Faker X Deft Chi La Quan He Hon Moi
Lee Sanghyuk có một bí mật.
Anh nắm được điểm yếu của Kim Hyukkyu. Nếu lật giở lại những hồi ức cũ thì đó đã là chuyện rất lâu về trước, lâu đến nỗi sớm hơn cả khi hai hóa thạch sống chiến tích hiển hách của môn thể thao điện tử bước chân vào giới chuyên nghiệp, là cố sự chỉ thuộc về hai thiếu niên bình thường còn chưa tốt nghiệp trung học phổ thông. Đó là vào một ngày khi bọn họ đang cùng ngồi bên cửa sổ của phòng học lớn. Trong phòng vắng vẻ không người, ánh nắng hắt qua cửa kính chầm chậm bị thời gian làm phai mờ, bóng tối dần xâm lấn ánh sáng, sắc đỏ rực rỡ của chiều tà cũng lặng thinh tan vào hư không.Lee Sanghyuk mở cửa sổ, anh sợ Kim Hyukkyu bị nóng.Những lọn gió mùa xuân ùa vào chẳng chút kiêng dè, chúng tới từ rừng thông phía bắc khuôn viên trường, rót đầy căn phòng bằng hương ngải cứu và nhựa thông mà chúng mang theo. Mắt anh ngắm bạn mãi chẳng rời.Quỷ thần xui khiến, anh nhẹ nhàng hôn lên khóe môi bạn.Phản xạ không điều kiện khiến bạn níu chặt lấy tay áo anh.Giữa lúc chính anh còn chưa thôi sững sờ, bạn đã đáp lễ lại bằng một chiếc hôn khác.Một chiếc hôn sâu.Thiếu niên khí thịnh, đến tận sau này cả hai cũng không biết là khi ấy do bị bầu không khí êm dịu dẫn lối, hay chỉ đơn thuần là sự hiếu thắng ngốc nghếch nào đó của mấy cậu nhóc con, cuối cùng không ai còn nhớ bọn họ đã quấn lấy nhau bao lâu. Khi nụ hôn kết thúc, gió xuân cũng chầm chậm trôi mất bên ngoài khung cửa, giống như đã thật sự đặt xuống một dấu chấm hết cho tất cả.Từ đó về sau, Lee Sanghyuk, Kim Hyukkyu, chỉ còn là những người bạn cùng khóa chẳng hề thân thiết.
Khi Lee Sanghyuk tình cờ gặp lại tuyển thủ Deft ở đấu trường, thì chỉ vô cùng thi thoảng thôi, anh sẽ nhớ lại cảnh tượng đêm xuân năm đó.Thay vì nói là nhớ, chi bằng nói là một vài đoạn ký ức cũ vụt qua có vẻ còn đúng hơn. Những mảnh ghép vụn vặt của chi giác.Tỉ như, ngày ấy, chắc là Kim Hyukkyu mới gội đầu xong, trên tóc bạn vẫn còn hương thảo mộc chưa tan, lọn tóc vừa bông vừa mềm, lúc cọ vào tai rất ngứa.Anh bất mãn mãi ngọn gió thổi qua tại sao không cuốn cả tóc theo, để làm lộ ra hàng mày cong cong của người đối diện.Thực ra anh đã khẽ hé mắt nhìn, muốn xem xem người ngày thường luôn trầm mặc như bạn, liệu có khi nào gò má cũng sẽ có lúc ửng hồng hay chăng.
Thi thoảng gặp phải ảnh tạo hình hoặc ảnh quảng cáo gì đó dọc đường, Kim Hyukkyu sẽ sững sờ dừng lại một chốc.Hình bóng của tuyển thủ Faker trập trùng đè lên cậu học sinh Lee Sanghyuk năm đó đặt môi hôn lên môi bạn.Chắc là vì người đó có gương mặt trẻ con.Nên trông cứ ngốc nga ngốc nghếch.Bạn tự phán xét thế trong lòng, suy nghĩ lại phiêu du về ngày nọ khi bạn không nhịn được nên đáp lại cái hôn của anh.Người chạm môi trước là Lee Sanghyuk, người lựa chọn hồi đáp là bạn.Người ta nói khi hôn môi phải nhắm mắt lại, nhưng thực ra bạn đã khẽ khàng mở mắt ra ngay khi nụ hôn được làm sâu hơn. Từ nhỏ bạn đã là một đứa trẻ có tâm lý nhạy cảm, càng là những chuyện chưa từng trải qua, Kim Hyukkyu sẽ càng theo thói quen mà dè dặt quan sát nhiều thêm một chút. Ít nhất với con người sẽ là như vậy.Thiếu niên mi mục như họa, bạn cụp mắt nhìn, thầm vẽ lên những nét phác thảo trong lòng. Sau này ngẫm lại, bạn không còn cảm thấy cái tên xa không thể với trên đầu bảng kia tự khóa mình bên ngoài nhân tình thế thái nữa.Thật ấm áp, cũng thật mềm mại.À, ý bạn là chiếc hôn ấy mà.
Ấm như thế, lại còn mềm như thế.Có thể là vì cảm xúc khi hôn anh quá tuyệt vời, tuyệt vời đến nỗi mười năm qua đi rồi, bọn họ trở thành kiểu quan hệ thi thoảng lại gặp gỡ chỉ để hôn nhau.Như hiện tại, ngay trên sô pha.Ở nhà Lee Sanghyuk.Kim Hyukkyu đang ngồi trên sô pha trong nhà Lee Sanghyuk, bị Lee Sanghyuk đè xuống hôn sâu.Suy nghĩ trong đầu bạn chao lượn không yên, bạn vừa ghét bỏ vị kẹo trong miệng Lee Sanghyuk không hợp với mình, vừa chê bai nệm ghế dưới thân quá cứng chẳng thoải mái chút nào.Có lẽ hai người thực sự rất không hề hợp nhau.Ngay từ việc anh D và anh F nào đó thà tránh mặt còn hơn nói chuyện."Tuyển thủ Deft, lúc hôn môi không được phép mất tập trung."Kim Hyukkyu ngước nhìn gương mặt lúc nào cũng đoan đoan chính chính kia, vươn tay móc chiếc kính cận đi mất."Vướng chết đi được."Sau đó bạn lại kéo cổ áo ngủ bắt người đối diện dựa lại gần, ngẩng đầu cướp lấy viên kẹo kia về miệng mình."Ăn chẳng ngon gì cả.""Xem ra tôi với tuyển thủ Faker đúng là không hề hợp khẩu vị nhau chút nào."Lee Sanghyuk cạn lời nhíu mày, anh điều chỉnh vị trí một chút để khoảng cách giữa cả hai càng gần thêm.Loại tình huống này đáng ra phải để anh chất vấn bạn mới đúng. "Còn không phải do cậu bị hạ đường huyết hay sao.""......" "... Nghe nói trước đây còn bị viêm dạ dày, bây giờ vẫn đau lắm à?"Kim Hyukkyu ngước mắt nhìn anh.Mặc dù nghe thì là câu nghi vấn, nhưng thực chất lại là câu trần thuật.Điều khiến bạn không thể hiểu được suốt mười năm nay, là tại sao có rất nhiều chuyện bạn phải hao tâm tổn sức che giấu, nhưng Lee Sanghyuk lại chỉ cần lướt qua cũng nhìn thấu những đau đớn và khó chịu của bạn.Cho dù là kế hoạch trốn học đi chơi điện tử từ thời còn ở trường trung học Mapo phải đổ bể vì bị anh phát hiện ra chứng hạ đường huyết, hay thậm chí là hiện tại.Làm bạn thấy vừa oan ức không thể giải thích được vừa được an ủi là, tại sao người quan tâm bạn luôn là Lee Sanghyuk.Không cần biết là mười năm trước, giữa đường nhìn mờ mịt vì choáng váng đột nhiên xuất hiện một Lee Sanghyuk vẻ mặt lo lắng cầm trên tay mấy chiếc bánh bao ngọt. Hay là hiện tại, ánh mắt trấn tĩnh của anh, giọng điệu khẳng định của anh.Cùng mười năm đằng đẵng không đổi, là sự đồng hành tuy ngắn ngủi nhưng kiên định vô cùng.Anh giúp đỡ bạn từ xa, không thương tiếc cũng không tội nghiệp. Anh không cần phải ngưỡng mộ bạn, nhưng cũng chưa từng coi thường bạn. Anh dường như chỉ là một người bạn cấp ba lặng lẽ ở bên bạn một đêm đó thôi, nhưng cái ở bên này lại kéo dài những mười năm, đi qua con đường vừa vinh quang vừa gập ghềnh của bọn họ.Anh dường như luôn có thể xuất hiện vào những lúc bạn cần anh nhất, sau đó, đặt lên môi bạn một chiếc hôn dỗ ngoan tâm hồn.Kim Hyukkyu cảm nhận được đầu lưỡi của người kia quen đường quen nẻo mạnh dạn vươn sang thăm dò, bạn lẳng lặng đón nhận, còn hiếm có mà vừa càn rỡ vừa thẳng thắn hùa theo. Cùng với sự tùy tiện không hề giống phong cách Kim Hyukkyu, hơi ấm chầm chậm ngưng tụ lại nơi hốc mắt bạn, sau cùng đọng thành một vệt nước nhẹ nhàng lăn xuống.Nụ hôn của Lee Sanghyuk cũng theo giọt nước mắt đọng trên má bạn mà kết thúc như thế.Anh còn tiện đường hôn khô vệt nước chưa tan kia. "Phải đi rồi."Lee Sanghyuk như nhớ ra gì đó, anh quay người về phòng rồi mang theo ra ngoài một ly sữa. Chắc anh sợ trên đường Kim Hyukkyu lại khó chịu nhưng không có đường để bổ sung."Đi thong thả, không tiễn."Bạn nhận sữa, liếc mắt cũng đoán được đây là loại mà anh sẽ không bao giờ mua nếu vào cửa hàng tiện lợi.Hai người cực kỳ giống nhau nhưng lại vô cùng tương phản, nói thân thì không đúng, nói xa lạ thì dường như bọn họ lại là mối quan hệ khăng khít nhất. Để mà nói thì, họ chỉ là quan hệ thi thoảng hôn môi.
A/N:Góp thêm một viên gạch cho chiếc bè lá nàyXin lỗi vì có OOC, truyện không liên quan đến người thậtCuối cùng tôi cũng viết được một truyện về trường cấp ba nam sinhNếu thích mọi người hãy bình luận nhiều nhiều nha ~T/N: Hoàn thành ngày 07/06/2023. Cảm ơn bạn tác giả dễ thương vì đã cho mình perm. Hôm nay khai trận giải Mùa Hè rồi nên lên tí kẹo ngọt lấy tinh thần. Mượn lời chúc của một bạn mà mình thấy rất hay: Chúc Lee Sanghyuk, Lee Minhyung và T1 thắng không kiêu, bại không nản. Đặc biệt là chú bé Minhyung của chị, mong em chân cứng đá mềm, kiên trì với những gì em đã chọn, mai này áo gấm lụa hoa, một đời bình an hạnh phúc, vì em xứng đáng với mọi vinh quang.
Anh nắm được điểm yếu của Kim Hyukkyu. Nếu lật giở lại những hồi ức cũ thì đó đã là chuyện rất lâu về trước, lâu đến nỗi sớm hơn cả khi hai hóa thạch sống chiến tích hiển hách của môn thể thao điện tử bước chân vào giới chuyên nghiệp, là cố sự chỉ thuộc về hai thiếu niên bình thường còn chưa tốt nghiệp trung học phổ thông. Đó là vào một ngày khi bọn họ đang cùng ngồi bên cửa sổ của phòng học lớn. Trong phòng vắng vẻ không người, ánh nắng hắt qua cửa kính chầm chậm bị thời gian làm phai mờ, bóng tối dần xâm lấn ánh sáng, sắc đỏ rực rỡ của chiều tà cũng lặng thinh tan vào hư không.Lee Sanghyuk mở cửa sổ, anh sợ Kim Hyukkyu bị nóng.Những lọn gió mùa xuân ùa vào chẳng chút kiêng dè, chúng tới từ rừng thông phía bắc khuôn viên trường, rót đầy căn phòng bằng hương ngải cứu và nhựa thông mà chúng mang theo. Mắt anh ngắm bạn mãi chẳng rời.Quỷ thần xui khiến, anh nhẹ nhàng hôn lên khóe môi bạn.Phản xạ không điều kiện khiến bạn níu chặt lấy tay áo anh.Giữa lúc chính anh còn chưa thôi sững sờ, bạn đã đáp lễ lại bằng một chiếc hôn khác.Một chiếc hôn sâu.Thiếu niên khí thịnh, đến tận sau này cả hai cũng không biết là khi ấy do bị bầu không khí êm dịu dẫn lối, hay chỉ đơn thuần là sự hiếu thắng ngốc nghếch nào đó của mấy cậu nhóc con, cuối cùng không ai còn nhớ bọn họ đã quấn lấy nhau bao lâu. Khi nụ hôn kết thúc, gió xuân cũng chầm chậm trôi mất bên ngoài khung cửa, giống như đã thật sự đặt xuống một dấu chấm hết cho tất cả.Từ đó về sau, Lee Sanghyuk, Kim Hyukkyu, chỉ còn là những người bạn cùng khóa chẳng hề thân thiết.
Khi Lee Sanghyuk tình cờ gặp lại tuyển thủ Deft ở đấu trường, thì chỉ vô cùng thi thoảng thôi, anh sẽ nhớ lại cảnh tượng đêm xuân năm đó.Thay vì nói là nhớ, chi bằng nói là một vài đoạn ký ức cũ vụt qua có vẻ còn đúng hơn. Những mảnh ghép vụn vặt của chi giác.Tỉ như, ngày ấy, chắc là Kim Hyukkyu mới gội đầu xong, trên tóc bạn vẫn còn hương thảo mộc chưa tan, lọn tóc vừa bông vừa mềm, lúc cọ vào tai rất ngứa.Anh bất mãn mãi ngọn gió thổi qua tại sao không cuốn cả tóc theo, để làm lộ ra hàng mày cong cong của người đối diện.Thực ra anh đã khẽ hé mắt nhìn, muốn xem xem người ngày thường luôn trầm mặc như bạn, liệu có khi nào gò má cũng sẽ có lúc ửng hồng hay chăng.
Thi thoảng gặp phải ảnh tạo hình hoặc ảnh quảng cáo gì đó dọc đường, Kim Hyukkyu sẽ sững sờ dừng lại một chốc.Hình bóng của tuyển thủ Faker trập trùng đè lên cậu học sinh Lee Sanghyuk năm đó đặt môi hôn lên môi bạn.Chắc là vì người đó có gương mặt trẻ con.Nên trông cứ ngốc nga ngốc nghếch.Bạn tự phán xét thế trong lòng, suy nghĩ lại phiêu du về ngày nọ khi bạn không nhịn được nên đáp lại cái hôn của anh.Người chạm môi trước là Lee Sanghyuk, người lựa chọn hồi đáp là bạn.Người ta nói khi hôn môi phải nhắm mắt lại, nhưng thực ra bạn đã khẽ khàng mở mắt ra ngay khi nụ hôn được làm sâu hơn. Từ nhỏ bạn đã là một đứa trẻ có tâm lý nhạy cảm, càng là những chuyện chưa từng trải qua, Kim Hyukkyu sẽ càng theo thói quen mà dè dặt quan sát nhiều thêm một chút. Ít nhất với con người sẽ là như vậy.Thiếu niên mi mục như họa, bạn cụp mắt nhìn, thầm vẽ lên những nét phác thảo trong lòng. Sau này ngẫm lại, bạn không còn cảm thấy cái tên xa không thể với trên đầu bảng kia tự khóa mình bên ngoài nhân tình thế thái nữa.Thật ấm áp, cũng thật mềm mại.À, ý bạn là chiếc hôn ấy mà.
Ấm như thế, lại còn mềm như thế.Có thể là vì cảm xúc khi hôn anh quá tuyệt vời, tuyệt vời đến nỗi mười năm qua đi rồi, bọn họ trở thành kiểu quan hệ thi thoảng lại gặp gỡ chỉ để hôn nhau.Như hiện tại, ngay trên sô pha.Ở nhà Lee Sanghyuk.Kim Hyukkyu đang ngồi trên sô pha trong nhà Lee Sanghyuk, bị Lee Sanghyuk đè xuống hôn sâu.Suy nghĩ trong đầu bạn chao lượn không yên, bạn vừa ghét bỏ vị kẹo trong miệng Lee Sanghyuk không hợp với mình, vừa chê bai nệm ghế dưới thân quá cứng chẳng thoải mái chút nào.Có lẽ hai người thực sự rất không hề hợp nhau.Ngay từ việc anh D và anh F nào đó thà tránh mặt còn hơn nói chuyện."Tuyển thủ Deft, lúc hôn môi không được phép mất tập trung."Kim Hyukkyu ngước nhìn gương mặt lúc nào cũng đoan đoan chính chính kia, vươn tay móc chiếc kính cận đi mất."Vướng chết đi được."Sau đó bạn lại kéo cổ áo ngủ bắt người đối diện dựa lại gần, ngẩng đầu cướp lấy viên kẹo kia về miệng mình."Ăn chẳng ngon gì cả.""Xem ra tôi với tuyển thủ Faker đúng là không hề hợp khẩu vị nhau chút nào."Lee Sanghyuk cạn lời nhíu mày, anh điều chỉnh vị trí một chút để khoảng cách giữa cả hai càng gần thêm.Loại tình huống này đáng ra phải để anh chất vấn bạn mới đúng. "Còn không phải do cậu bị hạ đường huyết hay sao.""......" "... Nghe nói trước đây còn bị viêm dạ dày, bây giờ vẫn đau lắm à?"Kim Hyukkyu ngước mắt nhìn anh.Mặc dù nghe thì là câu nghi vấn, nhưng thực chất lại là câu trần thuật.Điều khiến bạn không thể hiểu được suốt mười năm nay, là tại sao có rất nhiều chuyện bạn phải hao tâm tổn sức che giấu, nhưng Lee Sanghyuk lại chỉ cần lướt qua cũng nhìn thấu những đau đớn và khó chịu của bạn.Cho dù là kế hoạch trốn học đi chơi điện tử từ thời còn ở trường trung học Mapo phải đổ bể vì bị anh phát hiện ra chứng hạ đường huyết, hay thậm chí là hiện tại.Làm bạn thấy vừa oan ức không thể giải thích được vừa được an ủi là, tại sao người quan tâm bạn luôn là Lee Sanghyuk.Không cần biết là mười năm trước, giữa đường nhìn mờ mịt vì choáng váng đột nhiên xuất hiện một Lee Sanghyuk vẻ mặt lo lắng cầm trên tay mấy chiếc bánh bao ngọt. Hay là hiện tại, ánh mắt trấn tĩnh của anh, giọng điệu khẳng định của anh.Cùng mười năm đằng đẵng không đổi, là sự đồng hành tuy ngắn ngủi nhưng kiên định vô cùng.Anh giúp đỡ bạn từ xa, không thương tiếc cũng không tội nghiệp. Anh không cần phải ngưỡng mộ bạn, nhưng cũng chưa từng coi thường bạn. Anh dường như chỉ là một người bạn cấp ba lặng lẽ ở bên bạn một đêm đó thôi, nhưng cái ở bên này lại kéo dài những mười năm, đi qua con đường vừa vinh quang vừa gập ghềnh của bọn họ.Anh dường như luôn có thể xuất hiện vào những lúc bạn cần anh nhất, sau đó, đặt lên môi bạn một chiếc hôn dỗ ngoan tâm hồn.Kim Hyukkyu cảm nhận được đầu lưỡi của người kia quen đường quen nẻo mạnh dạn vươn sang thăm dò, bạn lẳng lặng đón nhận, còn hiếm có mà vừa càn rỡ vừa thẳng thắn hùa theo. Cùng với sự tùy tiện không hề giống phong cách Kim Hyukkyu, hơi ấm chầm chậm ngưng tụ lại nơi hốc mắt bạn, sau cùng đọng thành một vệt nước nhẹ nhàng lăn xuống.Nụ hôn của Lee Sanghyuk cũng theo giọt nước mắt đọng trên má bạn mà kết thúc như thế.Anh còn tiện đường hôn khô vệt nước chưa tan kia. "Phải đi rồi."Lee Sanghyuk như nhớ ra gì đó, anh quay người về phòng rồi mang theo ra ngoài một ly sữa. Chắc anh sợ trên đường Kim Hyukkyu lại khó chịu nhưng không có đường để bổ sung."Đi thong thả, không tiễn."Bạn nhận sữa, liếc mắt cũng đoán được đây là loại mà anh sẽ không bao giờ mua nếu vào cửa hàng tiện lợi.Hai người cực kỳ giống nhau nhưng lại vô cùng tương phản, nói thân thì không đúng, nói xa lạ thì dường như bọn họ lại là mối quan hệ khăng khít nhất. Để mà nói thì, họ chỉ là quan hệ thi thoảng hôn môi.
A/N:Góp thêm một viên gạch cho chiếc bè lá nàyXin lỗi vì có OOC, truyện không liên quan đến người thậtCuối cùng tôi cũng viết được một truyện về trường cấp ba nam sinhNếu thích mọi người hãy bình luận nhiều nhiều nha ~T/N: Hoàn thành ngày 07/06/2023. Cảm ơn bạn tác giả dễ thương vì đã cho mình perm. Hôm nay khai trận giải Mùa Hè rồi nên lên tí kẹo ngọt lấy tinh thần. Mượn lời chúc của một bạn mà mình thấy rất hay: Chúc Lee Sanghyuk, Lee Minhyung và T1 thắng không kiêu, bại không nản. Đặc biệt là chú bé Minhyung của chị, mong em chân cứng đá mềm, kiên trì với những gì em đã chọn, mai này áo gấm lụa hoa, một đời bình an hạnh phúc, vì em xứng đáng với mọi vinh quang.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me