F5 Wps Rei C Nhat Ky Nuoi Con Cua Nhom Hoc Vien Canh Sat
5."Zero, từ hôm nay cậu sẽ về nhà với chúng tớ! Đi nào, chúng ta đi tạm biệt viện trưởng thôi."Sau khi mọi chuyện đã được giải quyết xong, Furuya Rei sắp trở thành con trai nhà Morofushi.Nhóc con vẫn giữ nguyên họ Furuya, chỉ là mục quan hệ của họ trên hộ khẩu sẽ là "cha con".Ban đầu bốn người họ cũng nghĩ đến chuyện trở thành cha con với bạn thân sẽ rất khó xử, nhưng hiện tại họ cũng không còn cách nào khác ngoài nhận Furuya Rei làm con nuôi để có thể chăm sóc và nuôi dưỡng nhóc con một cách hợp pháp.Vậy nên Morofushi Hiromitsu cố nén sự phấn khích không thể giải thích được khi sắp trở thành ba của bạn thân, cầm lấy tờ đăng ký thông tin, điền tên mình vào cột người giám hộ.Cho dù sau này Furuya Rei có khôi phục ký ức ở thế giới cũ, bọn họ cũng có thể dễ dàng giải trừ quan hệ cha con. Vậy nên bây giờ hoàn toàn không còn điều gì lo lắng nữa.Anh bế nhóc con đi một vòng quanh cô nhi viện, nói lời tạm biệt với các bảo mẫu và những đứa trẻ họ gặp trên đường đi."Hiro đại ca xong chưa? Bọn Hagi cũng đến đủ rồi, đồ đạc của lông vàng cũng mang lên xe rồi, giờ các cậu ấy đang chờ bên ngoài."Matsuda Jinpei dựa vào tường đứng chờ, thấy Morofushi Hiromitsu đi qua, lấy ra gạt tàn cầm tay dụi tắt điếu thuốc đang hút dở, nghĩ trên người mình vẫn còn mùi thuốc lá, không thể làm ảnh hưởng đến trẻ con được, nên vẫn đứng cách bọn họ một khoảng mà nói chuyện."Chúng tớ sắp xong rồi, cậu ra xe chờ trước đi, lát nữa chúng tớ ra.""Ai nha!"Nhóc con học theo Morofushi Hiromitsu vẫy tay ra hiệu với Matsuda Jinpei, khiến hai người lớn nhìn mà buồn cười. Matsuda Jinpei mãi mới cưỡng được ý muốn vò loạn mái tóc vàng mềm mại của nhóc con kia, xoay người đi ra chờ bên ngoài.Morofushi Hiromitsu đi tìm viện trưởng, một lần nữa trịnh trọng cảm ơn ông vì đã hợp tác cùng cảnh sát để bắt hung thủ, cũng cảm ơn cô nhi viện đã chăm sóc cho Furuya Rei."Không cần khách khí. Thay mặt cô nhi viện, tôi xin cảm ơn cảnh sát đã bắt được tên sát nhân. Nếu không có các anh, có lẽ đứa trẻ này sẽ gặp phải tai họa ngập đầu..."Viện trưởng cúi người xoa đầu Furuya Rei, nhóc con lập tức ôm lấy tay ông.Trong cô nhi viện này mọi người đều rất tốt, nhất là viện trưởng luôn hiền lành gần gũi, lúc nào cũng chăm lo cho mấy đứa nhỏ, nên không có gì lạ khi tất cả trẻ em ở đây, kể cả nhóc con Furuya Rei cũng đều yêu quý ông.Viện trưởng cười haha trêu chọc nhóc con, nhân tiện cũng giải thích cho Morofushi Hiromitsu một số kiến thức liên quan đến nuôi dạy trẻ con.Dù sao thì việc nuôi một đứa trẻ chưa đầy 1 tuổi cũng không phải việc dễ dàng đối với một thanh niên độc thân, nên ông muốn truyền thụ cho Morofushi Hiromitsu những kinh nghiệm cần thiết để sau này khi chăm con cũng không đến mức luống cuống tay chân, không biết làm gì.Hai người lớn nói chuyện một lát, thấy thời gian cũng không còn nhiều, Morofushi Hiromitsu nắm lấy tay Furuya Rei làm động tác chào tạm biệt với viện trưởng, ông cũng mỉm cười, nhìn hai người rời đi."Morofushi-chan cuối cùng cũng ra rồi! Nhanh nhanh đến đây cho tớ ôm Furuya-chan bổ sung năng lượng nào!"Morofushi Hiromitsu vừa bước ra cửa đã thấy như có làn gió lướt qua, anh chưa kihp nhìn rõ người tới là ai, nhóc con trong lồng ngực đã biến mất."...Cậu không sao chứ, Hagiwara?"Morofushi Hiromitsu cảm thấy ngại ngùng, dáng vẻ Hagiwara Kenji và Date Wataru hiện giờ đúng là một lời khó nói hết.Sau khi vụ án kết thúc, bọn họ phải trở về sở cảnh sát để xử lý công việc còn tồn đọng, viết báo cáo nộp cho cấp trên, mấy ngày liền không nghỉ ngơi đầy đủ, vành mắt thâm sì do thiếu ngủ, râu mọc tua tủa cũng không có thời gian cạo sạch, sắc mặt cũng không tốt lắm.Kết quả là Hagiwara Kenji dáng vẻ mệt mỏi lung lay sắp đổ, ôm lấy Furuya Rei chúi mũi hít sâu một hơi đầy hương sữa, trong nháy mắt đã lên tinh thần, tỉnh táo lại không ít, làm cho Morofushi Hiromitsu và Matsuda Jinpei cảm thấy thật kỳ lạ.Theo lời Hagiwara Kenji giải thích thì trên người trẻ con luôn có mùi sữa tự nhiên, cả người đều là thịt mềm nộn nộn, cảm giác rất healing, chỉ cần hít một hơi là tràn đầy sức lực, cực kỳ thỏa mãn."Lớp trưởng, cậu có muốn hít một hơi không?" Hagiwara Kenji hào phóng giơ nhóc con đến trước mặt Date Wataru, người cũng mệt mỏi không có tinh thần giống mình, nhiệt tình mời y hít trẻ con.Tuy rằng bọn họ từng nghe nói có những người thích hít chó hít mèo, nhưng nhìn dáng vẻ bạn thân vừa hít em bé thì đúng là có chút biến thái...Date Wataru do dự hai giây, cuối cùng vẫn bế Furuya Rei lên.Y ngập ngừng chôn mặt vào cái bụng thịt mềm mại của nhóc con, hít sâu một hơi... Chà, cảm giác đúng là tuyệt vời ~Morofushi Hiromitsu và Matsuda Jinpei liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng đi lên thử hít em bé một cái xem có đúng là hiệu quả tốt như vậy không, mãi cho đến khi Furuya Rei bị hít đến ngứa hết bụng, giãy dụa phản kháng, bọn họ mới dừng hành động không có căn cứ khoa học này lại.Ở ghế sau của chiếc xe Mazda màu trắng là hai người của phòng xử lý chất nổ, Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei, ngồi ở ghế phụ là Date Wataru, bởi vì chưa mua được ghế trẻ em nên Furuya Rei được y ôm vào trong ngực. Ngồi ở vị trí ghế lái, không ai khác chính là người-có-tinh-thần-bình-thường Morofushi Hiromitsu.Xe đã rời khỏi vùng ngoại ô, Furuya Rei vẫn còn nhìn chằm chằm Date Wataru."Sao Furuya vẫn cứ luôn nhìn tớ nhỉ?"Date Wataru tỏ vẻ khó hiểu, cúi đầu đối mặt với ánh nhìn của nhóc con trong ngực. Tuy rằng sau khi hai anh em Domoto bị bắt, y và Hagiwara Kenji phải lập tức trở về sở cảnh sát, đã mấy ngày không được gặp nhóc con này, nhưng nhóc cũng không đến nỗi mới mấy ngày đã quên mất y là ai chứ?"A nha?"Furuya Rei thấy Date Wataru cúi đầu xuống, lập tức vươn tay gãi gãi cằm y mấy lần, nhưng rốt cuộc cũng không đặt được kết quả gì, nhóc con liền lộ ra vẻ mặt khó hiểu.Morofushi Hiromitsu nhìn tương tác của hai người bên cạnh, anh bắt chước cách nghĩ của trẻ con, suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng hiểu Furuya Rei đang làm gì.Anh cười nhẹ, nói với Date Wataru:"Có thể là cậu ấy vẫn còn để ý chuyện hôm đó cậu lột mặt nạ xuống, nhỉ?""Phụt hahahahaha!"Date Wataru còn chưa kịp phản ứng, hai người ngồi ở ghế sau đã cười phá lên."Hahahaha chẳng lẽ Furuya-chan nghĩ rằng cậu có khả năng xé rách khuôn mặt, vậy nên đang xác nhận xem mặt cậu bây giờ là mặt thật hay giả chăng hahahaha..."Date Wataru ôm lấy đứa bé vẫn còn đang mò mẫm trên mặt mình, dù không biết nhóc con có hiểu hay không, y vẫn bất đắc dĩ giải thích với nhóc:"Furuya cậu đừng sờ nữa, mặt này là mặt thật của tớ..."Lời giải thích nghiêm túc của y đổi lại được một trận cười lớn hơn từ ghế sau.May là sau một hồi sờ soạng tìm kiếm cũng không tìm thấy chỗ nào có thể xé mặt ra, cuối cùng Furuya Rei cũng bỏ suy nghĩ đó đi, ngoan ngoãn ngồi im trong lòng Date Wataru.______Bốn người đàn ông muốn nuôi trẻ con là chuyện không hề đơn giản, hơn nữa bọn họ phải đi làm mỗi ngày, một người không thể chăm lo hết cho đứa trẻ được.Vì vậy, sau khi Morofushi Hiromitsu suy đi tính lại, cuối cùng quyết định chuyển tới nhà thuê của Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei, chấp nhận chen chúc một chút.Dù sao bây giờ cũng không cần nằm vùng trong tổ chức nguy hiểm nào nữa, muốn ở đâu cũng được, mọi người ở chung còn có thể chăm sóc lẫn nhau, ban ngày đi làm cũng có thể luân phiên nhau trông đứa nhỏ.Hai tuần sau khi Furuya Rei rời khỏi cô nhi viện, chiều muộn hôm đó, trong phòng khách của nhà thuê, Matsuda Jinpei và Morofushi Hiromitsu vừa được nghỉ đang chìm trong đống quần áo trẻ con để chọn ra một bộ phù hợp cho nhóc con."Đúng là không nên cho tên Hagi kia làm bậy... Morofushi, cho nhóc con mặc thử bộ này xem."Matsuda Jinpei mãi mới lôi ra được một bộ quần áo có thể xem là bình thường nhất, bộ quần áo liền thân sáng màu chất vải cotton, đưa cho Morofushi Hiromitsu, miệng vẫn còn hùng hổ mắng cậu bạn thân.Lúc mọi người nói cần mua quần áo cho Furuya Rei thì chính Hagiwara Kenji xung phong nhận việc, nhưng không biết hắn nghĩ cái gì mà mua cho nhóc con một đống quần áo kì quái, đến nỗi sắp quét sạch thẻ lương.Thậm chí còn có quần áo mà trẻ 3, 4 tuổi mới mặc vừa...Nguyên văn lời Hagiwara Kenji đã nói: "Trẻ con lớn nhanh như thổi ấy, tớ mua một lần mặc mấy năm luôn, khỏi cần phiền phức đi mua lần nữa mà."Hắn nói hay như hát, cuối cùng vẫn bị Matsuda Jinpei đuổi theo "hành hung" một chặp.Cậu biết rõ suy nghĩ của bạn thân, dù ngoài miệng hắn ta nói vậy, nhưng đến lúc nhóc con lớn hơn hắn nhất định sẽ lại mua cả đống đồ đến phá sản về, mua nhiều như vậy cũng chỉ để thỏa mãn suy nghĩ biến thái muốn xem show diễn thời trang của Furuya Rei mà thôi. Những trang phục hình thú nhỏ liền thân, Âu phục nhỏ, áo sơ mi hoa, áo khoác, thậm chí Morofushi Hiromitsu và Matsuda Jinpei còn thấy trong đống quần áo có cả vài chiếc váy gam màu candy đáng yêu...Mua váy cho một cậu bé... Bọn họ thực sự không tin Hagiwara Kenji không có suy nghĩ quái đản nào khi mua đống trang phục này...Đương nhiên cũng không phải chỉ có mình Hagiwara Kenji mang ý đồ xấu xa nào đó, ba người còn lại trong nhóm khi nhìn thấy cậu bạn thân biến thành nhóc con nhỏ xíu cũng sẽ có vài suy nghĩ không nên. Nhưng bọn họ biết thu liễm, không biểu hiện rõ như Hagiwara Kenji mà thôi.Trong lúc hai người đang chiến đấu với núi trang phục, nhóc con ở giữa đống quần áo bò lung tung, đến lúc sắp bò ra ngoài thì bị Morofushi Hiromitsu ôm lấy đặt nhóc ngồi lên chân mình.Anh cầm bộ quần áo Matsuda Jinpei đưa cho mặc vào người nhóc con, bộ này đúng là trông bình thường nhất trong đống đồ kia.Bộ jumpsuit mà nhóc con mới mặc có màu be nhẹ nhàng, trên ngực trái thêu hai cái móng vuốt đáng yêu, chất vải không quá dày, rất thích hợp với thời tiết hôm nay.Ngoài ra trên mũ đội đầu còn may hai cái tai cún sậm màu, sau eo có một cái đuôi lắc lắc, sau khi đội mũ lên, Furuya Rei lập tức biến thành một nhóc cún đáng yêu."Tách tách"Morofushi Hiromitsu nhíu mày nhìn Matsuda Jinpei đang cầm điện thoại chụp liên tiếp, người kia cũng cau mày nhìn lại anh: "Cậu nhìn gì chứ? Đừng nói với tớ là cậu chưa từng chụp ảnh tên nhãi con này.""Khụ... Được rồi, giờ chúng ta cũng mau thay quần áo rồi đi thôi, không Hagiwara lại gọi điện giục nữa."Morofushi Hiromitsu trong cái nhìn "Mọi người đều giống nhau cả, không ai được nói ai" của Matsuda Jinpei mà nghiêng đầu đánh trống lảng sang chuyện khác, đặt Furuya Rei xuống thảm rồi vào phòng thay quần áo.Bốn người đã hẹn tối nay sau khi Date Wataru và Hagiwara Kenji tan làm sẽ cùng nhau đi ăn tối, rồi đi mua mấy thứ đồ cần thiết cho Furuya Rei.Hai người Morofushi Hiromitsu và Matsuda Jinpei không đi làm phụ trách đưa Furuya Rei đến nhà hàng trong TTTM lấy chỗ trước, chọn một bàn bốn người chờ hai người kia đến sau."Ưm..."Bọn họ còn chưa ngồi ấm chỗ, Furuya Rei đã bắt đầu lộn xộn, không ngừng cựa quậy. Nhóc con vỗ vỗ vào ba lô của Morofushi Hiromitsu, ra hiệu mình đói bụng.Morofushi Hiromitsu hiểu rõ, bảo Matsuda Jinpei bế nhóc con, mình thì lấy đồ đạc trong túi ra.Sau hai tuần ở chung, bốn người đã quen với những công việc như cho nhóc con uống sữa, thay tã cho nhóc,... này. Morofushi Hiromitsu đổ nước ấm vào bình hòa với sữa bột, pha đều, áp bình sữa lên má xác nhận nhiệt độ vừa đủ rồi mới ôm lấy Furuya Rei, đút sữa cho nhóc con."Morofushi, sao tên nhãi này chưa bao giờ ngoan như thế khi tớ cho nó ăn vậy?"Matsuda Jinpei nhàm chán chống cằm, hờn giận nhìn chằm chằm vào nhóc con đang ngoan ngoãn uống sữa trong ngực bạn thân.Cậu đã mấy lần cho nhóc con ăn, nhưng lần nào cũng là một nửa bình sữa vào bụng nhóc, một nửa đổ hết lên áo cậu, tất cả là nhờ phước phần tên nhóc con lúc nào cũng lộn xộn này ban tặng!
Morofushi Hiromitsu cũng từng "may mắn" nhìn thấy cảnh Matsuda Jinpei cho Furuya Rei uống sữa, nghĩ đến chuyện đó anh cũng thấy buồn cười: "Dù sao thì đây cũng là Zero mà."Cho dù đã biến thành một đứa trẻ nít chưa đến 1 tuổi, Furuya Rei vẫn lấy chuyện trêu chọc, gây rắc rối cho Matsuda Jinpei làm thú vui."Hừ"Matsuda Jinpei đưa tay búng trán Furuya Rei (với một lực nhẹ hều), nhóc con vô lương tâm này ỷ mình là em bé, không ai làm gì được mình nên thích làm gì thì làm đây mà."Ồ... lớp trưởng, tớ nhìn thấy các cậu ấy rồi."Hagiwara Kenji nhìn xung quanh nhà hàng đông đúc, cuối cùng nhìn thấy hai cậu bạn đang ngồi trong góc, kéo Date Wataru bước nhanh tới.Trong lúc bốn người ăn tối, Furuya Rei đang nằm trước ngực Morofushi Hiromitsu ngửi thấy mùi cà ri, lén lút đưa tay muốn bốc ăn.Bàn tay nhỏ xíu còn chưa đụng được vào đĩa đã bị Morofushi Hiromitsu phát hiện, nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, anh nói với Furuya Rei:"Zero không được ăn đâu nha, cậu còn quá nhỏ, không ăn được... Không, dù mắt cậu có bling bling hơn nữa thì tớ cũng không cho cậu ăn được..."Thấy không lay động được Morofushi Hiromitsu, Furuya Rei ủ rũ ngồi trong lòng anh như một bông hoa héo, phối hợp với hai lỗ tai cún rũ xuống trên đỉnh đầu trông lại càng đáng thương."Morofushi-chan, cậu ấy có thể ăn được cái này đúng không?"Hagiwara Kenji làm sao chịu đựng được dáng vẻ ủy khuất của bé con, hắn quyết định hiến dâng khoai tây trong món cà ri của mình để làm bữa phụ cho đứa trẻ.Hắn gọi thêm một ly sữa, lột vỏ khoai tây rồi dầm với sữa bò tạo thành một bát bột nhuyễn, đút một thìa nhỏ cho bé con đang háo hức đợi chờ.Furuya Rei ăn một miếng, hai mắt lập tức sáng bừng lên, bốn người đàn ông nhìn thấy biểu cảm thỏa mãn của nhóc con quá mức đáng yêu, đồng loạt lấy điện thoại ra chụp liên tục.Vì những thứ mà Furuya Rei đang dùng bây giờ vẫn là đồ mang từ cô nhi viện về, nên sau khi ăn tối xong, bốn người quyết định đến cửa hàng đồ dùng trẻ em, tình thương của cha không biết đặt vào đâu, chỉ có thể vơ vét hết cửa hàng.Dưới sự tư vấn nhiệt tình của nhân viên, những thứ như bỉm tã, đồ dùng tắm rửa vệ sinh cho trẻ em, vịt vàng nhỏ, sữa tắm, phấn rôm, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, giáo trình nuôi dạy trẻ em, dụng cụ bảo đảm an toàn cho trẻ, sữa bột, nôi, giường con nít... bọn họ đều mua không chút do dự.Thậm chí đồ chơi trẻ em cũng chất đầy một xe đẩy, khiến nhân viên bán hàng đứng bên cạnh vui đến mức đầu cũng nở hoa.Tất nhiên mấy anh chàng cưng chiều con cái này cũng không biết mấy ngày sau bộ phận kế toán của những bộ ngành tương ứng nơi họ làm việc ở Sở Cảnh sát Đô thị Tokyo nhận được biên lai chi trả có danh mục đồ vật khác nhau nhưng đều là đồ dùng trẻ em thì có cảm nhận như thế nào...______"Jinpei-chan, tớ tra trong sách có thấy nói em bé 7 tháng tuổi là bắt đầu biết nói rồi, mà Furuya-chan cũng sắp 1 tuổi rưỡi rồi, sao vẫn chỉ biết bập bẹ thôi nhỉ?"Hôm nay Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei phụ trách ở nhà trông trẻ, hai người ngồi trên sofa nói chuyện câu được câu không, ngồi giữa họ là Furuya Rei đang chăm chú xem TV."Chắc là cậu ấy không được thông minh lắm?" Matsuda Jinpei thuận miệng nói, mắt vẫn chăm chú nhìn điện thoại."A?"Furuya Rei vốn đang nhập tâm vào bộ phim hoạt hình trên TV, nghe thấy vậy liền quay đầu nhìn chằm chằm Matsuda Jinpei, tay nhỏ vung vẩy làm rớt điện thoại của cậu xuống thảm.Hagiwara Kenji nhìn cảnh này, bật cười, chọc ghẹo bạn thân: "Furuya-chan rất thông minh mà, còn biết là cậu đang nói xấu mình đó."Matsuda Jinpei chột dạ, biết mình đuối lý nên không dám phản bác, chỉ yên lặng nhặt điện thoại lên."Đến đây nào Furuya-chan, hôm nay chúng ta sẽ học một số từ đơn giản thôi!""Yah..."Hagiwara Kenji tắt TV, lấy mấy tấm card nhận mặt chữ cho trẻ ra cho nhóc con nhìn, "Furuya-chan, từ này là ba, ba~, nào, đọc theo tớ nào, ba~""A?"Matsuda Jinpei nhìn hai chữ ba ba trên thẻ, cười nhạo một tiếng. Cái tên Hagiwara Kenji này rõ ràng là mang ý xấu, muốn cho tinh tinh lông vàng gọi hắn là ba đây mà.Ngoại trừ những từ trên tấm card, Hagiwara Kenji còn dạy Furuya Rei đọc tên của nhóc và bốn người lớn, nhưng vì tên của họ quá dài nên hắn dạy nhóc con gọi biệt danh của mình, như Hiro và Hagi.Matsuda Jinpei mở chức năng quay video trên điện thoại, quay lại buổi đầu tiên Furuya Rei học nói.Đây là bệnh chung của những người sau khi có con, từ lúc đón Furuya Rei về nhà tới giờ ảnh chụp của nhóc con đã nhét đầy một cuốn album.Đó là còn chưa kể đến máy ảnh và điện thoại di động của mỗi người lớn trong nhà đều có ảnh chụp và video của Furuya Rei, nếu sau này Furuya Rei không thể nhớ lại kí ức ở thế giới cũ mà chỉ là một đứa trẻ bình thường, thì những hình ảnh, video này vừa hay trở thành nhật kí trưởng thành của nhóc con.Đương nhiên, nếu Furuya Rei có thể nhớ lại thì càng tốt, khi đó những thứ này sẽ trở thành "lịch sử đen" mà có lẽ cả đời Furuya Rei cũng không muốn nhớ lại.Matsuda Jinpei vừa quay video vừa cười trên sự đau khổ của người khác.Việc dạy nói diễn ra đến tận khi Morofushi Hiromitsu tan làm trở về nhà, đi sau anh còn có Date Wataru đến ăn chực.Sau bữa tối, mọi người ngồi ở phòng khách vừa ăn hoa quả vừa nói chuyện phiếm, còn Furuya Rei ngồi một bên xem hoạt hình - anh hùng đại chiến quái vật.Furuya Rei nghe thấy trong TV các nhân vật quần chúng hô to "hero, hero", lặng lẽ quay đầu nhìn Morofushi Hiromitsu đang ôm mình, suy nghĩ tên gọi Hagiwara Kenji vừa dạy mình lúc chiều.mo-ro-fu-shihi-ro-mi-tsu... Tên dài quá.Furuya Rei suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ nhớ bốn chữ trong hàng đống từ Hagiwara Kenji đã dạy. Hơn nữa tiếng hô trên TV nghe khá giống "Hiro", cuối cùng Furuya Rei ngẩng đầu nhìn Morofushi Hiromitsu, nói bằng giọng sữa nhỏ nhẹ:"Hi-ro...""Hử?"Morofushi Hiromitsu ngồi gần nhất nghe được rõ nhất, nhưng có vẻ anh không dám tin vào tai mình, cúi đầu nhìn Furuya Rei, mặt đầy vẻ hoài nghi."Zero, cậu vừa nói gì?" Morofushi Hiromitsu bế Furuya Rei lên, muốn xác nhận tai mình vẫn nghe được bình thường."Hi-ro... Ba ơi..."Bốn người ngạc nhiên nhìn Furuya Rei, nhất thời cảm động vô cùng! Đặc biệt là Morofushi Hiromitsu được nhóc con gọi tên, kích động ôm chặt lấy bé, rốt cuộc thì anh cũng hiểu tại sao phụ huynh vào cũng vui mừng và phấn khích khi lần đầu thấy con mình cất tiếng gọi ba mẹ.Cho dù đứa nhỏ vừa gọi anh là ba vốn là cậu bạn thân từ nhỏ cùng tuổi với mình, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến cảm giác vui sướng của anh."Âyza, tớ dạy cậu ấy nói cả một buổi chiều cậu ấy cũng chưa từng gọi ba..."Hagiwara Kenji nghe thấy nhóc con nói chuyện vội vàng đi lấy máy ảnh để quay lại cảnh tượng này, thở dài cảm thán, vừa cầm máy quay ghi hình vừa dụ dỗ nhóc con gọi bọn họ là ba.Tuy không nhớ hết tên của họ, nhưng cuối cùng Furuya Rei vẫn ngoan ngoan gọi từng người là ba.Không thể không nói, dáng vẻ bé con Furuya Rei gọi bọn họ là ba vừa đáng yêu vừa vui nhộn, làm thỏa mãn những ảo tưởng kỳ quái gì gì đó trong lòng bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me