Exo Tinh Cau Oxe
Tinh cầu Tái Sinh lúc này đang náo nhiệt hơn bao giờ hết. Bọn họ sắp sửa chào đón lễ Hồi Sinh sẽ diễn ra vào hai ngày nữa, người dân ở đây trải qua lễ này có chút giống với người Trung Quốc năm xưa vui vẻ mỗi dịp Tết. Nhưng có vẻ bộ dạng mặc bào đen của những đại nhân vật đến từ OXE đã làm bầu không khí xung quanh có chút kì lạ. Những cô gái trẻ tuổi cùng nhau tụ tập ra phố xá mua linh tinh nhìn thấy một màn như vậy liền rỉ tai nhau :
- Là thiếu gia nhà ai vậy?
- Lạ quá, trước giờ chưa từng thấy qua.
- Nhưng mà hảo soái đó.
- Nhìn xem, còn có sủng thú. Kim Chung Đại nhìn cách ăn mặc ở nơi đây, nhận ra có chút giống với thời đại cổ trang của Trung Quốc. Nhưng ở Tái Sinh nữ tử ăn mặc có vẻ phóng khoáng hơn, nam cũng không cần để tóc dài hay cạo nửa đầu nữa a. Biện Bạch Hiền phát hiện bọn họ nghênh ngang đi đường như vậy có chút không ổn, thì Lộc Hàm đột nhiên dẫn đầu cả bọn đổi phương hướng. Con đường này toàn là biệt phủ,vừa nhìn đã biết là nhiều tiền lắm của. Bọn họ đều không hẹn mà cùng có chung suy nghĩ :"Đấng Cả thật con mẹ nó quá soái, đến tận tinh cầu cổ xưa này mà còn có người quen." Lộc Hàm dừng chân trước một biệt phủ nhìn qua có chút mộc mạc so với những căn khác. Khiêm tốn gõ cửa, mở cửa là một gia đinh trẻ tuổi, ngạc nhiên nhìn bọn họ.
- Mấy vị là?
Lộc Hàm bắt tay gia đinh, nói nhẹ bẫng :
- Tới ăn cướp! Sau đó gia đinh bị một lực mạnh đánh hất ra sau mấy mét, cả người đập xuống đất khiến toàn thân đều ê ẩm không thôi. Chục gia đinh chạy đến, trên tay đều cầm gậy gộc thủ sẵn vẻ mặt hung tợn nhìn bọn họ. Lộc Hàm lại dùng bàn tay uyển chuyển của mình, ngón tay chuyển động thật nhuẫn nhuyễn đem tất cả đều đánh văng. Chủ viện là một lão nhân tầm tuổi trung niên, cả người mặc lục bào sang quý lúc này cùng vợ và các con đều chạy đến, thấy một màn như vậy liền bị doạ đến tái mặt, giọng nói có chút run rẩy :
- Các người muốn bao nhiêu tiền vàng đều có thể. Chỉ cần đừng giết hại ta và người nhà. Nói xong còn quỳ xuống, nhìn qua liền biết lão nhân này bị doạ sợ đến mất mật rồi. Lộc Hàm gật gù :
- Rất biết hợp tác. Sống chết khoan hãy nói, vào nhà ngồi! Nội tâm những vị huynh đệ của Lộc gia :"Nhà người ta mà tự nhiên hơn nhà mình, cmn quá soái!!!" Nội tâm của những người "đi ké" :"Đây không phải Đấng Cả, đây là thổ phỉ!!"***Vào nhà, cơm bưng nước rót***
Vị quan nhân có tuổi kia từng li từng tí đáp chuyện với Lộc Hàm, một chút giả dối cũng không dám, thật đáng sợ. Là vì sao? Vì Lộc Hàm đang một bên hỏi chuyện một bên đem đứa con nhỏ nhất của lão đại gia nâng lên không trung, đem đứa nhỏ quay mòng mòng giữa nhà. Đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, còn tưởng mình đang được đùa chơi cùng nam nhân hắc y đẹp mắt này. Miệng không ngừng cười giỡn, thích thú với trò chơi của Lộc Hàm. Lão đại gia này họ Thẩm, vẫn thường gọi là Thẩm Triệu lão bản. Thẩm Triệu làm chủ rất nhiều hàng ăn hàng uống ở Tái Sinh, là một người rất có danh tiếng.- Lễ Hồi Sinh đã sắp diễn ra chưa?
- Ra các ngài không phải là người ở đây a, thảo nào ta nhìn mãi cũng thấy không quen, lễ Hồi Sinh chính hai ngày nữa.
- Điện Thần Phụng ở đâu?
- Dạ Điện toạ trên núi Thần Sơn.
- Thần Sơn là một nơi như thế nào?
- Nơi đó được chia làm hai dãy, một dãy dành riêng cho điện Thần Phụng, dãy kia chính là nơi ở của Phượng Đế gọi là Ngự Đế thành.
-...
- Điện Thần Phụng quanh năm cửa khép kín, duy chỉ có ngày Hồi Sinh sẽ đại khai. Tinh hoa nhật nguyệt đất trời và cả con người ở tinh cầu Tái Sinh này đều sẽ trong ba ngày Hồi Sinh mà không ngừng chảy về điện. Biện Bạch Hiền lột xong vỏ con tôm thả vào chén Độ Khánh Thù, nghe đến Phượng Đế liền buộc miệng hỏi :
- Phượng Đế? Là vương ở nơi này sao?
- Đúng vậy, là người quyền mạnh nhất ở đây. Phượng Đế đã trị vì được mấy mươi năm, ngài là một người đáng để bọn ta tôn kính a. Trương Nghệ Hưng gật đầu, lại hỏi tiếp :
- Trong điện Thần Phụng có một thứ gọi là Nguyện Sinh Thuỷ, là thứ tinh hoa mà ông vừa bảo đó sao?
- Không ngờ quý nhân này cũng biết tới Nguyện Sinh Thuỷ đó. Loại nước thánh này có khả năng hồi sinh được người đã chết, bất quá đó cũng chỉ là truyền thuyết, chưa một ai thực sự chứng thực qua.- Là không có ai thử qua? Hay là đều chưa kịp thử qua?
- Ngài lại nói đúng rồi! Nguyện Sinh Thuỷ được Phượng Đế bảo hộ, dòng chảy này chả khác nào do từng sinh mệnh một ở tinh cầu này góp phần tạo nên. Thiếu một giọt cũng không thể! Cả bàn cùng lâm vào trầm tư, vậy là chuyện mà sách cổ viết đều là thật. Duy chỉ có người tên là Phượng Đế kia, trong sách rất ít dòng nhắc tới, nhưng hẳn là một nhân vật nguy hiểm. Lúc này, một nô tì từ bên ngoài chạy vào, bộ dạng hớt ha hớt hải, miệng không ngừng gọi :
- Lão gia! Lão gia! Nô tì đến khi chạy vào trong phòng mới thấy một bàn ăn đầy người, tiểu thiếu gia nhỏ nhắn nhà mình lại đang bị bàn tay vô hình nào đó vờn trong không trung. Thấy bộ dạng đổ mồ hôi hột của lão chủ nhà mình, miệng vừa la lớn đó liền trở nên im bặt. Thẩm Triệu cố gắng ra hiệu cho nô tì đừng nói gì cả, bộ dạng gấp rút chết đi được của lão bị Độ Khánh Thù nhìn thấy, Lục Đấng nổi giận muốn đấm Thẩm Triệu lão bản bị Biện Tứ gia giữ lại.
- Khánh Thù, đừng nóng nảy! Lộc Hàm thả đứa nhỏ xuống đất cho mẹ nó, đưa mắt nhìn sang tiểu nô tì vừa xuất hiện kia. Cậu hất cằm, nô tì bị một lực đạo ép quỳ xuống đất :
- Thế nào? Chuyện gì nói ra, gia giải quyết cho các ngươi.
- Dạ...dạ... Nô tì thực sự bị nhan sắc của vị áo đen trước mặt chấn kinh đến thất hồn lạc phách, thiên a, trên đời cũng có người sở hữu được vẻ ngoài phi thực như tranh vẽ vậy sao? Nô tì nhìn quanh một lượt những vị ngồi cùng bàn, mới nhận ra những người áo đen này đều là nam nhân có nhan sắc. Thời bây giờ phản diện đều là người có vẻ ngoài được ưu ái như thế sao?- Dạ chuyện là...có người từ phủ Pháp Sư tuồn tin ra ngoài, tinh tượng cho biết Phượng Khanh đã xuất hiện!!! Trừ người của phủ Thẩm Triệu ra thì bọn họ không có ai ngạc nhiên, cơ bản vì Phượng Khanh là ai họ không biết, sau khi nghe Độ Khánh Thù giải thích qua họ càng không có ý kiến gì. Lão bà nhà người ta xuất hiện, mình quan tâm cái rắm đó! Phượng Khanh là người được ấn định sẽ ngồi lên ngai cùng với Phượng Đế. Chính là có chút giống Hoàng Hậu thời xưa. Nô tì lại nói tiếp :
- Cho nên lão gia, phàm là nhà có con cái được sinh vào hai ngày này đều sẽ được đội hộ vệ của Phượng Đế đưa đến Ngự Vương thành nuôi nấng đó.
Trương Nghệ Hưng hai đầu mày nhíu chặt, có chút khó chịu hỏi lại :
- Một đứa nhỏ sơ sinh là Phượng Khanh sao? Lần này là Thẩm Triệu lên tiếng trả lời Đấng Nhị :
- Chứ còn có thể thế nào a? Tinh cầu này quanh năm không đón tiếp ai. Phượng Khanh bỗng dưng xuất hiện chỉ có thể là những sinh linh mới được chào đời thôi. Thẩm Triệu tự nói cũng tự thấy sai sai, không đón tiếp ai là sự thật nhưng những người đang uy hiếp hắn đây chẳng phải là người ngoài vào hay sao? Kim Chung Đại vỗ vỗ vai hắn :
- Đừng nghĩ lung tung, bọn ta vào đây đã được một thời gian, lựa lúc này mới vào thành mà thôi.
Thẩm Triệu cũng gật gù, không có khả năng một trong những người này là Phượng Khanh. Phượng Khanh sao có thể là người ngoài tộc chứ. Kim Chung Đại khẽ nhìn lá trà trong ly nhỏ của mình, giấu đi suy nghĩ của bản thân. Phượng Đế, sẽ không phải người quen đó chứ... Sau khi thu xếp chỗ ở cho các vị lạ mặt, Thẩm Triệu nhìn đứa con nhỏ nhất của mình vẫn một hai bám theo Lộc Hàm đòi chơi đùa mà cảm thấy lòng đau như cắt. Quý tử của hắn luôn đi theo Lộc Hàm, hắn không có cách nào báo quan, chỉ có thể bấm bụng làm theo yêu cầu của bọn họ. Mặc dù trước mắt bọn người Lộc Hàm không có hành động gì quá quắt nhưng dù gì cũng là người lạ, hắn không thể yên tâm được. Kim Chung Đại thấy trời đã tối om, có chút bí mật rời khỏi phủ của Thẩm gia. Cậu choàng cả mũ áo thật kĩ, cả người đều ẩn sau lớp áo bào đen. Men theo đường cũ ra khỏi góc phố chỉ toàn là biệt viện to lớn ban nãy. Đi được một đoạn Kim Chung Đại liền khựng lại, quay đầu nhìn về phía sau nhìn Kim Mân Thạc đang vô cùng mất tự nhiên đứng đó. Cậu không khỏi nhíu mày :
- Đi đâu?
- Nửa đêm thấy cậu còn không ngủ mà lẻn ra ngoài, nên tôi đi theo.
- Lúc ra có bị ai nhìn thấy không?
- Cái đó thì yên tâm. Kim Chung Đại gật đầu, cũng không tiếp tục cùng hắn nói chuyện. Càng không có ý định mời mọc hắn đi chung, cậu lại như cũ đi làm chuyện của mình. Phố xá vẫn có người đi lại, hàng hoá vẫn đang được bày ra bán. Có lẽ vì sắp đến lễ Hồi Sinh trọng đại mà nhà nhà đều muốn mua sắm nhiều một chút. Kim Chung Đại dừng trước một sạp bán tranh vẽ, người bán là lão nhân gia vẫn đang cặm cụi ngồi chăm chút cho từng bức tranh của mình. Kim Chung Đại liếc mắt đến một bức tranh của lão nhân, bức vẽ một nam nhân mặc kim bào đứng nghiêm trang giữa nền trắng, tay cầm thanh kiếm vỏ kiếm được chạm khắc tỉ mỉ, ngũ quan cương trực, mày đậm mắt phượng, là dáng vẻ thường thấy ở người lãnh đạo. Lão nhân thấy Kim Chung Đại nhìn bức vẽ mãi không dứt, cười nói với cậu, giọng ông lão có chút khàn khàn :
- Vị khách nhân này, Phượng Đế đúng là oai phong đúng không? Đó là bức vẽ ngài ấy cuối cùng của ngày hôm nay chưa bán của lão đấy. Kim Chung Đại hơi mở mắt :"Quả nhiên là người quen. Phác Xán Liệt a Phác Xán Liệt, nếu Phượng Đế thực sự là ngươi, thì ta hẳn đã biết Phượng Khanh là vị nào rồi.." Kim Chung Đại gật đầu, hạ tranh từ trên giá treo xuống, cuộn tròn tranh lại giữ trong tay mình. Tay kia nhanh nhẹn lục túi bào muốn lấy tiền trả lão nhân, thì lục mãi mới nhận ra cậu chỉ có tinh thạch, ở OXE giao dịch đều là dùng tinh thạch a. Lão nhân không biết tinh thạch đủ sắc màu trong tay Kim Chung Đại rốt cuộc là cái gì, ở chỗ của lão lại không dùng cái này mua bán. Tuy có đẹp thật nhưng nhìn qua cũng không biết là có giá trị hay không. Ngay lúc này, một bàn tay đưa ra giữa hai người. Kim Mân Thạc vẻ mặt vẫn đóng băng như mọi khi, lãnh đạm gửi cho lão nhân một thỏi bạc lớn, lão vội xua tay :
- Như vậy thì nhiều quá!
- Cầm lấy. Ta cũng không có thỏi nhỏ hơn. Kim Mân Thạc đã lạnh lùng đề nghị như vậy, lão nhân thấy hắn mua một bức tranh đưa cả thỏi bạc không hề do dự lại nhìn tới khí thế có chút giống đại nhân của Kim Mân Thạc, liền vội vã nhận lấy. Kim Chung Đại nhìn Kim Mân Thạc, lại nhìn đến thỏi bạc hắn vừa đưa cho lão bán tranh.
- Còn không?
- Còn.
- Nhiều không?
- Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Kim Chung Đại lại chuyển mắt sang sòng bạc vẫn còn đang rất náo nhiệt bên kia đường. Kim Mân Thạc thấy cậu đâm đầu vào kiếp đỏ đen, hết cách đành phải đi theo, dù sao cũng không thể để Kim Chung Đại đi một mình. Geek : Kiếp trước anh tôi là tay trùm cờ bạc của Hắc Ưng đoá. Kim Chung Đại chỉ là vô tình nhìn thấy cái sòng bạc không nhỏ cũng không quá lớn này. Kiếp trước làm lão đại Hắc Ưng, cậu phần lớn đều là yêu cầu thủ hạ làm việc, còn bản thân có thời gian rảnh rỗi sẽ ngồi vào bàn chơi bài. Bộ môn thể thao mang tên đánh bài này trước đây người đồng đội cùng luyện hăng hái nhất với cậu là Lộc Hàm. Sau vì có đứa nhỏ Chung Quốc nên không thể suốt ngày ra vào sòng bạc giống con ma độc thân như Kim Chung Đại cậu được. Kim Chung Đại lần này là tức cảnh sinh tình, cậu không hẳn là nghiện cờ bạc, chỉ đơn giản rảnh rỗi không có gì làm thì đánh bạc giết thời gian, lâu dần chuyển thành thói quen khó bỏ. Không thấy thì thôi, đã thấy rồi há có thể làm ngơ? Sẵn tiện có một kho bạc cỡ lớn bên cạnh, không có lý do gì lại không chơi. Kim Chung Đại giữa nơi long phụng hỗn tạp tìm bừa một chỗ ngồi xuống. Bàn này đang chơi tài xỉu, Kim Chung Đại nhận bạc từ tay Kim Mân Thạc, thỏi sau so với thỏi trước càng to hơn. Người tung lư xí ngầu là một tên có vẻ mặt vừa gian xảo vừa dê xòm, muốn bao nhiêu mờ ám liền có bấy nhiêu. Thấy cả đêm nay không có vị khách nào dám chơi theo kiểu ném tiền qua cửa sổ như mọi hôm, hắn còn đang thấy chán nản đây. Cho đến khi nhìn thỏi bạc sáng choang được Kim Chung Đại đặt vào khung "tài" mặc dù xí ngầu hắn còn chưa lắc qua, cậu đã tự tin đặt vào "tài" hắn mới nở nụ cười. Trong đầu còn không quên nghĩ thế này :"Lại một tên tiểu tử có tiền nhưng không có khôn." Kim Chung Đại lắng nghe lư xí ngầu, xác định được nó là tài, khoé miệng không tự chủ có chút cong lên. Tên bồi bàn cũng biết được chuyện này, nhân lúc thấy mọi ngươi lơ đãng hắn khẽ di ngón tay, xí ngầu trong lư bị nảy thành một số khác, vậy mà lại thành "xỉu". Kim Chung Đại nheo mắt nhìn bồi bàn :"Dám chơi ăn gian với Kim lão tử ta, còn non lắm." Kim Chung Đại nhìn chằm chằm vào lư xí ngầu, xí ngầu bên trong bị một tia điện xanh bắn nảy lên, tổng số quay trở lại "tài". Tên bồi bàn mở ra, đếm thấy "tài" liền giật mình không thôi. Kim Chung Đại ôm một mớ bạc vàng có đủ về phía mình, ánh mắt nhìn tên bồi bàn có chút buồn cười. Cứ như vậy trôi qua thêm vài ván nữa, bạc trước mặt Kim Chung Đại đã đủ thành một ngọn núi nhỏ. Bồi bàn bị cậu khinh ra mặt, hắn liền có cảm giác xí ngầu chính là cậu giở trò, hất cằm ra lệnh với Kim Chung Đại :
- Tiểu tử, chơi thêm ván nữa! Cược hết số bạc của cậu, thế nào? Kim Chung Đại lắc đầu, ngay khi ai cũng nghĩ cậu sợ thì bỗng dưng Kim Chung Đại cười lên :
- Bạc chỉ là vật ngoài thân, đem cái đầu của ngươi ra cược. Dám không?!
Nam nhân có dung nhan như Kim Chung Đại lúc này lại mang tiếu ý, mọi người xung quanh liền có chút ngây ngẩn. Tái Sinh từ lúc nào lại có người tuấn tú như vậy? Qua một lúc dựa vào nghị luận của những người xung quanh, Kim Chung Đại tinh ý biết được tên bồi bàn gian xảo kia tên là Đại Ngưu, là một tên điếm trá có tiếng của sòng bạc này. Kim Chung Đại kiếp trước làm lão đại một bang hội, chưa từng có ai to gan, không biết sống chết dám đối với cậu qua mặt. Chút trò vặt vãnh này cũng dám giở ra, Kim Chung Đại liền muốn cho hắn nếm đủ. Tiền bạc có thể kiếm lại được, nhưng đầu rơi rồi thì biết tìm ở đâu đây? Kim Mân Thạc nhìn Kim Chung Đại, hình ảnh toan tính đầy xấu xa của cậu làm hắn xúc động không thôi. Người này, hoá ra còn có một mặt như vậy.***Ngự Đế thành***
Phượng Đế có chút thẫn thờ nhìn mặt trăng nơi cao xanh kia, ngài thường ngày vẫn luôn là bộ dạng nghiêm nghị, xa cách. Lúc này ngoài ý muốn toả ra một chút cô tịch.. Phượng Đế đã lẻ bóng gần trăm năm, khoảnh khắc này đây nghe tin Phượng Khanh đã xuất hiện, nhưng trong lòng ngài vẫn luôn không có chút mong đợi gì vào những đứa trẻ kia. Ngài cảm thấy có gì đó đúng thật đã xuất hiện, nhưng cũng có chút gì đó không giống lắm. Là một cảm xúc rất khó nói thành lời, ngay cả bản thân cũng không thể giải thích. Dấu ấn Phượng Hoàng vẫn luôn nằm yên vị trên cổ tay trái của Phượng Đế, nó vẫn như thế dù cho tinh tượng chiếu ra được Phượng Khanh đã xuất hiện. Dấu ấn không có động thái gì, Phượng Đế cũng thật nan giải cho vị bạn đời này của mình. Rốt cuộc là vị này có thực sự xuất hiện hay không? Xuất hiện rồi liền thực sự muốn ở cạnh Phượng Đế ngài sao? Lại một đêm ngổn ngang trăm bề của Phượng Đế...***Phủ Thẩm Triệu***
Biện Tứ gia hiếm khi có một đêm khó chìm vào giấc ngủ, từ khi tới nơi này luôn cảm thấy có chút không thoải mái. Cậu trong đầu luôn lặp đi lặp lại câu chuyện về vị tên Phượng Đế và Phượng Khanh kia. Dường như là không thể dứt ra nổi, Biện Bạch Hiền có chút đăm chiêu nhìn lên màn trời đen, trong đầu vô vàn điều bí ẩn không có lời đáp. Tinh cầu này có gì đó làm cậu thấy thật quái lạ, vẫn nên nhanh chóng rời đi thì hơn..
- Là thiếu gia nhà ai vậy?
- Lạ quá, trước giờ chưa từng thấy qua.
- Nhưng mà hảo soái đó.
- Nhìn xem, còn có sủng thú. Kim Chung Đại nhìn cách ăn mặc ở nơi đây, nhận ra có chút giống với thời đại cổ trang của Trung Quốc. Nhưng ở Tái Sinh nữ tử ăn mặc có vẻ phóng khoáng hơn, nam cũng không cần để tóc dài hay cạo nửa đầu nữa a. Biện Bạch Hiền phát hiện bọn họ nghênh ngang đi đường như vậy có chút không ổn, thì Lộc Hàm đột nhiên dẫn đầu cả bọn đổi phương hướng. Con đường này toàn là biệt phủ,vừa nhìn đã biết là nhiều tiền lắm của. Bọn họ đều không hẹn mà cùng có chung suy nghĩ :"Đấng Cả thật con mẹ nó quá soái, đến tận tinh cầu cổ xưa này mà còn có người quen." Lộc Hàm dừng chân trước một biệt phủ nhìn qua có chút mộc mạc so với những căn khác. Khiêm tốn gõ cửa, mở cửa là một gia đinh trẻ tuổi, ngạc nhiên nhìn bọn họ.
- Mấy vị là?
Lộc Hàm bắt tay gia đinh, nói nhẹ bẫng :
- Tới ăn cướp! Sau đó gia đinh bị một lực mạnh đánh hất ra sau mấy mét, cả người đập xuống đất khiến toàn thân đều ê ẩm không thôi. Chục gia đinh chạy đến, trên tay đều cầm gậy gộc thủ sẵn vẻ mặt hung tợn nhìn bọn họ. Lộc Hàm lại dùng bàn tay uyển chuyển của mình, ngón tay chuyển động thật nhuẫn nhuyễn đem tất cả đều đánh văng. Chủ viện là một lão nhân tầm tuổi trung niên, cả người mặc lục bào sang quý lúc này cùng vợ và các con đều chạy đến, thấy một màn như vậy liền bị doạ đến tái mặt, giọng nói có chút run rẩy :
- Các người muốn bao nhiêu tiền vàng đều có thể. Chỉ cần đừng giết hại ta và người nhà. Nói xong còn quỳ xuống, nhìn qua liền biết lão nhân này bị doạ sợ đến mất mật rồi. Lộc Hàm gật gù :
- Rất biết hợp tác. Sống chết khoan hãy nói, vào nhà ngồi! Nội tâm những vị huynh đệ của Lộc gia :"Nhà người ta mà tự nhiên hơn nhà mình, cmn quá soái!!!" Nội tâm của những người "đi ké" :"Đây không phải Đấng Cả, đây là thổ phỉ!!"***Vào nhà, cơm bưng nước rót***
Vị quan nhân có tuổi kia từng li từng tí đáp chuyện với Lộc Hàm, một chút giả dối cũng không dám, thật đáng sợ. Là vì sao? Vì Lộc Hàm đang một bên hỏi chuyện một bên đem đứa con nhỏ nhất của lão đại gia nâng lên không trung, đem đứa nhỏ quay mòng mòng giữa nhà. Đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, còn tưởng mình đang được đùa chơi cùng nam nhân hắc y đẹp mắt này. Miệng không ngừng cười giỡn, thích thú với trò chơi của Lộc Hàm. Lão đại gia này họ Thẩm, vẫn thường gọi là Thẩm Triệu lão bản. Thẩm Triệu làm chủ rất nhiều hàng ăn hàng uống ở Tái Sinh, là một người rất có danh tiếng.- Lễ Hồi Sinh đã sắp diễn ra chưa?
- Ra các ngài không phải là người ở đây a, thảo nào ta nhìn mãi cũng thấy không quen, lễ Hồi Sinh chính hai ngày nữa.
- Điện Thần Phụng ở đâu?
- Dạ Điện toạ trên núi Thần Sơn.
- Thần Sơn là một nơi như thế nào?
- Nơi đó được chia làm hai dãy, một dãy dành riêng cho điện Thần Phụng, dãy kia chính là nơi ở của Phượng Đế gọi là Ngự Đế thành.
-...
- Điện Thần Phụng quanh năm cửa khép kín, duy chỉ có ngày Hồi Sinh sẽ đại khai. Tinh hoa nhật nguyệt đất trời và cả con người ở tinh cầu Tái Sinh này đều sẽ trong ba ngày Hồi Sinh mà không ngừng chảy về điện. Biện Bạch Hiền lột xong vỏ con tôm thả vào chén Độ Khánh Thù, nghe đến Phượng Đế liền buộc miệng hỏi :
- Phượng Đế? Là vương ở nơi này sao?
- Đúng vậy, là người quyền mạnh nhất ở đây. Phượng Đế đã trị vì được mấy mươi năm, ngài là một người đáng để bọn ta tôn kính a. Trương Nghệ Hưng gật đầu, lại hỏi tiếp :
- Trong điện Thần Phụng có một thứ gọi là Nguyện Sinh Thuỷ, là thứ tinh hoa mà ông vừa bảo đó sao?
- Không ngờ quý nhân này cũng biết tới Nguyện Sinh Thuỷ đó. Loại nước thánh này có khả năng hồi sinh được người đã chết, bất quá đó cũng chỉ là truyền thuyết, chưa một ai thực sự chứng thực qua.- Là không có ai thử qua? Hay là đều chưa kịp thử qua?
- Ngài lại nói đúng rồi! Nguyện Sinh Thuỷ được Phượng Đế bảo hộ, dòng chảy này chả khác nào do từng sinh mệnh một ở tinh cầu này góp phần tạo nên. Thiếu một giọt cũng không thể! Cả bàn cùng lâm vào trầm tư, vậy là chuyện mà sách cổ viết đều là thật. Duy chỉ có người tên là Phượng Đế kia, trong sách rất ít dòng nhắc tới, nhưng hẳn là một nhân vật nguy hiểm. Lúc này, một nô tì từ bên ngoài chạy vào, bộ dạng hớt ha hớt hải, miệng không ngừng gọi :
- Lão gia! Lão gia! Nô tì đến khi chạy vào trong phòng mới thấy một bàn ăn đầy người, tiểu thiếu gia nhỏ nhắn nhà mình lại đang bị bàn tay vô hình nào đó vờn trong không trung. Thấy bộ dạng đổ mồ hôi hột của lão chủ nhà mình, miệng vừa la lớn đó liền trở nên im bặt. Thẩm Triệu cố gắng ra hiệu cho nô tì đừng nói gì cả, bộ dạng gấp rút chết đi được của lão bị Độ Khánh Thù nhìn thấy, Lục Đấng nổi giận muốn đấm Thẩm Triệu lão bản bị Biện Tứ gia giữ lại.
- Khánh Thù, đừng nóng nảy! Lộc Hàm thả đứa nhỏ xuống đất cho mẹ nó, đưa mắt nhìn sang tiểu nô tì vừa xuất hiện kia. Cậu hất cằm, nô tì bị một lực đạo ép quỳ xuống đất :
- Thế nào? Chuyện gì nói ra, gia giải quyết cho các ngươi.
- Dạ...dạ... Nô tì thực sự bị nhan sắc của vị áo đen trước mặt chấn kinh đến thất hồn lạc phách, thiên a, trên đời cũng có người sở hữu được vẻ ngoài phi thực như tranh vẽ vậy sao? Nô tì nhìn quanh một lượt những vị ngồi cùng bàn, mới nhận ra những người áo đen này đều là nam nhân có nhan sắc. Thời bây giờ phản diện đều là người có vẻ ngoài được ưu ái như thế sao?- Dạ chuyện là...có người từ phủ Pháp Sư tuồn tin ra ngoài, tinh tượng cho biết Phượng Khanh đã xuất hiện!!! Trừ người của phủ Thẩm Triệu ra thì bọn họ không có ai ngạc nhiên, cơ bản vì Phượng Khanh là ai họ không biết, sau khi nghe Độ Khánh Thù giải thích qua họ càng không có ý kiến gì. Lão bà nhà người ta xuất hiện, mình quan tâm cái rắm đó! Phượng Khanh là người được ấn định sẽ ngồi lên ngai cùng với Phượng Đế. Chính là có chút giống Hoàng Hậu thời xưa. Nô tì lại nói tiếp :
- Cho nên lão gia, phàm là nhà có con cái được sinh vào hai ngày này đều sẽ được đội hộ vệ của Phượng Đế đưa đến Ngự Vương thành nuôi nấng đó.
Trương Nghệ Hưng hai đầu mày nhíu chặt, có chút khó chịu hỏi lại :
- Một đứa nhỏ sơ sinh là Phượng Khanh sao? Lần này là Thẩm Triệu lên tiếng trả lời Đấng Nhị :
- Chứ còn có thể thế nào a? Tinh cầu này quanh năm không đón tiếp ai. Phượng Khanh bỗng dưng xuất hiện chỉ có thể là những sinh linh mới được chào đời thôi. Thẩm Triệu tự nói cũng tự thấy sai sai, không đón tiếp ai là sự thật nhưng những người đang uy hiếp hắn đây chẳng phải là người ngoài vào hay sao? Kim Chung Đại vỗ vỗ vai hắn :
- Đừng nghĩ lung tung, bọn ta vào đây đã được một thời gian, lựa lúc này mới vào thành mà thôi.
Thẩm Triệu cũng gật gù, không có khả năng một trong những người này là Phượng Khanh. Phượng Khanh sao có thể là người ngoài tộc chứ. Kim Chung Đại khẽ nhìn lá trà trong ly nhỏ của mình, giấu đi suy nghĩ của bản thân. Phượng Đế, sẽ không phải người quen đó chứ... Sau khi thu xếp chỗ ở cho các vị lạ mặt, Thẩm Triệu nhìn đứa con nhỏ nhất của mình vẫn một hai bám theo Lộc Hàm đòi chơi đùa mà cảm thấy lòng đau như cắt. Quý tử của hắn luôn đi theo Lộc Hàm, hắn không có cách nào báo quan, chỉ có thể bấm bụng làm theo yêu cầu của bọn họ. Mặc dù trước mắt bọn người Lộc Hàm không có hành động gì quá quắt nhưng dù gì cũng là người lạ, hắn không thể yên tâm được. Kim Chung Đại thấy trời đã tối om, có chút bí mật rời khỏi phủ của Thẩm gia. Cậu choàng cả mũ áo thật kĩ, cả người đều ẩn sau lớp áo bào đen. Men theo đường cũ ra khỏi góc phố chỉ toàn là biệt viện to lớn ban nãy. Đi được một đoạn Kim Chung Đại liền khựng lại, quay đầu nhìn về phía sau nhìn Kim Mân Thạc đang vô cùng mất tự nhiên đứng đó. Cậu không khỏi nhíu mày :
- Đi đâu?
- Nửa đêm thấy cậu còn không ngủ mà lẻn ra ngoài, nên tôi đi theo.
- Lúc ra có bị ai nhìn thấy không?
- Cái đó thì yên tâm. Kim Chung Đại gật đầu, cũng không tiếp tục cùng hắn nói chuyện. Càng không có ý định mời mọc hắn đi chung, cậu lại như cũ đi làm chuyện của mình. Phố xá vẫn có người đi lại, hàng hoá vẫn đang được bày ra bán. Có lẽ vì sắp đến lễ Hồi Sinh trọng đại mà nhà nhà đều muốn mua sắm nhiều một chút. Kim Chung Đại dừng trước một sạp bán tranh vẽ, người bán là lão nhân gia vẫn đang cặm cụi ngồi chăm chút cho từng bức tranh của mình. Kim Chung Đại liếc mắt đến một bức tranh của lão nhân, bức vẽ một nam nhân mặc kim bào đứng nghiêm trang giữa nền trắng, tay cầm thanh kiếm vỏ kiếm được chạm khắc tỉ mỉ, ngũ quan cương trực, mày đậm mắt phượng, là dáng vẻ thường thấy ở người lãnh đạo. Lão nhân thấy Kim Chung Đại nhìn bức vẽ mãi không dứt, cười nói với cậu, giọng ông lão có chút khàn khàn :
- Vị khách nhân này, Phượng Đế đúng là oai phong đúng không? Đó là bức vẽ ngài ấy cuối cùng của ngày hôm nay chưa bán của lão đấy. Kim Chung Đại hơi mở mắt :"Quả nhiên là người quen. Phác Xán Liệt a Phác Xán Liệt, nếu Phượng Đế thực sự là ngươi, thì ta hẳn đã biết Phượng Khanh là vị nào rồi.." Kim Chung Đại gật đầu, hạ tranh từ trên giá treo xuống, cuộn tròn tranh lại giữ trong tay mình. Tay kia nhanh nhẹn lục túi bào muốn lấy tiền trả lão nhân, thì lục mãi mới nhận ra cậu chỉ có tinh thạch, ở OXE giao dịch đều là dùng tinh thạch a. Lão nhân không biết tinh thạch đủ sắc màu trong tay Kim Chung Đại rốt cuộc là cái gì, ở chỗ của lão lại không dùng cái này mua bán. Tuy có đẹp thật nhưng nhìn qua cũng không biết là có giá trị hay không. Ngay lúc này, một bàn tay đưa ra giữa hai người. Kim Mân Thạc vẻ mặt vẫn đóng băng như mọi khi, lãnh đạm gửi cho lão nhân một thỏi bạc lớn, lão vội xua tay :
- Như vậy thì nhiều quá!
- Cầm lấy. Ta cũng không có thỏi nhỏ hơn. Kim Mân Thạc đã lạnh lùng đề nghị như vậy, lão nhân thấy hắn mua một bức tranh đưa cả thỏi bạc không hề do dự lại nhìn tới khí thế có chút giống đại nhân của Kim Mân Thạc, liền vội vã nhận lấy. Kim Chung Đại nhìn Kim Mân Thạc, lại nhìn đến thỏi bạc hắn vừa đưa cho lão bán tranh.
- Còn không?
- Còn.
- Nhiều không?
- Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Kim Chung Đại lại chuyển mắt sang sòng bạc vẫn còn đang rất náo nhiệt bên kia đường. Kim Mân Thạc thấy cậu đâm đầu vào kiếp đỏ đen, hết cách đành phải đi theo, dù sao cũng không thể để Kim Chung Đại đi một mình. Geek : Kiếp trước anh tôi là tay trùm cờ bạc của Hắc Ưng đoá. Kim Chung Đại chỉ là vô tình nhìn thấy cái sòng bạc không nhỏ cũng không quá lớn này. Kiếp trước làm lão đại Hắc Ưng, cậu phần lớn đều là yêu cầu thủ hạ làm việc, còn bản thân có thời gian rảnh rỗi sẽ ngồi vào bàn chơi bài. Bộ môn thể thao mang tên đánh bài này trước đây người đồng đội cùng luyện hăng hái nhất với cậu là Lộc Hàm. Sau vì có đứa nhỏ Chung Quốc nên không thể suốt ngày ra vào sòng bạc giống con ma độc thân như Kim Chung Đại cậu được. Kim Chung Đại lần này là tức cảnh sinh tình, cậu không hẳn là nghiện cờ bạc, chỉ đơn giản rảnh rỗi không có gì làm thì đánh bạc giết thời gian, lâu dần chuyển thành thói quen khó bỏ. Không thấy thì thôi, đã thấy rồi há có thể làm ngơ? Sẵn tiện có một kho bạc cỡ lớn bên cạnh, không có lý do gì lại không chơi. Kim Chung Đại giữa nơi long phụng hỗn tạp tìm bừa một chỗ ngồi xuống. Bàn này đang chơi tài xỉu, Kim Chung Đại nhận bạc từ tay Kim Mân Thạc, thỏi sau so với thỏi trước càng to hơn. Người tung lư xí ngầu là một tên có vẻ mặt vừa gian xảo vừa dê xòm, muốn bao nhiêu mờ ám liền có bấy nhiêu. Thấy cả đêm nay không có vị khách nào dám chơi theo kiểu ném tiền qua cửa sổ như mọi hôm, hắn còn đang thấy chán nản đây. Cho đến khi nhìn thỏi bạc sáng choang được Kim Chung Đại đặt vào khung "tài" mặc dù xí ngầu hắn còn chưa lắc qua, cậu đã tự tin đặt vào "tài" hắn mới nở nụ cười. Trong đầu còn không quên nghĩ thế này :"Lại một tên tiểu tử có tiền nhưng không có khôn." Kim Chung Đại lắng nghe lư xí ngầu, xác định được nó là tài, khoé miệng không tự chủ có chút cong lên. Tên bồi bàn cũng biết được chuyện này, nhân lúc thấy mọi ngươi lơ đãng hắn khẽ di ngón tay, xí ngầu trong lư bị nảy thành một số khác, vậy mà lại thành "xỉu". Kim Chung Đại nheo mắt nhìn bồi bàn :"Dám chơi ăn gian với Kim lão tử ta, còn non lắm." Kim Chung Đại nhìn chằm chằm vào lư xí ngầu, xí ngầu bên trong bị một tia điện xanh bắn nảy lên, tổng số quay trở lại "tài". Tên bồi bàn mở ra, đếm thấy "tài" liền giật mình không thôi. Kim Chung Đại ôm một mớ bạc vàng có đủ về phía mình, ánh mắt nhìn tên bồi bàn có chút buồn cười. Cứ như vậy trôi qua thêm vài ván nữa, bạc trước mặt Kim Chung Đại đã đủ thành một ngọn núi nhỏ. Bồi bàn bị cậu khinh ra mặt, hắn liền có cảm giác xí ngầu chính là cậu giở trò, hất cằm ra lệnh với Kim Chung Đại :
- Tiểu tử, chơi thêm ván nữa! Cược hết số bạc của cậu, thế nào? Kim Chung Đại lắc đầu, ngay khi ai cũng nghĩ cậu sợ thì bỗng dưng Kim Chung Đại cười lên :
- Bạc chỉ là vật ngoài thân, đem cái đầu của ngươi ra cược. Dám không?!
Nam nhân có dung nhan như Kim Chung Đại lúc này lại mang tiếu ý, mọi người xung quanh liền có chút ngây ngẩn. Tái Sinh từ lúc nào lại có người tuấn tú như vậy? Qua một lúc dựa vào nghị luận của những người xung quanh, Kim Chung Đại tinh ý biết được tên bồi bàn gian xảo kia tên là Đại Ngưu, là một tên điếm trá có tiếng của sòng bạc này. Kim Chung Đại kiếp trước làm lão đại một bang hội, chưa từng có ai to gan, không biết sống chết dám đối với cậu qua mặt. Chút trò vặt vãnh này cũng dám giở ra, Kim Chung Đại liền muốn cho hắn nếm đủ. Tiền bạc có thể kiếm lại được, nhưng đầu rơi rồi thì biết tìm ở đâu đây? Kim Mân Thạc nhìn Kim Chung Đại, hình ảnh toan tính đầy xấu xa của cậu làm hắn xúc động không thôi. Người này, hoá ra còn có một mặt như vậy.***Ngự Đế thành***
Phượng Đế có chút thẫn thờ nhìn mặt trăng nơi cao xanh kia, ngài thường ngày vẫn luôn là bộ dạng nghiêm nghị, xa cách. Lúc này ngoài ý muốn toả ra một chút cô tịch.. Phượng Đế đã lẻ bóng gần trăm năm, khoảnh khắc này đây nghe tin Phượng Khanh đã xuất hiện, nhưng trong lòng ngài vẫn luôn không có chút mong đợi gì vào những đứa trẻ kia. Ngài cảm thấy có gì đó đúng thật đã xuất hiện, nhưng cũng có chút gì đó không giống lắm. Là một cảm xúc rất khó nói thành lời, ngay cả bản thân cũng không thể giải thích. Dấu ấn Phượng Hoàng vẫn luôn nằm yên vị trên cổ tay trái của Phượng Đế, nó vẫn như thế dù cho tinh tượng chiếu ra được Phượng Khanh đã xuất hiện. Dấu ấn không có động thái gì, Phượng Đế cũng thật nan giải cho vị bạn đời này của mình. Rốt cuộc là vị này có thực sự xuất hiện hay không? Xuất hiện rồi liền thực sự muốn ở cạnh Phượng Đế ngài sao? Lại một đêm ngổn ngang trăm bề của Phượng Đế...***Phủ Thẩm Triệu***
Biện Tứ gia hiếm khi có một đêm khó chìm vào giấc ngủ, từ khi tới nơi này luôn cảm thấy có chút không thoải mái. Cậu trong đầu luôn lặp đi lặp lại câu chuyện về vị tên Phượng Đế và Phượng Khanh kia. Dường như là không thể dứt ra nổi, Biện Bạch Hiền có chút đăm chiêu nhìn lên màn trời đen, trong đầu vô vàn điều bí ẩn không có lời đáp. Tinh cầu này có gì đó làm cậu thấy thật quái lạ, vẫn nên nhanh chóng rời đi thì hơn..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me