Fanfic Shinran Cam Xuc Tu Trai Tim End
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong tập trước...
Shinichi và Shiho trở lại thành Edogawa Conan và Ai Haibara. Hôm nay sẽ là ngày chia tay Conan và Haibara, mời các bạn đón đọc chap 40.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau...Mọi người lại tiếp tục tụ họp tại nhà Ran. Khoảng 2:30 chiều nay máy bay từ Tokyo đến Mỹ sẽ khởi hành nên bây giờ thời gian vẫn còn nhiều...
-Conan-kun, cậu và Ai-chan sẽ đi ngày hôm nay sao??-Ayumi nói.
-Ờ...ừm..đúng vậy! Ba mẹ tớ chỉ ghé qua đây lấy đồ thôi nên..
-Nhưng các cậu đừng lo! Chúng ta sẽ còn gặp nhau mà! Tụi tớ sẽ không quên các cậu và mọi người đâu!-Haibara cũng nói.
-Genta: huhu...tớ buồn quá! Vậy là chúng ta ko đc ăn cơm lươn cùng nhau, đi chơi cùng nhau,...làm mọi việc phá án cùng nhau nữa...😭😭
-Nè nè các cậu! Tụi tớ vẫn còn ở đây đấy nhé! Thời gian còn nhiều mà, sao chúng ta ko vui chơi cùng nhau nhỉ! ^^-Conan.Rồi Ran mở cửa ra mang nước tới cho mn và nói:
-Nè mấy đứa, sao chúng ta ko đến đại lộ đường lớn Tokyo nhỉ! Bây giờ nơi đó đẹp khỏi chê luôn.. Chắc chắn các em sẽ rất thích cho coi, các em có muốn đi không? 😊
-Dạ có ạ! 😁😁
•••••••••••••
Tháng 9 là thời điểm mua thu cực đẹp, trên khắp đất nước Nhật Bản, cây xanh dần chuyển sang màu vàng xen lẫn đỏ. Điểm danh một vài thành phố tuyệt vời trong dịp thu về với bầu trời trong xanh và khung cảnh đầy lãng mạn nên thơ....( à mà Conan hiện bây giờ là chap 1002 í cũng là về tháng 9 nha, đi du lịch ở chùa Thanh Thuỷ đó, tiếng Nhật là đền gì gì đó á:quên mất tiu😂, tra thêm tại Google hoặc Facebook nha) ^^
Con đường đại lộ Tokyo đi đến đâu cũng đều thấy chỉ có màu vàng, đỏ và cam..Một khung cảnh tuyệt đẹp đầy lãng mạn và hấp dẫn.
Những cơn gió cứ mỗi lúc lại thoảng qua, những chiếc lá tung bay trong gió, cả con đường như ngập tràn sắc màu..🍁🍁
-Đẹp quá!!!-Bọn nhóc reo lên.
-Đúng là lâu rồi ko về đây trông nơi này ngày càng đẹp hơn và hiện đại hơn...-Haibara cười.
-Thấy không? Chắc chắn các em sẽ rất thích mà! ^^ -Ran.
Nói vậy nhưng Ran muốn được ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp lãng mạn này cùng với Shinichi, cô buồn đi..Conan(Shinichi) ngước mặt lên, nhìn thấy, anh nghĩ thầm:
-Conan(Shinichi): Ran...nn...
Rồi thế là tất cả mn cùng đi dạo con đường bao phủ màu của hoàng hôn, rồi cùng nhau đi chơi, đi ăn,.... Những kỉ niệm đáng nhớ..❤️
Mãi đến gần 1:00, mọi người lại đến sân bay làm thủ tục(cho mỗi Haibara thôi à😂.) Bỗng nhiên có 1 chuyện đã xảy ra..
1 phần đường bay của sân bay tự nhiên phát nổ lớn khiến cho ai nấy cảm thấy rất sợ..
-Chuyện..chuyện gì vậy?-Conan.
-Là 1 vụ nổ lớn! Trông kinh quá!-Genta há hốc mồm.
Mọi người trong sân bay bắt đầu lo sợ, tán loạn lên.
~Mọi người, bình tĩnh đi!-Những nhân viên hải quan nói.
Lửa bốc lên, đỏ cả đường băng. Như 1 con thú dữ dội đang định tấn công cả sân bay và những con người vô tội..Khung cảnh thật kinh hoàng,..😱😱
5' sau, cảnh sát, xe cứu hoả, tất cả đều đến theo điều động và bắt đầu bắt tay vào việc dập lửa.
Mọi người đứng đó, bàng hoàng.
-Ayumi liền nói với Conan: nè Conan-kun, lửa đã bao trùm gân hết cả đường băng rồi, chuyến đi sẽ bị huỷ và Conan-kun, Ai-chan có thể ở lại với chúng mk đúng không? 😲
-Mitsuhiko cũng nói tiếp: đúng rồi đó! Các cậu nhìn đi, thời tiết cũng dần xấu đi rồi! Vậy là các cậu có thể ở lại đc rồi. Chúng ta đang chơi vui vẻ mà..
-Các cậu, đừng đùa nữa! Chuyện này nghiêm trọng lắm đó!-Conan nói nghiêm túc.
-Ran: Conan....-kun..n...
Thời tiết lúc đầu rất xấu, mưa lớn, cả bầu trời bỗng trở nên đen dần đi..Cơn mưa bao trùm cả sân bay..Cứ như đang muốn nhốt những con người vô tội này ở mãi trong cái sân bay này vậy. Nhưng rồ mọi thứ cũng dần tan đi...
Mưa đang lớn, nhỏ, lăm răm rồi dứt. Bầu trời lại hiện ra ông mặt trời, mây đen kéo đến bỗng chốc tan nhanh...Thật kì diệu. Và gần 1 tiếng đồng hồ sau, ngọn lửa đã được dập tắt, đâu lại vào đó!!!..
Conan liền cười và nói với đám nhóc:
-Conan: các cậu, 1 phần đường băng còn lại vẫn có thể cất cánh được nên chuyến bay tiếp theo từ Tokyo đến Mỹ sẽ khởi hành lúc 2:45...
-Ayumi: không muốn! Ayumi ko muốn như thế! /////Ayumi ko muốn xa Conan-kun 1 tí nào cả../////Ở lại với Ayumi đi..-mặt cô nàng đỏ lên, nc mắt rơi.😢
- Conan: tớ cũng rất vui khi được chơi cùng các cậu trong 2 ngày qua. Tớ sẽ ko bao giờ quên những kỉ niếm đó, và tất cả những kỉ niệm lúc chúng ta phá án, bên nhau..Tớ sẽ ko quên đâu! Tớ hứa!! Đúng ko, Haibara..
-Haibara: tụi tớ rất vui..cảm ơn các cậu..Nhưng bây giờ..tụi tớ phải đi rồi, ba mẹ của Edogawa đang đợi ở chỗ nào đó..chúng tớ phải đi thôi..☺️
Ayumi, Genta, Mitsuhiko ai cũng buồn đi, khóc. Rồi cả đám chạy lại ôm nhau.. Ran cũng ko kiềm được nước mắt..
Conan đến chỗ Ran, giơ 2 tay lên:
-Chị Ran cũng đừng quên em nhé! Em sẽ rất nhớ chị Ran, chị Ran sẽ mãi là người chị tốt nhất của em..em sẽ ko quên đâu!
-Ran: chị cũng vậy, Conan-kun nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé! *Ôm lấy Conan*
Đang khúc cảm động, bà Sonoko từ đâu chen vào nói:
-Nè nhóc, lo tìm cách nào đó tán tỉnh cô nhóc này đi, ko thì có ngày ế ráng chịu!!😏
Haha...Mọi người cười cả lên. Trong giây phút đầy nước mắt ấy cũng có những nụ cười tươi..những cảm xúc..Tụi nhóc đã biết cách cảm nhận cảm xúc của chúng..tụi nhóc..đã thay đổi nhỉ!
Và Conan và Haibara chào tạm biệt mọi người rồi đi xa dần, xa dần..
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi chào tạm biệt mọi người xong, đợi họ đi hết, Conan và Haibara vào nhà Vệ Sinh, uống viễn thuốc để trở về hình dáng cũ..(à mà Haibara ko uống là khỏi qua cổng vào sân bay lun😂)
-Shinichi: haizzzz...cuối cùng cũng xong...Tụi nhóc đã thay đổi rất nhiều nhỉ..Haibara...à không, là Miyano mới đúng chứ!
-Miyano: và cái tình cảm của ai đó cũng thay đổi rồi đấy chứ nhỉ!
-Shinichi:////////// xíiiiiiiii(😂😂)
Miyano xoè tay trước mặt Shinichi, anh thắc mắc:
-Shinichi:???? Hể??? :"V :"V
-Miyano: hôn tôi 1 cái đi!
-Shinichi: cậu...cậu...///////..///😳
-Miyano: cậu nghĩ tôi sẽ cần nó hả? Tôi dù là 1 nhà nghiên cứu làm việc suốt ngày nhưng tôi cũng có rồi đấy nhé!
-Shinichi tò mò: ai thế? Người lạnh lùng như cậu cũng có ai đó nữa sao?? XD XD 😝😝
-Miyano: *đạp lên chân* Anh ấy là Alex, là 1 nhà thiết kế. Để khi nào tôi sẽ giới thiệu cho cậu, mà đừng có mơ mà biết!
-Shinichi:....😒😒😒😒😶😶😶
-Miyano: à mà thôi cũng ko còn nhiều thời gian nữa! Tôi đi đây! Cậu mau về cùng với cô bạn gái của mk đi..Nếu làm cho cô ấy khóc thì đừng trách với tôi!
-Shinichi: cái j???????????
-Miyano: dù gì tôi cũng đã từng xem chị ấy như là chị ruột của mk vậy! Cậu sẽ ko sống nổi nếu làm cô ấy tổn thương đâu!
-Shinichi: biết rồi biết rồi..😅
*bắt tay tạm biệt*
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tối đó....
Ran đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ..khuôn mặt đầy nổi vẻ u buồn..Cứ vài phút lại cầm chiếc điện thoại lên xem gì đó..
"Píp..píp"-Có tin nhắn!!!
Ran vội cầm chiếc điện thoại lên xem.
"From: Kudou Shinichi
Theme: Hẹn❤️
Tớ đợi cậu ở công viên gần nhà lúc 7:45. Tớ sẽ đợi cậu ở đó!
To: Ran Mouri"
-Là Shinichi thật sao? Cậu ấy về rồi sao????
Thấy thế, Ran liền cầm chiếc điện thoại, mặc áo khoác vào và vội vã chạy ra ngoài..
-Ơ Ran...đồ ăn của ba.....Cái con bé này, thật là...😒😒
Ran chạy nhanh đến công viên gần nhà(cái công viên hồi đỏ Shinichi bị sút trái banh thẳng vào mặt í, chap 4-5😂😂)
Cô đã tới, những vẫn ko thấy ai. Có lẽ vẫn còn hơi sớm, cô lại mở điện thoại lên xem, thì ra mới có 7:25 thôi, còn sớm chán. Chả lẽ do quá mong chờ??..
-Haizzz..Mk đến hơi sớm rồi..ma mk cũng làm biếng về quá!!-Ran thở dài.
-Ran nói tiếp: đành ngồi đây đợi hơi lâu chút vậy! Có lẽ do mk quá hồi hộp..
Chưa nói hết câu, có tiếng gọi:
"RAN....."
Ran ngước mặt lên, Shinichi đang đi tới. Khuôn mặt cô đỏ lên, tim lại đập nhanh liên hồi. Cô đứng dậy, anh đi lại gần cô..
-Chưa tới 7:45 cơ mà?? Sao cậu đến sớm quá vậy??😲😲
Thấy Ran im lặng, cúi mặt xuống mãi..Anh biết cô đang buồn, định chạm vào cô thì bị cô bỏ tay ra..
-Đừng đụng tớ nữa!
-Shinichi: Ran...!!!!??
Những giọt nước mắt tuôn ra..(Ê ê cái ông kia, chơi kì vậy. Đã nói ko làm con gái nhà người tui khóc nữa cơ mà..thế là thế nào😡😡🔥?)...
-Đúng là đồ ngốc mà! Cậu đã làm gì suốt 2 ngày qua hả? Đúng là ngày nào cũng ngồi chờ đợi vậy thật không vào đâu mà!
-Shinichi: Ran..cậu...cậu nói gì vậy???
Ran ngước mặt lên, với vẻ tức giận lẫn những giọt nước mắt, khuôn mặt đo đỏ, cô nói:
-Cậu nói là đi 2 ngày! Thế mà lại ko thèm nhắn hay gọi lấy 1 cuộc, rốt cuộc cậu đã làm gì và đã đi đâu??
-Tối nào tớ cũng..chờ đợi chỉ được nhận tin nhắn hoặc cuộc gọi của cậu, nhưng cũng không. Rốt cuộc tớ chỉ làm những điều ngu ngốc!
-Cậu nghĩ tớ sẽ vui lắm khi cậu đi hả? Tớ và Conan-kun rồi tất cả mn đã đi ngắm con đường lá đỏ Tokyo, tớ mong được ngắm nó cùng cậu..tớ rất muốn nghe thấy giọng nói của cậu lúc đó..nhưng..mk ngốc thật!!
Nói rồi Ran đẩy Shinichi ra và bỏ chạy.
-Ran!!!!
-Đừng đi theo tớ!! Tớ ko muốn gặp cậu nữa!!
Khi Ran vừa chạy ra tới ngoài công viên thì đột nhiên có chiếc xe hơi lao đến, quá đột ngột, cô nghĩ là mk sẽ xong nhưng ai ngờ Shinichi nắm đc tay cô và kéo cô vào trong..
Chiếc xe hơi dường như thanhws gấp lại, nhưng nó lại đạp ga và chạy tiếp..và...💖
Shinichi nắm đc tay vô và kéo cô vào, anh ôm cô rất chặt, rất chặt...
-Tớ xin lỗi! Xin lỗi cậu! Chỉ vì sự ích kỉ của bản thân mà tớ lại đi tham gia cái cuộc thi thám tử đó(trong đầu nghĩ đc gì thì cứ chém thôi😂😂), để rồi lại cho 1 cô gái phải ngồi chỉ đợi tin nhắn hoặc cuộc gọi của mk, tớ xin lỗi..xin lỗi cậu..
-Tớ...tớ sẽ không bỏ đi đâu nữa hết! Tớ sẽ mãi mãi bên cạnh người mà đối với tớ quan trọng nhất! Tớ ko thể nào thể hiện ra ngoài bản thân đc, tớ ko thể chủ động được..xin lỗi cậu...
Ran không nói gì, khuôn mặt cô ửng hồng, nước mắt vẫn tuôn..Cô cảm động trước lời nói của Shinichi, lưỡng lự 1 hồi lâu.. cô liền lấy 2 tay ôm lấy anh...(Áaaaa..đi xa quá, xa quá xa rồi!😝😝😍😍)
Thật ấm áp!❤️
Shinichi bỏ Ran ra. Anh lấy tay phải sờ lên má cô, cô đỏ mặt..
-Shi...shinichi.....!!!!///.////...///Cậu..cấu ấy định làm gì thế?-Cô nghĩ thầm.
Rồi cô đứng, chân lùi từ từ về phía sau..
-Đừng...đừng làm gì hết!//////-Shinichi nói, có thể thấy khuôn mặt anh cũng đỏ luôn. ^^
Anh đặt tay lên má cô rồi từ từ 2 người gần nhau lại...Ran nhắm chắt mắt lại, tim đập thình thịch thình thịch nhanh còn hơn lúc trước.....và...
~Oái chà chà..công nhận tối nay mát ghê, đi bộ thể dục ở đây là sướng nhất í! :D
~ Đúng rồi mấy chị! Ủa mà...hình như đó là con của Yukiko-san đúng ko??
Shinichi và Ran đơ cứng người, khuôn mặt bốc khói xèo xèo..Quay lại..
-Dạ con...con...chào...chào các cô..cô ạ!!....-Shinichi.
-Ran: *cúi chào, ng cứng đơ*
~ Mà 2 đứa đứng đây làm gì vậy?
*Shinichi, Ran😶😶😱😱...éc :"V
-Shinichi trả lời: dạ tụi con cũng đi tập thể dục ạ! Hề hề.. :Đ
~Vậy sao? Vậy thì mấy đứa có gắng lên nhé!
-Shinichi: dạ vâng ạ! Con cảm ơn ạ!
~Thôi chúng ta đi tiếp đi chị!
~Ờ OK em..
•••••••••• éc éc éc :"V :"V ••••••••••
-Cái lỗ đâu? Ở đây có cái lỗ nào ko cho mk chui xuống với..-Shinichi ngồi cúi mặt xuống, khuôn mặt thảm bại.😨
-Ran: /////..////...////////.///...///...!!
-Shinichi: *nghĩ thầm* Sao các con lại phá giây phút.... của con..Con định sẽ là ng chủ động mà..giờ làm sao con dám nhìn mặt cô ấy đây!!! ~~~~ éc éc :"V
Một lúc sau, sau khi bình tĩnh đc 10/100%, Ran liền đụng vai Shinichi, anh ngước lên, cô nói:
-Cậu... đói không? Cậu...đã ăn.. gì chưa???....///..///...//
-Shinichi: ơ..a...tớ..tớ..
-Nè! Cậu chưa ăn... đúng không? Tớ.. chỉ có 1 cái bánh bao... thôi,..cậu ăn đi..////..//// A đừng lo, tớ đã ăn cơm tối rồi! ^^
-Shinichi: cám..cám ơn cậu!////
2 người ngồi trên ghế đá. Shinichi liền bẽ đôi cái bánh bao và chia cho Ran:
-Cậu cũng ăn đi! ^^
-Ran: ơ..không không!! Tớ ăn tối rồi..cậu ăn đi..
-Nếu cậu ko ăn, thì tớ ăn hết à!
Ran chụp lấy cái bánh bao rồi ngồi ăn ngon lành..
-Ể?? Sao bảo ko ăn cơ mà! Giờ ăn ngon thế? :"V :"V
-Ran: ........."ai biết đâu" :V
Và buổi tối hôm đó quả thật vui, thật hạnh phúc và lãng mạn..(tội anh Shin quá, định tới mà tới ko dc😂😂😂). Và nó cũng đc khép lại chương truyện ngày hôm nay.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hế lô! Mk đã trở lại! Mk đã cố gắng hoàn thành chap sớm nhất rồi đó! Mong các bạn ủng hộ mk nha!❤️❤️
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Và diễn biến và biến cố(nếu có) tiếp theo sẽ như thế nào? Mời các bạn đón xem chap 41! ^^~
-NHỚ VOTE CHO MK NHÉ!😁
@au_xinh_dep_ki_ten ❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me