TruyenFull.Me

Euphoria

Title: Agony

Warning: NSFW, Sukuna's true form (2 cocks & 4 arms), double penetration, R18, explicit sexual content, non-consensual, anal, rough-sex, dacryphilia, size-gap, acarophilia, twt

Pairing: Sukuna x Reader

Characters: Ryomen Sukuna, Gojo Satoru

Read at your own risk!

https://www.youtube.com/watch?v=_03wQecDt4U

Teeth - 5 Seconds of Summer

00:23 ━●━━━────── 03:22
⇆ㅤㅤ◁ㅤㅤ❚❚ㅤㅤ▷ㅤㅤ↻






"The sky in one's eyes."

Heian, 798.


Cái lạnh thấu xương thét gào nơi rừng núi hoang vu, tuyết địu lên tán lá kim, tuyết phủ dạt trên mặt đất. Và Y/N - nàng ngồi đó, phản chiếu trong đôi mắt nàng là màn thinh không trắng xoá một màu đơn độc, đơn độc như nàng, như linh hồn nàng lạc lối trong màn đêm vô miên.

Mấy mươi thập kỉ lưu lạc cõi trần gian, nguyền hồn như nàng còn lạ gì chăng xúc cảm của nhân loại. Hỉ nộ ái ố, đâu còn là khái niệm lạ lẫm với trái tim từng bị giày vò bởi chuỗi tháng ngày dằn vặt khổ sở, nàng đã rong ruổi bốn bể năm châu trước khi tìm về mảnh đất nàng được sinh ra nhưng lại chẳng thể rũ bỏ mọi thứ mà chết đi. Nhưng về nơi ấy để làm gì, nàng cũng không biết nữa.

Nhân loại hay con người, Y/N ngỡ nàng có cơ hội hiểu thấu, cũng bởi thứ kì vĩ nhất là cảm xúc của nhân loại, sớm chẳng còn gì là nàng chưa từng nếm qua.

Buồn đau hay nỗi thống khổ, chính là thứ hiện trên gương mặt sầu thảm của đấng sinh thành khi đứa con nhỏ mới lọt lòng, chưa kịp cất tiếng khóc chào đời đã phải từ giã cõi trần gian dưới móng vuốt của lũ nguyền hồn nhơ nhác. Đớn đau hiện lên trong ánh mắt nàng, vì nàng chẳng thể ra tay cứu giúp sinh linh bé nhỏ tội nghiệp, cũng bởi nàng lỡ đến muộn một khắc hoàng hôn.

Vui mừng treo trên bờ môi của đứa trẻ vô tư năm ấy, tay cầm xiên dango ba màu mà nàng luôn khao khát được thử một lần. Hạnh phúc là khi nàng tản bộ trên bãi cỏ xanh mướt, bất chấp hoà cùng dòng người xa lạ - để mà đắm mình trong mạch sức sống của lễ hội lồng đèn rực rỡ và phồn hoa; hạnh phúc còn là lúc nàng kịp thời ôm đứa bé con xa lạ trong lòng, may sao cứu nó một mạng ngay trước thời khắc lưỡi hái Tử Thần vừa giáng xuống.

Y/N sao có thể quên đôi mắt xanh óng ánh lạ kì đó đã ngước lên nàng thế nào, dù rằng đại ngốc nàng đây còn chẳng kịp thắc mắc tại sao... đứa nhỏ lại nhìn thấy một nguyền hồn thong dong khắp nhân thế ấy chứ.

Còn phẫn nộ là khi nàng chạm trán con quái vật tự xưng Nguyền Vương, là khi bốn con mắt kia trừng trừng ghim xuống, cái miệng độc địa đó không ngừng phun ra lời lẽ thô thiển về nàng - một nguyền hồn đem lòng yêu nhân loại, để rồi âm thầm chở che cho những phàm nhân vô danh tiểu tốt.

Căm hận là khi, Nguyền Vương nhúng đẫm bốn bàn tay hắn trong máu xương những con người vô tội, mặc cho tiếng thét gào giày xéo lên nhau, xé toạc màn thinh không thanh vắng thành triệu mảnh sành sắc nhọn, nhẫn tâm cứa sâu vào trái tim nàng. Uất hận là khi, con dân nàng yêu thương hết lòng buộc phải quỳ gối cầu xin sự dung thứ từ một kẻ tàn bạo, còn nàng chỉ có thể ôm trong lòng nỗi đau đớn tới cồn cào ruột gan.

Còn kinh hãi, có lẽ là khoảnh khắc nàng sực nhận ra sức mạnh hơn trăm năm tôi luyện của nàng thậm chí còn chẳng bằng một nửa của Nguyền Vương. Là khi nền tuyết trắng loang lổ thứ huyết sắc xối xả từ vết thương hằn trên da thịt, và hắn ép nàng khắc cái tên Ryomen Sukuna vào khối óc mù quáng ấy, để ngay cả khi vạn kiếp luân hồi không ngơi xoay chuyển, cao danh của hắn vĩnh viễn rực cháy như một tượng đài của nỗi khiếp đảm và sẽ luôn, luôn khiến nàng phải run sợ mà quy phục dưới chân hắn mỗi khi nhắc về.

Ngày hôm ấy, địa ngục không còn là chuỗi tháng năm chịu sự giày vò khổ sở, bởi địa ngục chính là từng giây từng phút Y/N còn lang thang trên thế gian này, cắn răng chịu đựng vạn tầng xiềng xích tù túng sau móng vuốt của Nguyền Vương. Nàng đẹp đẽ nhưng tang thương, u buồn và chết chóc hệt như đoá bỉ ngạn hoa trong chiếc lồng kính ngột ngạt, và Sukuna chẳng thấy gì ngoài hai chữ thích thú khi ngắm nhìn vẻ thanh tao của nàng, dần dần héo úa nhưng lại chẳng thể lụi tàn dẫu năm tháng có qua đi.

"Tốt hơn hết là nàng đừng chạy trốn."

Sukuna gọi đó là sự khoan dung, sau lần hắn bắt được nàng giữa đêm đông giá tuyết và rồi đem nàng về trừng phạt trong miếu thờ gần đó. Nguyền Vương gọi đó là khoan dung vì hắn đã không thẳng tay giết nàng như những thường dân có mặt trong ngôi miếu nhỏ ấy... mà thay vào đó, hắn đày đoạ thân xác nàng như thể nàng chỉ là con búp bê vải vô tri vô giác, không kém không hơn.

Sukuna không còn coi nàng là một nguyền hồn, bởi nàng là món đồ chơi rẻ rúng mà có lẽ hắn sẽ không bao giờ chán được. Một món đồ mà Nguyền Vương không hề gìn giữ, bởi hắn luôn có thể "tái tạo" lại nàng bất cứ lúc nào mà hắn có nhã hứng. Dưới móng vuốt của Sukuna, nàng được ban cho sự bất tử. Hay đúng hơn là bị nguyền rủa bởi vòng lặp trường sinh.

..

Y/N ngỡ xúc cảm nhân gian, nàng đã một lòng hiểu thấu. Ấy nhưng... kiếp sống dai dẳng đáng nguyền mà nàng hứng chịu hằng đêm, đã giáng cú tát thấu xương lên đôi má nàng. Gió thảm thiết thét gào bên tai, than rằng nàng ngu dại vì nào có hay chăng khái niệm sợ hãi.

Kinh sợ nhưng không còn có thể run rẩy, chẳng tài nào trốn chạy bởi lối thoát ngay từ đầu không có ở đó. Và dù ngọn ý chí lấp ló tựa bóng ma trơi vẫn vất vưởng qua lại trong lòng, thúc giục nàng giải thoát cho chính mình khỏi chuỗi tháng ngày ngột ngạt, nhưng nàng cũng đủ khôn ngoan để khắc cốt ghi tâm rằng dẫu có chạy tới phương trời nào đi chăng nữa... nàng vĩnh viễn chỉ là con rối gỗ chờ đợi Sukuna giật dây.

Sợ hãi cũng là khi, hơn ai hết, Y/N hiểu rõ nàng không thể thoát khỏi Nguyền Vương. Ấy nhưng, nguyện thề dưới ánh nến lửng lơ nơi điện thờ tăm tối, nàng chưa một lần buông xuôi tất cả. Ý định bỏ trốn luôn nung nấu trong trái tim héo hon của nàng, và nó chỉ lớn dần, lớn dần bất kể vòng lặp ngày hay đêm.

Mảnh trăng tàn bị nuốt trọn bởi mây mù bao phủ, cũng là giờ khắc bóng ma trơi đơn côi chợt bùng lên mãnh liệt rồi thiêu rụi lý trí Y/N. Đôi chân trần guồng trên nền tuyết lạnh toát tới tận tủy xương, và nàng vụt đi trong bộ kimono hắn ném cho vài ngày trước. Đất trời chứng giám, còn nàng trốn chạy kiếp sống héo rữa đầy rẫy những bi thương. Sự tồn tại dù có vô nghĩa, nàng cũng không cho phép nó hoà làm một với đoá bỉ ngạn tàn úa sau lồng kính trong veo, tưởng như tự do thật gần mà chẳng thể nào vươn tay với lấy.

"A, ai đó...c-cứu...với!!"

Lệ lăn khỏi khoé mi đã lâu rồi chưa ngơi nghỉ, Y/N nhoài người với lấy ánh đuốc nhập nhoạng phía xa xa. Bàn chân trần cóng lạnh dưới tiết trời nghiệt ngã, tuyết đáp xuống mái tóc và vai áo nàng, ủi an thân thể gầy gò gói gọn trong tấm kimono đỏ thẫm từng dải lá phong. Nguyền hồn như nàng không có trái tim, nhưng vì cớ nào mà lồng ngực nàng liên miên ứ nghẹn.

Có lẽ là vì, nàng đang sợ hãi.

Vỏn vẹn vài giây sau khi đám người đó bị thu hút bởi tiếng gọi da diết trong màn đêm, nàng gục xuống đệm tuyết dày trắng xoá cả khoảng trời hiu quạnh. Đôi vai run rẩy chẳng rõ vì lạnh, vì sợ, vì đau đớn, hay vì niềm hạnh phúc tột cùng của một kẻ dành cả đời lang thang trong bóng tối, sau cùng cũng chạm tới đốm sáng nhỏ nhoi lấp ló phía cuối con đường.

Họ sẽ cứu nàng. Con người sẽ cứu lấy nàng như cách mà nàng từng chở che cho giống nòi của họ.

"N-Nguyền hồn!? Ở đây có Nguyền hồn!"

Phải không?

"G-Gojo-sama..."

Cái tên xa lạ vang lên giữa đám người, miên man dải đuốc rực đỏ thinh không dần hoà thành ngọn lửa khổng lồ, liệu nó có thể thiêu rụi nàng nếu nàng chăm chú vào nó quá lâu?

"C-cứu...với...!"

Lệ nóng lăn trên gò má lạnh buốt, Y/N ngước lên vô thức khi bóng hình cao ráo của ai đó tiến gần hơn. Chiếc bóng đen của người ấy nuốt chửng nàng, và tai nàng sớm ù đặc nên chẳng còn để ý tới những lời xì xào bàn tán từ đám người kia nữa. Đám đông xôn xao khi kẻ được gọi là Gojo-sama, từ tốn nhìn xuống nữ nguyền hồn yếu ớt. Hai viên pha lê xanh tựa sóng trời đăm đăm dò xét nàng như một mối nguy hại, nhưng kẻ nọ lại chần chừ điều gì đó mà nàng không tài nào đoán ra.

"Sao vậy Gojo-sama? Sao ngài..."

"Không giết ả ta đi?"

Giết... nàng?

Ngọn nến lé loi chợt tắt ngấm, hệt như khao khát về ngày mai tự do tự tại của nguyền hồn bé nhỏ lụi tàn tựa vệt khói trước muôn vàn gió sương. Nàng giật thót lúc ai kia tiến gần hơn, và kẻ đó xem chừng cũng ngạc nhiên chẳng kém gì nàng.

"Nguyền hồn... lại sợ con người ư?" - Và kẻ nọ chùng gối, còn nàng trở nên yếu đuối vô cùng dưới cái nhìn sắc lẹm tựa đôi dao găm ấy. Nàng khép nép sau tấm kimono chẳng phải của mình, đôi mắt ngấn lệ khoá vào áng mây xanh rực sáng của gã phàm nhân.

"Giết ả đi Gojo-sama!"

"Thiêu sống ả!!"

"Phanh thây ả!"

Ngọn đuốc khổng lồ phừng phừng cháy trong đôi mắt, nhanh chóng bén vào mà thiêu rụi mảnh tâm can. Không đúng, Y/N không hiểu. Nàng không hiểu. Đáng ra họ phải bảo vệ nàng, chẳng phải sao? Nàng đã sống chết vì họ. Khổ đau vì họ. Làm tất cả vì họ. Chính vì chở che cho nhân loại, mà móng vuốt của Nguyền Vương luôn kề trên cổ nàng.

Chẳng phải sao?

"Giết ả!"

Chẳng phải nàng đã luôn hết lòng vì những kiếp sống đoản mệnh đó sao?

"Con người chưa bao giờ quan tâm tới nàng."

Không. Không. Không. Hắn sai rồi. Sukuna... không thể đúng. Hắn không được đúng.

"Im lặng." - Gió rền rĩ trên những tán cây, tưởng như mệnh lệnh đanh thép của kẻ được gọi là Gojo ấy, làm xoay chuyển trời đất. Không gian đột ngột rơi vào im lặng, sống lưng nàng chợt lạnh tê tái, và rồi, dải đuốc triền miên bất thình lình vụt tắt ngay trước mắt nàng.

"Hả? Gì vậy?!"

"Thắp đuốc lên! Nhanh!"

Tiếng gào thét dội vào màng nhĩ, ong ong như búa nổ. Gió cứa lên da, tuyết khóc bên tai. Cảm giác ớn tận xương tủy này... không lẽ....?!

Tàn trăng ủ rũ phải chăng đã xót thương cho Y/N, mà lặng lẽ ban xuống trần gian đôi dải nguyệt tà đìu hiu, điểm xuyết màn đêm bất tận với ánh bạch kim còn lắng lại chút ít. Nàng không thấy gì ngoài bốn con mắt đỏ ngầu xé nát ánh trăng khuya, và cặp mắt sáng xanh như thể ai kia sơ ý giam cả bầu trời trong đó.

Nàng gắng gượng không để bản thân mất dấu bốn đốm lửa rực đỏ ấy, nhưng rất nhanh... nó khuất dạng trong bóng đêm. Cũng phải thôi, làm sao nàng có thể theo kịp bất cứ thứ gì nếu như tơ lòng cứ rối bời như vậy. Rồi lại đến tiếng gào thét ong ong dội qua dội lại từ tứ phía, khiến nàng quặn lòng mà ôm lấy chính mình trong nỗi sợ hãi khôn nguôi.

"C-cứu... cứu với...!" - Y/N ôm lấy mái đầu (h/c) rối tung, đôi tay bủn rủn quờ quạng nơi hư không vô tận. Nàng chợt nắm được thứ gì đó - thứ mà nàng thầm mong là gấu áo Yukata của tên phàm nhân xa lạ. Nguyền hồn bé nhỏ khẩn khoản ngước lên, dưới ánh trăng thoi thóp yếu ớt của đất trời, nàng bắt gặp đôi mắt còn đẹp hơn bất cứ đại dương nào của một người mà nàng còn chẳng biết tên. Nhưng nàng liều lĩnh nương tựa vào kẻ đó, bởi nàng, đã quá sợ hãi để chạy trốn rồi.

"Sukuna."

"Hmm, Gojo Satoru."

Cái tên Nguyền Vương ngân lên khiến Y/N kinh hãi.

Cây lá xào xạc, run sợ trước uy thế của Sukuna. Còn ánh trăng, đau lòng thương thay cho đoá bỉ ngạn đẹp đến xiêu lòng song cũng thật tang tóc biết mấy. Có lẽ, nàng chính là món quà mà Tử Thần đem xuống thế gian - một đoá hoa đơn côi, chỉ khiến gã hung thần đó hứng thú khi lấp ló giữa biển thây bạt ngàn máu me và xác chết.

Bóng nguyệt thướt tha trải lên đống máu thịt tanh tưởi, đắp lên đám người tàn tạ dám cả gan buông lời lẽ khinh miệt vẻ đẹp của bỉ ngạn hoa. Chính là cảm giác ấy, cảm giác sợ hãi nhưng không thể run rẩy, cũng không thể nhấc chân lên mà trốn chạy khỏi định mệnh xoay vòng. Ván bài sinh tử nàng đánh cược cả tính mạng, vào giờ khắc này, chính thức ngã ngũ.

"...h...aa...!"

Ngụm máu tươi xối trên tuyết trắng, rỉ rách trên từng dấu chân hắn bước đi. Tốc độ của Sukuna quá khủng khiếp, hắn bất ngờ giáng đòn chí tử lên nàng chỉ sau một cái chớp mắt thoáng qua. Để rồi khi nàng cố gắng nhặt nhạnh từng vụn ý thức tan nát, bóng lưng của kẻ phàm nhân nọ khuất dần sau bóng nguyệt lặng lẽ, và thân thể rệu rã của nàng bị nhấc bổng lên vai Nguyền Vương.

Đôi mắt xanh óng ánh tựa bầu trời tự do mà Y/N luôn một lòng khao khát, là thứ cuối cùng lắng lại trong tâm trí nàng.

..

Sukuna thô bạo quăng nàng xuống tấm Tatami ngay khi trở về miếu thờ thân thuộc. Tấm bình phong sẽ đổ rạp xuống thân thể nàng nếu không phải vì hắn mất bình tĩnh mà gạt phăng nó qua bên. Nàng run rẩy cuộn tròn lại để bảo vệ cho vết thương xối máu trên bụng, nhưng Nguyền Vương hung bạo không bao giờ vì thế mà xót thương cho nàng.

"Nàng thấy chúng, có phải không?" - Móng vuốt hắn nghiến sâu vào vết rách đầy đau đớn, Y/N oằn mình nhưng không dám chống trả, mà chỉ có thể lẳng lặng chữa lành vết thương trước khi hắn mổ xẻ nàng thêm nữa thay cho sự trừng phạt.

"Nàng thấy chúng phản bội nàng, có phải không?" - Con ngươi đỏ ngầu đốt lên trong nữ nguyền hồn nỗi khiếp đảm không tên, và nàng bật khóc. Sukuna chưa một lần xiêu lòng trước những giọt lệ mặn chát, cho nên hắn sẽ không dừng lại.

"Nàng thấy ta giết sạch lũ mọi rợ đó chứ?"

Hắn ghé lên vành tai đoá bỉ ngạn hoa, thì thầm từng chữ từng câu hệt như cái lần mà hắn khắc tên mình trong trái tim mù quáng vì nhân loại của nàng. Bốn cánh tay to lớn bọc quanh cơ thể gầy gò, hắn siết chặt khiến xương cốt nàng chỉ chờ chực gãy nát. Nàng kinh hãi tới nỗi không dám thét lên trước mặt hắn, máu đỏ từ vết thương trên bụng nàng ngấm dần vào lớp vải rồi hoà làm một với những tán lá phong.

Sukuna gằn từng chữ để đoá bỉ ngạn nhỏ khắc cốt ghi tâm. Hai cánh tay phải của hắn, một tay siết chặt cổ nàng, tay còn lại hắn nghiến xuống bắp đùi run lẩy bẩy sau vạt áo kimono đỏ tươi. Hắn biết, và nàng cũng vậy. Hắn sẽ không tha thứ cho nàng.

"X-Xin lỗi, thiếp xin lỗi..."

Sáo rỗng và vô vị. Sukuna ghét nhất là một món đồ chơi không biết nghe lời. Hắn cáu bẳn cắn xuống bả vai trần trụi, muốn sao dấu răng hằn lên da thịt nàng sẽ mãi lưu ở đó như lưỡi dao chạm trổ trên phiến đá thiêng liêng. Đầu lưỡi nếm từng giọt lệ lăn trên gò má thơm tho, dư vị mặn chát khiến hắn nhíu mày. Không phải hắn ghét nó, mà là hắn thích thú vô cùng khi nàng khóc lóc van nài như thế.

"Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Bọn chúng không quan tâm đến nàng."

Và Nguyền Vương tận hưởng gương mặt sầu thảm của nàng lúc những giọt nước mắt buồn tủi ấy lã chã rơi. Hắn vừa giữ lấy cổ nàng, vừa giữ một bên đùi nàng trong lòng bàn tay, coi đó như là lời cảnh báo rằng hắn, có thể giết chết nàng bất cứ lúc nào.

Cánh tay gầy gò áp lên bên vai Sukuna, nguyền hồn đáng thương không dám cựa mình bởi nàng e sức nặng của hắn sẽ nghiền nàng thành trăm mảnh. Nàng kinh hãi khi nghĩ tới hình phạt mà hắn sẽ đày đoạ lên nàng, chắc chắn còn tệ hơn cả cái chết.

"T-Thiếp xin lỗi, xin lỗi... Thiếp sẽ không... không bỏ trốn nữa..." - Y/N bàng hoàng túm lấy vai hắn lúc cả cơ thể bị nhấc lên, điểm đến cuối cùng Sukuna đặt nàng xuống chính là trong lòng hắn. Vết thương trên bụng, nàng đã lén lút chữa trị. Hắn sẽ không biết, nàng thầm mong.

Nhưng không, tán lá phong đỏ thẫm tan tác ngay khi bốn bàn tay Sukuna xé toạc kimono của nàng. Nàng thất kinh không thốt thành lời, còn con quỷ chỉ đơn thuần ném hai tấm vải đó sang hai bên. Con ngươi đỏ máu ngấu nghiến linh hồn nàng từ trong ra ngoài, nàng càng thêm khiếp sợ bốn cánh tay đang quấn quanh cơ thể mình hệt một con mãng xà hung ác.

Y/N thét lên đau đớn lúc bộ móng vuốt đó cắm sâu vào da thịt, và Nguyền Vương lại ném nàng xuống tấm Tatami lấm chấm máu tươi, chất lỏng đỏ thẫm tuôn ra từ chính những vết cào trên người nàng, và đâu đó còn rỉ rách rỏ xuống từ bộ móng của hắn.

Đến rồi, nó lại đến rồi.

Bất động, thuật thức của Sukuna như vạn khối đá đè lên thân thể yểu điệu, hắn để mặc cho nàng quằn quại thu mình dưới thân hắn.

Y/N không thể cử động, nhưng dù có thể thì nàng cũng đâu dám làm gì vô lễ với Nguyền Vương. Đùi nàng lọt trong tay Sukuna, kẻ tàn ác không phí một giây mà tách chúng ra, để mà nhắm tới nơi ẩm thấp ở giữa đó. Lưỡi hắn ghê tợn khuấy đảo bên trong nàng, dịch vị phết đầy trên các lớp đệm thịt non nớt từ ngoài vào trong.

Sukuna rõ ràng nắm thóp tất cả, không cứ gì chuyện này. Cho nên hắn tiến sâu hơn nữa, song vẫn thâm hiểm nán lại nơi ấy ngay sau khi thứ mật ngọt của nàng lăn ròng ròng trên huyệt hoa. Ngón cái hắn quệt giọt sương lên đầu lưỡi, trong khi nàng hổ thẹn bởi những gì đang xảy ra. Thuật thức trói nàng mới nãy đã được giải trừ, nàng gấp rút khép đùi lại nhưng hắn đã nhanh hơn một bước.

Vài giây trước khi hắn ngấu nghiến môi nàng, tận mắt nàng đã nhìn thấy không chỉ một, mà những hai thứ đáng sợ bên dưới kia.

"Đ-đừng... đừng mà, thiếp thề, thiếp... thiếp..."

Sukuna cảnh cáo, gừ lên sau hõm cổ ấm áp, hắn bực bội vì con bé hỗn hào dám ngắt nửa chừng lúc hắn đang tận hưởng bờ môi đỏ mọng đó. Hắn mút lên xương quai xanh tinh xảo như tượng tạc, cùng lúc đẩy một cự vật vào trong âm hộ hư hỏng của nàng. Nữ nguyền hồn cắn răng chịu đựng, nhưng tiếng rên la vẫn cứ lọt khỏi môi. Cự vật còn lại chà xát lên bụng nàng cứ khi nào hắn nhấp mạnh.

Nguyền Vương mặc cho nàng khóc, hắn chưa bao giờ xiêu lòng trước nước mắt của bất cứ ai. Vết xước trên da sẽ là cái cớ tiếp theo để hắn đày đoạ nàng, nhưng bây giờ thì hắn chưa tính tới hình phạt cho nó vội.

Bốn cánh tay vững chãi bấu chặt từ eo xuống tới hông nàng, Sukuna uống những tiếng kêu tha thiết của nàng và hắn chỉ muốn thêm. Chiếc nanh bén sắc lộ ra khi đôi môi hung hãn nhếch, hắn điên cuồng hành hạ dưới đó, mỗi lúc một tàn bạo hơn.

Thân thể nhỏ nhắn loã lồ dưới cặp mắt đỏ máu, Nguyền Vương chiêm nghiệm dung nhan tuyệt trần của đoá hoa nhỏ lơi dần trong kiệt quệ. Hắn rút cạn thể lực bao tháng năm luyện rèn của nàng chỉ với dục vọng thuần túy, hắn khiến nữ nguyền hồn cứng đầu nhưng lại lầm tưởng mình mạnh mẽ, khuất phục thê thảm mà kêu gào tên hắn hằng đêm.

Sukuna lui khỏi nơi đó, để lại tinh dịch của hắn tràn đầy bên trong nàng.

"Đ-đừng...mà..."

Bốn bàn tay từng trăm lần vấy máu lại nâng nữ nguyền hồn yếu ớt lên, tay chân nàng đành buông thõng xuống vô lực. Hắn có thể cảm nhận thân thể nàng mềm nhũn ra như bún trong cả bốn bàn tay, nhưng sẽ không vì thế mà hắn động lòng thương cảm cho tội lỗi nàng tự chuốc lấy.

Cả hai thứ đó xâm nhập vào trong, lần nào cũng vậy, đều khiến đầu óc Y/N quay cuồng. Sukuna không thể hết say cho được cách mà đôi chân nàng quấn quanh hông hắn. Có lẽ nàng siết nó trong vô thức, hoặc là vì lý do gì đó, hắn chẳng quan tâm.

Móng tay nàng ghim trên đường hắc ấn chú trên da, gã Nguyền Vương lại lấy đó làm hứng thú. Và nàng dù có căm ghét, ghê sợ hắn tới nhường nào, sau cùng mọi thứ vẫn lẳng lặng trôi đúng như những gì hắn tính mà thôi. Nàng gục đầu lên bờ vai của kẻ nàng một lòng căm hận, tên hắn là âm thanh duy nhất mà nàng được thốt ra, thánh thót điểm lên màn đêm thiếu vắng bóng nguyệt tà.

Nguyền Vương quá áp đảo so với nàng, còn nàng quá yếu ớt và nhỏ bé so với hắn.

Y/N khóc ngất khi hai thứ đó đồng thời đâm vào đôi hoa huyệt nhỏ. Búp bê vải bé con, đâu phải lần đầu bị vầy vò bởi bốn cánh tay còn vững hơn cả chấn song tù ngục. Sukuna tàn ác, hắn nhấp rất mạnh và hoàn toàn không có ý định buông tha cho nàng, mặc cho nàng khổ sở rên rỉ, hắn chỉ muốn thoả mãn bản thân dưới danh nghĩa là sự trùng phạt mà nàng đáng nhận lấy.

Sukuna nói nhân loại không quan tâm tới nàng, không có nghĩa là hắn sẽ thay lũ người dơ bẩn làm điều đó.

Thứ ấy cứng cáp luồn sâu trong hạ thân đau rát, Y/N choáng váng ngất lịm đi không lâu sau khi bốn bàn tay lửa thiêu siết chặt hông nàng. Hai đoá huyệt nhỏ thảm thiết quằn quại trong cơn thịnh nộ của Nguyền Vương, và nàng gục ngã. Cánh tay mảnh mai buông thõng trên vai hắn, mái tóc (h/c) rầu rĩ đắp lên tấm lưng mỏng tang. Còn tâm trí mê man, đã lạnh lùng bỏ bỉ ngạn tang thương mà đi khỏi chiếc lồng kính ngột ngạt.

Sukuna sẽ xé thân xác nàng ra làm đôi và nàng biết, nàng không thể làm gì ngoài buông bỏ tất cả. Sau đó, Nguyền Vương sẽ hồi sinh cho món đồ chơi yêu thích của hắn, để mà tiếp tục giam cầm nó trong vòng tuần hoàn bi lụy này, vĩnh viễn là như vậy. Sukuna không giết nàng, hắn gọi đó là sự khoan dung. Nhưng đối với nàng, ấy mới là sự trừng phạt còn tồi tệ gấp bội phần cái chết.

Vậy là, nàng sẽ mãi mãi tồn tại như một con rối cô độc trong móng vuốt của Nguyền Vương. Nàng đã biết, hoá ra, một món đồ chơi sẽ chẳng bao giờ thay đổi được vận mệnh của mình.

Cho nên, Y/N nhớ về biển trời viễn xứ dạt dào sóng biếc trong đôi mắt của ai kia, lần cuối.

Nàng nhớ về mái tóc bạch kim và bầu trời tự do xanh thăm thẳm, quyện hoà tựa phong vân da diết bồng bềnh trôi. Nàng muốn ôm lấy tán mây trắng chao nghiêng yên ả, và làn gió thanh mát sẽ đem nàng về với phương trời mơn man cùng bốn mùa xuân hạ. Nơi mà nàng tỉnh dậy, cơn ác mộng này sẽ tiêu tan như nỗi sợ của nàng. Phương trời nơi đó, là nơi mà nàng sẽ được bay bổng tự do.










1/10/2023

00:00

4478 words

Edited.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me