(Fanfic-SHINRAN) CẢM XÚC TỪ TRÁI TIM. ❤️ [END]
Chap27:Ngày tiếp theo của buổi cắm trại. Mirai đang gặp nguy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Và ngày thứ 2 ở khi cắm trại Kamikochi lại bắt đầu. 1 buổi sáng ấm áp, không khí trong lành, tâm trạng vui tươi, nhộn nhịp,.....❤️❤️😊😊😂
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
6:00 sáng...
Ran đi dọc bờ sông Azusa(cây cầu Kappabashi bắc ngang con sông Azusa) đi tập thể dục để hít thở không khí trong lành, tình cờ Shinichi cũng đi qua và 2 người gặp nhau...
-Ch..,chào buổi sáng!-Ran lấp bấp nói.
-Cô nghĩ thầm: mới sáng sớm chưa tỉnh táo, đầu óc chưa đâu vào đâu mà đã gặp cậu ấy rồi.-Khuôn mặt ửng, tim đập loạn xạ.///////////
-Chào buổi sáng! Trông Ran có vẻ vui nhỉ!😁😁
-Đương...đương nhiên rồi...Muốn có sức khoẻ tốt thì phải tập thể dục chứ. Với lại hôm qua trễ quá nên tớ không kịp đi ngắm sông Azusa nên tranh thủ sáng đi... còn cậu? Làm gì dậy sớm vậy? Hiếm khi mới thấy cậu dậy sớm đấy! Phải Shinichi không ta?😂😂
-Shinichi: tại hôm qua tớ ăn nhiều quá nên tối trọc trằn ngủ hok đc. Kết quả là dậy sớm thôi! Hề hề!😅😅😅
-Thật tình!!! Đồ ngốc! :PRan và Shinichi cùng đi dọc bờ sông mãi đến gần 7:00 thì trở về khu cắm trại.Không biết ngày thứ 2 ta sẽ làm gì đây nhỉ??!!Hồi hộp ghê!:)))))
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
7:30 sáng...
-Các em đã có mặt đông đủ cả rồi đúng không? Trong sáng hôm nay thì việc chúng ta sẽ làm là đi bắt cá và đi tìm những loại thực vật có thể ăn được để làm 1 buổi trưa hoành tráng và sẽ để các thầy cô ở đây là giám khảo chấm điểm.-giọng cô giáo vang lên.
-Cô giáo nói tiếp: Lưu ý là các em chỉ được lấy những loại thực vật có dán bảng " được phép lấy" thôi nghe chưa? Vì nơi đây thực vật rất là quý hiếm, nếu lấy các loại không có bảng "đc phép lấy" thì các em sẽ bị bắt phạt đấy... các em đã nghe rõ rồi chứ???
-DẠ VÂNG Ạ!!!-giọng tất cả HS lớp 12B.😝😝😁😁Và mọi người bắt tay vào công việc của mình. Nhóm của Ran và nhóm của Shinichi lại đi cùng đường với nhau, hướng lên rừng. Vậy là trùng hợp hay cố tình???? :))))))😂😂
-Vậy chúng ta sẽ nấu món gì đây, thưa đội trưởng Ran Mouri với tài nấu ăn xuất sắc nhất quả đất???-Giọng nói nguy hiểm của Sonoko cất lên.
- Xuất sắc gì chứ? Trình độ nấu ăn của tớ còn tệ lắm! Tớ phải cần học hỏi thêm nhiều nữa đấy...-Ran nhẹ nhàng nói. :"33
-Không có đâu, tớ thấy Ran-chan nấu ăn rất ngon luôn đó. Ran đúng là cái gì cũng giỏi thật, lại còn xứng đôi vừa lứa với Thám tử lừng danh Kudo Shinichi nữa...-giọng 1 bạn trong nhóm cất lên.
-1 bạn khác:Đúng rồi đúng rồi....
-Đã nói là tớ không có gì với cái tên Điên Khùng đó rồi mà...-Khuôn mặt bốc cháy. ///////
(Xì xào xì xào, tiếng cười nói..)Shinichi từ xa nghe thấy, khuôn mặt ửng hồng lên...Mirai quay sang nói thù thầm vào tai Shinichi và hỏi:
-Mirai: nè Kudo-kun..Bộ Ran-chan nấu ăn xuất sắc lắm sao hả??😦😦
-Shinichi:Tài nấu ăn của Ran là hơn người luôn đấy...Có thách nấu ăn của cậu ấy thì còn lâu mới thắng được!!! :)))))))
-Mirai: *ngạc nhiên* ghê thế! Ran-chan giỏi vậy sao??😲😲
-Shinichi*nghĩ thầm*: chẳng bù với mẹ cậu ấy!!😂😂....
-Mirai*nghĩ thầm*: chà!! Vậy là có trò chơi vui rồi đây!! >:)Khi đi ngang qua con sông Taisho Pond, Mirai bất chợt trợt chân và ngã xuống...
-Nhìn kìa...Cậu ấy đang giãy giụa, cậu ấy không bơi được, ai mau cứu cậu ấy đi...-Giọng 1 bạn hét lên.😱😱😱Không đợi gì, Shinichi nhảy xuống lao tới cứu Mirai và ẳm cô lên bờ...
-Cậu có sao không Mirai-chan? Mau mở mắt ra đi...?? Mirai-chan??-Khuôn mặt Ran lo lắng.Mirai từ từ mở mắt ra...Ai nấy đều vui mừng vì cô không sao..
-Shinichi:Cậu không sao thì tốt rồi! Cậu nên về để nghỉ ngơi đi, để tớ đưa cậu về nhé! Tớ phải thay quần áo nữa.😧😧
-Mirai: nhưng mà..tớ muốn đi cùng với Kudo-kun cơ..*nắm lấy tay Shinichi*
-Shinichi: cậu thật là cứng đầu mà!!!😦😦Ran đứng xa ra...Khuôn mặt có vẻ buồn hẳn đi, trong lòng cảm thấy bức rức, day dứt.
-Shinichi...... :(((((Mọi việc đâu lại vào đó...Gần trưa, mọi người trở về và trổ tài nấu nướng và mở tiệc hoành tráng. Và kết quả nhóm của Ran chiến thắng. Nhưng...Ran cảm thấy rất buồn..Không vui được cũng không thể giận được..😢😢
-Cậu sao vậy Ran?? Sao cậu trông không được vui, nhóm chúng ta thắng mà!!-Sonoko.
-Ran giật mình: la...làm gì có chứ!! Cậu nghĩ tớ như vậy mà buồn sao???-Cố gắng cười.
-Vậy hả??? Nếu có chuyện gì thì cậu phải nói cho tớ biết đấy!
-Cảm ơn cậu!-Ran vui vẻ.😊😊Sonoko chạy lại chỗ các bạn ăn mừng. Ran lại buồn đi. Cố gắng cười để bạn không phải lo lắng, Ran giấu nỗi buồn đi...Tham gia cắm trại mà không vui nổi thì sao mà được trời!! Tội Ran quá! Thực sự là Mirai có đang cố làm cho ng ta lo lắng không? Tội Ran quá!!😢😭😭
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tới 2:00 chiều...
1 bạn nữ trong nhóm của Shinichi, là người chăm sóc cho Mirai chạy lại chỗ tất cả mọi người đang nói chuyện vui vẻ, khuôn mặt có vẻ xanh xao, tái mét, thở hồng hộc,nói rằng:
-Nguy rồi...Mirai...Mirai-chan đã...😰😰
-Mirai-chan làm sao? Cậu mau bình tĩnh nói cho tụi mình nghe đi Yoko-chan. Mirai-chan làm sao??-1 bạn nói.
-Yoko: Mk vừa mang thức ăn vào phòng cho cậu ấy thì không thấy cậu ấy đâu cả. Trên giường thì có tờ giấy rất lạ. Nó ghi.....
Yoko đưa tờ giấy kì lạ đó ra cho Shinichi và tất cả mọi người xem:
" Ta đang bắt giữ con bé tóc vàng xinh đẹp này. Nếu không mau tới cứu con bé thì tính mạng nó không đc bảo toàn đâu...Haha.."
-Nguy rồi! Vậy là Mirai-chan đang gặp nguy hiểm, chúng ta phải làm sao đây?-1 bạn nói.
-Bình tĩnh nào! Hãy đọc hết lá thư đi đã.-Shinichi nói.
"Ta đang giữ nó ở trên rừng. Thời gian cũng không còn nhiều đâu. Nếu các người báo cảnh sát hoặc thầy cô thì tính mạng nó sẽ e là không còn...Mà..trên người nó hiện giờ đang có 1 quả bom và chỉ còn khoảng 15 phút...
Kí tên:kẻ giết người máu lạnh"
-Có bom sao?? Mirai-chan đang gặp nguy. Thời gian chỉ còn 15', nếu không nhanh thì sẽ...-1 bạn nói.😰😰
-Shinichi: Chúng ta không thể báo cho thầy cô hoặc cảnh sát nên chỉ còn trông chờ vào chúng ta. 4 nhóm chia ra lên rừng tìm cậu ấy, nhanh lên!
Và tất cả mọi người, 4 nhóm chia nhau vào rừng tìm Mirai.
-Nhưng mà Ran đâu rồi nhỉ? Vừa nãy cậu ấy vẫn còn đây mà!-Sonoko vừa chạy vừa hỏi.
-Chắc là cậu ấy đi tìm Mirai trước hay đâu đó rồi. Chúng ta phải nhanh lên nữa thôi.-1 bạn nói.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong khi đó, Ran....
Cô vội vã chạy lên rừng mặc cho mất dấu mọi người đi tìm Mirai. Vừa chạy trên tay nắm chặt lấy tờ giấy, không để ý gì xung quanh, cô vẫn chạy thẳng lên rừng...
"Hãy đi lên phía cao nhất của khu rừng. Con nhỏ tóc vàng đang ở đó. Hãy đi 1 mình và không được rủ thêm ai. Nếu cãi lời, những quả bom được cài bí mật sẽ thiết lập và nổ nhưng thời gian cho những quả bom đó dài hơn quả bom kia..."
-Mirai-chan, đợi tớ. Tớ sẽ đến cứu cậu. Nhất định sẽ kịp mà!-Ran nói thầm.🔥🔥
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xin chào, tớ đã trở lại sau vài tuần bận rộn vì đi học. Mệt quá, hè mà học quá trời!! Thôi kệ đi, "có công mài sắt, có ngày nên kim" mà.😂😂
Chap 27 này ngắn, nhường cho chap sau viết cho nó dài. Mong mọi người vẫn ủng hộ.❤️❤️ Đón xem chap 28, liệu Mirai có được giải cứu hay không? Và diễn biến rắc rối giữ Ran, Shinichi và Ran sẽ ra sao?? Tớ sẽ ra chap sớm nhất có thể.
(๑ˇεˇ๑)•*¨*•.¸¸♪₍₍
( ๑॔˃̶◡ ˂̶๑॓)◞♡
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me