thường lệ, vẫn không chút bối rối, chỉ nhoẻn cười nhạt ở khóe môi."Vậy thì làm đi. Cậu kéo ta ra đây rồi, định làm gì thì cứ làm.""Tôi không phải loại người hành động tùy tiện."
Giọng Sunoo lạnh lùng vang lên. "Dù thế giới xung quanh có lý tưởng hay chìm trong tăm tối, thì vẫn chẳng có gì biện minh cho hành vi làm hại người khác của anh cả.""Tại sao ta lại không có quyền?" Heeseung nhướng mày, ánh mắt gần như trêu chọc. "Thứ ta cần là sự tức giận của cậu, và nỗi đau của những người quanh cậu chính là thứ giúp ta có được điều đó. Mỗi khi cậu giận dữ... cậu thật quyến rũ, biết không?""Anh đã phải lớn lên kiểu gì... mới có cái đầu rối loạn và thú vui quái đản đến mức này hả?" Sunoo vẫn cau mày, giọng run lên vì phẫn nộ. "Tôi phải biết cho bằng được.""Cậu định làm... ưm!" Chưa kịp để Heeseung nói dứt câu, hắn đã bị kéo mạnh về phía trước, bàn tay thon dài của Sunoo siết sau gáy rồi ép sát môi mình vào đôi môi hắn. Đôi mắt của Heeseung trợn tròn vì sốc, nhưng ngay lập tức, hắn hiểu được Sunoo đang muốn làm gì.Trong thế giới của các chủng loài siêu nhiên, họ có thể xâm nhập vào ký ức của nhau thông qua tiếp xúc thể xác. Không phải chỉ đơn giản là nắm tay là thấy được, mà phải là những cái chạm sâu sắc hơn mới có thể chạm tới tầng sâu ký ức mà họ muốn khám phá.Và đó là lý do Sunoo đã lôi Heeseung ra chỗ vắng người để làm điều này.Chỉ có điều, cậu có vẻ đã quên mất rằng Heeseung cũng là người thừa kế một dòng tộc thuần chủng, tộc trưởng tương lai như chính cậu. Mức độ sức mạnh của cả hai ngang ngửa nhau. Nếu Heeseung nhận ra ý đồ, hắn hoàn toàn có thể chống lại.Heeseung lập tức chuyển hướng luồng sức mạnh từ nụ hôn đó, biến nó từ một cái chạm nhằm truy xuất ký ức thành một nụ hôn thật sự, sâu và mãnh liệt đến mức khiến Sunoo bất ngờ.Cậu cố gắng đẩy hắn ra, nhưng Heeseung đã nhanh chóng dùng thân hình cao lớn khóa gọn eo cậu lại, siết cậu sát vào lồng ngực rắn chắc. Khi Sunoo cố gắng giữ im lặng, lưỡi của Heeseung liền luồng qua đầy khiêu khích, khiến hắn vô tình bị cặp nanh sắc bén của cậu cắt vào.Dù là người bị thương, Heeseung cũng chẳng mảy may lùi bước. Ngược lại, hắn cắn nhẹ vào đôi môi mềm mại kia, rồi rút máu từ đó như một cách "đáp lễ". Kết quả là một nụ hôn đẫm chất thách thức, đan xen giữa dục vọng, máu và quyền lực, một sự trao đổi kỳ lạ khiến chính Sunoo cũng bất giác bị cuốn theo mà quên mất cả mục đích ban đầu.Mãi một lúc lâu Heeseung mới chịu buông người trong vòng tay ra. Hắn chậm rãi rời khỏi nụ hôn, rồi dùng ngón tay cái lau nhẹ vệt máu đỏ ở khóe môi mềm, trước khi liếm chúng một cách ung dung. Đôi mắt lạnh lùng vẫn dán chặt vào Sunoo lúc này đang thở hổn hển vì thiếu khí với nụ cười nhếch mép đầy trêu ngươi như thường lệ."Chưa từng hôn kiểu vậy trước đây à? Thở gấp vậy." Giọng trầm bật cười nhạt. "Đừng quên rằng ta cũng là người thừa kế dòng tộc như cậu... Cậu không thể nào kiểm soát ta được đâu""Đồ... Lee Heeseung...""Coi như cảm ơn cho số máu ngọt ngào của cậu, cáo con." Hắn nói, chẳng buồn giấu ý châm chọc. "Ta không thích cậu, nhưng phải thừa nhận... máu của cậu là thứ ngon nhất mà ta từng nếm qua."Nói rồi, Heeseung còn nâng cằm cậu lên, khẽ chạm môi lên khóe miệng cậu một lần cuối đầy khiêu khích. "Lần sau có dịp, hy vọng lại được 'phục vụ' nữa."Dứt lời, hắn quay người bước đi, bỏ lại Sunoo đứng sững ở đó, vẫn chưa hoàn hồn với những gì vừa xảy ra....Lại thua hắn nữa rồi sao?"Khốn thật!!" Giọng cậu vang lên đầy giận dữ. Sunoo gào lên để trút cơn giận đang dâng trào, cố gắng hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh.Heeseung nói đúng, cậu từng hôn Daniel nhiều lần, nhưng chưa bao giờ có nụ hôn nào mang theo mùi máu và sự giằng xé đến vậy.Tất nhiên, chuyện này không thể được xem là "lễ trao huyết" thiêng liêng giữa các ma cà rồng, vì đó là nghi thức bắt nguồn từ tình yêu... Mà cái này thậm chí có khi còn xuất phát từ sự thù ghét nữa là khác.Nhưng cái nụ hôn vừa rồi... lại ngọt ngào đến phát điên. Và còn một điều nữa, một sự thật mà cậu chẳng muốn thừa nhận chút nào. Đó là... máu của Heeseung chính là thứ ngon lành nhất mà cậu từng nếm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me