Eunji Logryeon Sickness
Eun Seok nhận được điện thoại của Ji Ah vào 6 giờ sáng. Vừa mới chỉ tỉnh ngủ, nhưng ngay khi liếc thấy tên người gọi trên màn hình điện thoại, não bộ của cậu lập tức hoạt động hết công suất. Ji Ah Noona. Eun Seok bối rối trước tiếng chuông điện thoại, chị ấy có thể gọi vào giờ này vì chuyện gì chứ? Cậu luống cuống dụi mắt, trong tầm nhìn đã rõ hơn vẫn là tên người chị thân thiết đã là bạn diễn cùng cậu gần 2 năm. Ngập ngừng đôi chút, Eun Seok ấn vào nút trả lời. Ngay lập tức, cậu giật mình bởi tràng ho dài. Tâm trạng càng thêm rối bời, Eun Seok ngập ngừng hỏi:- Ji Ah à, chị ổn chứ? Người ở đầu dây bên kia đằng hắng trong cổ họng, rồi chị thều thào đáp lại với giọng mơ hồ: - XX (Tên quản lý của Ji Ah) à, hình như chị ốm rồi. Em mua thuốc đến cho chị được không? Mua cả thuốc hạ sốt nhé. Cảm ơn em. Chị phải ngủ thêm một chút đây. - Noona- Nói xong một tràng dài, Ji Ah kết thúc cuộc gọi với một tràng ho dài khác và cúp máy. Bị bỏ lại với câu nói bỏ lửng, Eun Seok chỉ còn biết cuống quýt rời giường. Theo như tình huống vừa nãy, Ji Ah có vẻ đã ấn nhầm số điện thoại của cậu thay vì người quản lý của chị ấy thì phải. Eun Seok vừa choàng thêm ảo nỉ và áo khoác vào người vừa suy tính. Cậu không có số điện thoại của quản lý Ji Ah, và có vẻ cậu cũng không thể gọi lại cho cô rồi, Eun Seok không còn cách nào khác là phải tự mình đến thôi. Từ đây đến nhà Ji Ah cũng không phải là gần, nên cậu phải nhanh lên. Lao ra khỏi phòng, Eun Seok nói với mẹ đang đứng trong bếp trước tiên: - Mẹ ơi, mẹ nấu cháo cho con mang đi được không? Con phải đi ngay.- A, Eun Seok à con đi đâu vậy? Nấu cháo làm gì vậy?Eun Seok xỏ chân vào giày, với lấy chìa khóa xe và nói với lại: - Đồng nghiệp của con bị ốm, con lấy xe ra đây. Giờ vẫn chưa đủ lạnh để tuyết rơi, nhưng bầu trời xám xịt cả ngày, Eun Seok cũng phải khoác thêm găng tay và khăn quàng mỗi khi ra ngoài. Rùng mình trước cơn gió lạnh, cậu sốt ruột xuống ga ra và lái xe ra trước cổng. Hiện tại cậu không xác định được tình trạng của Ji Ah như thế nào, nhưng để người ốm một mình không hề yên tâm một chút nào. Eun Seok lại gấp rút vào lại trong nhà, Molly lon ton đến gần chân cậu. Đón lấy cặp lồng cháo từ tay mẹ, bà còn dúi thêm một túi hoa quả vào tay cậu và dặn dò. Eun Seok gật đầu lia lịa, đi ra cửa và vẫy tay với Molly: - Ba phải đi thăm chị xinh đẹp của con đây, ở nhà ngoan nhé Molly. Phải nhanh lên thôi. Eun Seok đạp chân ga và đi theo tuyến đường trên điện thoại. Cậu dừng lại tại một cửa hàng thuốc trên phố khi gần đến nơi, gần như gom hết số thuốc liên quan đến bệnh cảm mà nhân viên ở đấy tư vấn và rời đi. Đã gần 30 phút trôi qua rồi, ruột gan Eun Seok như sắp lộn lên vì lo lắng. Đeo khẩu trang và sụp cái mũ trùm xuống kín mít, Eun Seok nhìn chằm chằm vào những con số thay đổi trên thang máy. Bỗng dưng cậu thấy căng thẳng đến lạ. Và nỗi lo lắng cũng tăng dần khi Eun Seok đến trước cửa nhà chị. Cậu ngập ngừng bấm vào chuông cửa. Lần thứ nhất, không có gì xảy ra. Eun Seok nhìn chằm chằm vào cánh cửa im lìm, bồn chồn ấn thêm lần hai. Nếu Ji Ah ngủ say, cậu sẽ không vào trong chăm sóc chị ấy được. Cháo cũng bắt đầu nguội rồi. Lạch cạch.Rất may, cửa bật mở sau lần bấm chuông thứ hai. Eun Seok lo lắng nhìn theo cánh cửa mở ra cùng với tiếng ho dài mệt mỏi: - Khụ... Sao em không dùng chìa khóa mở vậy? Chị hơi mệt- Giọng Ji Ah im bặt ngay khi nhìn thấy Eun Seok xuất hiện ngoài cửa, chị ngơ ngác nhìn cậu như đang thắc mắc lắm. Eun Seok vội vã giải thích: - Noona, chị ấn nhầm số điện thoại của em. Em cũng không biết số điện thoại quản lý của chị. Vì quá lo lắng nên... Eun Seok đột lắc đầu nguầy nguậy: - Không, khoan đã chị nên ăn cháo và uống thuốc trước đã. Trông chị yếu lắm. Ji Ah ngơ ngác nhìn cậu, ánh mắt vô cùng bối rối. Chị mấp máy môi như muốn nói gì và tiến lại gần, nhưng lại loạng choạng rùng mình khi đứng gần cửa, có lẽ là do gió lạnh. Eun Seok vội vươn tay ra đỡ: - Noona, hay chị cứ vào nhà gọi quản lý của chị trước đi. Ji Ah ngẩng đầu nhìn cậu, chớp chớp mắt áy náy, người chị hơi run lẩy bẩy vì lạnh: - Xin lỗi Eun Seok, cái này, phiền em quá... Eun Seok vội vã đáp lại: - Không sao đâu. Em... đưa chị vào nhà có được không? Ngay khi đưa chị vào phòng, em sẽ rời đi ngay. Ji Ah nhìn cậu chằm chằm, Eun Seok đáp lại bằng ánh mắt lo lắng. Ji Ah biết rõ Eun Seok là người đáng tin cậy như nào, và sự chân thành trong mắt cậu còn chẳng bao giờ nói dối được, rồi mắt chị cụp xuống: - Cảm ơn em. Cậu trai này lúc nào cũng lịch thiệp như vậy. Ji Ah không nghĩ được gì ngoài vậy, và cô thấy lòng an tâm đến lạ. Ji Ah để mình dựa vào tay cậu và Eun Seok dịu dàng đỡ cô, cậu đóng cửa ra vào cẩn thận và đưa Jiah đến phòng ngủ. Eun Seok dừng lại trước cửa phòng và mỉm cười lo lắng: - À ừm, chị có đo nhiệt độ chưa? - Chị quên mất rồi... Ji Ah thều thào đáp, người cô khó chịu vô cùng, ngay cả đầu óc cũng váng vất và tầm nhìn cũng quay mòng mòng. Eun Seok chậm rãi buông tay cô ra: - Chị vào trong đi, em lấy nhiệt kế cho chị nhé? Ji Ah hơi chới với khi Eun Seok buông tay cô ra để cô vào phòng ngủ, cô quay đầu nhìn cậu và mấp máy môi: - Nhiệt kế, ở tủ dưới tivi. Eun Seok gật đầu đáp vâng, nhìn trân trân theo cho đến khi cô loạng choạng đi vào giường và chui vào chăn. Cậu gật đầu để trấn an Ji Ah một lần nữa và vội vã tìm nhiệt kế theo lời cô chỉ. Sau khi nghe thấy vài tiếng động nhỏ, Ji Ah thấy Eun Seok quay lại phòng ngủ, cậu ngập ngừng khi bước qua cửa rồi đặt nhiệt kế vào tay cô: - Em... hâm nóng cháo và pha thuốc cho chị luôn nhé. Ở hiệu thuốc người ta có ghi lại nên dùng gì luôn rồi, nếu chị sốt trên 39 độ em sẽ pha cả thuốc hạ sốt luôn. Ji Ah dịu dàng gật đầu với cậu, hai mắt cô như díu lại. Eun Seok lúng túng nói thêm: - Cái đó..., em sẽ cố gắng chăm sóc chị thật tốt cho đến khi quản lý của chị đến. Chị cứ yên tâm nhé. Ji Ah nói nhỏ một lần nữa với cậu khi Eun Seok rời đi: - Cảm ơn em. Eun Seok nở nụ cười nhẹ nhõm và quay ra phòng khách. Ji Ah cặp nhiệt kế, lắng nghe tiếng bát đĩa lách cách vọng vào từ phòng khách, thỉnh thoảng cô lại láng máng nghe thấy tiếng kêu bối rối của Eun Seok. Nhưng kể cả vậy, Ji Ah vẫn thấy lòng an yên đến lạ. Dù cô đang run rẩy vì lạnh, Ji Ah vẫn thấy sâu thẳm trong tâm hồn cô, sự ấm áp lan dần ra, từ trái tim, rồi đến những đầu ngón tay lạnh buốt.Khi cô lấy nhiệt kế ra và nhìn vào con số 38,5 độ C, Eun Seok cũng bê một tô cháo và một cốc nước ấm pha thuốc vào. Ji Ah đưa cho cậu nhiệt kế và cậu ghé mắt nhìn, thở dài nhẹ nhõm: - May quá, không cần uống hạ sốt. Eun Seok bẽn lẽn cười khi đưa cho cô tô cháo: - Mẹ em đã làm đấy. Chị cẩn thận nhé, vẫn còn hơi nóng. A, xin lỗi noona, em đã dùng lò vi sóng của chị mà chưa xin phép trước.Ji Ah gật đầu nói không sao và chống tay ngồi dậy. Thực chất, cậu và vài đứa trẻ cùng đóng Penthouse đã từng đến đây. Ji Ah cũng không thấy khó xử, vì cô biết rõ cậu là một cậu trai tốt tính như nào. Eun Seok xoắn quýt hai bàn tay lại và lảng mắt đi. Ji Ah nhìn cậu, cười khẽ: - Em lấy ghế đằng kia ra đây ngồi đi. Cô nhìn lên, thấy ánh mắt trong trẻo của Eun Seok khi cậu gật đầu ánh lên sự quan tâm dịu dàng. Bầu trời mùa đông ngoài kia vẫn đang xám xịt vô cùng, nhưng ánh mắt cậu lại như nắng xuân không thể xuất hiện lúc hiện tại. Cảm xúc trong ấy là thứ mà Ji Ah đã và luôn thấy rất quen thuộc. Là ánh mắt của Logan với Suryeon. Vì cơn sốt mang đến ảo giác sao, Ji Ah tự hỏi, bộ phim đã đóng máy từ rất lâu rồi kia mà. Nhưng trái tim cô lại dịu dàng vô cùng trước ý nghĩ nọ. Eun Seok đã kê ghế lại gần bên cạnh giường, khoảng cách giữa họ là một sải tay. Cậu khe khẽ nói: - Chị cố ăn để khỏe lại nhé. Ji Ah chớp chớp mắt như để khởi động lại bộ não đang đình trệ. Cô đón lấy bát cháo, thấy làn da lạnh cóng ấm dần lên từ nguồn nhiệt trong tay. Và bỗng dưng cô thấy xúc động đến lạ. Ji Ah chậm rãi đưa cháo lên môi, thổi nhẹ và đưa vào miệng. Mắt cô hơi nhòe đi. Ấm thật. Lặp lại hành động đó nhiều lần, bát cháo trong tay cô cũng vơi dần. Suốt lúc ấy, Eun Seok vẫn dịu dàng nhìn cô. Cậu cũng không để không khí rơi vào im lặng mà lẩm bẩm kể lại từ lúc nhận điện thoại của cô với giọng không chút phiền hà: - Lúc đầu em bối rối lắm, tự hỏi noona có việc gì mà lại gọi cho em. Nhưng lúc nghe giọng chị thều thào là em nghĩ mình phải đi ngay. Ji Ah lại cụp mắt áy náy, xem chừng như lại chuẩn bị nói xin lỗi với cậu nên Eun Seok lên tiếng ngay lập tức: - Noona không cần phải lo đâu, em cũng có việc cần vào thành phố hôm nay mà. C- Còn nữa, em cũng rất vui vì được gặp lại noona. Eun Seok cười toe toét, Ji Ah chợt có cảm giác nụ cười của cậu khiến mọi thứ trong tầm mắt cô cũng như sáng hẳn lên. Cô mỉm cười khe khẽ: - Cháo ngon lắm, cho chị gửi lời cảm ơn mẹ em nhé. À, Eun Seok chưa ăn sáng đúng không? - Khi nào quản lý của chị đến em sẽ đi ăn mà. A, không phải em muốn nhanh chóng rời khỏi đây đâu, em cũng không đói lắm... Nói chung là, noona không phải lo cho em đâu, khi nào em đói em sẽ ăn liền mà.Eun Seok lại lộ ra biểu cảm bối rối, và Ji Ah không thể ngăn bản thân khỏi bật cười: - Chị hiểu rồi. Cảm ơn Eun Seok nhiều. Eun Seok đón lấy cái bát rỗng từ tay Ji Ah, cậu chu đáo hỏi cô muốn ăn thêm không nhưng cô lắc đầu từ chối. Khi Eun Seok mang bát ra, Ji Ah với lấy điện thoại và gọi quản lý của mình: - Chị bị ốm rồi, hủy lịch trình hôm nay giúp chị nhé.- ... Vậy 30 phút nữa em hẵng sang nhé. - Được rồi, cảm ơn em. Ji Ah thở dài nặng nhọc, cô đưa tay lên áp vào mặt. Lại có tiếng lạch cạch ngoài cửa vọng vào, Eun Seok đã mang thuốc và nước ấm vào. Cậu giật mình lại gần khi thấy Jiah úp mặt vào tay đầy mệt mỏi: - Noona, chị mệt lắm sao? Đặt cái khay lên tủ đầu giường, Eun Seok lại gần và luống cuống áp mu bàn tay lên trán Ji Ah. Cô giật mình vì hành động vô thức nọ, nhưng không tránh đi. Bàn tay cậu mát hơn nhiệt độ cơ thể Ji Ah nhiều. Cô nghiêng người, dựa đầu vào tay cậu và nhắm mắt lại. Eun Seok bồn chồn nói như dỗ dành một đứa trẻ: - Chị đừng ngủ vội nhé. Uống nốt thuốc thôi. Ji Ah chợt thấy mình như bé lại, đã rất lâu rồi mới có người nói như thế này với cô. Cô không muốn bản thân yếu đuối thêm, nhưng không thể ngăn hai mắt rưng rưng. Eun Seok cũng cau mày lo lắng, vô thức choàng hai tay quanh người cô. Vào buổi cuối quay phim, khi cô nước mắt lưng tròng lúc cùng cậu phỏng vấn lần cuối, Eun Seok cũng choàng tay ôm cô như thế này. Dường như cái ôm của cậu luôn là thứ khiến cô thấy yếu lòng nhất, và cũng là thứ an toàn nhất. Ji Ah dựa đầu vào lồng ngực vững chãi của cậu. Eun Seok dịu dàng vỗ nhè nhẹ lên lưng cô.Cô không khóc, nhưng cổ họng ứ nghẹn và cảm giác muốn được dựa vào ai khác mãnh liệt hơn bao giờ hết. Eun Seok vừa im lặng vỗ về cô, vừa lẩm bẩm khe khẽ. Không sao đâu chị à. Không sao cả. Ji Ah nhắm mắt nghe tiếng trái tim cậu đập trong lồng ngực, cũng dần lấy lại bình tĩnh. Khi cậu buông cô ra, cô lại thì thầm câu cảm ơn một lần nữa, và Eun Seok mỉm cười, đừng khách sáo.Eun Seok đặt thuốc vào tay cô, nhìn cô như đang cổ vũ. Sau khi nhìn cô uống thuốc, cậu lại cười toe: - Vậy là ổn rồi. Em để đơn thuốc ở trên cái tủ này nhé. Bây giờ chị cứ ngủ đi. - Ừm... Eun Seok à, quản lý của chị tầm 15 phút nữa sẽ đến, em không phải lo nữa đâu. Eun Seok hơi khựng lại, rồi cậu gật đầu với cô: - Vâng, vậy... cháo vẫn còn trong cặp lồng nè, thuốc em để bên cạnh. Đơn thuốc ở đây rồi, chị nhớ uống thuốc đầy đủ nhé. Lại ngập ngừng thêm vài phút nữa, Ji Ah mơ màng hướng mắt về phía cậu. Eun Seok nhìn cô dịu dàng lần cuối rồi nuối tiếc quay người: - Hẹn gặp lại nhé, noona. Nhưng khi cậu vừa bước được một bước, Ji Ah lại vô thức níu tay của cậu lại. Eun Seok lập tức quay đầu, bước lại gần cô. Ánh mắt hai người cuốn vào nhau, mơ hồ.Ji Ah nhìn cậu dịu dàng, và Eun Seok cũng đáp lại bằng đôi mắt ấm áp. Cậu đặt nốt bàn tay còn lại lên tay cô, siết nhẹ. Khoảnh khắc ấy, Ji Ah cũng thấy nuối tiếc đến lạ. Và cô kéo cậu lại gần thêm nữa. Eun Seok ngả người xuống, để tầm mắt ngang bằng với cô. Lại là nó. Ánh mắt của Logan. Trái tim của Jiah run lên bần bật. Eun Seok dịu dàng ghé mặt lại gần. Một nụ hôn rất đỗi trân trọng rơi lên trán cô. Cảm giác từ đôi môi cậu thì lạnh toát, có lẽ bởi thân nhiệt của Ji Ah đang nóng rừng rực vì cơn sốt.Ji Ah mơ hồ nhìn cậu, Eun Seok rũ mắt im lặng một lúc lâu rồi mới ngập ngừng thì thầm, ánh mắt cậu cũng mê man không tỉnh táo: - Noona... Ngủ ngon nhé. Cậu luyến tiếc rút tay lại, nhẹ nhàng đẩy cô ngả người xuống giường, Ji Ah vẫn nhìn cậu trân trân. Eun Seok đi lùi ra cửa, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi cô một giây. Ji Ah càng ngày càng thấy mắt mờ đi vì buồn ngủ, và người cô cũng như rã rời ra. Trước khi khuất khỏi tầm nhìn của cô, Ji Ah thấy Eun Seok mỉm cười: - Tạm biệt, noona. Và cô chìm vào giấc ngủ. ___________________________ - Mình điên rồi! Chết tiệt. Điên mất thôi. Eun Seok đập đầu vào vô lăng, vô tình khiến còi xe vang lên ing ỏi. Cậu lại lật bật ngẩng đầu lên, thở dài não nề. Nụ hôn kia là cái quái gì vậy? Chính Eun Seok cũng không tưởng tượng nổi mình sẽ làm ra chuyện như vậy. Eun Seok còn không biết chính xác tình cảm này của mình phát triển từ bao giờ nữa. Cậu vốn luôn những tưởng mình với người chị tiền bối ấy chỉ là quan hệ bạn bè thân thiết, là sự ngưỡng mộ và quý mến thông thường. Đối với cậu, Ji Ah là tiền bối, là đàn chị, là người cùng cậu tung hứng những trò đùa kiểu Mỹ, là người luôn hiểu và đáp lại trôi chảy nhưng câu tiếng Anh - thứ tiếng vốn là thứ khiến cậu dễ chịu nhất.Nhưng từ bao giờ tim cậu đã chệch nhịp vậy? Từ khi bộ phim đóng máy? Từ nụ hôn đầu tiên? Hay có khi là lần đầu diễn chung luôn rồi? Lee Ji Ah.Kể từ 11 năm trước, cái tên này đã trở thành một ánh sao sáng trong lòng Eun Seok.Từ phát súng đầu tiên, từ đôi mắt kiên quyết ấy, từ những lời thoại dõng dạc, từ khuôn mặt đẹp đến vô thực. Ngay khoảnh khắc ngã xuống, Eun Seok thấy mình như cũng đã rơi thật sâu vào lối diễn xuất kia. Cậu muốn được diễn như vậy. Cậu muốn được diễn cùng cô. Bước vào nghề diễn như thế, thật nhiều năm trôi qua, cậu đã tưởng mình sẽ chẳng bao giờ được gặp lại ngôi sao sáng trong lòng ấy nữa. Nhưng rồi cơ hội đến. Chị xuất hiện trước mặt cậu lần nữa. Gần gũi đến lạ. Lần này, Eun Seok dành trọn những tâm tư ấp ủ bấy lâu cho Jiah. Được diễn cùng cô, được cùng cô khóc, làm cô cười. Làm mọi thứ mà cậu đã luôn khao khát. Nhưng những cái ôm, cái hôn không hề nằm trong dự tính của cậu. Vì người vốn ở nơi xa vời vợi kia từ lâu giống như ánh trăng vô thực kia, giờ đây lại ở trong vòng tay mình. Eun Seok không thể ngăn được nhịp tim như sắp bùng nổ trong lồng ngực trái của cậu. Dư âm vẫn còn trên đôi môi. Eun Seok sắp phát điên mất. Cậu còn không nhớ mình đã rời khỏi nhà cô như nào, đã vào xe ra sao. Những gì còn lại trong tâm trí rỗng tuếch của Eun Seok chỉ là khoảnh khắc cậu đặt môi lên trán Ji Ah, là ánh mắt mơ màng lưu luyến của cô khi cậu rời đi. Và Eun Seok cũng thẫn thờ cả người. Những bông tuyết đầu mùa chợt hạ cánh xuống kính xe của Eun Seok. Cậu giật mình lắc đầu như bừng tỉnh, rồi lại lo lắng nghĩ. Tuyết đã rơi rồi, Ji Ah đã đắp chăn ấm chưa? Quản lý của chị đã đến rồi chứ? Giờ ta sẽ ra sao? Mang theo những suy nghĩ rối bời, Eun Seok cắn răng đạp chân ga, trở về nhà trong màn tuyết đầu mùa lạnh lẽo. ____________________________ Ba ngày sau, Ji Ah gọi điện cho Eun Seok. Từ hôm trước đến giờ cậu không chủ động liên lạc với Ji Ah trước một lần nào, nên khi bắt máy, Eun Seok không khỏi căng thẳng: - Noona à, chị khỏe lại rồi chứ? Đầu bên kia vang lên tiếng cười hoàn toàn bình thản, như thể chị đã quên mất những chuyện xảy ra trước khi Eun Seok rời đi hôm trước: - Chị khỏe hẳn rồi, cảm ơn Eun Seok nhé. Em còn để cặp lồng ở nhà chị này, chúng ta gặp nhau chút đi. Eun Seok thích cắm trại nhỉ? Vậy tuần này em rảnh chứ? Nghe giọng chị tự nhiên, Eun Seok rối rắm đôi chút. Có lẽ Ji Ah đã quên rồi chăng? Vừa bất an vừa nuối tiếc, Eun Seok bạo dạn đề nghị: - Vậy, noona thấy thứ bảy được không? Và thế, họ có một cái hẹn cuối tuần. Thế nhưng, kế hoạch của Eun Seok đã phải hủy bỏ. Bởi một trận mưa tuyết nhè nhẹ đã đổ vào thành phố ngay trước giờ khởi hành một tiếng. Eun Seok vốn đã lái xe đến đón Ji Ah và chờ ở dưới nhà cô, không còn cách nào khác ngoài việc chủ động gọi cho cô hủy kế hoạch: - Noona à, tuyết rơi rồi. Chúng ta đành phải hẹn khi khác thôi. Chị cũng vừa ốm xong nữa. Vậy... Trước khi cậu kịp nói gì thêm, Ji Ah lo lắng ngắt lời cậu: - Eun Seok à, em đang đỗ xe dưới nhà chị đúng không? - Dạ? - Tiếng còi xe bên em trùng với bên chị. Em lên đây đi, đừng về vội. Tuyết đang rơi rồi. Ngạc nhiên trước sự nhạy bén của Ji Ah, Eun Seok hướng mắt lên chung cư của cô từ trong xe của mình, lắp bắp: - Vậy cũng, được chứ ạ? - Không sao đâu, cẩn thận chút nhé. Eun Seok bối rối đáp vâng, trong lòng dao động dữ dội. Một tình huống hệt như hôm trước, lại chỉ có hai người họ thôi sao?Mang theo tâm trạng thấp thỏm, Eun Seok xuất hiện ở cửa nhà Ji Ah. Cũng như trước đó, cô xuất hiện, nhưng lần này đôi mắt chị tỉnh táo và tươi tỉnh hơn hẳn, làn da cũng không trắng bệch như khi bị ốm. Ji Ah lo lắng phủi tuyết đọng trên mũ và vai Eun Seok xuống, nhưng cậu vội vã cầm tay chị ngăn lại: - Tuyết lạnh lắm, để em tự phủi. Tay chị đỏ lên rồi kia. Ji Ah nhìn bàn tay Eun Seok đang bao lấy tay mình, lại khe khẽ mỉm cười. Eun Seok luống cuống thu tay lại, cảm giác như có chiếc lông vũ đang nhè nhẹ cù vào trái tim cậu. Khiến cậu không ngừng thổn thức. Ji Ah chỉ chỗ treo áo khoác cho cậu và vào bếp pha cà phê. Đây còn chẳng phải lần đầu tiên Eun Seok vào nhà chị, nhưng cậu còn thấy lo lắng gập bội lần. Lo rằng mình sẽ làm ra hành động nào quá phận. Lo rằng sẽ khiến mối quan hệ câu trân trọng từ tận đáy lòng này rơi vào ngõ cụt. Eun Seok đã và đang luôn luôn tiến về phía trước với ngọn lửa nhiệt huyết, trong tất cả mọi việc. Dù là sở thích riêng hay nghề diễn, cậu chưa từng lo lắng và sợ hãi chùn bước. Nhưng với Lee Ji Ah, ngọn lửa trong lòng cậu lại như một đốm sáng âm ỉ, khiến cậu không dám tiến lên, cũng chẳng muốn lùi bước.Mùi cà phê lan tỏa trong không khí, Eun Seok bồn chồn đi vào nhà bếp. Sau những cột gỗ đều tăm tắp ngăn cách hai phòng, Ji Ah đang quay lưng về phía cậu, khẽ ngân nga một giai điệu quen thuộc nào đó. Như những lần khác, cô mặc quần áo ở nhà thoái mái, khoác bên ngoài một chiếc áo len dài. Eun Seok hồi hộp lên tiếng, ló đầu ra nhìn cô ngại ngùng: - Noona, em giúp được gì không? Cô dịu dàng lắc đầu: - Không cần đâu, chỉ là pha cà phê thôi mà. Tuy nói vậy, nhưng Eun Seok vẫn vô thức tiến lại gần cô: - Chị khỏi ốm hẳn rồi chứ? Ji Ah nhìn cậu, gật gật đầu. Eun Seok chợt nhận ra khoảng cách giữa hai người giờ chỉ cách nhau một bàn tay, chỉ cần đứng gần thêm chút nữa, vai Eun Seok sẽ chạm được vào vai chị. Cậu giật mình đẩy ánh nhìn xuống máy pha cà phê. Vì với chênh lệch chiều cao như này, Eun Seok chỉ cần nghiêng về phía trước thêm chút nữa thôi, cậu sẽ lại đặt một cái hôn khác lên trán chị. Như lần trước.Cố để xua đi khung cảnh trong đầu, Eun Seok khe khẽ cảm thán: - Mùi thơm quá. Ji Ah không đáp lại như mọi khi, cô nhìn cậu chăm chú, ngập ngừng cúi đầu. Rồi như đã lấy được dũng khí, cô níu tay áo cậu: - Eun Seok à, em... cúi xuống một chút đi. - Dạ? Không biết được ý định của cô là gì, Eun Seok vẫn ngoan ngoãn cúi người xuống, để tầm mắt ngang mắt Ji Ah. Cậu chỉ đơn giản nghĩ rằng, có lẽ chị ấy định sửa lại tóc cho cậu chăng. Nhưng rồi Ji Ah rướn người lên, dịu dàng nhấn môi mình vào trán cậu. Tất cả các nơ ron thần kinh của Eun Seok như đình trệ ngay tại khoảnh khắc ấy. Cả thời gian và không gian cũng như đóng băng, Eun Seok quên mất cả việc phải hít thở Ji Ah ghé người sát lại gần bên cạnh cậu, thì thầm:- Lần trước... Eun Seok đã làm như này nhỉ? Và rồi các giác quan của cậu cũng chính thức ngừng hoạt động theo. Tai cậu ù đi, và mắt Eun Seok cũng mở to đầy kinh ngạc. Với đôi tai và hai má đỏ bừng, cậu lắp bắp: - N-N-Noona... Ji Ah mỉm cười thản nhiên, nhấc cốc cà phê khỏi máy: - Eun Seok sẽ giải thích cho chị chứ? ____________________ - Em.. Một vài phút sau, Ji Ah ôm cốc cà phê ấm áp bằng hai tay, ngồi trên sofa ngoài phòng khách, nghiêng đầu nghe Eun Seok cứng nhắc lên tiếng. Ngồi đối diện cô, Eun Seok cố gắng để não bộ khởi động lại, nhưng có vẻ trái tim đập loạn của cậu đã khiến những câu từ bị xáo trộn. - E-Em... Thực ra... Ý Em là... Chị lúc ấy thực sự trông rất x-xinh đẹp, dù chị lúc nào cũng vậy. Khoan đã ý em là... chỉ là một phút mất kiểm soát...Tiếng cậu ngày càng nhỏ dần, rồi im bặt. Ji Ah khe khẽ cười, Eun Seok thấy tim mình thót lên khi nhận ra đôi ba nét buồn vương trong đôi đồng tử đen láy của cô. Cậu luôn nhạy cảm với tâm trạng người khác. Với Lee Ji Ah, sự nhảy cảm đó tăng lên gấp nghìn lần. Nên khi cô thì thầm khe khẽ rằng: - À, chỉ là em đột nhiên muốn làm vậy thôi phải không? Eun Seok biết rằng đó có cả sự thất vọng, sự tự ti, một Ji Ah chỉ vừa mới nghiêng người bước khỏi cái kén an toàn của chính cô, đã rụt rè bước trở lại. Nhưng Eun Seok không muốn vậy.Cậu đã, đang và sẽ luôn muốn bảo vệ Ji Ah. Cậu khao khát được là động lực và là người thúc đẩy cô. Bởi Ji Ah dù mạnh mẽ nhưng cô luôn bất an, vì chính cô đã biết được thế giới không dịu dàng đến vậy. Eun Seok biết rõ điều đó hơn bất kì một ai khác, cậu đã dành tất cả thời gian ở bên cô để nhìn thấu lớp vỏ ngoài ấy, để hiểu được bức tưởng bảo vệ của cô. Cậu kiên nhẫn khiến thời gian hai người bên nhau thật thoải mái rồi để cô mở lòng, và chính cậu cũng đã trân trọng từ đáy lòng từng lời tâm sự mà cô đã nói ra.Ji Ah không kể nhiều, nhưng đủ để Eun Seok hiểu. Nên cậu biết đã có lúc Ji Ah phài lùi bước trước hiện thực. Giống như Suryeon, trái tim cô cũng đã chằng chịt vết thương.Và Eun Seok cũng biết rõ điều cậu khao khát không phải chỉ là ở bên cạnh cô. Cậu muốn dùng những gì dịu dàng nhất, tốt đẹp nhất để tiếp tục che chắn cho cô khỏi hiện thực, để khâu lại từng vết thương dù nông dù sâu trong sâu thẳm Ji Ah. Giống như Logan, Eun Seok cũng rất đau đớn khi thấy Ji Ah bị lời mình nói mà lùi vào lại cái kén an toàn của cô.Nên cậu đã giữ cô lại:- Em yêu chị. Cậu đau đớn vươn tay ra, dịu dàng đặt tay mình lên tay cô và cúi đầu: - Vì em rất thích chị, nên mới làm như vậy. Có lẽ lúc đó đúng là em đã mất kiểm soát, nhưng em không làm vậy mà không có lí do.Eun Seok nhắm mắt, nhận ra mình không còn quay đầu được nữa: - Em... xin lỗi noona. Em đã cố gắng, cố gắng để không khiến chị cảm thấy khó chịu... Cậu thấy cổ họng nghẹn ứ và run lẩy bẩy: - ... Nhưng khi đó, có lẽ do em điên mất rồi. Một khoảng lặng trôi qua, mùi cà phê vẫn thoang thoảng trong không khí, tuyết vần vũ ngoài cửa sổ. Eun Seok ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô không trốn tránh: - Em yêu Jiah. Tiếng kim đồng hồ va đập trong không gian im lặng. Eun Seok bình tĩnh suy nghĩ tới những chuyện có thể xảy ra tiếp theo.Nếu Ji Ah thấy khó xử, Eun Seok sẽ tiếp tục là một người hâm mộ thầm lặng ánh sao của chị từ xa.Nếu Ji Ah muốn cả hai quên đi cuộc nói chuyện ngày hôm nay, Eun Seok sẽ làm như vậy. Sẽ vờ như tất cả chỉ là một cơn mơ.Cho dù là sao đi chăng nữa, đối với cậu....... chỉ cần Ji Ah còn mỉm cười, vậy là đã quá đủ rồi.Eun Seok giật mình khi Ji Ah cử động bàn tay, cậu lập tức cúi gằm đầu xuống. Nhưng Ji Ah dịu dàng đan những ngón tay của cô vào tay cậu và nắm chặt, ngay cả giọng nói của cô cũng rất đỗi nhẹ nhàng: - Eun Seok ấy à... - Chị hình như cũng đã đoán được phần nào rồi đó. - Tại vì ánh mắt của Eun Seok khi nhìn chị, rất giống của Logan khi nhìn Suryeon. - Rất dịu dàng, rất ấm áp, rất lưu luyến. - Eun Seok lúc nào cũng hỏi chị cần gì đầu tiên, luôn hiểu chị muốn gi. Eun Seok lúc nào cũng nhìn chị rồi cười toe toét, nhưng chỉ cần chị hơi bị thương thôi là em lại lo lắng ra mặt. Eun Seok rất đáng yêu, chị cũng rất rất quý em. - Chị cứ nghĩ mãi, từ hôm em hôn lên trán chị. Rằng chị phải làm gì đây. Chị không thể để mọi chuyện cứ trôi qua như thế được. - Và chị đã nghĩ rằng... - Chị không thể buông tay em như Suryeon đã làm với Logan được. Giọng Ji Ah cũng bắt đầu run rẩy, nhưng những ngón tay cô siết chặt lấy tay cậu và đôi mắt cô cũng ráo hoảnh: - Chị cũng, yêu Eun Seok rất nhiều. Không có giọt nước mắt nào phải rơi cùng với tuyết hôm ấy. Nếu như Suryeon đã từ bỏ vòng tay của Logan hôm ấy để thả mình rơi xuống đáy nước thăm thẳm nọ, thì Ji Ah đã không làm vậy. Và Eun Seok cũng đã giữ cô thật chặt trong tay. Cậu sẵn sàng thành thật với cô, và ngược lại, Ji Ah cũng không còn ngại phải nới rộng vòng an toàn của mình để cậu bước vào. Không, có lẽ cậu đã ở trong đó rồi. Eun Seok đan bàn tay còn lại của cả hai vào nhau, thì thầm những lời thoại của Logan, những lời cậu chưa thể thành thật nói trực tiếp với người nhân vật ấy yêu. Trái tim Ji Ah run lên vì nỗi kinh ngạc trước những lời cậu khắc ghi sâu trong tâm hồn.Anh thích em. Anh nói là, anh vô cùng thích em đấy. Anh yêu em rất nhiều. Anh muốn dùng cả trái tim anh, và toàn bộ tài sản mà anh có... Cậu ngừng lại, nâng tay Ji Ah lên và dịu dàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô. Lần này, không còn là lời thoại của Logan nữa, đây giờ chỉ còn là tấm lòng của chính Eun Seok dành cho Ji Ah:- ... để yêu em.Những bông tuyết chậm rãi chất đầy ban công nhà Ji Ah. Bên trong, căn phòng sáng đèn màu cam nhạt trông vẫn rất ấm áp. Hai tách cà phê bị bỏ quên trong hạnh phúc trên mặt bàn vẫn bốc khói nghi ngút.Eun Seok ôm Ji Ah trong vòng tay, chậm rãi đan tay mình vào tay cô. Ji Ah để mình thư giãn trong lồng ngực cậu, như muốn tan ra trong hơi ấm của người thương.Câu chuyện của Logan và Suryeon đã kết thúc, và câu chuyện của Eun Seok cùng Ji Ah mở ra.
End & And
_____________________________
viết để khiến tim mình dịu bớt cay đắng sau cái kết Penthouse, cũng như để "xả" nỗi hạnh phúc sau khi xem vlog của hai người.
yêu OTP của mình nhất vũ trụ ❤❤❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me