Fancy Beomhyun Yeonbin
"Vâng." Beomgyu thở dài và không mấy ngạc nhiên khi thấy giọng mình như vỡ vụn."Mẹ có thể vào không?" Beomgyu gật đầu mặc dù mẹ anh không thể nhìn thấy, nhưng bà ấy vẫn bước vào. "Con yêu." người phụ nữ thở dài trước khi bước đến giường nơi Beomgyu đang nằm và ôm lấy cậu."Tại sao nó lại ra nông nỗi như này hả mẹ?" Beomgyu hỏi. Người phụ nữ có mái tóc vàng tro thở dài, "Mẹ nghĩ đã đến lúc phải nói cho con biết mọi chuyện rồi..."~Taehyun mở mắt khi cảm nhận thấy một sự hiện diện của ai đó đang ngồi xổm bên cạnh cơ thể mình. Cậu nheo mắt và cố gắng tập trung vào khuôn mặt của người đó, mái tóc trắng ấy cho thấy người đó rõ ràng là ai. "Mini? Cậu làm gì ở đây ?" Taehyun từ từ ngồi dậy hỏi."Hyunnie, Tôi rất xin lỗi." Minhee sụt sịt và một vài giọt nước nóng hổi rơi ra khỏi khóe mắt. Khi tầm nhìn của Taehyun ổn định hơn, cậu ngạc nhiên mở to."Mini tại sao cậu lại khóc? Đó không phải là lỗi của cậu." Taehyun ôm chặt lấy người kia. "Tôi *nấc* rất nhớ *nấc* cậu, bà ta.. quay lại và bà ta *nấc* bà ta sẽ khiến cho Beom *nấc* cuộc sống của Beomgyu thật khốn khổ." Minhee gắng nói khi những trào nấc cục không ngừng thoát ra khỏi cổ họng."Ý cậu là gì ? 'bà ta' là ai ?" Taehyun cố hỏi nhưng Minhee vẫn cứ khóc và không thở được. Đợi cho đến khi người kia bình tĩnh trở lại sau một phút, họ thoát ra khỏi cái ôm."Tôi sẽ nói cho cậu về mọi thứ sau khi chúng ta đến căn hộ"Taehyun nhướng mày, "Căn hộ nào?"Minhee mỉm cười, chìa bàn tay ra ý muốn Taehyun nắm lấy rồi dẫn cậu đi.~"Chỗ này là sao vậy?" Taehyun hỏi khi bước vào một căn hộ khá sang trọng với đồ đạc và mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng trước đó."Đây là chỗ ở của cậu bây giờ" Taehyun mở mắt ngạc nhiên, "Sao?" "Beomgyu thuê một căn hộ mang tên anh ấy và những chiếc vali đựng đồ đạc ở kia" Minhee chỉ vào một chiếc vali lớn màu xanh lam và một chiếc vali nhỏ hơn màu bạc đứng ở góc phòng khách, "Đó là đồ của cậu." "Cái gì? Beomgyu- mua cái này cho tôi?" "Đúng vậy, anh ấy nói rằng anh ấy muốn cho cậu một ngôi nhà đẹp để có thể thoải mái ngủ trong đó, cậu xứng đáng mà." "N-nhưng tôi không thể trả các khoản chi phí---" "Cậu không cần phải làm vậy , Beomgyu đã đủ giàu rồi, anh ấy chỉ muốn cậu có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Ồ đúng rồi." Minhee lôi ra một chiếc hộp màu trắng cỡ vừa được bọc trong lớp nhựa trong suốt, "Beomgyu cũng mua cho cậu cái này."Taehyun nhận lấy chiếc hộp và mở to mắt, "Cậu đang đùa với tôi đúng chứ?"
"Nope, anh ấy thực sự đã mua chiếc điện thoại mới nhất cho cậu. Ngoài ra, cậu cũng không cần phải trả tiền thuê nơi này. Beomgyu đã xử lý mọi thứ." Minhee thả mình xuống ghế sofa, ra hiệu cho Taehyun ngồi xuống."Đối với trường học, Beomgyu nói rằng cậu không cần phải làm như vậy vì đã quá thông minh và có khoảng năm trăm cuốn sách trong thư viện nhỏ ở căn phòng khổng lồ của cậu nhưng anh ấy nói nếu cậu vẫn muốn đi học, anh ấy có thể trả tiền .." "Không cần đâu, tôi không thể để anh ấy trả thêm tiền nữa, không sao đâu, tôi sẽ chỉ đọc sách thôi. Hơn nữa, điều này là quá nhiều rồi " "Cậu xứng đáng với điều đó mà" Minhee hắng giọng, "Dù sao thì tôi cần giải thích một điều""Điều đó là gì?""Ừm, đó là một bí mật, nhưng tôi nghĩ cậu xứng đáng được biết. Tôi đã sống trong lâu đài từ khi tôi mới sinh ra, đó là cách tôi trở thành bạn thân nhất của Beomgyu và về cơ bản tôi sẽ phải phục vụ nhà vua cả đời mình. Mẹ tôi cũng là một người hầu, bà ấy kể cho tôi nghe một câu chuyện về Lee Myunghee và vị hôn phu cũ của nhà vua."~
21 năm trước
"Đây là Lee Myunghee, con gái của bộ trưởng Lee Hangjun" cha của Kwangheo giới thiệu hai người .
Myunghee cúi đầu và đưa tay ra bắt tay Kwangheo, cười đáp lại.
"Hai con hãy dành thời gian cho nhau để tìm hiểu đi nhé" Cha của Kwangheo trêu chọc khi anh ấy bỏ đi.
Mmyunghee xấu hổ nhìn xuống, "Uh, cậu muốn đi dạo không?" Kwangheo đề nghị và cô gái tóc đen nhìn lên, gật đầu với đôi má ửng hồng.
Sau đó họ cùng nhau đi xuống cầu thang để đến khuôn viên công viên bên trong lâu đài.
Các đầu ngón tay của họ lướt qua và Myunghee suy nghĩ xem có nên nắm tay hoàng tử hay không.
Cuối cùng, cô ấy đã làm được và khiến Kwangheo vô cùng ngạc nhiên.
Cả hai đi dạo trong bầu không khí yên bình, nhìn nhau nhưng không thốt lên lời nào.
Khoảng một đến hai giờ, họ quay trở lại lâu đài và tách nhau ra, mỗi người đi một hướng.
"Cô ấy là một cô gái tốt phải không ?" Cha của Kwangheo hỏi khi hoàng tử trẻ đang ăn tối.
"Có lẽ vậy"
"Cô ấy phù hợp với vị trí ấy, con có nghĩ vậy không ?"
"Vị trí gì?"
"Trở thành hôn phu của con đó Kwangheo, con sẽ kết hôn với Myunghee."
~
Ngày hôm sau đến và Kwangheo vẫn đi học bình thường.
Không giống như cách anh ấy đã làm với con trai tương lai của mình, mọi người đều biết Kwangheo là hoàng tử , và có vẻ như thông tin đã bị rò rỉ rằng mình sẽ kết hôn với Lee Myunghee.
Mọi người đều cổ vũ cho anh và chúc mừng vì đã kiếm được một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Kwangheo đương nhiên sẽ không thể không phủ nhận rằng Myunghee thực sự rất đẹp nhưng trong trái tim anh vốn đã có người khác.
Khi đang trên đường đi đến tủ đựng đồ của mình, Kwangheo nhìn thấy một mái tóc ngắn màu vàng tro quen thuộc đang ngồi trên một chiếc ghế dài cúi đầu xuống.
Anh thở dài và đi đến trước khi quỳ xuống trước mặt cô làm cô gái tóc vàng tro giật mình.
Trái tim hoàng tử tóc nâu tan vỡ khi nhìn thấy đôi mắt nâu lấp lánh của người kia giờ được thay thế bằng đôi mắt đỏ hoe, đẫm lệ.
anh nắm lấy tay cô gái, "Eunha..."
Cô gái ấy rụt tay lại, "A-anh không được phép ở đây."
"Eunha đừng như vậy, anh chưa bao giờ đồng ý lời cầu hôn. Xin hãy hiểu điều đó."
Cô gái sụt sịt , "Bây giờ anh sắp kết hôn, anh không thể nhìn thấy em nữa"
"Anh không quan tâm, Eunha, em biết anh chỉ quan tâm đến em mà thôi"
"Mọi thứ khiến chúng ta xa cách nhau, Kwangheo. Chúng ta không thể ở bên nhau, đó là số phận đã đặt ra rồi."
"Nếu đó thực sự là cách em nghĩ, thì hãy mặc kệ cái số phận chết tiệt ấy đi. Trái tim anh luôn không ngừng hướng về em. Em biết anh yêu em hơn bất cứ điều gì. Anh sẽ tìm ra giải pháp, chỉ cần em chấp nhận nó và đồng ý theo anh. Anh cần em tin tưởng ở anh."
Eunha hít một hơi, "Được rồi, em tin anh."
~
"Con sẽ không cưới Myunghee" Kwangheo đột nhiên nói vào giữa bữa ăn tối với cha mẹ anh ấy cùnh Myunghee và bộ trưởng.
"Con trai, con đang nói gì vậy?"
"Trong lòng con đã có một cô gái khác. Và nếu cha định ép con kết hôn với người con không yêu thì chết tiệt, con sẽ bỏ đi" Kwangheo để đồ xuống và đứng dậy, thấy anh định bỏ đi thì Myunghee lên tiếng.
"Được thôi. Tôi sẽ không ép buộc cuộc hôn nhân. Với một điều kiện, anh sẽ nợ tôi một ân huệ trong tương lai. Và đó là một ân huệ mà ann không thể từ chối. Nếu anh làm vậy, tôi sẽ nói với giới truyền thông những gì anh gây ra. Tôi sẽ khiến quyền lực của anh biến mất, và khiến cho cuộc sống của anh đau khổ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me