TruyenFull.Me

Event 2019 Ve Nha Nam Nghe Nang Xanh Cay

Năm tháng dần trôi,

Hoa nở cũng tàn.

Một ngày, ta ngồi lại nơi thềm cửa, chợt nghĩ giờ đây những rung động ngày ấy, những yêu thương ngại ngùng dưới đêm trăng sáng tỏ và cả những lời thề hẹn trọn đời trọn kiếp của Trần Cảnh và ta chỉ còn là mây bay gió thoảng, chỉ còn là... hồi ức mà hết đời này ta cũng chẳng thể buông.

_

Ta vẫn hay mơ.

Ta mơ thấy mình năm kia rất thích trêu chọc Trần Cảnh, mỗi lúc hắn vào hầu, ta khi kéo tóc, khi hất nước vào người hắn, nhưng dù có phá phách đến mức nào thì hắn vẫn chỉ cúi đầu cam chịu.

Hắn hỏi ta: "Bệ hạ có tha tội cho thần không?"

Ta lại thấy đêm ấy ở vườn đào, trăng sáng vằng vặc. Trần Cảnh đứng phía ngược sáng, ta không nhìn rõ được biểu tình trên mặt hắn, chỉ thấy đôi mắt lấp lánh đẹp hơn cả sao trời ấy đang nhìn ta, chỉ nghe giọng hắn dịu dàng vang lên bên tai ta:

"Phật Kim, ta sẽ bảo vệ nàng, ở bên nàng..."

Giấc mơ cũng đưa ta đến một nơi rất quen thuộc - nơi từ lâu đã khắc sâu trong tâm trí, bởi hơn hai mươi năm trước ở đây, ta đánh mất cơ ngơi hơn hai trăm năm của họ Lý, mà cũng chính tại nơi này, ta...

"Chiêu Thánh hoàng hậu mặc dù sống với quan gia đã hơn mười năm nhưng vẫn chưa sinh được hoàng tử nối dõi. Nay ra chỉ lập công chúa Thuận Thiên họ Lý làm hoàng hậu, phế Chiêu Thánh làm công chúa."

Bị phế.

Ta lẳng lặng đưa mắt nhìn người mẫu hậu mà phụ hoàng yêu thương hết mực, nhìn vị thái sư chuyên quyền đến nỗi cha con ta đều phải khuất phục dưới tay hắn, nhìn hoàng tỷ mang thai ba tháng sắc mặt tái nhợt, nhìn Trần Cảnh... người ta yêu.

Hắn ngồi trên thiên điện, dáng người gầy gò, cụp mắt lại, từ đầu đến cuối không nói lấy một chữ, như thể hắn chỉ là người ngoài, hay... chỉ là con rối phục vụ cho vở kịch thái sư Trần Thủ Độ cùng Linh Từ quốc mẫu dựng lên.

Ngày hôm đó, khi bước ra khỏi nơi đại điện ta không bao giờ mong muốn quay trở lại, cũng chẳng có tư cách để bước chân vào, ta đã hiểu ra nhiều điều.

Rằng hóa ra tình mẫu tử giữa ta và mẫu hậu, tình vợ chồng giữa bà và phụ hoàng lại mong manh, lại rẻ rúng đến thế. 

Rằng ta và hắn không thể nào và sẽ mãi mãi không thể giống như những đôi lứa trong các giai thoại, vứt bỏ tất cả gánh nặng, trách nhiệm, hận thù để nắm tay nhau đi đến cuối chân trời góc bể.

"Phật Kim, xin lỗi nàng..."

Giọng ai đó vang lên, rất nhỏ, rất nhẹ. Như chỉ là gió thoảng, như chỉ là ảo giác của ta.

_

Cứ tưởng ta sẽ ôm thù hận sống một khắc cũng không yên, hóa ra thời gian lại dễ dàng trôi đi hơn nhiều, những mùa hoa đào cứ đến rồi đi, quay đi ngoảnh lại, đã bao nhiêu năm rồi?

Có lẽ đã rất lâu, bởi con trai hắn giờ đây đã trưởng thành, đã có thể cầm gươm ra chiến trường giết giặc Mông Cổ, đã lẫy lừng chiến thắng quay về.

Nhà Trần ba lần vang dội đánh tan quân Nguyên, ta biết dù năm ấy có giữ được ngai vàng thì ta cũng khó thể giữ được sơn hà trước vó ngựa của quân xâm lược.

Mà ta...

_

Ngày viên quan nọ đem thánh chỉ tới tận chùa, nghe hắn đọc từng câu từng chữ, ta nói không kinh ngạc thì hẳn là đùa, bởi ta chưa bao giờ nghĩ đến đến bây giờ mình vẫn còn giá trị.

Vẫn có thể gả cho công thần như một... món quà ban ơn.

Nghĩ lại thì chẳng có gì là không thể, chỉ là ta không ngờ đến mà thôi.

Giống như năm ấy ta chưa từng ngờ đến mình sẽ bị chính người mẹ ruột ép vào đường cùng, sẽ bị phế, sẽ đơn độc giữa những người ta yêu thương nhất.

Ta lẳng lặng nghe hết chiếu ban hôn, không nói không rằng quay người bỏ vào trong, không ngờ ngay lúc đó, có một người kéo lấy tay ta. Viên quan kia đã đi từ lúc nào, người giữ ta lại là một kẻ xa lạ.

Dáng người rắn rỏi, khuôn mặt kiên nghị lại có chút gì đó rất dịu dàng, rất giống... phụ hoàng!

Ta hốt hoảng nhìn hắn, mà bàn tay to lớn ấy cũng không chịu buông ra, dần dần ta lại cảm nhận được sự ấm áp mà rất lâu rồi ta chưa được thấy.

"Công chúa, theo ta, để ta chăm sóc người, bảo vệ người... được chứ?"

"Phật Kim, ta bảo vệ nàng, ở bên nàng..."

Ta nhếch môi: "Ngươi làm được chứ?"

Có lẽ do quá cô đơn, có lẽ do dáng vẻ quá đỗi thân thuộc ấy, hoặc có lẽ do chẳng còn gì để mất, ta lại gật đầu.

_

Theo nghi lễ, ta và Phụ Trần vẫn phải vào cung nhận ban hôn của quan gia. Ta lại bước vào thiên điện, chỉ là không giống như trước, lần này có một người luôn nắm lấy tay ta.

Có thái sư Trần Thủ Độ, có Linh Từ quốc mẫu, có rất nhiều quan thần cùng cung nhân, cũng có Trần Cảnh.

Không khác năm ấy là bao, chỉ là lần này... ta không còn đơn độc.

Lần này ta cũng nguyện ý cho phép bản thân buông thả hết những oán hận chấp niệm của hơn chục năm trước, giở ra một trang mới cho đời mình.

Không phải Lý Phật Kim, không phải Lý Chiêu Hoàng, cũng không phải Chiêu Thánh.

Không còn là công chúa họ Lý, không còn là hoàng đế, không là hoàng hậu, cũng không còn là công chúa họ Trần.

Ta chỉ là Lý Thiên Hình, một người bình thường hưởng thụ niềm hạnh phúc giản dị bên cạnh người đàn ông mang đến sự ấm áp và thân thuộc nhất.

Mùa hoa đào nở năm ấy, và cả những mùa hoa nở còn lại, ta đã không còn cô đơn một mình, vì luôn có một người ở bên bảo vệ, chăm sóc mà không bao giờ thất hứa.

• • •

Plot: 0.75/1
Văn phong: 2.5/3
Cách diễn đạt: 1.5/2
Lối dùng từ: 1/2
Cách trình bày: 1/1
Miêu tả & khai thác nội tâm: 0.75/1

TỔNG CỘNG: 7.5/10

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me