TruyenFull.Me

Fanfic Chang Trai Nhut Nhat Cua Toi Hoan

Chương 7: Trang phục nữ



Cách ngày 'Cuộc thi sắc đẹp' diễn ra chỉ còn vài ngày.

Cô nghĩ những gì trong suốt thời gian qua mà hai người họ luyện tập đã đủ để mang lên sàn diễn rồi. Diện mạo, phong thái đều đã có. Nao bây giờ đã hoàn toàn khác khi trước, sự xuất hiện của cậu hẳn sẽ khiến khán giả bên dưới trầm trồ cho mà xem, từ một kẻ u ám bỗng lắc mình biến thành một anh chàng mê người. Nếu không phải cô tận mắt chứng kiến sự thay đổi ấy qua từng ngày thì chắc cô cũng không tin nổi hai người này là một.

Vậy thì thứ còn thiếu duy nhất là trang phục, thứ sẽ tạo nên khí chất cho người mặc và ấn tượng với người xem.

Yui nghĩ đến lại thấy đau đầu, cô buồn bực lên tiếng:

"Ta nên mặc gì vào hôm đó đây?"

"Chúng ta không mặc đồng phục sao?"

"Trang phục cũng là một hạng mục được tính điểm, bởi đây sẽ là thứ tạo nên điểm nhấn cho mỗi thí sinh"

Quả nhiên Nao vẫn ngây thơ cho rằng cậu ấy có thể mặc nguyên bộ đồng phục lên sân khấu. Đúng là cùng một bộ trang phục nhưng cách diện nó ra sao có thể thay đổi ánh mắt của người khác về cậu, cơ mà đây là cuộc thi đấy! Cậu lên sân khấu với tư cách một thí sinh chứ không phải học sinh.

"Vậy cậu tính mặc gì cho cuộc thi?"

"Yui, cậu có thể chọn cho tôi không?"

Thay vì nói ra bộ trang phục mình sẽ mặc, Nao đem quyết định đẩy lên người Yui. Bởi vì cậu tin tưởng mắt thẩm mĩ của cô, cậu được như thế này hoàn toàn là nhờ công cô dẫn dắt, chỉ bảo. Cho nên nghe theo cô chắc chắn không sai.

"Hehe. Tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi" - Hai mắt cô sáng rực, đưa tay thò vào trong cặp lấy ra một bộ quần áo - "Tada~"

Đêm qua lúc chuẩn bị cô đã nghĩ kĩ rồi. Nao quả thực là nam sinh. Nhưng nhìn thấy cậu dễ dàng đỏ mặt cô lại không tài nào nhịn được muốn trêu chọc. Gương mặt hơi góc cạnh thì sao chứ? Hiện giờ đâu thiếu những người mẫu có khuôn mặt phi giới tính. Chỉ cần phủ một lớp trang điểm lên, đảm bảo Nao sẽ xinh hơn vô số người.

Tâm trạng Nao lại hoàn toàn trái ngược với Yui. Ban nãy cậu còn có chút mong chờ, nhưng giờ đã bay sạch rồi.

"Đó không phải đồ nữ sao?" Cô chỉ đang đùa thôi phải không?

Không như cậu mong đợi. Câu trả lời của cô lại là một cái gật đầu chắc nịch.

Đúng vậy, hiện giờ trên tay Yui là một bộ đồ nữ, chân váy nữ sinh xanh lam với chiếc áo len mỏng màu ngà, cậu có thể thấp thoáng nhìn thấy đôi tất đen đang thò ra ngoài nữa. Cậu là một thằng con trai mà cô lại có ý tưởng để cậu mặc như này là thế nào?

"Đảm bảo cậu sẽ vô cùng dễ thương cho mà xem~"

Nao vẫn đứng yên tại chỗ chẳng nói chẳng rằng.

"Dễ thương hơn bất kì cô gái nào!"

Cô biết Nao không muốn mặc, nhưng mà...cô muốn thấy~

"Hay là cậu không biết phải mặc thế nào? Tớ có thể giúp cậu" - Yui mỉm cười tiến lại gần, đôi mắt cô ánh lên vẻ trêu chọc xen lẫn chút gian manh

"Chờ đã...! Tôi tự mặc được!"

Từ khoảnh khắc cô lấy ra bộ đồ ấy cậu đã rất hối hận rồi. Hối hận khi để cô quyết định, hối hận khi mặc cho bản thân tin tưởng cô đến mức ỷ lại. Nhưng cậu biết cô sẽ không ngừng lại cho đến khi đạt được mục đích của mình, đó là thấy cậu khoác lên bộ đồ này. Cậu có thể không mặc được sao? Huống hồ từ trước tới giờ cậu vốn không thể từ chối yêu cầu của cô, hay nói thẳng ra là cậu không muốn nhìn thấy...cô thất vọng.

Yui khe khẽ bật cười ra tiếng. May quá cậu ấy đồng ý rồi. Ban nãy cô cứ nghĩ phải thuyết phục rất lâu mới được, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn thịnh nộ của Nao. Nhưng cậu chỉ chần chừ, lưỡng lự chứ không hề nói một câu từ chối.

Cạch-

Cánh cửa mở ra với sự xuất hiện của Nao, vừa quen thuộc lại xa lạ. Vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, gò má ửng hồng hiện lên vẻ ngượng ngùng. Tóc ngắn nay đã được thay thế bởi mái tóc dài đến trước ngực, chiếc áo len mỏng tôn lên dáng người mảnh mai, yếu đuối. Thu hút nhất vẫn là đôi chân thon dài kia. Bình thường cậu ấy mặc quần nên không thấy rõ được. Nhưng hiện giờ dưới đó là chiếc váy kẻ sọc và đôi tất đen dài qua gối, gợi cảm mà không mất đi vẻ thuần khiết.

Chậc! Xinh quá đi!!! Khoảnh khắc đầu tiên bao giờ cũng quý giá, nên lưu giữ lại.

"Đừng có chụp"

"Chỉ một bức thôi mà" hoặc là hai~

"Thôi đi!"

Nao gầm nhẹ một tiếng rồi lao thẳng tới chỗ Yui, xô ngã cô xuống, tay phải giữ chặt lấy bàn tay đang tính thực hiện âm mưu xấu xa của cô. Cậu nghiêm nghị nhìn thẳng cô khiến cô cảm thấy có chút có lỗi... Có lẽ là cô hơi quá rồi?

"Xin lỗi, tớ không chụp nữa"

"Thật không?"

"Tớ thề đó! Không chụp nữa"

Thấy cô khẳng định sẽ không làm vậy Nao mới đứng dậy đi ra phía cửa.

"Tôi đi thay đồ đây"

"Ừ, mai tớ sẽ mang vài bộ khác tới"

"Mai cũng thế này sao?"

"Đúng thế! Tớ sẽ biến cậu trở thành mỹ nữ!"

Cậu thở dài rồi đi về phía cửa. Cậu không hiểu nổi trong đầu cô đang nghĩ cái gì nữa.


Biến một thằng con trai trở thành mỹ nữ? Trò đùa gì vậy?

Nao quyết định thay đồ xong sẽ về ngay. Hiện tại cậu không biết phải đối mặt với cô ra sao, cũng không muốn quay lại nói thêm lời nào. Cậu muốn về nhà điều chỉnh tâm trạng của mình nên chỉ nhắn lại cho cô một câu 'tôi về trước nhé' rồi rời đi.

(Bonus tí ảnh~)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me